Phù Diêu

Chương 613: Chuyển ngoặt (1)

Trong phòng Vương Quốc Hoa và Sở Giang Thu uống ượu tâm sự. Sở Giang Thu cười nói:

- Tôi dám đánh cuộc thằng cháu Nam Bình sẽ vào xin lỗi.

Vương Quốc Hoa lắc đầu nói:

- Hắn nếu ngay điểm đó còn không làm được thì còn gì là quan hệ.

Nam Bình đúng lúc đẩy cửa tiến vào nói:

- Quốc Hoa, cháu nó không hiểu chuyện, tôi bảo nó vào xin lỗi anh.

Triều Nam tiến vào cúi đầu nhỏ giọng nói:

- Vương thúc, cháu xin lỗi chú.

Vương Quốc Hoa sờ sờ cằm nói:

- Chuyện đã qua, thanh niên phải nói nghĩa khí nhưng không thể nhìn một phía, cậu đi chơi đi.

Trong phòng bên cạnh đám bạn học nhìn Hứa Phỉ Phỉ với ánh mắt khác lạ, không ngờ cô ả có bạn trai như vậy.

- zx, kia thật là bạn trai của bà sao?

Một người lên tiếng hỏi, Hứa Phỉ Phỉ gật đầu không nói gì.

- Hắn làm bí thư ở đâu thế? Tốt nghiệp chắc bà không phải lo vấn đề công việc rồi.

Có bạn học cười lấy lòng.

- vậy ư?

Thấy Hứa Phỉ Phỉ không cao hứng mấy, đám bạn học không tiếp tục nói đến đề tài này nữa. Triều Nam tiến vào có chút xấu hổ cười với mọi người, bạn gái của hắn nhỏ giọng nói:

- Không có gì chứ?

Triều Nam gật đầu đi tới trước mặt Hứa Phỉ Phỉ:

- Zx, xin lỗi, đều do tôi, Tiểu Vân không có lỗi.

Hứa Phỉ Phỉ vốn không quá để ý việc này, chỉ có tên Tôn Hác làm cô bực mà thôi.

Một cơn phong ba coi như qua đi, đám bạn học ở lại chơi thêm hơn tiếng nữa mới về. Lúc tan, Nam Bình và Ngôn Lễ Hiếu đã sớm đi, Vương Quốc Hoa một mình ngồi ở trong phòng kia ngồi uống bia, xem Tv, rất kiên nhẫn đợi.

Hứa Phỉ Phỉ thấy Vương Quốc Hoa ngồi đó không khỏi nóng lên trong lòng, một cảm giác được bạn trai chờ đợi không thể khống chế xuất hiện trong đầu cô.

Thấy động tĩnh, Vương Quốc Hoa ngẩng đầu lên nói:

- Em chơi vui không?

Vương Quốc Hoa rất giỏi che dấu tâm trạng, nhiều phụ nữ giỏi tạo lưới tình quấn lấy người đàn ông mình thích. Vì thế Vương Quốc Hoa không thể không nhắc mình phải duy trì khoảng cách với cô.

Hôm nay trăng rất sáng, ban đêm ở thành phố Việt Châu có thể thấy trăng sáng như thế này đúng là hiếm có. Lúc đứng tại cửa, Hứa Phỉ Phỉ ngẩng đầu nhìn bầu trời đến ngây dại. Ánh trăng sáng như có năng lực hấp dẫn người, hoặc là nói tâm trạng ẩn nấp trong lòng mình bị câu ra. Hứa Phỉ Phỉ ngơ ngác nhìn ánh trăng đến hốt hoảng. Cô ngẩng đầu lên vẫn thấy Vương Quốc Hoa đứng ở sân chưa đi, hắn vẫy vẫy tay chờ Hứa Phỉ Phỉ vào cửa rồi mới đi.

- Anh không vào ngồi ư?

Hứa Phỉ Phỉ không nhịn được mời, nói xong hai má cũng đỏ bừng lên.

Vương Quốc Hoa mỉm cười nói:

- Muộn rồi, anh cũng nên về.

- Vậy cảm ơn Quốc Hoa ca ca.

Hứa Phỉ Phỉ đã lâu không gọi như vậy, Vương Quốc Hoa vô thức hả một tiếng.

- Tạm biệt, ngủ ngon.

Hứa Phỉ Phỉ tim đập khá nhanh, cô đóng cửa lại cúi đầu ngẩn người. Cô cảm thấy có người nhìn mình liền ngẩng đầu lên thấy mẹ đang mặc đồ ngủ khoanh tay đứng đối diện nhìn tới.

- Con đi ngủ.

Hứa Phỉ Phỉ vội vàng chạy lên tầng. Du Vân Vân nhìn con gái lên trên không khỏi thở dài một tiếng. Du Vân Vân biết trong lòng Hứa Phỉ Phỉ nghĩ gì nhưng điều này nhất định không có kết quả. Chẳng qua Du Vân Vân không định nhắc Hứa Phỉ Phỉ gì, bởi vì như vậy còn phản tác dụng. Con người nhiều chuyện phải dựa vào chính mình, người khác muốn giúp cũng không thể giúp.

….

Hội nghị hai ngày cuối cùng đã qua, Vương Quốc Hoa trước khi về Ân Châu liền nhận được điện của Triệu Lực, y nói đã ra viện chuẩn bị về đi làm. Vương Quốc Hoa tỏ vẻ đối phương có thể nghỉ thêm một thời gian.

Vương Quốc Hoa nói như vậy chưa chắc được đối phương cảm kích, quả nhiên Triệu Lực dập máy sa sầm mặt lại nói với vợ đang dọn đồ.

- Cô làm nhanh một chút đi, có người ước gì tôi không thể về.

Trước khi về Vương Quốc Hoa nhận được điện của Lý Cư Bằng bảo Vương Quốc Hoa đến văn phòng bí thư Hứa. Vương Quốc Hoa vội vàng đến, lúc vào đã thấy Diệp Sam ở trong đó.

Vẻ mặt Hứa Nam Hạ lúc này đang rất nghiêm túc, thấy Vương Quốc Hoa y liền nói;

- Đến rồi à, chủ nhiệm Diệp tìm cậu có chút chuyện.

Vương Quốc Hoa ân cần chào hỏi Diệp Sam, Diệp Sam gật đầu không nói gì nhưng thật ra quay đầu lại nhìn thư ký. Thư ký tiến lên nói:

- Đồng chí Vương Quốc Hoa, theo kết quả điều tra của Ủy ban kỷ luật tỉnh thì Phó thị trưởng thường trực Ân Châu Trịnh Kiệt có vấn đề kinh tế nghiêm trọng, Ủy ban kỷ luật tỉnh hy vọng thị ủy Ân Châu phối hợp điều tra.

Trịnh Kiệt có chuyện, Vương Quốc Hoa không bất ngờ, bất ngờ chính là lúc này Diệp Sam lại nhằm vào Trịnh Kiệt. Trịnh Kiệt chết hay sống Quốc Hoa không quan tâm.

- Xin mời chủ nhiệm Diệp yên tâm, thị ủy nhất định toàn lực phối hợp công việc với Ủy ban kỷ luật tỉnh.

Vương Quốc Hoa nói xong, Diệp Sam đứng lên nói với Hứa Nam Hạ:

- Bí thư Hứa, tôi ra ngoài trước.

Sau khi Diệp Sam dẫn thư ký rời đi, Hứa Nam Hạ ngồi sau bàn làm việc mà vẻ mặt khá khó coi, tay cầm chén trà lộ gân xanh. Vương Quốc Hoa coi như không phát hiện, hắn yên tĩnh đứng chờ Hứa Nam Hạ bình tĩnh lại, đồng thời cũng suy nghĩ kết quả của việc này.

- Cháu thấy thế nào?

Hứa Nam Hạ cuối cùng đã nói, Vương Quốc Hoa cũng đã suy nghĩ được đôi chút.

- Đoạn, Diệp hợp tác?

Hứa Nam Hạ gật đầu thản nhiên nói:

- Cháu nghĩ rất nhanh, chuyện này có người hy vọng lấy lý do để công kích.

Hứa Nam Hạ không giải thích, Vương Quốc Hoa cũng không hỏi, chẳng qua trong đầu hắn đang suy nghĩ các khả năng có thể xảy ra, cuối cùng đưa ra kết luận là ở chỗ Nguyên Chấn Thiên.

Lúc đưa Sở Sở lên Bắc Kinh, Vương Quốc Hoa cũng biết rõ Hứa Nam Hạ gặp chút phiền phức hoặc khiêu chiến, hắn chỉ không ngờ ra tay đầu tiên lại là Diệp Sam. Một chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh quá mạnh mẽ cũng đủ làm Hứa Nam Hạ đau đầu. Từ góc độ đại cuộc Hứa Nam Hạ hy vọng trong thời gian này duy trì ổn định, vậy đối phương đâm chuyện ra cũng không có gì là lạ.

- Quyết định của tỉnh ủy, thị ủy luôn kiên quyết chấp hành.

Vương Quốc Hoa rất dứt khoát đưa đáp án, Hứa Nam Hạ hài lòng gật đầu:

- Điểm này chú rất yên tâm, chẳng qua xảy ra chuyện như vậy thì cháu làm bí thư thị ủy cũng khó tránh khỏi liên quan.

- Cháu về đi, đợi qua cơn sóng này chú sẽ có câu trả lời hài lòng cho cháu.

Vương Quốc Hoa bình tĩnh nghe xong không khỏi thừ người ra, sau đó hắn mới rất nhanh khôi phục thái độ bình thường chậm rãi lui ra ngoài.

Hứa Nam Hạ nhìn tới khi Vương Quốc Hoa ra ngoài, cửa đóng lại thì trên mặt mới lộ ra một tia đau nhức.

Mùa hè Ân Châu rất nóng, tin tức Phó thị trưởng thường trực Trịnh Kiệt bị bắt như một thùng nước đá đổ vào trụ sở làm mỗi người lo lắng. trong chuyện này Vương Quốc Hoa cũng không tránh khỏi bị liên quan.

Sau khi Trịnh Kiệt bị đưa đi, Vương Quốc Hoa chủ trì hội nghị cán bộ toàn thị xã. Vương Quốc Hoa nói gần hai tiếng về liêm chính, chống tham nhũng, sau đó hắn về tới khách sạn thì máy điện thoại trong túi quần không ngừng rung lên.

Vương Quốc Hoa có chút mệt mỏi nhìn thoáng qua định không nghe, nhưng cuối cùng vẫn phải nghe.

- Cuộc sống gần đây có tốt không?

Sở Giang Thu có chút hả hê nói.

- Bố có chỉ thị gì vậy?

Vương Quốc Hoa không hề khách khí phản bác.

Chút đắc ý của Sở Giang Thu lại bị đấm tan, thằng ranh này không hề lo về tiền đồ sao? Sở Giang Thu lại một lần nữa cảm thấy mình hiểu quá ít về thằng con rể này.

- Cho hai con lựa chọn, một lên Bắc Kinh làm một cục trưởng, hai là đến công ty nhà nước.

Sở Giang Thu có chút căm tức, y cảm thấy lòng tốt bị coi rẻ.

Sở Giang Thu quên sự tự tôn của Vương Quốc Hoa, hắn lạnh lùng nói:

- Con dù rời khỏi nhà nước cũng không lo ăn lo mặc. Không cần làm phiền bố.

Vừa dứt câu hắn dập máy ngay, Sở Giang Thu có chút tức tối nhìn máy.

Bỏ máy Sở Giang Thu lại gọi số nữa sau đó cung kính nói:

- Chuyện của Quốc Hoa bố có thể quan tâm một chút không, không thể để người ức hiếp cháu rể của bố chứ? Thằng này quá ngang bướng, con nói chuyện không nghe.

Bên kia truyền tới giọng Sở lão.

- Biết rồi, anh làm xong việc của mình là được.

Sở lão dập máy nhìn Sở Sở đang bế con, ông cười rất tươi. Ông lên chơi với cháu bé một lát mới nói:

- Cô bé, thần tiên đánh nhau, chồng cháu chắc bị liên quan.

Sở Sở nghe xong cười cười nói:

- Việc này không cần cháu quan tâm, hắn nhất định có thể ứng phó.

GIọng đầy tự tin của cô làm Sở lão có chút giật mình, ông chờ bảo mẫu bế cháu bé đi mới nói:

- Ông còn chưa chết, những người kia sẽ không làm gì được thằng ranh.

- Những người đó là ai cháu không quan tâm, chỉ cần Quốc Hoa không sao là đủ.

Trong mắt hiền lành của Sở lão thoáng hiện một tia dữ tợn nhưng rất nhanh biến thành vui vẻ giống như chưa xảy ra chuyện gì.

Vương Quốc Hoa một lần nữa xuất hiện trong văn phòng bí thư tỉnh ủy đã là ba ngày sau. Hứa Nam Hạ có chút mệt mỏi, hiếm khi Vương Quốc Hoa thấy ông như thế này.

- Bí thư Hứa.

Vương Quốc Hoa ân cần chào, Hứa Nam Hạ tháo kính xoa đầu đứng lên nói:

- Đến à, ngồi nói chuyện.

- Công việc của cháu có thể cần điều chỉnh một chút, sao?

Hứa Nam Hạ có chút nặng nề nói.

Vương Quốc Hoa cười nói:

- Cháu phục tùng quyết định của tổ chức.

Hứa Nam Hạ gõ gõ lên bàn một lúc mới nói:

- Có một suất học trên trường Đảng trung ương, cháu đi đi, qua một thời gian nữa sẽ có an bài mới.

Nụ cười trên mặt Vương Quốc Hoa thoáng cứng lại nhưng rất nhanh trở lại bình thường.

Hứa Nam Hạ đưa tay nói:

- Đừng đi gấp, cháu về nhà một chuyến, Phi Dương về nước tối qua.