Phu Quân, Kiềm Chế Chút!

Chương 18: Tên phá của trầm mê nữ sắc

Mấy ngày nay, Bùi Cẩn đích thực đã cảm nhận được cái gì gọi là sống một ngày như bằng một năm, hắn bóp tay đếm qua từng ngày, thế nên đợi đến ngày trung thu tháng tám thì hắn lại nảy sinh ra một loại cảm giác không chân thật.

“Bắc Đẩu, là hôm nay phải không?” Sáng sớm, Bùi Cẩn đã chạy đến phòng thuốc hỏi Bắc Đẩu.

Bắc Đẩu im lặng nhìn hắn, không đáp lại.

Mỗi ngày ngươi đều tới hỏi một lần là muốn náo loạn hả!

Bùi Cẩn tự nhếch mép cười, chưa từng thấy dáng vẻ im lặng của Bắc Đẩu, đợi đến khi một bình sứ được đưa tới mới hồi hồn.

“Đây là gì?” Mở ra thì thấy bên trong là những viên thuốc màu nâu.

“Thuốc ngừa thai.” Bắc Đẩu đáp.

“…” Bình nhỏ trong tay đột nhiên nặng hơn, nụ cười trên mặt Bùi Cẩn cũng cứng đờ.

Bắc Đẩu liếc nhìn hắn, nói: “Nếu ngươi đã không quan tâm đến vị trí kia, nhất thời cũng không cần nóng lòng có con đâu nhỉ.”

Hoàng tự có liên quan đến ngôi vị hoàng đế, hoàng hậu hạ Âm Quỳ là vì để Nhan Thế Ninh khó có thể sinh con nối dõi, thế nên nếu Nhan Thế Ninh thật sự mang thai, chỉ sợ sẽ gặp phải nguy hiểm.

Điều đó làm sao Bùi Cẩn không biết.

Nhìn Bùi Cẩn chậm rãi cất bình sứ, Bắc Đẩu lại sâu kín nói thêm một câu, “Quên nói với ngươi, thuốc có ba phần độc, dùng một thời gian dài sẽ gây tổn hại cho cơ thể.”

Trong phút chốc khuôn mặt Bùi Cẩn liền xệ xuống, trầm tĩnh nói: “Ngươi cố ý!”

Sớm không nói muộn không nói, lại chờ sau khi hắn đợi cả một thời gian dài rồi đổ một gáo nước lạnh lên đầu hắn… Thật là quá tàn nhẫn!

Bắc Đẩu không đếm xỉa tới ánh mắt ai oán của hắn, cầm lấy bột thuốc đã nghiền xong không chút biểu tình bay đi.

Vẻ mặt buồn bực trở về phòng, nhìn thấy Nhan Thế Ninh đang xoa cần cổ đi ra, vừa đi vừa hung hăng trợn mắt nhìn hắn. Chỉ như vậy Bùi Cẩn lại nở nụ cười.

Hì hì, đêm qua hắn lại dày vò nàng đến nửa đêm, kìm lòng không đậu đã mút vài vết đỏ lên cổ nàng. Nghĩ đến giọng nàng thở dốc ở dưới thân mình xin khoan dung, Bùi Cẩn lại cảm thấy một thứ gì đó lại thức tỉnh.

Khụ, thật sự là nghẹn đủ lâu rồi.

“Huynh còn cười à! Cung yến trung thu hôm nay huynh bảo ta lấy gì che đây!” Nhan Thế Ninh nói, đi đến cạnh bàn, bưng chén cháo gà xé sợi đã để nguội lên uống, uống được một nửa cảm thấy không có khẩu vị lại đặt xuống.

“Mặc một bộ cao cổ là được rồi.” Nói xong, Bùi Cẩn cảm thấy hơi đói, thuận tay cầm nửa chén cháo lên uống.

Nhan Thế Ninh trợn mắt, “Này, cái đó ta uống qua rồi.”

Bùi Cẩn liếm môi dưới, cười đến mức yêu nghiệt, “Nước bọt sao? Chút nước bọt ấy vốn không đủ để nhắc đến.”

Nhan Thế Ninh nghĩ đến mỗi đêm hắn đều hôn mình thiếu chút nữa nghẹt thở, xấu hổ đỏ mặt, không nói gì nữa.

Đợi chút! Quan trọng không phải là nước bọt!

Một vương gia như huynh mà lại ăn cơm thừa của phụ nữ mới là chuyện quan trọng đó! 

Lúc này ngoài cửa có nha hoàn bẩm báo, “Vương gia, Vương phi, Tô thị mang y phục đến rồi.”

Tô thị may y phục ngoại trừ y phục của cung đình thì bà là người may y phục đẹp nhất thiên hạ. Đương nhiên, lúc nào đó hắn ta lại muốn may một xiêm y cao hơn cả cung đình. Tỷ như hiện tại!

Bùi Cẩn lấy ra một xiêm y trong hộp gỗ tinh xảo, nói: “Đến thử xem có vừa người không?”

Nhan Thế Ninh nhíu mày, “Đây là của ta sao?”

Bùi Cẩn cười nói: “Chẳng lẽ của ta?”

Nhan Thế Ninh run run mở ra, chỉ thấy một dải tơ lụa hoa lệ màu xanh nhạt, khẽ động liền giống như ngàn sóng dao động, lại vì màu sắc hơi chìm tránh khỏi phô trương quá mức nên chỉ còn lại sự xa hoa khiêm tốn. Những đường thêu cạnh góc vừa tinh xảo vừa trong sáng, làm cho cả bộ xiêm y càng thêm thanh nhã. 

Nhan Thế Ninh chưa bao giờ thấy bộ xiêm y nào đẹp đến vậy, dù là cố gắng kiềm chế nhưng kinh diễm trong đôi mắt vẫn không thể nén được.

Bùi Cẩn thấy thế, cười nói: “Đây chỉ là bộ thứ nhất, sau này sẽ còn rất nhiều.” 

Nhan Thế Ninh ngẩng đầu, ánh mắt nghi ngờ.

Bùi Cẩn không muốn nhiều lời, chỉ nói: “Nhanh thay đi, cung yến đêm nay nàng sẽ mặc bộ này.”

Nhìn Nhan Thế Ninh mừng khấp khởi chạy vào phòng thay y phục, lòng Bùi Cẩn ấm áp, ngưa ngứa. Hắn lẩm bẩm: “Ta đã nói rồi, một ngày nào đó ta sẽ cho nàng một bộ xiêm y đẹp nhất trên đời.”

Lúc đó, Nhan Thế Ninh mười hai tuổi, không giống lúc sáu tuổi chỉ biết ăn chơi và ngủ, lúc nàng đi qua phường may y phục thì bước chậm lại, trong mắt là sự khát khao dễ nhận thấy. Nhưng khi đó Dung thị không cầm bạc từ kinh thành đưa tới, số bạc bà kiếm cũng chỉ đủ để duy trì được chi tiêu trong nhà, không thể mua sắm bất cứ thứ gì khác, cho nên Nhan Thế Ninh chỉ có thể mặc những bộ quần áo mộc mạc mà thôi. 

Mà lúc đó, Bùi Cẩn chưa được phong vương, không nhà không tiệm, chỉ có tiền tiêu vặt hàng tháng, mà số tiền đó cũng đã sớm dùng để mở rộng mối quan hệ rồi, không còn cách nào để trích ra mua những bộ quần áo ấy được. Nên hắn chỉ có thể nói: “Cô cứ chờ đi, một ngày nào đó, ta sẽ cho cô xiêm y đẹp nhất trên đời này.”

Đương nhiên lúc đó Nhan Thế Ninh nghe vậy chỉ là nhanh nhẹn liếc mắt, “Ai thích chứ!”

Nhan Thế Ninh cài một cái cúc áo long phượng cuối cùng trên cổ, vừa muốn xoay người đã phát hiện Bùi Cẩn đang dựa vào cửa, ôm tay, cười đến mức, khụ, khuôn mặt nheo nheo.

“Huynh vào lúc nào vậy!” Nàng cả kinh nói.

“Không cần phải khẩn trương như vậy, cũng không phải là chưa nhìn thấy. Đâu chỉ nhìn, sờ cũng đã sờ rồi.” Nói xong Bùi Cẩn rất bỉ ổi xoa xoa tay.

Nhan Thế Ninh nổi hết da gà, vẫn nên chuyển đề tài, “Bộ y phục này huynh dặn người ta làm cho ta?”

Bùi Cẩn gật đầu.

“Vậy làm sao huynh biết số đo của ta?” Bộ y phục này cũng thật vừa vặn.

Bùi Cẩn tiếp tục xoa tay, “Ta nói rồi, ta đã sờ hết rồi, làm sao không biết số đo của nàng.”

“…Đi chết đi!”

“Hì hì.” Bùi Cẩn tiếp tục cười bỉ ổi. Trong lòng nghĩ rằng biết số đo của nàng quá đơn giản, lấy quần áo của nàng so ra chẳng phải sẽ biết sao.

“Vô duyên vô cớ lại may xiêm y cho ta làm gì?” Sau khi bình tĩnh lại, Nhan Thế Ninh ngồi xuống hỏi.

Bùi Cẩn nhíu mày, nói thẳng: “Thì những bộ khác của nàng xấu quá, ta sợ nàng vứt hết thôi.”

Nhan Thế Ninh cười chen vào, “Vậy cũng thật là áy náy.”

“Nói hay lắm, bổn vương từ trước đến giờ vẫn rất khoan dung.”

“Nhưng mà…” Nhan Thế Ninh nghía hắn, nói, “Y phục này rất quý đúng không?” Y phục của Tô thị may trước giờ luôn đắt đỏ, lần trước Nhan Thế Tịnh đặt mua một bộ mà tốn cả gần nửa năm bổng lộc của Nhan Chính, mà bộ xiêm y này vừa thấy đã biết là tốt hơn bộ kia của Nhan Thế Tịnh nhiều. 

“Ái phi đang tiếc bạc thay cho vi phu sao? Không cần không cần, chỉ cần ái phi vui vẻ, vi phu có táng gia bại sản cũng bằng lòng.” Bùi Cẩn nói rất hùng hồn. 

Nhan Thế Ninh rất nghi ngờ, chẳng lẽ Bùi Cẩn có rất nhiều tiền? Nhưng theo nàng biết thì gia sản của Bùi Cẩn cũng không có bao nhiêu…

Mà lúc tin tức Bùi Cẩn một lần tiêu hao tiền tích góp trong ba năm để đặt mua quần áo trang sức cho Nhan Thế Ninh truyền vào tai những người khác, phản ứng của mọi người đều không giống nhau.  

Nhan Chính cảm thấy rất nhức nhối.

Nhan Thế Tịnh thèm muốn ghen ghét.

Thất vương cười lạnh: Trầm mê nữ sắc! Tên phá của!

Mà bên trong thâm cung, người đàn ông mặc quần áo màu vàng sáng nghe xong lời bẩm báo, cười như không cười: Đứa con này của ông càng ngày càng không thể nhìn thấu rồi.

Tiêu hết tiền bạc, rốt cuộc là nó muốn làm gì đây!

Bùi Cẩn không muốn gì cả, hắn chỉ muốn làm cho Nhan Thế Ninh thật đẹp, áp đảo tất cả, đặc biệt là lại được một tay hắn tạo ra. Cho nên lúc hắn mang Nhan Thế Ninh tiến cung, nhìn những ánh mắt kinh diễm xung quanh, hắn cười đến mức dịu dàng ấm áp. Đương nhiên, Nhan Thế Ninh cũng cười rất rụt rè. 

Váy dài màu xanh nhạt làm lộ ra dáng vẻ thướt tha mềm mại của nàng. Đóa hoa màu vàng nhạt được thêu trên nền bạc của chiếc áo càng làm nổi bật lên làn da trắng ngần trong suốt, cùng với cây trâm ngọc bích cài lên mái tóc đen mượt… Trong mắt mọi người chỉ cảm thấy Nhan gia đại tiểu thư khép kín ở góc phòng ngày xưa đã thay da đổi thịt, biến thành một người khác.

Các vương tôn quý tộc trẻ tuổi khác thì trợn trừng hai mắt, không thể tin được. Những danh môn khuê tú thì thầm cắn răng, nắm chặt khăn tay.

Từ khi Nhan Thế Ninh đến kinh thành vẫn luôn khiêm tốn chịu đựng, bỗng dưng trở thành tiêu điểm của mọi người, lòng lại có chút khẩn trương. Có trời mới biết hôm nay nàng chỉ muốn làm một bức tường, vui chơi ăn uống cho hết buổi tiệc mà thôi, ai ngờ Bùi Cẩn lại làm nàng thành cái bộ dạng như vậy: Tuy là rất đẹp, nhưng, nhưng đó không phải là tác phong trước giờ của nàng mà!

Nhưng mà, cho dù lòng nàng có khó chịu muốn chết thì vẫn trưng ra vẻ mặt bình thản ung dung như thường. 

Bùi Chương từ rất xa đã trông thấy bọn họ, sau khi hai mắt sáng lên liền đi tới đối diện.

“Mấy ngày không gặp, Cửu đệ sôi nổi hơn nhiều rồi, thật sự là người có việc vui thì tinh thần cũng sảng khoái hơn!” Mặc dù Bùi Chương nói Bùi Cẩn, nhưng ánh mắt lại vô ý dừng trên người Nhan Thế Ninh, trong mắt còn có chút hối hận mơ hồ.

Bùi Cẩn nhìn vào mắt cười đến mức tự nhiên, “Thất ca nói phải.”

Nhan Thế Ninh nghe hai huynh đệ bọn họ bằng mặt không bằng lòng nói chuyện, chỉ cảm thấy thật không thú vị, liền sang bên cạnh đứng. Đột nhiên phát hiện váy của mình bị kéo, cúi đầu chỉ thấy một đứa bé trai mặc quần áo màu vàng nhạt không biết từ đâu chui ra, nó đang dùng đôi tay nhỏ bé lôi kéo mình. 

Nhan Thế Ninh vừa trông thấy đã rất yêu thích. Đứa bé này khoảng hai ba tuổi, trắng trẻo mập mạp, đôi mắt tròn căng, đang nhìn chằm chằm nàng. 

Miệng còn gọi: “Y, Y”

Ai vậy nhỉ? Nhan Thế Ninh còn chưa kịp hỏi, từ trong bụi hoa lại có thêm một bé gái chạy tới, lúc đến trước mặt nàng liền kéo đứa bé kia ra, còn hung hăng nói: “Trốn mèo! Ngươi lại chạy loạn! Không nghe lời!”

Đứa bé trai không đứng vững, đặt mông ngồi xuống đất. Trên đất là một bụi cỏ, mông của nó lại mềm, ngã cũng không đau, nhưng nghe giọng điệu giáo huấn của cô bé thì lại mím mím môi khóc lên.

Vừa khóc liền thu hút sự chú ý của Bùi Cẩn.

“Tiểu Thập Tam!” Hắn đi đến ôm lấy đứa bé, phủi bụi trên quần áo của nó, “Sao đệ lại ở đây!”

Nhan Thế Ninh chợt ngẩn ra, đứa nhỏ này là đệ đệ bé nhỏ của Bùi Cẩn, Thập Tam hoàng tử, Bùi Kha!

Trời ơi!

Lần trước tiến cung thỉnh an, La phi mang thai không tới, cho nên Nhan Thế Ninh cũng không thấy mẹ con nhà này. 

“Vân Tuệ!” Bùi Chương thấy cô bé thì lạnh lùng quát lên một tiếng.

Cô bé liền thu hồi lại dáng vẻ kiêu ngạo: “Phụ, phụ vương”

Lúc này lại có mấy phu nhân chạy tới, dẫn đầu là mẫu phi La thị của hoàng tử Thập Tam và Thất vương phi Cố thị. 

La phi thấy Tiểu Thập Tam không có chuyện gì, thở phào nhẹ nhõm. “Sao con lại chạy loạn như vậy? Không phải đang chơi với Tiểu Vân Tuệ sao?”

Hóa ra ban nãy bà ấy đang đưa Tiểu Thập Tam ngắm cảnh trong hoa viên, tình cờ gặp Thất vương phi mang theo Bùi Vân Tuệ, thế nên để cho hai đứa bé cùng nhau chơi đùa, bọn họ lại nói chuyện phiếm với nhau, dù sao cũng có nha hoàn trông chừng. Ai ngờ không được bao lâu, hai đứa bé chui vào trong núi giả lại không thấy trở ra, làm cho bọn họ quýnh cả lên!

“Đánh, Đánh!” Tiểu Thập Tam nhìn Bùi Vân Tuệ, mím miệng nói. Nó rất muốn cáo trạng, nói ban nãy cô ta đã đánh nó, nó muốn trốn nên mới chạy lung tung, nhưng nó nói chuyện lại không được rõ ràng, vì thế chỉ có thể trợn mắt mà nhìn. 

Đúng là oan ức mà. Tiểu Vân Tuệ là trứng thối, lúc nào cũng cõng lên người đánh nó! Hu hu!

Bùi Vân Tuệ nói chuyện lưu loát hơn nó nhiều, thấy nó cố gắng cáo trạng mình, trừng mắt hạnh, cả giận nói: “Ngươi nói lung tung! Không có!”

Tiểu Thập Tam sợ đến mức rút vào lòng Bùi Cẩn.

Nhan Thế Ninh cảm thấy hỗn độn, đều là đứa bé ba tuổi, sao lại có khác biệt lớn đến vậy chứ!

Cùng là hoàng tử, sao lại chênh lệch lớn đến vậy!

Tiểu Thập Tam, ngươi thật sự không phải là kinh sợ bình thường đâu!