Phù Diêu

Chương 763

Vương Quốc Hoa đã từng làm bí thư thị ủy nên biết túi tiền bên chính quyền là như thế nào. Nhưng nói đi cũng nói lại, túi tiền của chính quyền tuy rất khẩn trương nhưng hàng năm vẫn có không ít tiền rót xuống. Mà tiền này dùng như thế nào chỉ có người dùng tiền mới biết.

Lãnh Vũ nói, Vương Quốc Hoa không tiếp lời mà quay về đề tài cũ.

- Không ngờ sếp lại nói như vậy, vậy tôi đi tìm xem có nhà đầu tư nào muốn đến mua đất phát triển không?

Lãnh Vũ cũng không suy nghĩ nhiều, phất tay cười nói:

- Không nói cái này, cậu ngồi nghỉ một chút, năm phút sau xuống phòng hội nghị dưới lầu gặp mặt các thường vụ khác.

Vương Quốc Hoa cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống. Hắn nhìn quanh phòng. Văn phòng của Lãnh Vũ khá rộng khoảng hơn trăm mét, cái này chưa tính phòng nghỉ bên trong, ghế hắn đang ngồi bằng da thật. Lãnh Vũ ngồi sau bàn làm việc mỉm cười nhìn Vương Quốc Hoa.

- Có ý kiến gì cứ nói, đừng lén lút như vậy.

Vương Quốc Hoa nói.

- Tôi có thể có ý kiến gì chứ? Ngài là bộ mặt của toàn tỉnh, ngài nếu kém thì dân chúng toàn tỉnh cũng không thể đáp ứng.

Lãnh Vũ mỉm cười cầm bao thuốc ném tới.

- Nói gì vậy hả? Đây là nơi tiền nhiệm để lại, cậu nói tôi có thể làm gì chứ? Đổi ư, vậy quá lãng phí.

Vương Quốc Hoa nghiêm mặt nói.

- Sếp, có gì đó thật sự không thể quá phóng túng. Quan chức bây giờ tiêu tiền công không hề chùn tay. Nam Quảng không phải tỉnh giàu, có tiền nên dùng vào việc nghiêm chỉnh.

Lãnh Vũ cũng thu nụ cười.

- Cậu nói không sai, xa không nói chỉ riêng xe công ở tỉnh ủy, ủy ban tỉnh cùng với thành phố Nông Châu đã vượt tiêu chuẩn nhiều rồi. Cựu bí thư trước khi lui không nhìn được định bắt một chút, cậu đoán xem thế nào?

Vương Quốc Hoa vểnh tai nghe, Lãnh Vũ cười lạnh một tiếng.

- Xe Audi vừa mua tám tháng đã dám bán ra ngoài bằng nửa giá, còn có người oán thán nói gì mà xe giống phụ nữ, dùng qua là không đáng giá.

Vương Quốc Hoa mỉm cười, đây không phải việc gì lạ cả.

Lãnh Vũ nói, Vương Quốc Hoa không muốn tiếp lời, tiếp theo là việc của lãnh đạo. Hắn mà xen lời tiếp chính là không khôn ngoan.

- Sếp, sau khi tôi nhận chức có gì cần coi trọng luôn không?

Vương Quốc Hoa rất xảo diệu nói sang việc khác, Lãnh Vũ gật đầu nói:

- Trách nhiệm của cậu không nhẹ, ngoài nội dung phụ trách quản lý, cậu còn phải dành tâm trí điều tra đưa ra quy hoạch phát triển kinh tế phù hợp với tỉnh Nam Quảng. Tôi nhớ cậu lúc xóa đói giảm nghèo cho huyện Lâm Vượng đã làm khá tốt việc này. Đáng tiếc Hứa Nam Hạ lúc đó do bất đắc dĩ nếu không cậu mà ở lại tỉnh Nam Thiên thì đã làm lớn hơn rồi.

Vương Quốc Hoa thầm giật mình không vì quy hoạch kia mà là câu cuối cùng. Hứa Nam Hạ bây giờ thành công vào ủy viên thường vụ Bộ chính trị, quyền khuynh thiên hạ. Sở Giang Thu thay Hứa Nam Hạ có nghĩa Hứa Sở hợp lưu, Lãnh Vũ nói vậy có ý gì khác không?

- Sếp nói chuyện quá khứ làm gì, sau này tôi đi theo ngài lăn lộn.

Vương Quốc Hoa ra vẻ bình tĩnh nói, Lãnh Vũ gật đầu tiếp:

- Không nói cái này, đi họp thôi. Đúng, mấy hôm nữa tôi lên Bắc Kinh, cậu cũng đi cùng tôi gặp thủ trưởng. Thủ trưởng nói vài lần là cậu lên Bắc Kinh cũng không đi gặp ngài.

- Tôi thật ra muốn nhưng ngài cảm thấy tôi nên đến gặp như thế nào chứ? Giống triều Thanh là trình sớ à?

- Nói càn.

Lãnh Vũ mỉm cười đứng lên, Vương Quốc Hoa đi theo. Ra đến cửa, Lãnh Vũ đột nhiên dừng lại.

- Quốc Hoa, mặc dù tôi không lo cậu còn trẻ nên nóng giận mất khôn nhưng minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, đến lúc đó cậu nhất định phải giữ bình tĩnh.

….

Phòng hội nghị ở tầng một đúng là hiếm có. Vương Quốc Hoa đi sau Lãnh Vũ nửa bước. Đến ngoài cửa đã thấy Khương Kiệt chờ ở đó.

- Bí thư, mọi người đến đông đủ rồi.

Khương Kiệt đi lên báo cáo thuận tiện còn mỉm cười với Vương Quốc Hoa. Lãnh Vũ đi trước, Khương Kiệt mở cửa thật nhanh.

Người trong phòng hội nghị đều đã đứng lên, hơn nữa phân biệt đứng làm hai bên. Lãnh Vũ thấy thế hơi sửng sốt rồi lập tức cười nói.

- Mọi người làm gì vậy, đồng chí Trường Thanh, anh giải thích một chút.

Chủ tịch tỉnh – Giản Trường Thanh – một người đàn ông trung niên mặt trắng nõn, tuổi thực của y cao hơn thực tế không ít. Người này Vương Quốc Hoa có biết, nguyên nhân là sau khi Giản Trường Thanh lui liền có chuyện nhưng đó là chuyện mấy năm sau.

Giản Trường Thanh mỉm cười tiến lên một bước.

- Bí thư, đây không phải là có đồng chí mới tới nên mọi người chào đón sao?

Nói xong Giản Trường Thanh nhìn sang Vương Quốc Hoa.

- Đây là đồng chí Vương Quốc Hoa ư, đúng là còn quá trẻ. Lúc bằng tuổi của Quốc Hoa tôi vẫn chỉ là một chủ tịch huyện, nói ra làm việc ở cơ sở đúng là không dễ dàng gì. Đồng chí Quốc Hoa đúng là quá may mắn, chúng tôi lúc ấy muốn tiến bộ đúng là quá khó khăn.

Giản Trường Thanh nhìn như khen Vương Quốc Hoa nhưng thực tế lại khác. Y bày trận thế chẳng những là làm mất mặt Lãnh Vũ, còn muốn chấn nhiếp Vương Quốc Hoa. Thủ đoạn này bình thường chỉ có ở dưới cơ sở, không ngờ trên cấp tỉnh Giản Trường Thanh còn làm thế. Điều này nói rõ vấn đề gì? Nói rõ y biết quy củ nhưng cố ý không biết.

Nếu đối phương có ý như vậy, Vương Quốc Hoa cũng không hề khách khí đi lên một bước:

- Chủ tịch tỉnh, không biết ngài nghe câu này chưa, có chí không ở tuổi cao, không chí sống uổng trăm năm. Vương Quốc Hoa tôi còn trẻ nhưng về năng lực cũng đáng để tự tin. Không tin các vị có thể đi hỏi từ tỉnh Đại Giang đến tỉnh Nam Thiên, đến tỉnh Đông Hải. Tôi dù đi đến đâu cũng là làm quan một khóa, tạo phúc một phương. Xa không nói chỉ cần ở tỉnh Đông Hải, tôi làm ở thị xã Thiết Châu hơn hai năm biến nơi này từ kinh tế lạc hậu nhảy lên đứng thứ nhất toàn tỉnh.

Nghe Vương Quốc Hoa nói, Lãnh Vũ thoáng ngạc nhiên rồi nở nụ cười nhìn Vương Quốc Hoa “khoe khoang, khoác lác”.

- Chủ tịch tỉnh Trường Thanh làm một khóa ở tỉnh Nam Quảng, không biết trong năm năm qua kinh tế của Nam Quảng có tiến bộ gì lớn? Tôi mới tới mời ngài chỉ bảo.

Vương Quốc Hoa nói không khác gì là tát vào mặt đối phương. Giản Trường Thanh không thể cười nổi nữa, mặt biến thành màu đen.

Lãnh Vũ cười thầm trong lòng nhưng vẫn phải duy trì bình tĩnh. Tên Vương Quốc Hoa này đúng là tốt, Giản Trường Thanh bày trận thế chính là muốn nhằm vào việc Lãnh Vũ đánh lén Nông Châu, muốn thể hiện mình một chút. Ai ngờ Vương Quốc Hoa lại bắt được câu nói của Giản Trường Thanh mà thao thao bất tuyệt, còn thành công ép Giản Trường Thanh vào góc, làm y muốn nói gì cũng không ổn.

Lãnh Vũ rất kịp thời ho khan một tiếng.

- Vương Quốc Hoa, nói nhiều như vậy làm gì? Cậu có năng lực gì vậy hả? Đến vị trí của cậu ngồi đi, họp.

Giản Trường Thanh ngồi xuống ghế, chén đặt mạnh xuống bàn. Vương Quốc Hoa nói làm rối loạn kế hoạch của y. Y vốn muốn mượn việc chào đón Vương Quốc Hoa để lấy cớ phát huy, ai ngờ bị đánh một gậy vào đầu khiến Giản Trường Thanh thiếu chút nữa không thở nổi.

- Họp thôi, trước hội nghị mọi người làm quen với đồng chí mới một chút.

Nói xong Lãnh Vũ nhìn lướt qua Vương Quốc Hoa.

- Chào mọi người, tôi là Vương Quốc Hoa, sau này mọi người là đồng chí trong cùng bộ máy, mời mọi người giúp đỡ tôi.

Vương Quốc Hoa rất bình thường đứng lên nói giống như vừa rồi chưa từng xảy ra gì cả.

Các thường vụ cũng đứng lên giới thiệu. Giản Trường Thanh vốn là người đầu tiên nhưng y ngồi im không nhúc nhích, chẳng qua thái độ trên mặt đã khôi phục bình thường.