Phù Diêu

Chương 802

Cảnh sát giao thông đến rất nhanh, chỉ tầm ba phút Vương Quốc Hoa đã nghe thấy còi xe cảnh sát.

Chung Tiểu Nhã còn nói:

- Cảnh sát đến nhanh thật.

Vương Quốc Hoa gật đầu tán thành, hắn cũng thấy như vậy. Nhưng một giây sau hắn không tán đồng nữa vì có một cảnh sát giao thông đến trước xe hắn giơ tay lên.

- Thủ trưởng, đại đội một nhận lệnh mở đường cho ngài, đưa ngài về nhà.

Vương Quốc Hoa rất muốn mắng người, đuổi người nhưng hắn nghĩ đám lãnh đạo thị ủy chắc cũng lo thời tiết hôm nay hơi xấu, mình đi đường mà gặp sự cố thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Lãnh đạo thị ủy không biết hắn về nhà thì thôi, biết mà không có động tác đó là làm trái quy củ.

- Đồng chí vất vả rồi.

Vương Quốc Hoa gật đầu nhìn thoáng qua hiện trường đang xảy ra sự cố.

Chung Tiểu Nhã ngồi ghế bên không nhịn được cười.

Có cảnh sát tới vụ việc được giải quyết rất nhanh, hai xe được kéo đi, dòng xe cũng từ từ được di chuyển với xe đi đầu là phía Vương Quốc Hoa. Phía trước còn có một xe cảnh sát rú còi mở đường nghe khá chói tai.

Xe tới Nam Sơn, Vương Quốc Hoa mặt vẫn âm trầm như trước. Chung Tiểu Nhã thấy thế cũng không dám nói gì.

Đến khu chợ Vương Quốc Hoa dừng xe ở bên đường, xe cảnh sát mở đường cũng vội vàng dừng lại. Tên đội trưởng đi lên, Vương Quốc Hoa nói với y:

- Đồng chí về đi, đưa tới đây là được.

Tên cảnh sát ngẩn ra, y vốn nghĩ đây là cơ hội biểu hiện tốt, ai nghĩ cứ vậy là về. Vương Quốc Hoa thấy y khó xử, hắn cười nói:

- Anh không muốn về cũng được nhưng lát anh phải tắt còi đi, ầm chết được.

Vốn là như vậy, cảnh sát đưa tay lên chào sau chạy tới tiếp tục mở đường. Đi không lâu xe cảnh sát đằng trước dừng lại, Vương Quốc Hoa ngẩng đầu nhìn rồi phải cười khổ một tiếng. Hắn mở cửa xe nói.

- Tiểu Nhã, tôi chỉ có thể đưa cô tới đây.

Chung Tiểu Nhã lẩm bẩm nói gì đó nhưng vẫn phải hậm hực xuống xe.

Vương Quốc Hoa đứng cạnh xe, thành viên bốn bộ máy quận Nam Sơn đều tới.

- Quốc Hoa, về sao không báo một tiếng. Không phải bí thư Lý gọi đến thì bộ máy Nam Sơn sẽ mất mặt.

Cao Cận Giang đi lên nói chuyện, Vương Quốc Hoa bắt tay mới nói.

- Đến đông như vậy làm gì? Anh bảo mọi người về đi, mình anh đi theo tôi là được. Tôi về thăm nhà thôi mà.

Cao Cận Giang quay đầu lại xem một chút, y thở dài một tiếng:

- Tôi dù không để bọn họ tới, bọn họ dám không tới ư?

Cao Cận Giang đây là nói thật, thân phận hôm nay của Vương Quốc Hoa đã khác trước rất nhiều.

Vương Quốc Hoa cũng đành gật đầu nói.

- Như vậy gặp một chút, bắt tay rồi tôi rời đi. Anh muốn đi theo uống rượu cũng được, còn bận không đi cùng cũng không sao.

Cao Cận Giang cười khổ trong lòng, Vương Quốc Hoa nói đúng là không dễ nghe, có ý nhắc nhở mình.

Chào hỏi xong, Vương Quốc Hoa xin lỗi xoay người lên xe rời đi. Cao Cận Giang vội vàng lên xe Vương Quốc Hoa.

Xe lên đường, Cao Cận Giang cười khổ nói:

- Quốc Hoa, cậu lên chức, tính cách cũng nóng theo. Mấy người quen cũ như chúng tôi cũng không dám thân cận với cậu.

Vương Quốc Hoa cười lạnh một tiếng:

- Lời này tôi không phản bác.

Cao Cận Giang ngoan ngoãn câm miệng. Vừa nãy Vương Quốc Hoa nể mặt y nên mới xuống xe. Đường từ quận về xã được làm mới khang trang, xe trên đường ít nên đi không vướng gì. Vương Quốc Hoa lái khá cẩn thận, hắn nhìn qua gương thấy có một xe Audi chạy theo.

- Được, ngồi Audi.

Cao Cận Giang thoáng giật mình, cấp bậc của y chưa đủ để đi xe này.

- Tôi cũng không muốn nhưng bí thư quận, huyện khác đều đi xe Audi, tôi không dám khác loại.

Vương Quốc Hoa không phải quan trong tỉnh, việc này hắn cũng không quản được. Nhưng thật ra xuất phát từ góc độ bạn bè, hắn lạnh nhạt nói.

- Tôi nói nếu anh làm tốt thì cấp giám đốc sở cũng xko phải không thể. Có việc cũng cần chú ý một chút.

Cao Cận Giang thầm giật mình, chẳng lẽ là có việc gì lọt vào tai Vương Quốc Hoa?

- Sao? Thị xã không hài lòng với công việc của tôi sao?

Vương Quốc Hoa biết hắn hiểu lầm. Hắn cười nói.

- Không có việc gì, tôi chỉ là cảm thấy cần nhắc anh một câu. Có chuyện nếu đã mở đầu thì không thể thu tay được.

Cao Cận Giang thở dài một hơi, cười nói:

- Cái này tôi cũng hiểu, quà nhỏ tôi dám nhận, còn ai đưa tiền đến đều đuổi. Trước không ở vị trí này không biết lợi hại, quan chức bây giờ vì thăng chức mà lúc đưa tiền cũng không tiếc tay.

Xe về đến thôn đã là trưa, cảnh sát xuất hiện tạo chấn động không nhỏ cho người trong thôn. Nhưng thấy có cả xe Audi chạy sau, người dân biết Vương Quốc Hoa về nhà.

Bà con trong thôn người này người kia chạy đến, bọn họ không vì Vương Quốc Hoa làm quan to mà xa cách hay kính sợ.

Người này câu này, người kia câu kia vây quanh Vương Quốc Hoa. Bố mẹ hắn cũng không đi ra ngay, đợi Vương Quốc Hoa lên hết mới đi tới nói chuyện.

Ông anh rể Tạ Mãn Hòa cũng ở nhà. Vợ chồng họ có nhà ở thôn nhưng không ở, trực tiếp ở nhà ông bà ngoại. Hai đứa cháu thấy Vương Quốc Hoa hung phấn kêu lên.

Cao Cận Giang thấy tình hình cũng cáo từ, Vương Quốc Hoa không giữ y lại, hắn chỉ nói lúc lên huyện sẽ ngồi một chút. Đám cảnh sát mở đường Vương Quốc Hoa cũng đưa cho mỗi người một bao thuốc để bọn họ.

Còn lại người nhà, Vương Quốc Hoa thoải mái nói.

- Con về gấp nên không mang gì về. Bố mẹ cầm thẻ này lúc cần thì dùng tới.

Bố mẹ hắn không chịu nhận, cuối cùng là bà chị nhận.

Vương Quốc Hoa ở nhà hai ngày rồi lên đường trở về.

Hắn về tới khách sạn đã là tối. Hắn vừa dừng xe đã thấy đám người Phương Đoan Minh từ trong đi ra.

- Ăn chưa?

Vương Quốc Hoa thuận miệng nói, Phương Đoan Minh cười đáp.

- Chưa, đang chờ ngài.

Vương Quốc Hoa gật đầu đi vào nhà ăn.

- Cùng ăn.

Không có lời này của hắn người khác không dám đi theo. Thực ra Vương Quốc Hoa cảm thấy câu này quá thừa, mọi người đều ở đây đợi mình không phải hy vọng ngồi ăn với mình sao?

Ăn tối xong, Vương Quốc Hoa về phòng điện thoại vang lên. Sở Giang Thu gọi tới nói với giọng khá nặng nề.

- Con về chưa? Lên tỉnh đi, sếp Hứa tới.

Vương Quốc Hoa suy nghĩ một chút nói:

- Thôi, con không lên đâu. Kết thúc hội nghị là con sẽ bay về luôn.

Sở Giang Thu kinh ngạc nói:

- Sao, không muốn gặp sếp à?

Vương Quốc Hoa thầm nói mình đi lúc này kẹp giữa hai bên đâu hay ho gì. Hứa Nam Hạ tới nhất định có mục đích của mình.

- Con mệt lắm, vừa từ quê ra, hơn nữa con đến có thể làm gì chứ? Ở bên ngồi ngây ngô sao?

Sở Giang Thu cười mắng.

- Linh tinh, thằng này còn xấu hơn cả quỷ. Không đến thì thôi, vợ con định tới nhưng lão gia tử lại vào viện, ngườii già là thế, con thông cảm.

Vương Quốc Hoa dập máy rồi gọi cho Sở Sở hỏi qua tình hình lão gia tử. Sở Sở nói với giọng khá mệt, có lẽ bệnh lão gia tử lần này không nhẹ, nằm nửa tháng mà chưa dậy.

Hai vợ chồng nói chuyện nửa tiếng mới dập máy. Phương Đoan Minh đã đặt vé máy bay, chiều mai bay.

….

Vương Quốc Hoa về Nam Quảng nghỉ một ngày mới đi làm. Hắn dậy đến văn phòng Giản Trường Thanh báo cáo qua về nội dung hội nghị. Giản Trường Thanh khẽ gật đầu khi thấy Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa ngồi xuống báo cáo rất chi tiết.

Cuộc báo cáo này làm Giản Trường Thanh có một cảm giác rất đặc biệt. Cùng là báo cáo những người khác toàn nói mặt tốt. Vương Quốc Hoa báo cáo lại rất toàn diện. Trung ương đưa ra chính sách với mục đích là giải quyết vấn đề cuộc sống khó khăn của đại đa số quần chúng khu vực khó khăn. Người khác chắc chỉ báo cáo như vậy là xong, Vương Quốc Hoa lại không dừng mà nói ra vài suy nghĩ của mình.

- Trung ương xem ra muốn hạ quyết tâm di dân khỏi các khu vực có hoàn cảnh ác liệt. Tôi sau khi tham gia hội nghị nên có cảm giác chuyện cũng không đơn giản như vậy. Tỉnh cần phải cân nhắc đến tình hình thực tế, tiền bên trên cấp không thể đơn giản chia ra là xong. Di dân cần phải cân nhắc đến nguồn sống của dân chúng sau này. Quan điểm của tôi là các nơi phải căn cứ tình hình thực tế mà đưa ra cách làm cụ thể, để quần chúng được di chuyển ra ngoài có cửa mưu sinh. Tôi đã đến Hắc Cương nên lấy nơi này làm ví dụ. Hắc Cương có món gà nướng rất ngon, thị xã có thể trích một khoản tiền tổ chức quần chúng di dân ra học tập kỹ thuật nuôi gà này, sau đó sẽ hình thành ngành kinh doanh đặc sắc. Còn có, tôi đã đọc qua tài liệu thấy đất Hắc Cương rất thích hợp trồng dược liệu. Có thể liên lạc với đại học nông nghiệp tỉnh để bọn họ tới làm vài đề tài khoa học xem có thể thích hợp trồng cây không.

Giản Trường Thanh rất khó hình dung cảm giác của mình, y đột nhiên có một suy nghĩ tên này nếu có thể sớm đến Nam Quảng mấy năm thì tốt biết bao. Giản Trường Thanh tuy có vấn đề nhưng y vẫn hy vọng kinh tế Nam Quảng phát triển lên.

- Cái này cậu báo cáo với bí thư Lãnh rồi đưa ra một phương án cụ thể.

Giản Trường Thanh không nói gì cụ thể nhưng thực tế đã khẳng định suy nghĩ của Vương Quốc Hoa, chỉ là việc này cũng cần xem thái độ của Lãnh Vũ.