Phụ Nữ Vạn Người Mê

Chương 3: Nghiệt duyên

Hai người gặp nhau vào một ngày mùa hè oi bức. Cái nóng Hà Nội khiến lớp trang điểm của cô loen mồ hôi đến khó chịu. Anh đến đón cô trong bộ đồ màu trắng. Chiếc quần đũi và chiếc áo sơ mi dài tay đồng màu khiến anh nhìn lãng tử và phong trần. Nói thật, đây hoàn toàn không phải mẫu đàn ông cô ưa thích.

Anh dắt cô đến một quán bánh, nói đúng ra nó là quán bánh kem hoa quả. Có nghĩa là trên món ăn có cả bánh, cả kem lẫn hoa quả. Hương vị tan trong miệng khiến cô muốn nhắm chặt mắt lại, vì cô không thích những món ăn như vậy. Nhưng vì là lần đầu gặp gỡ, cô vẫn muốn giữ cho mình chút duyên dáng nên nụ cười vẫn nở trên môi.

Cô nhận thấy anh là một người đàn ông rất giỏi nắm bắt tâm lý phụ nữ, anh rất hiểu về phụ nữ. Lần gặp đầu tiên, anh đút cho cô từng thìa bánh, ngay cả khi cô cầm ly nước lên uống anh cũng đặt một tờ giấy bên dưới ly nước của cô. Cô thắc mắc: "Anh làm gì thế?"

Anh cười, nói: "Để nước không chảy xuống người em."

Anh rất tâm lý và ga lăng, nhưng có lẽ việc quá am hiểu phụ nữ của anh không phù hợp cho một cô gái đã quá trải đời và đi qua nhiều giông tố như cô.

Hai người ăn xong, anh rất tự nhiên, nắm tay cô đi qua đường để lấy xe. Anh cẩn thận đến mức để cô đi đằng sau, anh đi đằng trước che chắn.

Lúc ở trên xe, anh hỏi cô: "Em có thích xem bói không?" Giọng anh rất ấm, rất đàn ông.

"Cũng bình thường, vui thì cũng được.", cô trả lời qua loa.

Thế là sau đấy anh dắt cô đến một quán cà phê có phong cách bài trí khá huyền bí, rất lạ mắt. Hai người ngồi một lúc từ dưới lầu có một người đàn ông đi lên, ban đầu anh đã giới thiệu, đây là chủ quán.

Người đàn ông ấy bước đến gần rồi ngồi xổm xuống. Trên tay anh ta là một cái khay, có hoa hồng, nến và một quả dưa hấu bổ theo hình thù lạ mắt.

"Anh được một người ủy thác tặng quà cho em, và người ấy muốn bày tỏ tình cảm với em nên đã căn dặn anh rất cẩn thận để chuẩn bị những món quà này."

Anh ta say mê giải thích từng món quà. Cô chỉ cười chiếu lệ, vì cô biết người đàn ông bên cạnh cô đã bày ra trò này.

Chắc anh nghĩ cô sẽ cảm động. Nhưng không, cô chỉ cảm thấy người đàn ông này quá tỏ vẻ và cho rằng người phụ nữ nào cũng sẽ say mê trước hành động này. Đây có lẽ không phải lần đầu anh ta làm như vậy.

Không lâu sau, có một người bước đến nói rằng được nhờ bói cho cô, cách thức bói bằng một quả cầu, rất mới lạ. Cô và cô gái ấy ra một góc riêng nói chuyện. Cô gái ấy nhìn cô, cô nhìn lại.

"Chị biết em không cảm động sau màn vừa rồi."

Cô chỉ cười, không đáp.

"Chị cũng biết em không có cảm giác an toàn với người đàn ông này."

Cô liếc nhìn người đàn ông phía xa, anh đang nhìn cô cười dịu dàng.

"Chị cũng biết em đã trải qua một cuộc tình đau khổ, dằn vặt nhiều năm mới có thể đứng dậy được, nhưng em có tin không, cuộc tình này là cuộc tình em không thể tránh được. Em là người cố chấp, chị càng nói cho em cái sai, em lại càng muốn tự mình kiểm nghiệm cái sai đấy."

Cô lúc này mới mở miệng, nói rất khẽ: "Em rất muốn thử mở lòng một lần nữa."

Cô ấy hất cằm về phía anh ta, cười nhạt. "Em sẽ yêu lần nữa, sẽ khổ lần nữa, nhưng em sẽ không vấp ngã nữa đâu. Vì em đã hết niềm tin rồi, em chỉ yêu, chỉ yêu mà không tin. Tình cảm này bắt đầu là sai, nhưng em vẫn sẽ đi tiếp dù biết là sai."

Khi ấy cô nghĩ đây chỉ là một màn bói vui, chỉ là cô gái này đã xem qua facebook của cô và là một người giỏi nắm bắt tâm lý người khác, nhưng cô đã nhầm.

Nhân duyên này, gặp gỡ là sai, yêu đương là sai, ngay từ khi bắt đầu đã là sai lầm.

Gặp người không nên gặp, yêu người không nên yêu. Duy trì một tình cảm ngay từ khi bắt đầu đã là sai lầm.

Nếu biết sai người, ngay từ đầu chúng ta đã không nên gặp gỡ. Nếu biết em sai rồi, khi ấy nhất định sẽ không nắm lấy tay anh. Để rồi cùng anh đi xuống vực thẳm, giết em đến chết.

Sau ngày hôm ấy, cô vẫn tiếp tục duy trì tình cảm này. Dần dần, cô bắt đầu yêu anh, không phải vì anh đẹp trai hay phong độ, có lẽ yêu vì anh đến đúng thời điểm, khi cô đang chênh vênh và chao đảo trong cuộc sống này.

Thời gian thấm thoát trôi qua, hơn một tháng yêu nhau, tình cảm ngày một sâu, tin yêu ngày một lớn. Anh là người cô cho rằng bản thân có thể tin tưởng. Cô dành trọn những tin yêu còn sót lại sau những tháng năm đổ vỡ cho anh, coi anh như một vị thần cứu rỗi cô ra khỏi nỗi đau quá khứ.

Và cuối cùng, chuyện phải đến cũng đến, lần đầu tiên hai người đi quá giới hạn vào một ngày mùa đông lạnh căm.

Anh lái xe đến đón cô trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc trong xe. Cô mặc một chiếc váy trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo da màu đen. Anh đưa cô đến một quán ăn bình thường, hai người ngồi ăn và nói chuyện rất vui vẻ. Sau đó, anh và cô đến một khách sạn có lẽ anh khá quen thuộc, vì anh nói đây là chỗ bạn anh mở. Lúc ở trong xe, anh một tay lái xe một tay nắm lấy bàn tay cô, siết chặt khiến trái tim cô nóng rực. Anh đưa cô lên phòng, căn phòng này được bài trí ấm áp vô cùng. Vì đây là lần đầu của cô và anh nên mãi sau này, cô không thể nào quên được giây phút đó, không thể nào quên được nỗi đau sau đó anh gây ra cho cô.

Anh từ từ kéo chiếc khóa phía sau lưng cô, để lộ tấm lưng trần gợi cảm rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, nụ hôn nhẹ men theo bờ môi xuống đến cổ. Chiếc váy trắng được cởi bỏ nhanh chóng, để lộ bộ nội y màu đỏ rực như máu, anh chậm rãi lột từng thứ trên người cô một cách thuần thục.

Từ nhẹ nhàng đến mãnh liệt, từ dịu dàng đến khát khao, anh nuốt trọn bờ môi cô, xâm nhập vào cơ thể cô mạnh mẽ khiến cô run lên từng nhịp.

"Em yêu anh chứ?" Trong cơn mê loạn giọng anh khàn khàn cất lên.

Cô mở mắt nhìn anh, cắn chặt môi, bật ra tiếng: "Yêu" đầy gợi tình.

Từng có người nói với cô, đừng trả lời câu hỏi của người đàn ông khi ở trên giường. Vì tất cả những thứ ở trên giường đều chỉ là trò tiêu khiển, làm nền cho trận hoan ái chứ không phải là thật. Ở trên giường, đàn ông nói yêu một trăm lần, không tin được một lần. Nhưng cô lại vô tình tin anh, tin người đàn ông bề ngoài phong lưu và xung quanh đầy những ong bướm mật ngọt này.

Cho đến khi cô mệt phải xuống giọng cầu xin anh mới buông tha cho cô. Nằm trên ngực anh, cô và anh kể cho nhau nghe rất nhiều chuyện, nói lại về ngày đầu mới quen, về lúc anh làm quen cô qua facebook buồn cười đến thế nào.

Lúc anh đưa cô về nhà đã là mười một giờ đêm. Trao cho cô nụ hôn rất nhẹ, anh bước xuống xe mở cửa cho cô, từng bước nhìn cô khuất bóng sau cánh cửa nhà mới chịu rời đi.