Phù Diêu

Chương 89: Tổ chức rất coi trọng!

- Chỉ thị của bí thư rất kịp thời, tôi cũng nên về chuẩn bị.

Cái gọi là chuẩn bị chính là Ban tổ chức cán bộ tìm đồng chí liên quan nói chuyện. Công việc của Triệu Phong thì Nghiêm Hữu Quang quyết định tự mình đi làm. Bên Tằng Trạch Quang thì Ôn Xương Thịnh sẽ đi nói, việc tốt này không đến lượt người khác đi làm.

Lúc này Vương Quốc Hoa ở trên xe không biết vận mệnh của mình đang thay đổi về chất. Hắn biết khả năng mình về huyện Nam Sơn là không lớn. Hắn bắt xe đến trụ sở thị ủy và rất dễ dàng tìm được văn phòng Ban tổ chức cán bộ.

Bây giờ đã đến giờ trưa nhưng văn phòng không quá yên tĩnh, có không ít người đang rỉ tai nói chuyện với nhau. Vương Quốc Hoa đứng trước cửa phòng Quản lý cán bộ rồi đưa tay gõ cửa. Hai người trẻ tuổi đang nói chuyện bên trong, một người không nhịn được quay đầu lại nói:

- Sắp hết giờ làm rồi, có chuyện gì để chiều.

Vương Quốc Hoa nghĩ cũng đúng. Hắn đang định xoay người đi thì đằng sau truyền tới giọng đầy uy nghiêm.

- Các cậu có thái độ làm việc như thế này sao? Đối đã với đồng chí như vậy sao? Chiều hai cậu viết một bản kiểm điểm gửi lên phòng tôi. Tác phong gì vậy hả? Không ra gì.

Vương Quốc Hoa không khỏi giật mình, hai tên thanh niên ở trong trợn tròn mắt nhìn Nghiêm Hữu Quang ngoài cửa mà thiếu chút nữa khóc thành tiếng.

Nghiêm Hữu Quang vừa từ văn phòng Ôn Xương Thịnh đi ra đang xuống lầu thì vừa vặn thấy Vương Quốc Hoa đi lên. Đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới. Nghiêm Hữu Quang đang định đi lên bắt chuyện lại cảm thấy quá lộ liễu nên dừng lại. Y đi lên theo vừa lúc gặp phải cảnh này.

Lão Mẫn – trưởng phòng quản lý cán bộ ở phòng bên cạnh nghe thấy động tĩnh lập tức đi ra xem có việc gì. Phát hiện lãnh đạo đang mắng người nên mặt hơi đổi. Lão Mẫn vội vàng đi lên ân cần hỏi:

- Bí thư Nghiêm, ngài có chỉ thị gì?

Nghiêm Hữu Quang trừng mắt nhìn Lão Mẫn, trầm giọng nói:

- Anh xem nhân viên của mình đi, anh quản lý cán bộ như vậy sao? Viết bản kiểm điểm chiều nộp cho tôi.

Giọng rõ ràng nhẹ nhàng hơn. Lão Mẫn là ai nên hiểu lãnh đạo làm vậy thì mình nên làm gì.

- Vâng, tôi sẽ kiểm điểm một cách sâu sắc.

Nghiêm Hữu Quang nói tiếp:

- Tính quan trọng của Ban tổ chức cán bộ không cần tôi nói nhiều. Mọi người đối đãi với các đồng chí đến cần phải khách quan, nhiệt tình. Bảo sao bên ngoài có người nói mặt Ban tổ chức cán bộ rất khó coi, việc khó làm, không khí này tôi nhất định phải chỉnh đốn mới được.

Vừa nói Nghiêm Hữu Quang không nhìn Vương Quốc Hoa chút nào mà xoay người đi lên. Trước khi đi Nghiêm Hữu Quang không quên nhìn Lão Mẫn một cái, sau đó lơ đãng liếc sang Vương Quốc Hoa.

Là người của Nghiêm Hữu Quang, trưởng phòng Mẫn nếu không hiểu ám chỉ này thì chỉ có nước về nhà trông con. Nghiêm Hữu Quang nghiêm túc rời đi, trưởng phòng Mẫn lập tức đổi sắc từ vẻ tươi cười chuyển thành mặt đen.

- Hai người các cậu …

Trưởng phòng Mẫn như bị lửa đốt, hung hăng đập bàn nói:

- Kiểm điểm, làm kiểm điểm năm nghìn chữ cho tôi, hết giờ chiều nộp cho tôi.

Vương Quốc Hoa trợn mắt chính là trưởng phòng Mẫn vừa mặt đen bên kia, xoay người lại mỉm cười với mình.

- Vị đồng chí này có chuyện gì vậy?

Vương Quốc Hoa lúc này mới có phản ứng từ vở kịch nên vội vàng nói:

- Tôi đến báo danh.

- Ồ, đi theo tôi.

Trưởng phòng Mẫn đi trước dẫn đường, Vương Quốc Hoa đi sau.

Về văn phòng, Nghiêm Hữu Quang không khỏi thầm đắc ý. Đúng là quá trùng hợp, sau này đề bạt sử dụng Vương Quốc Hoa cũng là do bí thư Nghiêm mắt sáng nhìn đúng nhân tài, không phải vì nguyên nhân do lãnh đạo cấp trên.

….

Tâm trạng Tằng Trạch Quang mấy ngày này không quá tốt, có thể nói là sa sút. Nguyên nhân rất đơn giản là đường cao tốc không đi qua huyện Nam Sơn. Không phải huyện Nam Sơn không cố gắng mà do bí thư thị ủy Ôn Xương Thịnh hai hôm trước tìm y nói chuyện, nói đường cao tốc này là rất quan trọng với quận Lưỡng Thủy. Lãnh đạo lên tiếng phía dưới chỉ có thể chấp nhận hy sinh, bỏ thành tích trong tay ra.

Đối với quyết định này trong lòng Tằng Trạch Quang rất khó có thể chấp nhận nhưng lại chỉ có thể chấp nhận. Đây là do lãnh đạo đưa ra cũng là kết quả thống nhất của thị ủy. Tằng Trạch Quang có thể không tiếp nhận nhưng kết quả là đắc tội một nhóm lớn lãnh đạo thị ủy, thậm chí không chừng còn bị chụp mũ không phục tùng quyết định của tổ chức.

Tằng Trạch Quang rất rõ ràng cái gì là tổ chức, cũng thường xuyên dùng chiêu quyết định của tổ chức để đối phó người khác.

Tằng Trạch Quang có chút buồn bực nên nghe điện thoại y không muốn nghe. Chẳng qua y vẫn cầm lên lạnh nhạt nói:

- Alo ai đó?

- Đồng chí Tằng Trạch Quang phải không? Tôi là Kiều Hạo Nam, mời anh chiều tới thị ủy, bí thư Ôn có chuyện muốn nói với anh.

Đầu bên kia là thư ký của Ôn Xương Thịnh - Kiều Hạo Nam gọi tới. Tằng Trạch Quang lập tức cười nói:

- Thư ký Kiều, bí thư Ôn gần đây vẫn khỏe chứ?

Kiều Hạo Nam cười đáp:

- Chuyện khá gấp, ha ha.

Kiều Hạo Nam đương nhiên biết tâm tư của Tằng Trạch Quang. Lão Tằng này cũng được, mỗi lần đến đều không quên mang vài thứ, lần trước đến còn mang chai Lafite năm 82.

Dập máy Tằng Trạch Quang không khỏi thấy vui vẻ. Kiều Hạo Nam mặc dù không nói gì nhưng từ giọng điệu có thể thấy đây là việc tốt. Có thể là chuyện tốt gì? Tằng Trạch Quang không nghĩ ra nên vội vàng gọi thư ký Lưu Đông Phàm bảo trưa không ăn mà trực tiếp lên đường. Lãnh đạo gọi quan trọng hơn ăn cơm.

Quá trình bên phía Vương Quốc Hoa rất đơn giản, trưởng phòng Mẫn cầm thủ tục rồi nói:

- Về rồi đợi thông báo.

Nhìn như muốn đuổi Vương Quốc Hoa nhưng thấy Vương Quốc Hoa định đi, trưởng phòng Mẫn lại nói:

- Cậu chờ chút, cậu có chỗ ở chưa?

Vương Quốc Hoa rất khó hiểu, Ban Tổ chức cán bộ sao lại quản cả cái này?

Trưởng phòng Mẫn thấy hắn ngạc nhiên không khỏi mừng thầm. Y rất tự nhiên đưa một tấm thẻ ưu đãi đưa cho Vương Quốc Hoa.

- Không có chỗ ở thì cầm lấy cái này, lần trước họp còn giữ, bây giờ để đó cũng lãng phí.

Vương Quốc Hoa cầm thấy là thẻ ưu đãi của khách sạn Lưỡng Thủy, không biết cầm đi ở có thể có ưu đĩa gì. Vương Quốc Hoa do dự một chút, tiền ở khách sạn thì hắn có, hơn nữa khách sạn Lưỡng Thủy là thuộc thị ủy Lưỡng Thủy quản lý.

- Ha ha, khách khí làm gì? Cậu tốt nghiệp lớp học thanh niên xuất sắc của tỉnh ủy, tổ chức nhất định sẽ thận trọng cân nhắc đề bạt sử dụng, an tâm đi ở đi, đây là sự quan tâm của tổ chức với cán bộ trẻ.

Trưởng phòng Mẫn nhắc nhơ tùy ý, mặc kệ Vương Quốc Hoa có hiểu hay không tóm lại cũng là đưa một nhân tình không lớn không nhỏ ra.

Vương Quốc Hoa có hiểu không? Không quá hiểu nhưng cũng không có gì quan trọng. Vương Quốc Hoa biết đây là hành vi cá nhân của đối phương. Nhưng vì lý do gì? Phải biết quan ở Ban tổ chức cán bộ rất lớn, hơn nữa đối phương còn là trưởng phòng quản lý cán bộ không có lý gì phải khách khí với mình như vậy.

- Cảm ơn trưởng phòng Mẫn.

Vương Quốc Hoa nhận nhân tình này, trưởng phòng Mẫn cũng không nói nhiều xua tay ra hiệu không có gì. Vương Quốc Hoa lui ra. trưởng phòng Mẫn lúc này mới ra khỏi văn phòng không nhanh không chậm đi lên. Đến trước cửa văn phòng Nghiêm Hữu Quang, vẻ nghiêm túc trên mặt trưởng phòng Mẫn lập tức thay đổi.

- Đi rồi?

Nghiêm Hữu Quang lúc suy nghĩ việc gì đó thường có thói quen thổi thổi chén trà, híp mắt. Trưởng phòng Mẫn thấy tư thế đó liền cười nói:

- Tôi bảo cậu ta về đợi tổ chức thông báo, còn nói đồng chí tốt nghiệp lớp học thanh niên xuất sắc đều là được tổ chức coi trọng. Lúc đi tôi đưa thẻ ưu đãi khách sạn Lưỡng Thủy cho cậu ta, nói là tổ chức quan tâm.

Không thể không nói trưởng phòng Mẫn rất biết làm việc, Nghiêm Hữu Quang nghe xong không khỏi cười cười một tiếng nói.

- Mai hết giờ làm an bài một chút, tôi tự mình thay mặt tổ chức nói chuyện với cậu ta.

Trưởng phòng Mẫn biết mình đặt cửa chính xác thì rất vui. Y vội vàng nói:

- Tôi biết rồi, nếu không có việc gì thì tôi xin đi xuống.

- Lão Mẫn, con gái anh sắp tốt nghiệp phải không?

Nghiêm Hữu Quang đột nhiên hỏi một câu như vậy làm trưởng phòng Mẫn ngẩn ra rồi bất đắc dĩ nói.

- Đúng thế, con bé này học trường Thuế, chết sống không chịu về thị xã mà muốn ở tỉnh thành. Tôi không có biện pháp gì nên đang khá buồn bực.

Nghiêm Hữu Quang cười nói:

- Tôi nói anh đó, cuộc sống có khó khăn sao không nói với tổ chức?

Vừa nói Nghiêm Hữu Quang vừa cầm máy gọi ngay trước mặt trưởng phòng Mẫn.

- Lão Tiền, tôi là Nghiêm Hữu Quang, có thể nhận một người không? Ồ, là con gái một cấp dưới, nhà chỉ có một đứa con nên rất yêu quý. Được, được, cảm ơn, lát tôi bảo người đưa tài liệu tới. Ha ha ha, được, tôi sẽ mời như vậy.

Bỏ máy, Nghiêm Hữu Quang nhìn trưởng phòng Mẫn đang đầy cảm kích, y cười nói:

- Làm gì thế? Từng này tuổi mà anh kích động thế sao? Về bảo con gái anh đến Cục thuế tỉnh trực tiếp đến tìm phó cục trưởng Tiền nói là tôi giới thiệu tới. Được rồi, đi làm việc đi.

Nghiêm Hữu Quang bình thường yêu cầu rất nghiêm trong công việc nhưng không thiếu lúc ôn hòa. Trưởng phòng Mẫn là thân tín có chút khó khăn nếu không giúp thì ai còn bán mạng cho mình. Nhìn vẻ kích động của trưởng phòng Mẫn, Nghiêm Hữu Quang khá hài lòng.

Vương Quốc Hoa đến khách sạn mới biết tấm thẻ này lợi hại. Nhân viên phục vụ thấy con dấu liền tươi cười tiếp đón. Vương Quốc Hoa lấy tiền định đặt cọc thì người ta nói.

- Thẻ của anh được ăn ở miễn phí tại khách sạn.

Vương Quốc Hoa thầm nói “Mẹ nó”

Căn phòng có một chiếc giường lớn, phương tiện đầy đủ. Mặc dù không dám nói là xa hoa nhưng cũng tương đương khách sạn ba sao. Một phòng như vậy một đêm nhiều không dám nói, 200 đồng là phải đến. Nhưng tổng tiền lương hàng tháng của Vương Quốc Hoa bây giờ mới được có 300.

Vương Quốc Hoa nằm trên giường không khỏi thầm suy nghĩ. Quá trình hôm nay rất bình thường mà, có vấn đề gì đâu? Vương Quốc Hoa rất khó suy ngẫm được nguyên nhân trong đó. Hắn đâu biết chỉ từ thái độ nhỏ của Lãnh Vũ mà tạo ra ảnh hưởng lớn đến thế với mình. Hứa Nam Hạ ngoài việc muốn một suất thì không tỏ thái độ gì nhưng sức tưởng tượng con người là vô hạn. Mỗi hành động, lời nói của lãnh đạo đều có hàm nghĩa sâu sắc. Không có quan chức nào dám mạo hiểm sơ sót trong công việc mà lãnh đạo chú ý.

Tằng Trạch Quang nhận được điện vội vàng ra ngoài vừa lúc gặp Hồng Tồn Minh đi ra. Hai người gặp ở cầu thang, Hồng Tồn Minh cười nói:

- Bí thư Tằng về?

Tằng Trạch Quang nói:

- Lãnh đạo thị ủy gọi, tôi phải lên thị xã.

- Ồ, đi thong thả.

Hồng Tồn Minh trong nháy mắt ý thức được Tằng Trạch Quang gặp việc tốt.

Đối với việc cùng xây dựng bộ máy với Tằng Trạch Quang, Hồng Tồn Minh khá tôn trọng đối phương. Một người chịu thiệt thường có thể học được gì đó.

Đưa mắt nhìn Tằng Trạch Quang rời đi, Hồng Tồn Minh từ từ xoay người đi thì điện thoại di động vang lên. Y nghe xong trên mặt không khỏi lộ vẻ vui mừng, bước đi cũng nhanh hơn.

- Lên thị xã.

Hồng Tồn Minh nhắm mắt lại, trong lòng y thầm cân nhắc lời nói vừa nãy của Nghiêm Hữu Quang. Nghiêm Hữu Quang chỉ nói:

- Thị ủy đang cân nhắc điều chỉnh bộ máy lãnh đạo huyện Nam Sơn, đồng chí Tồn Minh lên một chuyến.

Chẳng lẽ chỉ vì việc em trai Quản Nhất Vĩ nên thành vậy? Không thể, hội nghị thường vụ huyện ủy đã quyết định khống chế việc này. Chẳng lẽ là Tằng Trạch Quang?

Điện thoại vang lên, Vương Quốc Hoa không khỏi đau lòng. Gần đây quá tốn tiền điện thoại. Chút tiền lương của hắn không đủ nuôi điện thoại nửa tháng. Cũng may đều là Lưu Linh gọi tới.

- Này, nhớ em không?

Lưu Linh nói rất ngọt ngào, Vương Quốc Hoa cười khổ nói:

- Vấn đề này em hỏi bao lần rồi? Anh tính xem nào, ít nhất cũng là trên trăm lần.

- Đáng ghét, người ta đau bụng nên muốn anh an ủi một chút.

Gần như mỗi lần gọi điện Lưu Linh luôn tìm được lý do, lúc đau bụng, lúc đau đầu … Vương Quốc Hoa may cô không có “trứng” nếu không nhất định lấy lý do “đau trứng”

Vương Quốc Hoa cũng biết con gái khi yêu đều như vậy.

- Được, sờ một chút là hết đau.

Vương Quốc Hoa cười nói, Lưu Linh lập tức vui vẻ sau đó nói đủ thứ chuyện.

Cuối cùng Lưu Linh nói một câu:

- Em muốn đến thăm anh.

Vương Quốc Hoa cười nói:

- Vậy đến đây.

Cả cuộc nói chuyện kéo dài 45 phút. Vương Quốc Hoa dập máy thở dài một tiếng, khó nói xúc động ngày đó tạo thành hậu quả là tốt hay xấu. Là một người đàn ông bình thường Vương Quốc Hoa nhớ đến Lưu Linh chủ yếu là do cơ thể cô. Hắn lo chính là mình không tìm được cảm giác nhung nhớ như với Mai Lộng Ảnh trước đây.

Vương Quốc Hoa biết đây là một hiện tượng không tốt.

Đến tối Vương Quốc Hoa đang định ra ngoài ăn cơm rất bất ngờ thấy Lưu Đông Phàm đang đứng ở cửa nhà ăn gọi điện. Vương Quốc Hoa lúc này mới nhớ mình chưa gọi điện cho Tằng Trạch Quang.

- Đông Phàm.

Vương Quốc Hoa đi lên gọi. Lưu Đông Phàm không nghĩ gặp hắn ở đây nên có chút giật mình.

- Quốc Hoa, sao anh lại ở đây?

- Tôi ở đây, học xong rồi bây giờ đợi tổ chức phân công.

Lưu Đông Phàm thân thiết kéo hắn vào trong.

- Đi, sếp đang ăn, thấy anh nhất định sẽ rất vui.

Vương Quốc Hoa đi theo vào, Tằng Trạch Quang đang nói chuyện với một người. Thấy Vương Quốc Hoa, y đứng lên nói.

- Quốc Hoa, cậu sao lại ở đây?

Vương Quốc Hoa cười cười đi lên giải thích, Tằng Trạch Quang cười ha hả nói:

- Ngồi xuống, ngồi xuống, hôm nay rất vui, chúng ta làm vài chén. Đúng, quên giới thiệu với cậu một chút, đây là trưởng phòng Kiều – thư ký của bí thư Ôn, cậu phải gọi là đại ca.

Vương Quốc Hoa khách khí chào.

- Kiều đại ca.

Kiều Hạo Nam thấy hắn chào không ngờ đứng lên nói.

- Khách khí gì, ngồi đi.

Tằng Trạch Quang không khỏi giật mình vì cử động này. Tính của Kiều Hạo Nam thì y hiểu, trong mắt ngoài Ôn Xương Thịnh ra thì còn có ai nữa đâu. Quan hệ giữa mình và đối phương cũng tốn nhiều thời gian và tiền bạc mới được như thế này.

Vừa nãy gặp Lưu Đông Phàm, Kiều Hạo Nam không buồn mở miệng cười chứ đừng nói là đứng lên nói chuyện. Ở đây nhất định có chuyện gì đó.

Nghi ngờ như vậy nhưng Tằng Trạch Quang rất tự nhiên nói.

- Quốc Hoa, hôm nay cậu phải uống hét mình.

Vương Quốc Hoa cười cười nhìn Kiều Hạo Nam. Thật ra hắn cũng muốn biết bên thị ủy có việc gì.

- Lão Tằng, hôm nay tùy ý thôi, tối còn có việc.

Kiều Hạo Nam nói vậy không khác gì không cho mặt mũi. Tằng Trạch Quang mặc dù không thoải mái nhưng cũng không chấp.

Vương Quốc Hoa không suy nghĩ nhiều mà cầm chén đứng lên:

- Tôi xin uống ba chén, các vị lãnh đạo tùy ý.

Kiều Hạo Nam cười ha hả cầm chén nói.

- Khách khí rồi, gọi tôi là Kiều đại ca. Chén này tôi uống.

Vừa nói Kiều Hạo Nam cầm chén uống cạn, uống xong còn đầy ẩn ý nói với Tằng Trạch Quang:

- Lão Tằng, anh không đơn giản, giấu một nhân tài như vậy. Lãnh đạo thị ủy dã có nghị quyết cần đề bạt sử dụng cán bộ trẻ.

Tằng Trạch Quang vẫn nghi ngờ Vương Quốc Hoa có quan hệ với Ôn Xương Thịnh, nếu không Ôn Xương Thịnh cần gì phải khen Vương Quốc Hoa trước mặt mình. Không có chi tiết này Tằng Trạch Quang sẽ không có quyết định đổi thư ký. Sau đó y điều tra từ nhiều mặt lại thấy Vương Quốc Hoa thuộc dạng tám đời không có quan hệ gì với Ôn Xương Thịnh, điều này làm Tằng Trạch Quang có chút hối hận. Thư ký dùng thuận tay như Vương Quốc Hoa đúng là khó tìm.

Tằng Trạch Quang không thể hiểu nổi là Vương Quốc Hoa mới tốt nghiệp, không có lãnh đạo lên tiếng thì ai dám đề cử hắn đến trường Đảng tỉnh học? Tằng Trạch Quang không tin không có chút quan hệ nào.

Nếu Vương Quốc Hoa vẫn là thư ký, Kiều Hạo Nam có thái độ này với Vương Quốc Hoa thì Tằng Trạch Quang sẽ rất không thoải mái. Big Tằng Trạch Quang chỉ suy đoán trong lòng xem chỗ dựa của Vương Quốc Hoa là ai. Kiều Hạo Nam thân là thư ký của Ôn Xương Thịnh thì không có lý do phải khách khí với Vương Quốc Hoa như vậy.

Tằng Trạch Quang từ trong giọng Kiều Hạo Nam đưa ra kết luận, Vương Quốc Hoa cũng được trọng dụng, nguyên nhân cụ thể thì trong lòng lãnh đạo thị ủy biết rõ. Tằng Trạch Quang cảm thấy mình gần đây đã quên Vương Quốc Hoa, không đủ coi trọng hắn.

Kiều Hạo Nam ngồi nửa tiếng rồi đứng lên cáo từ. Tằng Trạch Quang tiễn ra sau khi về cũng không còn tâm trạng ăn cơm. Y nói với Vương Quốc Hoa:

- Quốc Hoa, đến phòng tôi ngồi nói chuyện.

Cả quá trình hôm nay Lưu Đông Phàm là người rung động nhất. Trong lòng Lưu Đông Phàm thật ra rất phục Vương Quốc Hoa. Y luôn nghe Tằng Trạch Quang nói “Quốc Hoa sẽ làm như thế nào, sẽ xử lý ra sao”

Vừa nãy thấy thái độ của Kiều Hạo Nam với Vương Quốc Hoa, Lưu Đông Phàm càng giật mình.

Về phòng Lưu Đông Phàm rất cẩn thận rót trà rồi lui ra. Mặc dù muốn ở lại nghe nhưng y biết hậu quả của sự tò mò.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, Tằng Trạch Quang thu lại vẻ tươi cười trên mặt.

- Quốc Hoa, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cậu đừng nói là mình không biết nguyên nhân.

Vương Quốc Hoa biết bây giờ có giấu cũng vô nghĩa nên cười khổ nói:

- Sếp, thực ra tôi lần này lên tỉnh mới biết nguyên nhân.

Tằng Trạch Quang nghe vậy thầm nghĩ Quốc Hoa quả nhiên không giấu mình. Y nở nụ cười sau đó châm thuốc.

- Vậy là như thế nào?

Vương Quốc Hoa nói:

- Ngài còn nhớ rõ tin tức tôi nghe được không?

Tằng Trạch Quang nói:

- Nhớ, lãnh đạo thị ủy còn muốn huyện Nam Sơn bỏ đường cao tốc đó, bí thư Ôn tự mình nói chuyện với tôi.

Vương Quốc Hoa trịnh trọng nói.

- Bạn học kia của tôi không phải có bố làm ở Bộ giao thông mà là ở tỉnh ủy. Lúc đầu tôi không nghĩ cậu ta có thể giúp mình, cậu ta trước đó cũng không báo gì. Thực ra tôi quan hệ tốt với cậu ta, tôi trúng số mấy triệu cũng đưa cậu ta, bây giờ cậu ta kiếm giúp tôi không ít tiền. Bố cậu ta là ai thì tôi không rõ, chẳng qua tôi biết cậu ta có một người chú ruột làm phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia.

Nghe vậy mắt Tằng Trạch Quang sáng lên. Quan hệ gia đình lãnh đạo tỉnh thì y biết đôi chút. Ví dụ như bí thư Hứa không phải có em ruột làm ở Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia sao?

- Cậu đó, nói như thế nào nhỉ, mấy triệu mà lại được quan hệ tốt như vậy. Bảo sao lãnh đạo thị ủy lại coi trọng cậu.

Vương Quốc Hoa cười nói.

- Tiền tôi giữ chỉ có thể gửi ngân hàng lấy lãi, lúc trước cậu ta muốn gây dựng sự nghiệp, tôi liền đưa sang.

Tằng Trạch Quang thở dài nói.

- Đây là cậu chân thành với bạn bè nên mới được vậy. Đúng, chuyện này cậu không nên nói với ai.

Vương Quốc Hoa gật đầu nói sang việc khác.

- Sếp, ngài có phải gặp việc tốt không? Tôi thấy tâm trạng của ngài rất tốt.

Tằng Trạch Quang nghe vậy cười ha hả nói.

- Vẫn là Quốc Hoa hiểu tôi. Tôi có lẽ sẽ điều đến quận Lưỡng Thủy làm bí thư, chuyện đã xác định tám phần, bí thư Ôn tự mình nói chuyện với tôi. Mặc dù còn chưa nói rõ nhưng ý là để tôi hoạt động một chút. Không có biện pháp, bí thư quận Lưỡng Thủy cũng là thường vụ thị ủy, thị ủy mặc dù có quyền lên tiếng nhưng quyết định vẫn là do tỉnh ủy.

Vương Quốc Hoa cười ha hả nói.

- Vậy tôi chúc mừng ngài lên cấp phó giám đốc.

Tằng Trạch Quang cũng vui vẻ nói:

- Vừa nãy uống chưa đủ, hai ta tiếp tục?