Phu Quân, Kiềm Chế Chút!

Chương 65: Phủ Thất vương nghiêng trời lệch đất

Edit: Bất Niệm 

Dưới núi không có ngày lành, trên núi lại chỉ có thái bình. Lúc cái giá lạnh của đầu xuân năm Long Khánh thứ ba mươi mốt hoàn toàn biến mất, bụng Nhan Thế Ninh đã rất tròn. Tính ra chỉ còn hai tháng nữa là đến ngày sinh của nàng.

Trong lúc người trong phủ của Bùi Cẩn mong mỏi hài nhi ra đời thì người của phủ Thất vương cũng tương tự, chỉ là, tâm tình của người phía sau phức tạp hơn rất nhiều.

Trong phủ Thất vương có người cao hứng, có người lo lắng, có người không vui, còn có cả người khủng hoảng nữa.

Người khủng hoảng, không ai khác chính là Thất Trắc phi, Điền thị.

Điền thị là một nữ nhân kiều mị, lúc này nàng đang đứng ngồi không yên trong nội viện của mình. Một tay nắm chặt khăn lụa, một tay vuốt bụng bầu bảy tháng của mình, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, trong đôi mắt mê người tràn ngập vẻ hoảng loạn. Thấy nha hoàn thiếp thân của mình là Hỉ Nhi đẩy cửa đi vào thì vội vàng đứng lên nói: “Như thế nào rồi?”

Hỉ Nhi liếc nhìn bốn phía, thấy không có người mới đi tới, nhẹ giọng nói: “Đã xong hết rồi ạ.”

“Không bị ai phát hiện chứ?” Điền thị vẫn không yên lòng.

Hỉ Nhi gật đầu, nghiêm mặt nói: “Tiểu thư yên tâm, chính mắt nô tỳ đã nhìn thấy hắn nuốt xuống.”

Nghe vậy, ánh mắt của Điền thị liền trầm xuống, tâm tình cuối cùng cũng an tĩnh lại chút ít. Một hồi lâu sau, nàng quay đầu nhìn ra ngoài bóng đêm ngoài cửa sổ, bình tĩnh nói: “Ngọc Lang, việc này không thể trách ta! Vì con của chúng ta... Chàng nghỉ ngơi đi!”

Thẩm Ngọc, thống lĩnh thị vệ của phủ Thất vương, là một mỹ nam tử ngọc thụ lâm phong. Lúc Điền thị mới gả tới Vương phủ thì rất kính trọng hắn, mà dưới sự vô ý, hữu ý trêu chọc của nàng, vị Thống lĩnh đại nhân trẻ tuổi này cũng bắt đầu sinh ra tâm tình khác thường với vị Trắc phi kiều mị. Chỉ là, mặc dù tình chàng ý thiếp, nhưng thân phận lại trở ngại, tình cảm của hai người lúc đó chỉ giống như mạch nước ngầm chứ chưa hề vượt qua Lôi Trì nửa bước.

Cứ thế, cho đến mùa thu năm ngoái.

Điền thị trẻ tuổi xinh đẹp nên rất được Bùi Chương sủng ái, Chính phi Chu thị ghen tuông, liền lao thẳng đến giáo huấn cái gai trong mắt mình. Điền thị ỷ vào thế lực hùng hậu của nhà mẹ, không đem Chu thị để vào mắt, thầm nghĩ chỉ cần dụ dỗ được phu quân là tất thắng, ai ngờ dần dần, nàng phát hiện ra số lần Bùi Chương đến phòng nàng ngày một ít đi. Sau khi nghe ngóng mới biết là Chu thị từng nhiều lần nói trước mặt Bùi Chương rằng:

“Muội muội gả đến phủ ta cũng đã mấy năm rồi, sao đến nay vẫn không mang thai… Phu quân cũng phải chú ý một chuyện này một chút đi…”

Nói là chú ý, nhưng thực ra chính là nhận thêm vài nữ nhân trẻ tuổi, dung mạo xinh đẹp vào phòng của mình! Sau khi biết được chân tướng, Điền thi tức đến ngứa răng, thấy Bùi Chương ngày càng lạnh nhạt với mình, nàng cũng nóng nảy theo! Vì vậy liền vắt hết trí óc, sử dụng tất cả vốn liếng đi lung lạc Bùi Chương! Có điều, Bùi Chương lại rất coi trọng con nối dõi, giằng co hơn hai năm mà Điền thị vẫn không sinh con, cuối cùng hắn cũng chết tâm.

Điền thị vừa vội vừa hận, gối đầu một mình thì khó ngủ, liền mượn rượu giải sầu. Mà đúng lúc này, Thẩm Ngọc lại lần nữa xuất hiện trong tầm mắt của nàng.

Một thiếu phụ diễm lệ cô đơn, một nam tử đa tình khí huyết phương cương, vì vậy, thiên lôi gặp địa hỏa, hai người liền làm ra chuyện tốt ở sau hòn non bộ.

Cũng chính bởi như thế mà từ đó về sau, hai người không thể nào dứt ra khỏi tư vị mất hồn kia được nữa…

Rất nhanh sau đó, Điền thị liền phát hiện ra bản thân có thai. Chuyện tốt chờ đợi từ lâu cuối cùng cũng đến, nhưng Điền thị lại không hề cảm thấy vui mừng, thay vào đó là khẩn trương và khủng hoảng, bởi vì nàng biết rõ, một khi chuyện bại lộ, nàng sẽ chết không có chỗ chôn. Nhưng nàng còn chưa kịp giấu giếm xong thì đã bị Chu thị phát hiện ra. Tên đã lắp vào cung, không bắn ra không được, đối mặt với sự ngạc nhiên mừng rỡ của Bùi Chương, nàng dằn xuống nội tâm thấp thỏm của mình, giả bộ ra vẻ vui sướng, dịu dàng của người được làm mẹ.

Từ đó, tình thế trong phủ Thất vương liền nghịch chuyển. Mẹ vinh nhờ con, Điền thị lần nữa được Bùi Chương thương yêu sủng ái, địa vị nhảy lên, thấy Chu thị nghiến răng nghiến lợi, Điền thị cảm thấy rất vui sướng, sau đó tâm tình của nàng càng thêm khẩn trương, tình cảm đối với bào thai trong bụng cũng càng thêm phức tạp.

Vừa lo sợ chuyện kia bị lộ, lại vừa hưởng thụ loại cảm giác được vạn người chú ý… Thạch tín và mật đường, đều nuốt xuống.

Để phòng ngừa vạn nhất, Điền thị bí mật hẹn gặp Thẩm Ngọc, dụ dỗ hắn giấu kín mọi chuyện, bất kể là ai cũng không được nói ra nửa chữ! Thẩm Ngọc lại rất ái mộ Điền thị, hơn nữa cũng là người biết phân biệt nặng nhẹ, vì thế hắn liền thề độc sẽ mang theo bí mật của hai người xuống quan tài! Để người người không chú ý, Thẩm Ngọc vừa đau lòng, vừa nhẫn tâm quyết định sẽ đoạn tuyệt liên lạc với nàng, Điền thị nghe vậy thì cảm động giàn giụa nước mắt.

Đêm đó, hai người ôm nhau khóc rống, sau đó hẹn thề một đống lời kiếp này kiếp sau, đến ngày hôm sau, hai người hoàn toàn là người lạ.

Cuộc sống sau này cũng rất thuận lợi, Điền thị làm sủng phi, hưởng thụ vô vàn vinh quang tôn quý. Thế nhưng lúc thai nhi được bảy tháng lại xảy ra một việc khiến nàng hết sức kinh sợ!

Chuyện gì đã xảy ra? Chính là bọn thị vệ trong Vương phủ cùng nhau đánh cược bỏ tiền mua rượu, đến cuối cùng, mọi người liền thách đố một thị vệ làm thế nào thần không biết quỷ không ai lấy được một món đồ trong phòng của Thống lĩnh đại nhân ra ngoài, nếu lấy được thì không cần bỏ tiền mua rượu, còn không lấy được thì phải đem ba tháng tiền công ra mua rượu. Thị vệ kia trẻ tuổi khinh cuồng, nghe mọi người ồn ào thách đố, đầu óc nóng lên liền leo tường trèo vào phòng của Thống lĩnh đại nhân, lúc đi ra, trong tay lại có thêm một cái yếm của nữ nhân.

... Mà cái yếm này, là do Thẩm Ngọc giữ lại, coi như là kỷ vật cuối cùng.

Mọi người xúm lại nhìn cái yếm suy đoán xem mỹ nhân của Thống lĩnh đại nhân là ai, không ngờ đúng lúc ấy, Chu thị lại đi ngang qua…

Nhìn phương pháp thêu trên cái yếm kia, Chu thị liền nhận ngay ra chủ nhân của nó chính là Điền thị!

Một người là Thống lĩnh thị vệ, tại sao lại có quần áo của chủ nhân? Hơn nữa còn là một cái yếm? Trong giây lát, Chu thị nghĩ tới vô số khả năng, sau đó, ánh mắt sáng ngời, lập tức hạ lệnh truyền Thẩm Ngọc tới hỏi chuyện...

Điền thị nghe được tin tức này thì chỉ cảm thấy như sấm sét vừa đánh trúng đầu mình. Nghe nói Thẩm Ngọc nhận tội là hắn ái mộ mình, cho nên mới nảy sinh ý dâm lấy trộm cái yếm, nàng mới thoáng yên tâm.

Đối mặt với sự ép hỏi của Chu thị, Thẩm Ngọc không nhận, nhưng tại sao nàng lại vẫn cảm thấy bất an đây? Sau khi bàn bạc với Hỉ Nhi, Điền thị liền có kế sách!

Sau đó, trong phủ Thất vương liền trình diễn tiết mục: Một khóc, hai nháo, ba thắt cổ!

Ta đường đường là Trắc phi của Vương gia, sao có thể tùy ý để cho một thị vệ dâm loạn được! Ta luôn giữ mình trong sạch, băng thanh ngọc khiết, sao có thể chịu được loại vũ nhục này!

Ta nhất định phải lấy cái chết để chứng minh trong sạch của bản thân!

Cũng may là Điền thị nhanh trí, ngay lúc thời khắc nguy cấp lại nghĩ ra tiết mục “lấy cái chết để minh oan” để ổn định thế cục! Thậm chí ngay cả Chu thị cũng quay ra hoài nghi xem có phải mình đã hiểu lầm hay không, là Điền thị cùng Thẩm thống lĩnh có mờ ám, hay là giữa hai người chỉ có một bên tình nguyện.

Dù sao, Thẩm thống lĩnh là người hầu, nếu như Điền thị thật sự cấu kết với hắn thì đúng là đã quên thân phận, không biết xấu hổ rồi!

Trải qua Thẩm Ngọc “nhận tội”, Điền thị “đại náo”, nguy cơ dường như đã được hóa giải. Điền thị nhận được an ủi, còn Thẩm Ngọc lại phải chịu một trận đòn.

Không phải là Bùi Chương không muốn giết Thẩm Ngọc, chẳng qua là hiện tại hắn đang bị Diên Đế giáo huấn đến mức sứt đầu mẻ trán, thực sự là không còn hơi sức đâu để quản mấy việc này.

Tuy nhiên, Bùi Chương không quản, thì đã có Chu thị trông nom!

Sau khi trở về, càng nghĩ, Chu thị lại càng cảm thấy không đúng, sau đó liền nghĩ ra một kế sách. Chu thị bắt đầu cho người vô ý nói ra trước mặt Điền thị rằng Thẩm Ngọc bị thương, hình như tinh thần có chút không tỉnh táo, toàn nói ra những lời rất khó hiểu…

Điền thị nghe xong thì lại bắt đầu thấp thỏm, lo lắng. Sau đó, nàng bắt đầu hận Thẩm Ngọc vì sao lại không chịu tự sát, chết là xong hết mọi chuyện! Đúng là nàng hi vọng Thẩm Ngọc chết, nhưng Thẩm Ngọc lại vẫn còn sống, mà những lời mê sảng của hắn lại không ngừng rơi vào tai của nàng.

Giày vò ngày đêm, rốt cuộc Điền thị không ngồi yên nổi nữa, sau đó, liền hạ ngoan tâm!

Ngươi từng nói sẽ mang theo bí mật kia vào quan tài, vậy thì, hiện tại chính là lúc ngươi thực hiện lời hứa đó!



Ngay lúc Hỉ Nhi chạy đi báo tin thuận lợi cho Điền thị, phía sau phòng của Thẩm Ngọc liền xuất hiện vài người, một người trong số đó, sắc mặt đã xanh mét.

Chu thị nghiêng mắt dò xét sắc mặt của Bùi Chương, thấy trên mặt hắn tràn đầy giận dữ thì hết sức vui mừng, nén cười nói: “Vừa rồi Vương gia cũng nhìn thấy, nghe thấy hết rồi đúng không? Đây chính là nha hoàn thiếp thân của Điền thị, nàng ta lại nói với Thẩm Ngọc rằng... Tiểu thư nói, trước đây ngươi đã thề sẽ mang theo bí mật vào quan tài, như vậy hiện tại, vì mẹ con các nàng…”

“Câm miệng!” Bùi Chương vô cùng giận dữ, không muốn nghe những lời làm nhục đến mình lần thứ hai! Thiên tân vạn khổ mới trông ngóng được một hài tử, hóa ra lại là dã chủng! Nghĩ tới việc này, Bùi Chương liền giận điên lên!

“Người đâu! Đem tiện nhân kia trói lại cho ta!”

Nhìn Bùi Chương phất áo rời đi, khóe miệng Chu thị lộ ra nụ cười đắc ý. Quay đầu nói với Thẩm Ngọc đang nằm dưới đất, “Đi lĩnh thưởng đi!”

Thẩm Ngọc kia vừa nghe thấy vậy liền cao hứng, hất mái tóc lộn xộn lại, tạ ơn xong liền rời đi.

Thẩm Ngọc mà Hỉ Nhi vừa gặp là do người khác giả mạo, còn Thẩm Ngọc thật đã cắn lưỡi tự sát ngay đêm xảy ra chuyện, lưu lại một bức huyết thư trên tường, “Thẹn với điện hạ, không mặt mũi nào gặp người, lấy cái chết bồi tội.”

Thẩm Ngọc vì Điền thị mà thực hiện lời hứa của mình, chỉ tiếc là Điền thị lại không hề cảm kích.

Chu thị giấu giếm hết thảy, bởi vì trực giác nói cho nàng biết chuyện này tuyệt đối không đơn giản như vậy, nhất định là có mờ ám, cho nên nàng mới sắp xếp một ván cờ như vậy.

Giam “Thẩm Ngọc”, tung tin hắn mê sảng, nếu như bên trong thật sự có mờ ám thì Điền thị nhất định sẽ không chịu ngồi yên, đến lúc đó nàng chỉ cần đẩy một cái... Ha ha, ôm cây đợi thỏ, cái đợi nàng lại là kết quả ngoài mong muốn!

Ván cờ này cũng không thật sự cao minh, may là vẫn còn dùng được…



Mặc dù nghe nói Thẩm Ngọc đã chết, nhưng Điền thị vẫn cảm thấy rất bất an, nàng luôn cảm thấy chuyện không có đơn giản như vậy, sẽ không thuận lợi như vậy… Đến khi nghe thấy âm thanh huyên náo ngoài cửa, Điền thị lập tức như chim sợ cành cong, đứng bật dậy. Thấy một đám người hung thần ác sát cầm theo dây thừng đến, lại chứng kiến vẻ mặt âm trầm của bọn chúng, khuôn mặt xinh đẹp của Điền thị lập tức trắng bệch, không còn giọt máu nào…



Mục quý phi nghe xong biến cố trong phủ Thất vương thì tức giận, ném mạnh chén trà trên bàn xuống đất. Đứng vọt dậy, lạnh lùng nói: “Chuyện này có thật không?”

Tâm phúc của Bùi Chương thành thật trả lời: “Điền thị đã thừa nhận rồi.”

Nghe nói như thế, sắc mặt Mục quý phi lập tức đen đi ba phần, một hồi lâu sau, mới trầm giọng nói: “Bãi giá xuất cung!”

Lý do xuất cung chính là, nghe nói hôm nay Thất Trắc phi không khỏe, Mục quý phi rất lo lắng, liền đích thân đến thăm. Diên Đế nghe vậy liền “Ừ” một tiếng, xem như đáp ứng.

Không khí trong phủ Thất vương vẫn phảng phất tia hoang mang, đêm qua Thất vương nổi trận lôi đình, đập vỡ hết đồ vật trong viện, nhưng lý do là gì lại không một ai biết, mọi người chỉ có thể âm thầm phỏng đoán, sau đó thấp thỏm bất an. Đến khi thấy Mục quý phi đại giá quang lâm, bọn họ mới ý thức được, chỉ sợ không phải là chuyện nhỏ rồi!

Thấy một đám người trong Vương phủ ai cũng hoảng sợ, Mục quý phi liền nhướng mày, một đường đi thẳng tới nhã viện của Bùi Chương.

Trong nhã viện, Bùi Chương đang ngồi trên ghế, tay cầm roi da, Điền thị bị trói ngã nằm trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự, trên người máu thịt mơ hồ, nhìn thấy mà giật mình. Thấy cảnh tượng như vậy, Mục quý phi liền hoảng hốt.

Thấy Mẫu phi đến, Bùi Chương lập tức đứng dậy, nhưng nét mặt vẫn giận dữ như cũ.

Mục quý phi hơi tức giận, nói: “Con định đánh chết nàng ta sao?”

Bùi Chương cắn răng nói: “Đánh chết ả cũng quá tiện nghi cho ả ta rồi.”

“Hồ đồ!” Mục quý phi quát lên, “Con cứ như vậy đánh chết người thì phải giải thích như thế nào với Phụ hoàng con?”

Bùi Chương xanh mét cả mặt, mắng: “Con chỉ muốn đem tiện nhân này bầm thây vạn đoạn!”

Tối qua, sau khi bắt trói Điền thị, Bùi Chương chỉ muốn giết người, nhưng vì đại cục, hắn chỉ có thể cứng rắn nhẫn nhịn! Muốn giết Điền thị quả thực rất dễ dàng, nhưng sau khi giết nàng ta rồi thì phải giải thích như thế nào? Bẩm báo chi tiết sao? Chỉ sợ hắn sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ! Không thành thật bẩm báo chi tiết, vậy hắn phải giải thích với Diên Đế ra sao về chuyện Điền thị mang thai bảy tháng lại chết thảm? Thật sự là giết cũng không được, mà không giết cũng không xong, cuối cùng, hắn chỉ có thể đánh nàng ta để phát tiết lửa giận trong lòng!

Mục quý phi nhìn hắn, nói: “Việc đã đến nước này, con có tức giận hơn nữa cũng vô dụng. Ta hỏi con, có bao nhiêu người biết chuyện này?”

Bùi Cẩn suy nghĩ một chút, trả lời: “Khoảng hơn mười người.”

“Có khả năng bị lộ không?”

“Sẽ không, bọn họ đều là thân tín của con, sau khi chuyện xảy ra, con đã hạ lệnh cho bọn họ ngậm miệng rồi.”

Mục quý phi quét mắt nhìn hắn, nói: “May mà con còn tự biết nặng nhẹ, nếu như việc này truyền ra ngoài, chỉ sợ lão hồ ly Uy quốc công kia lại muốn dâng tấu.”

Bùi Chương thấy dường như Mục quý phi đã có tính toán, liền trầm giọng hỏi: “Bây giờ nên xử lý tiện nhân kia như thế nào?”

Mục quý phi đưa mắt nhìn lướt qua Điền thị đang hôn mê bất tỉnh dưới đất, ánh mắt tràn ngập chán ghét, “Đứa nhỏ này tất nhiên không thể giữ lại.”

Bùi Chương nhếch mi lên, muốn nói lại thôi.

“Ta biết con đang lo lắng điều gì. Hiện tại con và lão Cửu đối đầu với nhau, trọng yếu nhất chính là thai nhi trong bụng nàng ta, nếu như mất đứa nhỏ này thì sẽ rất bất lợi cho chúng ta.”

Bùi Chương im lặng, sao hắn lại không rõ lợi hại trong chuyện này chứ! Nhưng vì vị trí kia, hắn chỉ có thể tạm thời giấu giếm chuyện này đi, chờ hài tử ra đời rồi mới quyết định tiếp! Đáng hận!

“Cũng không phải là không có cách.” Không ai hiểu con bằng mẹ, Bùi Chương nghĩ gì, Mục quý phi đều hiểu. Trên đường tới đây, bà cũng đã nghĩ tới khả năng này, có điều việc này quá nguy hiểm, bà không dám đánh cuộc.

Trầm mặc một chút, Mục quý phi lại nói: “Nếu như đứa nhỏ ra đời, giống mẫu thân thì không sao, nếu như giống phụ thân thì… Huống chi, hừ, nâng một dã chủng làm chí bảo, thật là ghê tởm chết người!”

“Vậy phải làm thế nào?” Bùi Chương hỏi.

Mục quý phi mím chặt môi, cả mặt khắc nghiệt, một hồi lâu sau mới nói: “Mất đứa bé này, đối với chúng ta rất bất lợi, nhưng chúng ta cũng không thể để cho lão Cửu được tiện nghi! Thời điểm chúng ta mất một lớp da, nhất định cũng phải lột được của hắn một lớp!”