- Nói rất đúng, nghệ thuật phải phục vụ quần chúng nhân dân, người làm nghệ thuật phải xâm nhập vào trong quần chúng.
Trương Hiên Thạc thở dài nói, trưởng ban Ngưu có lẽ không còn hăng hái như trước, y lạnh nhạt nói:
- Mộ Dung, chánh văn phòng Vương mới tới, cô không phải có việc cần nhờ cậu ta giúp sao?
Mộ Dung nghe xong liền cười nói:
- Chánh văn phòng Vương, có tiện nói chuyện riêng không?
Vương Quốc Hoa gật đầu nói;
- Vậy xin phép hai vị lãnh đạo, chúng tôi ra ngoài.
Hai người đi ra, người khác cũng thức thời đi ra. Hai vị trưởng ban nhìn nhau, im lặng một lúc Trương Hiên Thạc mở miệng nói:
- Lão Ngưu, chữ này anh viết là có chủ ý?
Trưởng ban Ngưu thở dài nói:
- Thực ra Vương Quốc Hoa đến đây là ý của tôi. Chữ viết này cũng là viết cho hắn xem, vốn lo hắn không hiểu.
Trương Hiên Thạc nghe xong không khỏi giật mình nói:
- Sao, anh không ở nổi tỉnh Đại Giang nữa ư?
Trưởng ban Ngưu lắc đầu nói:
- Chưa tới mức đó, tôi tốt xấu cũng là Phó bí thư Tỉnh ủy kiêm Trưởng ban tuyên giáo. Chẳng qua nói đi nói lại thì Sở Giang Thu đúng là không muốn giữ tôi, chỉ có thể lui vài bước mà thôi.
- Bố vợ Vương Quốc Hoa sẽ lên?
Trương Hiên Thạc nghe như vậy lập tức đoán ra cơ bản. Vị bạn học này vẫn theo sát bí thư Mạnh, đổi bí thư không nói là bị chỉnh, bị xa lánh cũng là bình thường.
Xem ra trưởng ban Ngưu muốn đổi địa phương, thông qua Vương Quốc Hoa để chuyển lời với Sở Giang Thu.
Trưởng ban Ngưu gật đầu nói:
- Hy vọng Vương Quốc Hoa là người thông minh.
Trương Hiên Thạc cười nói.
- Hắn rất thông minh nếu không rất nhiều chuyện không thể giải thích được, còn trẻ như vậy đã là cấp phó giám đốc sở cơ mà. Tôi bằng tuổi đó mới là cấp huyện. Đúng, ánh mắt Mộ Dung vừa nãy nhìn hắn có chút lạ.
Trưởng ban Ngưu nghe thế cười cười nhìn Trương Hiên Thạc:
- Sao, động tâm à? Tôi khuyên anh đừng nhớ tới, người phụ nữ kia ít nhất chưa từng có đồn đại gì cả.
Trương Hiên Thạc chép miệng lại:
- Anh hiểu lầm rồi, tôi chỉ là thấy cô ả hơi nhiệt tình với Vương Quốc Hoa mà thôi.
Trưởng ban Ngưu cười nói:
- Chuyện này tôi cũng biết, năm đó đoàn kịch tỉnh rất khó khăn, Vương Quốc Hoa đưa tay cứu. Nhắc tới Vương Quốc Hoa không thể không nói khi hắn làm việc ở cơ sở. Lúc ấy hắn ở huyện Phương Lan chưa đầy hai năm mà biến một huyện chỉ dựa vào mỏ than lậu thành huyện sản xuất nông nghiệp đứng hàng đầu của tỉnh. Mấy tuần trước tôi tới thị xã Bắc Câu một chuyến, mười hộ nông dân thì có chín chăn nuôi. Bây giờ thịt trâu là thương hiệu của thị xã Bắc Câu. Nhưng anh nếu nghe cán bộ nói thì đó chính là Đảng ủy lãnh đạo chính xác, chính quyền thực thi đắc lực; xuống cơ sở hỏi thì toàn là cảm ơn chủ tịch huyện Vương. Lạ phải không, một phó chủ tịch huyện Phương Lan mà truyền khắp nông thôn thị xã Bắc Câu.
Trương Hiên Thạc nghe vậy không khỏi kêu lên:
- Còn có việc này? Tôi cũng nghe một chuyện nhưng là thành tích của hắn khi ở quận Hồng Sam.
Nói xong, Trương Hiên Thạc thở dài một tiếng:
- Tên Vương Quốc Hoa này đi tới đâu cũng làm ra thành tích khiến người ta phải ngạc nhiên. Tên này ở cơ sở có thể làm nhiều việc như vậy, ở tỉnh ủy sao có thể ẩn nhẫn?
Trưởng ban Ngưu nghe xong không nhịn được vỗ bàn:
- Tên này ở trong tay ai đều được trọng dụng, lúc quan trọng chính là tấm vương bài.
Vương Quốc Hoa và Mộ Dung vào phòng của cô, trong đầu vẫn nghĩ đến bức tranh chữ vừa nãy. Hắn đang suy nghĩ thì người đã bao giờ ôm chặt.
- Hắc hắc, anh nói chúng ta có phải đừng làm việc kia ở đây không? Nếu không ở trong phòng lâu quá sẽ bị nghi ngờ.
Vương Quốc Hoa cười cười nói kết quả vai bị cắn.
- Đáng ghét, ai thèm làm việc kia với anh.
Mộ Dung xấu hổ trông càng quyến rũ hơn.
- Anh nói xem trưởng ban Ngưu vừa nãy viết chữ kia là có ý gì?
Mộ Dung chỉ thuận miệng nói, Vương Quốc Hoa lắc đầu nói:
- Không rõ, anh không có qua lại gì với y, đúng là lạ. Không nói cái này, đi theo anh, sang chỗ khác nói chuyện.
Máu Vương Quốc Hoa đang nóng lên, bị hai bên ngực Mộ Dung đè vào hắn sao không có phản ứng được.
- Không được, còn 20 phút nữa là diễn ra hội nghị chào đón, em đâu tiện đi? Anh chẳng lẽ không tham gia?
Mộ Dung ngoài miệng nói thế nhưng một tay đã không thành thật, cô thò vào vuốt vuốt ngực hắn.
Tay cô luôn lạnh khác hẳn nơi đó, tay cô chạm vào mặt, Vương Quốc Hoa thoáng run lên nhưng sau đó là khoái cảm mãnh liệt. Đồng chí Tiểu Vương đang định động thì bàn tay kia đã vội vàng rời đi, Mộ Dung ở sau cười nói:
- Được rồi, em không dám nếu không sẽ muộn họp.
- nghiêm trọng như vậy sao?
Vương Quốc Hoa quay đầu lại cười cười ghê tởm. Mộ Dung đỏ mặt nhỏ giọng nói.
- Có, không nói nữa, em vào toilet.
Vừa nói cô vội vàng xoay đi, Vương Quốc Hoa không khỏi ngạc nhiên, sao thế nhỉ?
Vương Quốc Hoa nằm trên giường một lát, Mộ Dung từ toilet đi ra, mặt vẫn đỏ ửng. Cô đẩy đẩy Vương Quốc Hoa:
- Anh sang bên kia, nhắm mắt, em phải đổi quần áo.
Được, Vương Quốc Hoa cảm thấy như vậy rất được, Mộ Dung này đúng là vưu vật.
Vương Quốc Hoa rất nghiêm chỉnh kiên nhẫn chờ. Hắn đang nhắm mắt lại nghe Mộ Dung nói:
- Kéo khóa giúp em cái.
Vương Quốc Hoa xoay người đầu tiên là thấy quần áo bị thay trên giường, bất ngờ là thấy chiếc quần lót màu hồng nhạt, hắn thuận tay cầm lấy.
- Muốn chết à.
Mộ Dung vội vàng đưa tay lại cướp, Vương Quốc Hoa linh hoạt giấu ra sau lưng cười hì hì nói:
- Khai thật thì tha, chống cự sẽ xử lý mạnh. Khai thật xem xảy ra chuyện gì?
Mộ Dung đổi chiếc váy màu trắng, dây lưng đang hạ khá thấp nên cô quay người cướp là làm váy hơi tuột xuống lộ ra không ít thứ.
- Không đưa thì thôi, thèm vào.
Mộ Dung xoay người lại không thèm tranh với Vương Quốc Hoa nữa.
- Giúp người ta đi.
- Tránh không được đâu.
Vương Quốc Hoa cười hì hì dựa tới đưa tay vén mái tóc đen vuốt nhè nhẹ trên làn da mềm mại. Cả người Mộ Dung cứng lại rồi từ từ dựa ra sau lưng, miệng lẩm bẩm nói:
- Không được, phải họp.
Đối diện là gương, Vương Quốc Hoa có thể thấy rõ mặt Mộ Dung giờ phút này đỏ bừng, hai mắt nhắm, môi run rẩy.
Vẻ mặt này làm Vương Quốc Hoa không thể tiếp tục nhẫn tâm trêu cô. Hắn đưa tay kéo khóa, miệng không nhịn được cười nói:
- Em không lấy hả? Vậy anh giữ làm kỷ niệm, sau nhớ em thì lấy ra xem, ngửi một chút.
Mộ Dung càng xấu hổ hoảng hốt quay đầu lại kinh ngạc nói:
- Anh không sợ bẩn à?
- Em thấy mình bẩn sao?
Vương Quốc Hoa hỏi lại một câu, Mộ Dung nói:
- Phụ nữ hàng ngày toàn thay đồ lót, sao không bẩn.
Nói xong Mộ Dung mới thấy mình mắc câu nên tức tối trợn trừng mắt đẩy Vương Quốc Hoa:
- Đáng ghét, đáng lẽ không cần anh giúp, càng giúp càng rối.
Vương Quốc Hoa đột nhiên cảm thấy cái mà Mộ Dung muốn mình giúp có khi là chút ý đồ của cô.
Mặc dù rất hứng thú nhưng nghĩ tới còn phải họp nên Vương Quốc Hoa đàh thôi. Cuối cùng hắn chỉ hôn lên tai cô, miệng cô một lát mà thôi.
Mặc xong Mộ Dung không nói gì nhìn chằm chằm Vương Quốc Hoa rồi lại vào toilet, khi về trong tay đã thêm một thứ. Cô nhìn Vương Quốc Hoa nhỏ giọng nói:
- Sau này không cho chạm vào người ta.
Vương Quốc Hoa xấu xa cười nói:
- Không có việc gì cả, lát nữa anh đưa em đi siêu thị, mua cả tá.