Phù Hiểu, Em Là Của Anh!

Chương 98

Cô hỏi tiếp: “Thế có chuyện gì buồn cười không ạ?”

“Vụ kéo em xuống nước vừa nãy có tính không.”

“… Em hỏi lúc anh đi làm cơ.” Phù Hiểu bĩu môi.

“Vậy thì không có.” Mấy công việc đó thì có gì hay ho, đáng để kể ra cơ chứ.

“Thế anh đang gặp chuyện phiền não gì à? Mấy hôm rồi, em thấy anh có vẻ không vui.”

Đôi con ngươi của Đường Học Chính tối lại, cơ thể anh bỗng căng cứng, nhưng chỉ chớp mắt sau, anh lại cười hì hì, trêu cô: “Sao vợ Lão Gia lại cho là Lão Gia không vui?”

“Anh đang không vui mà.” Phù Hiểu cúi đầu nghịch bàn tay anh, “Anh không vui, em cũng sẽ không vui nha, có chuyện gì vậy anh, có thể nói cho em biết không?”

Anh biết cô đã phát hiện ra lâu rồi, song cái gì cô cũng không nói, chỉ nghĩ đủ mọi cách để làm anh vui. Nhưng, giống như một vòng tuần hoàn ác tính: cô càng tâm lý thì anh lại càng căng thẳng hơn. Sao anh dám nói với cô rằng: anh đã biết mình chính là hung thủ khiến cô trở thành cô nhi nhưng vẫn mặt dày hưởng thụ sự dịu dàng của cô… “Anh không…”

Phù Hiểu ngẩng phắt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt chất chứa ưu lo của anh – những ưu lo anh chưa kịp giấu đi, nhất thời, cô thấy giận lắm, “Anh không muốn nói với em thì thôi, nhưng anh đừng có lừa em!” Cô biết mình không nên nổi giận với anh khi anh đang buồn phiền, nhưng chẳng hiếu sao cô lại không khống chế được bản thân mình. Rõ là anh đang có chuyện giấu trong lòng, sao anh lại cứ không chịu nói cho cô? Lẽ nào cô không đáng để anh tin tưởng? Nếu bây giờ, chỉ chút vấn đề nhỏ hai vợ chồng cô đã không thể cùng nhau đối mặt thì trong tương lai dài dằng dặc sau này, hai người sẽ chung bước kiểu gì? Càng nghĩ càng thấy tủi, cô đẩy anh ra, rút khăn tắm, quấn ẩu một vòng quanh người rồi đi ra khỏi phòng tắm.

Không ngờ là cô sẽ giận, Đường Học Chính khẽ chửi thề một tiếng, đứng dậy, lau người qua quýt, rồi khoác áo choàng tắm chạy ra theo. Khi anh ra đến nơi, Phù Hiểu vì dỗi anh đã trèo lên giường, nằm xoay lưng về phía anh rồi. Thấy tóc cô ướt nhẹp, anh thở dài một hơi, đi đến trước mặt cô, “Tóc em còn ướt nè, để tóc ướt thì mai sẽ bị đau đầu đó.”

Phù Hiểu nhắm mắt lại, lật người sang bên kia, không thèm đếm xỉa đến anh.

“Được rồi, ngài cứ nằm đi ạ, để tiểu nhân sấy tóc cho ngài.” Đường Học Chính bật máy sấy lên, sấy mái tóc đen óng ả đang xõa trên gối của cô.

Phù Hiểu ra sức ngọ ngoậy đầu, cô nhích người (từng tý một) sang cạnh kia của chiếc giường, cô vẫn dỗi anh, vẫn đưa lưng về phía anh.

Động tác ‘trườn kiểu sâu đo’ đó của cô làm hai mắt Đường Học Chính tít lên: vợ anh quả là đáng yêu nhất quả đất! Nghĩ đến đó, mắt anh lại tối lại, anh trèo lên giường, ôm lấy cô gái trẻ từ phía sau, chỉ bằng một tay anh đã có thể ôm trọn cô rồi.

Phù Hiểu ra sức giãy dụa, song Đường Học Chính không tốn bao nhiêu sức lực đã ghì chặt cô vào lòng, “Vợ.” Anh ghé vào tai cô thì thầm, “Đừng cáu mà, đúng là anh có chút chuyện, ừm, chuyện khá nghiêm trọng… không ai giúp được anh cả nên em cứ kệ anh đi, ít ngày nữa là ổn thôi.” Anh nhất định phải tự mình vượt qua cú sốc này, vì anh không chịu nổi nguy cơ mất đi cô.

Nghe anh nói vậy, tuy Phù Hiểu vẫn hơi hơi thất vọng nhưng cô đã không còn giãy dụa nữa. Một lúc lâu sau, cô chậm rãi xoay người lại, ngửa lên nhìn anh, “Nếu em có thể giúp được anh chuyện gì, anh nhớ phải nói cho em đấy.”

Yết hầu của Đường Học Chính giật giật, “Đương nhiên rồi.” Với anh, cô còn nằm trong vòng tay anh chính là sự hỗ trợ lớn nhất. Anh mi cô mấy cái liền: “Bây giờ thì ngài có thể sấy tóc rồi chứ? Đường phu nhân?”

“Anh cũng phải sấy!”

Ngày hôm sau, Phù Hiểu được nghỉ, cô ngồi trên mép giường bệnh của Mạc Vu Phi, gọt táo theo yêu cầu của anh chàng.

“Gọt táo hình con thỏ đi.” Mạc Vu Phi nói. Giường bệnh hơi rung rung vì anh vừa xem tivi vừa rung đùi.

Phù Hiểu cũng quen với kiểu của anh rồi, cô liếc xéo anh một cái, “Anh đã xem phim thần tượng Đài Loan chứ gì?”

“Sao cô biết?” Hai mắt Mạc Vu Phi lập tức sáng lên, lấp lánh như sao.

“… Có rảnh để xem phim đó, chẳng bằng thêm thời gian tập vật lý trị liệu.”

“Mệt.” Đại thiếu gia rất kiệm lời.

Phù Hiểu bĩu môi.

“A Chính đi đâu rồi?” Nếu là vụ thể hiện tình bạn với anh thì anh đoán: trong tương lai xa, khi anh sắp ngoẻo, chắc thằng đó cũng chẳng ‘thắm thiết’ với anh bằng dạo này (giả sử là Phù Hiểu không tồn tại).

“Anh ấy có việc gấp.” Khi hai vợ chồng cô đến đây, anh nhận một cuộc điện thoại rồi vội vàng rời đi. Trả lời xong, cô do dự chốc lát, nhưng rồi vẫn hỏi: “Anh biết dạo này Đường Học Chính đang lo buồn chuyện gì phải không?”

Người đang đổi kênh ti vi liên tục vì rỗi hơi quá: Mạc Vu Phi nhẹ nhướng hàng mày, “Ờ.”

Quả nhiên là anh ta biết. “Vậy anh có thể giúp đỡ anh ấy chút chút không?” Cô biết là cánh đàn ông luôn có một số chuyện không muốn nói với phụ nữ, cũng như phụ nữ các cô luôn có một số chuyện không muốn nói với đàn ông.

“Sao cô biết được thế?” Anh không trả lời mà hỏi lại cô.

“Mấy hôm nay, tâm trạng anh ấy không được tốt, tôi có thể nhìn ra được.”

Tâm trạng thằng đó có không được tốt mấy thì người bình thường cũng không nhìn ra được đâu nhé? Chắc cô ấy để ý nó ghê lắm. Mạc Vu Phi cũng không rõ cảm xúc của mình lúc này là gì nữa, chỉ bảo rằng: “Mấy hôm nữa là ổn thôi, cô đừng lo vớ lo vẩn.”

Hai người đang nói chuyện thì Đường Học Chính gọi đến: “Em vẫn đang ở chỗ Mạc Vu Phi à?” Mẹ nó chứ, để cô ở đó một mình, anh không sao yên tâm nổi.

“Vâng ạ, anh có đến đây nữa không?”

“Anh không qua đấy được, anh còn bận đến tầm 6, 7 giờ tối cơ. Hôm nay, tự dưng anh thèm ăn gà hầm bí đỏ em nấu quá, em nhớ về sớm nấu cho anh ăn nhá.”

“Thưa quý khách, tiệm nhỏ nhà em là phải hẹn trước ạ.” Sao đột ngột vậy.

“Hở?” Thành đầu bếp từ bao giờ thế?

“Hì, lát nữa, Dương Mật sẽ đến đây thăm Mạc Vu Phi. Sau đó, em sẽ đi với cô ấy sang nhà cô ấy thăm chú Dương và cô Dương. Hay là thế này đi, bao giờ xong việc, anh đến thẳng nhà Dương Mật nhé.”

“Được.”

“Vậy ngoài món gà hầm bí đỏ, ngài còn cần thêm món gì nữa không ạ? Quý khách?”

“Thịt rán, đậu sốt, cá hấp, thêm canh ngô hầm xương nữa.” Cái gã này đúng là không biết khách sáo là gì.

“… Cám ơn quý khách đã gọi hết tất cả các món trong thực đơn tiệm chúng em.”

“Không cần khách sáo, cứ thế nhé, tối gặp.”

Nghe như có tiếng rất nhiều người xì xầm nói chuyện ở đầu dây bên anh, xem ra là anh đang rất bận: “Được rồi, bye bye.”

Cô cúp điện thoại, Mạc Vu Phi liếc cô một cái, nửa cười nửa không: “Bất ngờ thật, còn biết cả nấu ăn cơ à.” Đám phụ nữ anh quen không ai là dám xuống bếp vì sợ ngón xấu ngón tay ngọc ngà, thanh mảnh của mình.

“Tôi chỉ biết nấu mấy món dân dã thôi.” Sống một mình thì đương nhiên là phải biết các kỹ năng sống cơ bản rồi. Thật ra cô không khoái nấu nướng, với cô chỉ cần no bụng là được. Nhưng, từ khi Đường Học Chính bước chân vào cuộc đời cô, cô đâm ra khá thích nấu ăn, hai người ăn vui hơn một người ăn nhiều. Vả lại, nhìn anh ăn ngấu nghiến những món cô nấu, cô thấy rất vui.

“Ồ, vừa khéo, tôi cũng ăn ngán mấy món siêu bổ đầu bếp của tôi nấu rồi, mai cô nhớ nấu cho tôi bát canh thanh đạm, không canh gà, không canh cá gì nhá.”

… Yêu cầu của anh ta cao gớm!

Cuối cùng Đường Học Chính cũng xong việc, anh nhìn đồng hồ, đã hơn 7 giờ rồi. Anh bước ra khỏi phòng họp, đang định gọi cho Phù Hiểu thì thư ký tiến đến báo cáo, “Đường thiếu, khoảng 4 giờ chiều nay, có Tiêu Thiển Thiển tiểu thư đến tìm ngài. Tôi đã bảo với cô ấy là ngài đang có việc gấp phải xử lý, đề nghị cô ấy quay lại vào một hôm khác, nhưng cô khăng khăng đòi đợi ngài xong việc. Bây giờ, Tiêu tiểu thư vẫn đang ngồi trong phòng khách đợi ngài ạ.”

Đường Học Chính cau mày, anh gần như đã quên là mình chưa giải quyết xong cô nàng. Anh ngẫm nghĩ giây lát, nói: “Được rồi, cứ tan làm đi.” Rồi anh lững thững đi về phía phòng khách.

Trong phòng khách, Tiêu Thiển Thiển đứng cạnh cửa sổ sát đất, ngắm bầu trời đang tối dần. Cô khoanh hai tay trước ngực, mím môi trầm tư. Cô vừa tập Yoga với bà Hàn Ngọc Tố ở thẩm mĩ viện xong. Nhân cơ hội đó, cô cũng đã thăm dò được ít tin tức từ bà Hàn Ngọc Tố. Cô nói cho Đường Học Chính sự thật lâu vậy rồi mà anh vẫn chẳng có động tĩnh gì nên cô đã sắp cạn kiệt kiên nhẫn rồi. Cô quanh co hỏi bà Hàn Ngọc Tố thì phát hiện bà Hàn Ngọc Tố vẫn chưa biết con trai bà đã biết sự thật câu chuyện năm đó. Thậm chí, qua lời bà Hàn Ngọc Tố, cô còn biết thêm là: dạo này, Đường Học Chính còn yêu chiều Phù Hiểu hơn bao giờ hết, nuông nấng Phù Hiểu hết mức có thể.

Rốt cuộc là anh đang nghĩ gì, rốt cuộc là anh định thế nào? Cô không muốn ngồi nhà đoàn già đoán non nên quyết định đến gặp trực tiếp anh để hỏi cho rõ ràng. Dù nghe được tin anh đang giải quyết chuyện quan trọng, cô cũng không từ bỏ ý định đó, thế là cô ngồi trong phòng khách đợi anh suốt ba giờ đồng hồ.

Cô vốn không có tính kiên nhẫn, nhưng hôm nay thì khác, cô không sao cất bước rời đi cho nổi, cô cứ thấy lòng mình phiền muộn sao ấy.

“Có việc gì không?” Rất lâu sau, Đường Học Chính đột ngột xuất hiện, anh đang đứng ở cạnh cửa.

Tiếu Thiển Thiển giật mình, xoay người lại, bối rối nhìn sang người đàn ông kiệt xuất ấy, sau phút im lặng, cô thong thả mở miệng: “… Tôi đói rồi, chúng ta đi đâu ăn đi.”

“Tôi còn có việc.”

“Tôi đã chờ anh mấy tiếng đồng hồ rồi, thế mà chỉ chút thời gian đó mà anh cũng không cho tôi được ư?”

“Tôi có hẹn ăn tối rồi, đi nào, tôi mời cô uống tách cà phê.” Sau đó thì giải quyết dứt điểm mọi chuyện, anh không mong có thêm chuyện ngoài ý muốn nữa.

Hai người đi vào quán cà phê sang trọng dưới lầu, Đường Học Chính gọi cà phê xong thì điện thoại cho Phù Hiểu, báo cho cô là có lẽ anh sẽ về muộn một chút.

Nhất thời, nụ cười của Tiếu Thiển Thiển tắt lịm, cô không buồn nghĩ xem nên vào đề thế nào nữa, hỏi thẳng luôn: “Anh vẫn chưa làm rõ với Phù Hiểu?”

“Không cần thiết.” Đường Học Chính hờ hững.

“Vậy anh định thế nào?” Cô truy hỏi.

“Không định gì cả.”

Nghe vậy, Tiêu Thiển Thiển cau mày, “A Chính, tôi không lừa anh đâu!” Lẽ nào anh cho là cô lừa anh, nên mới không coi chuyện này ra gì?

“Tôi biết.” Giọng của Đường Học Chính như trầm hơn.

“Thế sao anh còn… Lẽ nào anh muốn đền bù ả ta?” Tiêu Thiển Thiển đoán, rồi vội khuyên, “A Chính, anh nghĩ kỹ lại đi, trên đời này, làm gì chuyện trùng hợp cỡ đó, sau bao nhiêu năm, ả ta đột ngột xuất hiện trước mắt anh, nhất định là ả ta có mục đích khác!”

Đúng lúc đó, nhân viên phục vụ bưng cà phê lên, hai người tạm dừng một lát. Sau đó, Đường Học Chính nói: “Tôi đền bù cho cô ấy kiểu gì cũng sợ không đủ, còn quan tâm cô ấy có mục đích khác hay không làm gì?”

“A Chính, ả ta muốn trả thù anh đó, tuy chúng ta có lỗi trong chuyện năm đó nhưng cũng không thể để ả ta hủy hoại đời anh.” Tiêu Thiển Thiển ra sức khuyên can, cô đã nghĩ kỹ lắm rồi, cô cho là không một người đàn bà nào có thể cam tâm về làm vợ người đàn ông đã hại chết cha mẹ mình, Phù Hiểu là người thủ đoạn, ả dám làm điều đó, nhất định là vì muốn tìm cơ hội trả thù.

“Bây giờ, đầu đuôi chuyện năm đó ra sao tôi biết rõ hơn cô, Phù Hiểu là người như thế nào tôi cũng hiểu rõ hơn cô. Trong chuyện đó, chỉ có tôi và cô mắc tội với cô ấy, chứ cô ấy không làm gì có lỗi với tôi và cô cả.”

“Như bây giờ anh không thấy mệt mỏi à? Nếu anh muốn đền bù cho ả ta, có hàng trăm hàng ngàn biện pháp, sao anh phải chọn biện pháp mệt mỏi nhất chứ. Bây giờ, khi nhìn thấy ả ta, anh không thấy khổ sở sao?” Anh nợ ả hai mạng người – tính mạng của ba mẹ ả, ngày ngày phải gặp ả có khác nào bị tra tấn tinh thần?

“Chuyện của tôi không khiến cô lo.” Ngày ngày gồng gánh nỗi sợ hãi mất đi Phù Hiểu, sao anh có thể không khổ sở chứ! Nhưng anh không muốn để Tiêu Thiển Thiển biết điều đó.

“Anh không thể để sự áy náy mê hoặc mình, nhỡ ả ta đã lên kế hoạch trả thù anh từ rất lâu, chuyện gì cũng có thể xảy ra đó.”

“Cô không biết Phù Hiểu là người như thế nào thì đừng có phỏng đoán linh tinh. Trước kia, cô ấy có thể rút đơn kiện và tha cho tôi, đủ để thấy cô ấy vị tha tới mức nào. Về lý mà nói, cô cũng nên biết ơn cô ấy!” Chứ đừng có suốt ngày suy xét, đề phòng.

“Anh gặp chuyện thì tất cả mọi người trong nhà anh sẽ ra tay giải quyết giúp anh. Ông nội anh có chính trực thật đấy, nhưng người gặp chuyện cũng là thằng cháu trai quý báu của ông, ông cũng không làm ngơ nổi đâu. Người nhà anh chỉ cần gây sức ép chút chút, người nhà họ Phù có thể không rút đơn kiện chắc?”

“Cô nói ra những lời đó mà không thấy ngượng miệng à,” Đường Học Chính nhìn cô, ánh mắt sắc lẹm, “Tôi còn tưởng cô có thể hiểu ra, không ngờ cô lại thành kiến với cô ấy nặng nề đến vậy. Giờ thì tôi có nói nữa cũng vô ích, cô hãy coi như chưa từng nghe được chuyện này đi.”

“Sao anh cố chấp vậy hả!” Tiêu Thiển Thiển cáu tiết, “Nếu anh đã tin ả ta không có mục đích khác đến thế thì sao anh lại không dám đối chất với ả ta chứ?”

“Tôi đã bảo là không cần thiết rồi mà.”

“Anh không đi tôi đi!” Nếu không để anh ấy thấy được bộ mặt của Phù Hiểu thì anh ấy sẽ vĩnh viễn không biết ai mới là người thực sự tốt với anh ấy.

“Tiêu Thiển Thiển,” Giọng điệu của Đường Học Chính thay đổi hẳn, “Đây là chuyện của gia đình tôi, dù sau này tôi có thân bại danh liệt, thì cũng không khiến cô lo.”

“Anh!”

“Tôi rất cảm kích sự quan tâm cô dành cho tôi, nhưng tôi không tiêu thụ nổi nó, cám ơn.” Anh nói, một câu hai tầng nghĩa, “Chỉ xin cô sau này: Đừng nhúng mũi vào chuyện của vợ chồng tôi nữa.”

“Trong mắt anh, tôi đáng ghét đến vậy ư?” Tiêu Thiển Thiển siết chặt nắm tay, giọng cô hơi đứt quãng vì tủi hổ.

“… Xin lỗi.” Trừ hai chữ này, anh thật không biết phải nói gì khác?

“Rõ là anh biết anh và Phù Hiểu… Sao anh có thể tiếp tục yêu ả ta bằng tình yêu thuần khiết chứ! Bây giờ thì anh kiên quyết lắm, nhưng có khi đó chỉ là vì anh áy náy và muốn chịu trách nhiệm với ả ta thôi!”

“Thế cũng chẳng liên quan gì đến cô.” Đúng là tình yêu anh dành cho Phù Hiểu không còn nhẹ nhõm như xưa, nhưng anh sẽ không nói cho ai rằng: thật ra, anh thấy mình còn may mắn chán. Trong tình yêu và hôn nhân anh còn quá trẻ, nếu anh không biết được sự thật, sau này có lẽ sẽ còn có những lần anh cãi vã với Phù Hiểu đến cùng và tuyệt đối không thỏa hiệp, sau này nhất định sẽ có lúc anh làm cô đau lòng. Song, bây giờ thì không còn như thế nữa, anh cảm thấy anh có thể có được Phù Hiểu đã là một may mắn lớn lao, anh chỉ mong có thể trân trọng cô suốt đời.

Thân mình Tiêu Thiển Thiển run lên bần bật, đôi môi cô cũng run run, “Trước mặt anh, tôi đã quỵ lụy đến mức nảy rồi, thế mà anh lại chỉ bảo tôi đừng có xen vào chuyện của anh ư?” Dứt lời, cô rớt nước mắt.

Từ bé đến lớn, cô chưa từng hạ mình với ai, thế mà trước mặt anh, cô quỵ lụy đến mức chính cô cũng không nhận ra mình, song anh lại chẳng buồn ngó ngàng đến.

Ngạo mạn như Tiêu Thiển mà cũng có lúc yếu đuối đến mức này, cô nàng làm xúc động nơi nào đó trong tâm hồn Đường Học Chính. Nhìn cô nàng, anh như thấy được sự yếu đuối của chính mình. Ở trước mặt Phù Hiểu, anh lại chẳng như Tiêu Thiển Thiển bây giờ, cẩn thận từng li từng tý, chỉ sợ cô không coi thường anh, căm ghét anh. Anh thở dài một hơi, rút khăn giấy đưa cho cô nàng.

Tiêu Thiển Thiển cắn môi dưới, chậm rãi đưa hai tay ra nhận, rồi nắm lấy tay anh.

Đường Học Chính thoáng ngừng lại một giây, rồi lập tức rút tay về, “Xin lỗi.”

Cuối cùng, Tiêu Thiển Thiển nhắm lại đôi mắt đẫm lệ, từng giọt, từng giọt nước mắt cô rơi xuống tách cà phê bỏ dở.