- Gần đây có một tiểu khu mới bán nhà khoảng 200m, chẳng qua hơi đắt một chút.
Liên Mai cuối cùng vẫn ôn hòa nhưng không thiếu phần khôn khéo. Thực tế lúc đầu cô kéo em gái cũng là có chút tâm tư. Đàn ông đều thích sự kích thích mới, thêm cả Mộ Dung tiến vào thì sẽ tăng Lưu Linh hấp dẫn Vương Quốc Hoa.
- Mua đi, một người một căn.
Ở phương diện này Vương Quốc Hoa không keo kiệt nhưng Liên Mai lại cười nói:
- Linh tinh, mua nhiều như vậy làm gì? Em muốn mua một căn, ba người vào. Ừ, sau này anh có thể thường xuyên tới không?
Vương Quốc Hoa lắc đầu nói:
- Có lẽ không được. Không là như vậy đi, anh mua một căn ở bên thành phố Việt Châu, lúc rảnh thì bọn em sang đó chơi. Em nói với Tiểu Tuyết tiền không kiếm lúc này kiếm lúc khác mà, đừng làm mình mệt.
Liên Mai cười hì hì:
- Lời này phải dùng trên người anh mới đúng. Em đi mua con gà mái già nấu canh cho anh.
Liên Mai vừa đi, Mộ Dung đã vào, ánh mắt phức tạp nhìn Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa thầm nghĩ việc này cần phải giải quyết nếu không sẽ là hậu họa nên vẫy tay nói:
- Lại đây ngồi.
Mộ Dung gật đầu đi tới ngồi xuống không nói. Lúc này tâm trạng Mộ Dung khá phức tạp. Cô đã lâu không được thưởng thức cảm giác lên tiên đó, mặc dù biết rõ phải quyết đoán rời đi nhưng cô không nỡ bỏ mất tư vị này. Nó giống như người nghiện rượu biết rõ uống rượu không tốt cho sức khỏe nhưng lại không cai được. Biết rõ chuyện này không có kết quả, nhưng lại không thể dứt khoát bỏ niềm sung sướng đó mang tới.
- Không muốn nói gì sao?
Vương Quốc Hoa chỉ có thể chủ động nếu không Mộ Dung sẽ không nói gì.
- Nói gì? Nói người ta mười năm chưa gặp người đàn ông nào khác, hay khóc lóc đòi sống đòi chết?
Mộ Dung nói một câu đầy oán giận, nói xong lại có chút phức tạp nhìn Vương Quốc Hoa, ánh mắt này đúng là khó dùng ngôn ngữ để nói rõ.
- Sao cô không nói là nhà cũ nhịn quá lâu sắp hỏng?
Vương Quốc Hoa không có thời gian dây dưa với cô, quyết định đánh thẳng vào hàng phòng ngự trong lòng cô. Quả nhiên câu này rất chính xác làm cho Mộ Dung xấu hổ tức giận định đứng lên quay đầu đi. Ai ngờ cô bị một bàn tay chụp tới kéo lại, cả người ngã vào trong lòng Vương Quốc Hoa.
- Anh buông người ta ra?
Mộ Dung cố gắng dãy nhưng không dùng bao sức lực, người không thoát mà còn bị đặt trước người hắn. Mộ Dung buông tha giãy dụa, ngồi im không nhúc nhích nói:
- Anh muốn thế nào?
- Lời này cũng là lời tôi muốn hỏi.
Vương Quốc Hoa đáp, Mộ Dung im lặng, không động không nói gì.
Liên Mai đi tới gõ cửa thấy cảnh này liền nói:
- Bữa sáng xong rồi, ra ăn đi.
Mộ Dung giãy dụa ngồi dậy, lúc này Vương Quốc Hoa không giữ cô nữa. Chỉnh lại quần áo xong, Mộ Dung nói:
- Người ta lớn tuổi hơn anh.
Vương Quốc Hoa đứng lên thản nhiên nói:
- Tôi sớm biết việc này, nguyện ý thì ở cùng với Liên Mai, Liên Tuyết, tôi chỉ có thể đảm bảo cô cả đời không lo cơm áo gạo tiền.
Mộ Dung giương mắt căm tức nói:
- Tôi không thèm cái đó.
Vương Quốc Hoa nhìn chằm chằm vào cô:
- Tôi biết cô không thích cái này nhưng cô không thể không lấy thứ tôi đưa, nếu không cô cút ngay, từ nay về sau không qua lại gì với tôi.
Mộ Dung cúi đầu thở hổn hển không nói, lát sau mới nói:
- Anh biết tôi muốn gì không?
Vương Quốc Hoa nói:
- Cô có thể tìm tôi bất cứ lúc nào, hai chị em Liên Mai cũng như vậy.
Nói xong Vương Quốc Hoa đi ra, Liên Mai cười hì hì hỏi:
- Sao rồi?
Vương Quốc Hoa lắc đầu nói:
- Không biết, dù sao Mộ Dung chọn như thế nào thì anh cũng không có ý kiến gì. chuyện này anh có chút thiếu đức.
Liên Mai che miệng cười phì, cô dùng tay đẩy đẩy Vương Quốc Hoa, nhỏ giọng nói:
- Anh còn biết mình thiếu đức ư?
- Thiếu đức là thiếu đức nhưng anh không làm cái chuyện vừa làm vừa lập biển biểu dương. Cái này hình như có chút không giống với Mộ Dung.
Vương Quốc Hoa nói thêm câu, Liên Mai không thể nào hiểu nổi suy nghĩ của Vương Quốc Hoa lúc này.
Đợi một lát Vương Quốc Hoa ăn xong bát cháo, miếng bánh bao vào bụng, Mộ Dung ở bên mới nhỏ giọng nói:
- Vương Quốc Hoa, anh lại đây.
Vương Quốc Hoa bỏ đũa, Mộ Dung cúi đầu túm Vương Quốc Hoa vào phòng mình, đóng cửa còn dùng tay vỗ vỗ ngực thở hổn hển. Lát sau cô nhìn chằm chằm Vương Quốc Hoa:
- Tôi đói, anh phải cho tôi ăn no.
Vương Quốc Hoa không nhịn được cười hì, không ngờ Mộ Dung lại có mặt này.
- Không được cười, nói thật với anh đó. Tôi không tham tiền của anh, không muốn phá vỡ hạnh phúc gia đình anh, chỉ có yêu cầu này thôi.
Phòng không lớn, ngoài chiếc giường, tủ quần áo ra thì gần như không có không gian nào khác. Vương Quốc Hoa muốn ngồi lên ghế phát hiện bên trên còn có đồ lót, Mộ Dung xấu hổ vội vàng đi dọn. Vương Quốc Hoa không thể làm gì khác hơn là ngồi trên giường.
Đưa lưng về phía Vương Quốc Hoa, thân hình tuyệt đẹp của Mộ Dung hiện rõ vòng cung hoàn mỹ. Vương Quốc Hoa rất bất ngờ phát hiện, nếu như phải so giữa các người phụ nữ thì dung nhan đẹp nhất chính là Sở Sở, nhìn từ sau đẹp nhất là Mộ Dung. Rất đơn giản chỉ cúi người dọn quần áo mà đạt hiệu quả kỳ lạ như vậy. Nó làm người ta xúc động muốn đưa tay sờ vào.
Vì vậy Vương Quốc Hoa liền đứng lên làm như vậy, cả người Mộ Dung cứng lại, rất nhanh buông tha chống cự, lặng lẽ thừa nhận. Cô dọn đồ xong phát hiện phía sau không có động tác gì thêm, cô quay đầu lại nói:
- Người ta ra ngoài ăn sáng.
Trên bàn không ngờ có chiếc đài, Vương Quốc Hoa có chút nhàm chán cầm lên ghe.
- Là ai gõ cửa sổ em, là ai làm náo động dây đàn.
Giọng của Thái Cầm hơi rè rè, Vương Quốc Hoa không khỏi có chút tò mò sao thứ này còn có thể bảo tồn.
Rè rè rè, băng bị xước, Vương Quốc Hoa đành ấn nút dừng nằm nhìn quanh phòng. Phòng không rộng, đồ đạc không nhiều nhưng lại cảm nhận được đây là nơi ở của người phụ nữ ngăn lắp.
Trên bàn đọc có một bức ảnh đen trắng, Mộ Dung còn trẻ cầm kiếm múa, từ thần thái nhìn có thể thấy đây là chụp khi Mộ Dung còn rất trẻ.
Vương Quốc Hoa một lần nữa cảm nhận được sự vô tình của thời gian, ảnh đen trắng luôn làm người ta có cảm giác như vậy.
Không biết ngơ ngác nhìn bức ảnh bao lâu, Mộ Dung xuất hiện sau lưng mà Vương Quốc Hoa vẫn không nhận ra.
- Còn trẻ đúng là quá tốt.
Giọng Mộ Dung có chút gấp khúc gần như là giống lúc cô lên đỉnh và phát ra tiếng rên rỉ vậy.
Vương Quốc Hoa nhìn lại, Mộ Dung xoay mặt sang đưa tới một túi đựng máy vi tính.
- Có người đưa cái này cho anh, bỏ lại rồi đi ngay.
- Tôi phải làm việc, đi rót trà cho tôi.
Vương Quốc Hoa cầm máy vi tính thuận tay mở ra. Mộ Dung không có ý động, Vương Quốc Hoa nhìn lại, Mộ Dung hừ một tiếng không nói gì.
- Sao thế?
Vương Quốc Hoa thuận miệng nói, Mộ Dung vội vàng nói:
- Không có gì.
Cô hốt hoảng rời đi. Không biết vì sao câu nói kia của Vương Quốc Hoa làm Mộ Dung có cảm giác như vợ chồng vậy.
Văn phong của Vương Quốc Hoa ứng phó một bản thảo là thừa sức. Hắn cố gắng nhớ lại nhưng rất nhanh thất vọng bởi vì trí nhớ của hắn ở phương diện này không nhiều lắm.