Mùi nước hoa tiến vào mũi, không giống loại nước hoa đắt tiền. thấy là Mạnh Khiết, Vương Quốc Hoa có chút bất ngờ, Mạnh Khiết trước đây không dùng nước hoa mà.
- Chánh văn phòng Vương, tôi …
Mạnh Khiết đỏ mặt, trong tay cũng không cầm văn bản như trước mà mặc chiếc váy màu hồng nhạt, mặt cũng trang điểm nhẹ.
- Ừ, cô sao vậy?
Vương Quốc Hoa thuận miệng nói, Mạnh Khiết nhỏ giọng nói:
- Tôi muốn xin phép, có người giới thiệu gặp mặt, tôi vốn không muốn đi nhưng trong nhà ép quá nên đành phải xin ngài cho nghỉ đi gặp.
Vương Quốc Hoa nhìn quanh không thấy ai liền thản nhiên nói:
- Đi đi, lát nữa nói với lão Quách là tôi phái cô đi làm việc, phiếu xe đưa tôi ký chi trả.
Mạnh Khiết nghe vậy che miệng cười và nhỏ giọng nói:
- Chánh văn phòng, ngài cũng làm như vậy sao?
Vương Quốc Hoa cười ha hả nói:
- Đi đi, nhìn trúng thì nhanh một chút, đàn ông tốt bây giờ không nhiều đâu.
Vương Quốc Hoa trêu đùa, chủ yếu trong lòng đã có quyết định nên tâm trạng cũng tốt hơn.
- Đáng ghét.
Mạnh Khiết nói xong có chút hối hận đưa tay che miệng. Cô phát hiện Vương Quốc Hoa không tức thậm chí còn cười.
Vương Quốc Hoa đi ra ngoài, chạy tới văn phòng của Thượng Quan Thiên Phúc.
Vương Quốc Hoa tới làm Thượng Quan Thiên Phúc có chút bất ngờ. Gần đây trưởng ban thư ký Thượng Quan thật đúng là không quá muốn thấy Vương Quốc Hoa. Sao lại như vậy, Vương Quốc Hoa tốt xấu là phó chánh văn phòng nhưng lại kiêm chức chủ nhiệm Ban giám sát, đây là hiện tượng không bình thường. Vấn đề là hiện tượng này không chỉ do tiền nhiệm làm mà Thượng Quan Thiên Phúc cũng kéo dài.
Trưởng ban thư ký Thượng Quan có nhu cầu chính trị của mình.
- Ồ, Quốc Hoa có việc à?
Thượng Quan Thiên Phúc cười nói, Vương Quốc Hoa cung kính đứng đó, lãnh đạo không cho ngồi sẽ không ngồi.
- Trưởng ban thư ký, là như thế này….
Ý của hắn rất đơn giản chính là sức của Ban giám sát không đủ để giám sát toàn bộ quá trình cấp phát tiền lớn như vậy, hy vọng trưởng ban thư ký cân nhắc một đề nghị do văn phòng tỉnh ủy ra mặt thành lập tổ giám sát liên hợp, tổ trưởng đương nhiên là trưởng ban thư ký.
- Kim ngạch lần này quá lớn, tôi lo năng lực bản thân có hạn không thể hoàn thành nhiệm vụ tổ chức giao ra.
Vương Quốc Hoa tổng kết một câu như vậy.
Đề nghị của Vương Quốc Hoa có thể nói là rất hấp dẫn. Quyền lợi, quyền lợi, bên trên trọng quyền, bên dưới trọng lợi. Khoản tài chính lớn như vậy nếu thật sự có thể lấy được suất giám sát, nắm mấy ngành liên quan thì có tác dụng lớn đến việc tạo uy tín của Thượng Quan Thiên Phúc.
Nhưng Thượng Quan Thiên Phúc tuy động tâm nhưng để y nóng lòng tỏ thái độ là không thể. Miếng thịt này tuy ngon nhưng không có tiền lệ. Nói trong trường hợp đặc biệt không phải không được, vấn đề là mở lỗ hổng này nếu không nắm được chừng mực sẽ đắc tội rất nhiều người.
- Cái này để tôi suy nghĩ kỹ đã.
Thượng Quan Thiên Phúc suy nghĩ một chút nhưng không hạ quyết tâm. Thấy Vương Quốc Hoa còn đứng, y thuận miệng nói:
- Còn việc gì không?
Vương Quốc Hoa cung kính nói:
- Không có, chỉ chuyện này.
Thượng Quan Thiên Phúc lúc này mới lấy lại tinh thần ý thức được mình không bảo Vương Quốc Hoa đi, tên Vương Quốc Hoa này đúng là biết quy củ.
Vương Quốc Hoa lúc còn bé đã thấy người cầm thuốc nổ đi đánh cá, thứ này ném xuống mặt nước đang bình tĩnh, ầm một tiếng tạo ra vô số cơn sóng bồng bềnh, sau đó người xuống bắt cá, xong việc rời đi.
Bây giờ Vương Quốc Hoa làm việc cũng có điểm tương tự như vậy. Tâm tư của Trưởng ban thư ký Thượng Quan, Vương Quốc Hoa cũng đoán được đôi chút, vì thế hắn đưa ra đề nghị này. Đề nghị này là bao thuốc nổ, tương lai rốt cuộc là con cá nào trắng bụng thì Vương Quốc Hoa không chịu trách nhiệm. Tóm lại không thể để mấy con cá kia quá tự tại, đâu thể muốn làm gì cũng được.
Vương Quốc Hoa rất không phụ trách rời đi, Trưởng ban thư ký Thượng Quan do dự nhưng cũng có thể nói là khá ngứa ngáy trong lòng. Việc này nếu như làm thành, do y dẫn đầu thì về sau quyền phát ngôn của y sẽ cao hơn. Nếu có thể hình thành thông lệ thì về sau cứ có hạng mục lớn đều làm như vậy. Vậy chẳng khác trên đầu người ta sẽ có vòng kim cô sao?
Vấn đề là nếu làm thế sẽ bị người hận. Cái này không dễ hạ quyết tâm.
Thượng Quan Thiên Phúc quyết định tìm người thương lượng qua, y cầm máy điện thoại gọi rồi ừ ừ vài câu.
- Lão Trương, nói chuyện này với anh.
Trương Hiên Thạc bên kia nghe xong cũng có chút giật mình, việc này nói thật rất mê người. Hắn suy nghĩ một chút mới nói:
- Súng bắn chim bay đầu, tôi và anh đến chưa lâu, mọi việc cẩn thận một chút vẫn hay hơn.
Nghe Trương Hiên Thạc khuyên, Thượng Quan Thiên Phúc tạm thời bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu. Chẳng qua mầm mống đã chôn xuống, dần dần sẽ đâm chồi nảy lộc.
Vương Quốc Hoa không chịu trách nhiệm chiều đến phòng hội nghị hướng dẫn càng không có trách nhiệm hơn. Hắn trực tiếp biến lớp học thành phòng tọa đàm mà không phải đứng ở trên bục giảng với mọi người. Phòng hội nghị có 30 người, hơn phân nửa là cán bộ cấp huyện độ tuổi đều từ 30 đến 45, nói trắng ra coi như là cán bộ cốt cán của các phòng ban trong văn phòng, có thể thấy được rắp tâm của Thượng Quan Thiên Phúc trong đợt tập huấn này. Trong nháy mắt khi Vương Quốc Hoa đi vào lập tức cảm thấy không thể lên dạy cho mọi người, ánh mắt đám người bên dưới không hề thân thiện.
Đối với đám tiền bối này, Vương Quốc Hoa mặc dù có cấp bậc cao cũng không thể ra vẻ. Hắn đứng trên bục giảng chắp tay với mọi người cười nói:
- Cảm ơn các vị tiền bối cho thể diện. Buổi hôm nay mọi người tùy ý một chút, muốn hút thuốc cứ hút, muốn uống trà cứ uông. Chị nào muốn ăn hạt dưa cũng tùy ý. Các vị đều có kinh nghiệm công tác nhiều năm, làm giáo viên cho mọi người thì tôi cũng không to gan như vậy. Tôi chỉ là nói chuyện với mọi người mà thôi.
Thái độ của Vương Quốc Hoa khá tốt. Tâm trạng của mọi người vốn không tốt nhưng ngại do quyền lực của trưởng ban thư ký Thượng Quan Thiên Phúc quá lớn nên mọi người đều phải tới. Còn nếu nói đi nghe một tên trẻ tuổi hơn mình nhiều giảng bài, ai phục được.
Vương Quốc Hoa không ra vẻ chức vụ cao hơn mọi người, nói chuyện khá vui vẻ, thuốc cũng phát một vòng, không khí lúc này mới nhẹ hơn một chút.
Chuyện trong phòng hội nghị rất nhanh truyền tới tai các vị lãnh đạo. Trưởng ban thư ký Thượng Quan Thiên Phúc biết tin mặt có chút kỳ quái, cuối cùng xua tay nói:
- Mặc Vương Quốc Hoa.
Phải nói một loạt động tác của Thượng Quan Thiên Phúc không phải là nhằm vào ai đó. Chẳng qua việc để Vương Quốc Hoa lên lớp thì không có ý đồ tốt mấy, đơn giản chính là muốn nhằm vào Vương Quốc Hoa một chút. Y sở dĩ có suy nghĩ này trong đầu chủ yếu là do Vương Quốc Hoa ở văn phòng là một trường hợp đặc biệt. Mặc dù Vương Quốc Hoa nhìn như rất quy củ, cũng nghe lời nhưng Thượng Quan Thiên Phúc không nhịn được muốn cho Vương Quốc Hoa một chút bài học, không mong Vương Quốc Hoa bị bi thảm nhiều nhưng cần phải làm hắn khó chịu. Phải nói chừng mực nắm giữ tốt, thủ đoạn rất thiếu đức. Chỉ là không ngờ Vương Quốc Hoa này lại như con cá chạch, rất khó nắm bắt.
Phó trưởng ban thư ký Cao càng có ý tứ hơn, sau khi biết tin tức này hắn chỉ thoáng do dự một chút rồi cầm lấy sổ đi ra khỏi văn phòng, ba phút sau Trưởng ban thư ký Cao xuất hiện trước cửa phòng hội nghị, mặt không chút thay đổi nói:
- Náo nhiệt quá.
Không khí thoáng cái đọng lại, Trưởng ban thư ký Cao có tư cách khá cao ở tỉnh ủy.
Cấp bậc nằm ở đó, Vương Quốc Hoa không trấn định được hiện trường nhưng một câu nói của Trưởng ban thư ký Cao thoáng cái có hiệu quả ngay lập tức.
- Trưởng ban thư ký Cao.
Vương Quốc Hoa cười cười đứng lên chào, một đám người vây quanh hút thuốc của Vương Quốc Hoa, mấy tên quan chức đang ngồi nói chuyện với Vương Quốc Hoa cũng lập tức tản ra về vị trí của mình.
- Đồng chí Vương Quốc Hoa, tôi sao nhìn thấy không giống lớp học vậy?
Trưởng ban thư ký Cao rất nghiêm túc, rất có sát khí, Vương Quốc Hoa đại khái đoán được một chút nên cười cười trả lời:
- Trưởng ban thư ký Cao, tôi chưa muốn chính thức lên lớp mà muốn làm quen với mọi người đã.
Vương Quốc Hoa nhận trách nhiệm làm vẻ mặt mọi người tự nhiên hơn nhiều.
- Ồ, nếu như vậy thì tôi thấy thời gian cũng đủ rồi, cũng đủ để làm quen, học đi.
Nói xong Trưởng ban thư ký Cao đưa mắt đảo qua một người phụ nữ đặt một đống hạt dưa trước mặt, ả này lập tức cười đáp lại, dọn nhanh đồ.
- Toàn mùi thuốc, mở cửa sổ ra đi.
Trưởng ban thư ký Cao nói xong đi tới vị trí trên cùng mở sổ cầm bút ngồi ngay ngắn.
Thực tế trước khi lên lớp, Vương Quốc Hoa cũng có chuẩn bị nhiều. Phòng hội nghị này có đủ thiết bị, có cả máy chiếu. Vương Quốc Hoa cũng đã chuẩn bị không ít trên máy tính xách tay, hắn mở máy lên rồi ho khan một tiếng:
- Nói thẳng ra hướng dẫn mọi người làm tôi thấy áp lực rất lớn.
Bên dưới thoáng cái có chút xao động, có tiếng cười, có tiếng người mở sổ. Trưởng ban thư ký Cao không quay đầu lại mà chỉ đưa tay giơ bút làm động tác chuẩn bị ghi chép, cả phòng hội nghị lập tức yên tĩnh ngay.
- Nội dung buổi hướng dẫn hôm nay có liên quan đến xóa đói giảm nghèo. Trước khi nói vào nội dung cụ thể, tôi muốn thảo luận một vấn đề với mọi người, mọi người thấy như thế nào về nguyên nhân nghèo khó? Hy vọng mọi người nhiệt tình trả lời.
Vương Quốc Hoa tung một vấn đề ra sau đó cười cười nói với Trưởng ban thư ký Cao:
- Trưởng ban thư ký Cao, ở lớp của tôi cho phép hút thuốc, cái này không vi phạm kỷ luật chứ?
Trưởng ban thư ký Cao thản nhiên nói:
- Ở lớp học này cậu là lớn nhất, cậu nói như thế nào thì sẽ như vậy.
Vương Quốc Hoa lập tức làm gương lấy thuốc ra châm, sau đó hắn chỉ vào một cô gái có tuổi tương đối ít nói:
- Đồng chí này, chị đi đầu trả lời vấn đề này.
- Chánh văn phòng Vương, tôi ….
Vương Quốc Hoa cười cười cắt ngang:
- Cắt ngang một chút, tôi hy vọng ở lớp học thì mọi người gọi tôi là thầy.
- Thưa thầy, tôi cảm thấy nguyên nhân khu vực khó khăn của tỉnh là do hoàn cảnh tạo thành.
- Thưa thầy tôi cảm thấy là do giáo dục lạc hậu tạo thành….
- Thưa thầy….
Đủ loại câu trả lời được đưa ra, Vương Quốc Hoa chăm chú cầm phấn viết câu trả lời của mọi người lên bảng đen.
Không khí lớp học rất tích cực, Vương Quốc Hoa khá vui vẻ. Chờ tất cả mọi người đưa câu trả lời, Vương Quốc Hoa quay đầu lại nhìn bảng sau đó nói:
- Nhiều câu trả lời như vậy nói rõ mọi người cũng đã có chuẩn bị trước khi đi học. Nguyên nhân khách quan xem ra mọi người đều hiểu rõ, tôi muốn bổ sung quan điểm cá nhân của mình.
Vương Quốc Hoa ấn máy tính, trên màn chiếu xuất hiện một tiêu đề, quan niệm lạc hậu, bên cạnh còn có một tiêu đề phụ nói về quan chức nhà nước làm như thế nào dẫn hướng quần chúng đi lên con đường làm giàu chính xác.
Đề tài này thoáng cái làm bên dưới xao động, rõ ràng mọi người không tán thành đề tài Vương Quốc Hoa đưa ra. Lúc quan trọng Trưởng ban thư ký Cao ho khan một tiếng sau đó đứng lên nói:
- Thưa thầy, gì gọi là quan niệm kinh tế chính xác?
Vương Quốc Hoa cười cười thản nhiên nói:
- Mời Trưởng ban thư ký Cao ngồi xuống.
- Câu hỏi rất hay, tôi có thể kết luận mọi người đang ngồi đây nhất định có không ít người từng công tác ở cơ sở. Có lẽ còn có người nghĩa như thế này, phát triển kinh tế còn cần quan niệm gì? Sau đây tôi sẽ nói quan điểm cá nhân của mình về vấn đề này. Đầu tiên định nghĩa vấn đề này như thế nào? Tôi cho rằng quan niệm kinh tế chính xác là do quan chức nhà nước kết hợp với tình hình thực tế của địa phương, không theo chiều gió mà phải đưa ra quy hoạch phát triển kinh tế chiến lược xuất phát từ lợi ích bản thân của quần chúng.
Kinh nghiệm hai đời của Vương Quốc Hoa đã phát huy tác dụng quan trọng. Mới bắt đầu bên dưới ai cũng không cho là đúng. Trưởng ban thư ký Cao tuy có thể giúp hắn trấn định cục diện nhưng chưa chắc có thể làm cho mọi người tâm phục khẩu phục. Nhưng biểu hiện của Vương Quốc Hoa ở lớp học, dùng từng ví dụ để giới thiệu cũng làm không ít người phải gật đầu.
- Thưa thầy, quê của tôi ở quận Hồng Sam, thầy có thể nói lúc mình làm chủ tịch quận Hồng Sam thì đã tiến hành điều chỉnh kết cấu kinh tế như thế nào không?
Một cán bộ giơ tay hỏi. Cán bộ này cũng là phụ nữ, hình như vừa mới phân phối tới. Cô ả nhìn Vương Quốc Hoa với ánh mắt là lạ như muốn thông qua thủ đoạn này hấp dẫn Vương Quốc Hoa.
Nếu như Vương Quốc Hoa là một người ngồi xem bình thường nhất định nghi ngờ hành vi của cô ả này.
- Vấn đề này rất khó trả lời, nếu như nói làm như thế nào thì không khó. Bởi vì đều do bản thân tôi chủ trì nhưng nếu muốn nói lúc ấy tại sao tiến hành điều chỉnh kết cấu kinh tế của quận lớn nhất thị xã Giang Đông thì vấn đề này rất lớn. Thảo luận nhỏ thì đây là động tác cần thiết để duy trì sự phát triển kinh tế trong mười năm thậm thí 15 năm tương lai của quận Hồng Sam. Nói lớn thì việc này liên quan tới tương lai, nước ta một khi xác định trở thành nhà xưởng lớn nhất thế giới thì nhất định sẽ vì kết cấu kinh tế thế giới có phát sinh biến động khiến cho các ngành thu hút nhiều sức lao động bị tiêu điều. Tại sao khi tình hình kinh tế tốt đẹp lúc này lại có cái nhìn như vậy? Có chứng cứ gì mà tôi đưa ra luận điểm đó? Vấn đề này hôm nay tôi không định nói chuyện nhưng mọi người đã hỏi thì tôi sẽ nói ra cái nhìn của mình, mọi người nghe một chút là được, đây chỉ là suy nghĩ của riêng tôi.
Vương Quốc Hoa cẩn thận dùng từ nhưng cũng khiến mọi người bên dưới chăm chú lắng nghe.
Nguyên nhân rất đơn giản, lúc Vương Quốc Hoa làm chủ tịch quận Hồng Sam – thị xã Giang Đông đã đạt được thành tựu đáng chú ý. Mặc dù sau khi Vương Quốc Hoa rời đi, kinh tế quận Hồng Sam vẫn phát triển ở trạng thái cao. Năm ngoái GDP của quận Hồng Sam không ngờ chiếm 80% GDP của cả thị xã Giang Đông, đây không thể không nói là một kỳ tích.
Trong đó khu công nghệ cao mà Vương Quốc Hoa toàn lực tạo dựng chiếm địa vị tuyệt đối. Khu công nghệ cao quận Hồng Sam đã trở thành trụ sở sản xuất ngành điện tử lớn nhất tỉnh, là trụ sở sản xuất năng lượng mặt trời lớn nhất tỉnh, số lượng công ty vừa và nhỏ cũng thuộc dạng hàng đầu của tỉnh.
Bởi vì vấn đề này khiến lớp học buổi chiều kéo dài thêm gần tiếng. đây không vì ý của Vương Quốc Hoa mà là do các cán bộ đột nhiên rất nhiệt tình. Thực ra Vương Quốc Hoa tức nhất là giáo viên lên lớp kéo dài tiết học. Vương Quốc Hoa nói qua quan điểm của mình về mấy ngành thu hút nhiều sức lao động đã trở thành tâm điểm thảo luận của cả lớp.
Ở văn phòng tỉnh ủy không có ai là ngu ngốc, những người này đều có cái nhìn của mình. Vì thế bọn họ không ngừng đưa ra vấn đề của mình, Vương Quốc Hoa cũng trả lời từng câu một nên đương nhiên là bị kéo dài thời gian.
Cuối cùng cũng có cơ hội gián đoạn, Vương Quốc Hoa tuyên bố hết giờ học.
Vương Quốc Hoa vốn định hết giờ là về nhà với vợ nhưng không thành công. Nguyên nhân là do Trưởng ban thư ký Cao gọi Vương Quốc Hoa lại nói:
- Quốc Hoa, tối tôi mời cậu dùng cơm.
Vương Quốc Hoa không thể làm gì khác hơn là gọi điện về nhà, sau đó hắn sang bên chờ Trưởng ban thư ký Cao. Trưởng ban thư ký Cao nói:
- Lên xe tôi đi, tôi có chút chuyện muốn tâm sự với cậu.
Xin anh, đây là trong trụ sở tỉnh ủy đó. Vương Quốc Hoa ngoài miệng không nói nhưng lại thầm nói như vậy. Lão Cao này cho mình thể diện như vậy xem ra không phải là vô cớ.
Địa điểm ăn cơm không ngờ không phải ở nhà hàng khách sạn nào, mà là nhà ăn ở trung tâm thương mại. Ăn cơm ở đây đúng là làm Vương Quốc Hoa có chút bất ngờ.
- Quốc Hoa, bữa cơm hôm nay là do nhà Trương Quốc Thắng bố trí cho nên khách theo chủ.
Đến cửa phòng ăn, trưởng ban thư ký Cao không vào gấp mà kéo Vương Quốc Hoa sang bên ngồi xuống, nói ra nguồn gốc hơn nữa vẻ mặt mang chút tức giận. Vương Quốc Hoa có chút kinh ngạc, trưởng ban thư ký Cao thở dài một tiếng nói:
- Con bé Quyên Quyên này có thai, chuyện này làm tôi rất bị động. Mặc dù đây là cuộc sống riêng của con cái nhưng là lãnh đạo trực tiếp, tôi cảm thấy cần phải thông báo với Quốc Hoa một chút.
Chuyện này vì sao trưởng ban thư ký Cao phải nói chuyện trước với Vương Quốc Hoa? Lẽ ra chuyện này nên giấu hoặc lén xin nghỉ phép sinh con xong để không ai biết mới đúng.
Vương Quốc Hoa thật đúng là không tiện tỏ thái độ, chỉ có thể lặng lẽ hút thuốc. Trưởng ban thư ký Cao có lẽ cũng khá buồn bực, cúi đầu hút thuốc. Lát sau y mới nói:
- Quyên Quyên cứ đòi giữa đứa con này, tôi cũng không có biện pháp gì hay, chỉ có thể để hai đứa nhanh chóng kết hôn. Bây giờ đã đăng ký kết hôn mà hai nhà mới lần đầu gặp mặt. Ý của tôi là điều bọn nó khỏi Ban giám sát.
Trưởng ban thư ký Cao nói tới nước này Vương Quốc Hoa không thể tiếp tục giả câm điếc nữa.
- Quyên Quyên làm ở Ban giám sát khá tốt, là trợ thủ đắc lực của tôi. Quốc Thắng có năng lực mặc dù không quá mạnh nhưng rất có trách nhiệm.
Vương Quốc Hoa có chút thận trọng thể hiện cái nhìn của mình, ý là Cao Quyên Quyên không sao nhưng Trương Quốc Thắng phải điều đi.
- Lòng cha mẹ đúng là đáng thương.
Trưởng ban thư ký Cao thở dài một tiếng, ý là y hy vọng Vương Quốc Hoa giúp một chút.
Muốn điều động một hai người không có gì khó, quan trọng là Trưởng ban thư ký Cao tự giác Vương Quốc Hoa có ơn với mình, chuyện này phải được Vương Quốc Hoa đồng ý. Sau đó Vương Quốc Hoa có thể thuận tay an bài một chút là quá tốt.
- Trưởng ban thư ký Cao, bữa cơm này của anh không dễ ăn. Như vậy đi, để Quốc Thắng sang Sở giao thông đi, tôi nói một câu với Ngôn Lễ Hiếu, hẳn là có bố trí tốt.
Vương Quốc Hoa đồng ý giúp, đồng thời cũng xóa đi nghi ngờ trong lòng trưởng ban thư ký Cao. Ngôn Lễ Hiếu có thể có hôm nay quả nhiên là đi qua cửa của Vương Quốc Hoa.
- Được, cứ như vậy đi, còn có việc này, theo tập tục thì Quyên Quyên và Quốc Thắng thiếu một người làm mối.
Trưởng ban thư ký Cao cười nói, Vương Quốc Hoa chỉ có thể cười khổ gật đầu. Lúc hai người đứng lên thì Trương Quốc Thắng và Cao Quyên Quyên cũng đi tới.
Bữa ăn hôm nay trưởng ban thư ký Cao không nói là mình có đến hay không. Bây giờ thấy Vương Quốc Hoa đi cùng với trưởng ban thư ký Cao tới, hai người không dám quấy rầy.
Trưởng ban thư ký Cao yêu thương nhìn con gái nói:
- Quyên Quyên, con dẫn bố đi gặp bố mẹ Quốc Thắng. Quốc Thắng, Vương Quốc Hoa có chuyện muốn nói với cháu, cháu ngồi đây một chút.
Cao Quyên Quyên có chút lo lắng nhìn Trương Quốc Thắng, sau đó cầu khẩn nhìn Vương Quốc Hoa. Phải nói trưởng ban thư ký Cao lúc trước ở nhà khá tức giận, chết sống không chấp nhận việc này. Nếu không phải bà vợ mềm lòng thì hôm nay phụ huynh hai nhà đã không gặp mặt. bây giờ Vương Quốc Hoa tới, Cao Quyên Quyên đương nhiên là lo lắng. Quan cấu kết chia rẽ đôi uyên ương có không ít ví dụ.