Phù Diêu

Chương 519: Chúng tôi tới là để xóa đói giảm nghèo

Vương Quốc Hoa xua tay lại cười cười. Cửa đóng lại, Vương Quốc Hoa ngồi suy nghĩ miên man. Trần Khải Hoa cũng nhìn ra vấn đề, người khác nhất định cũng thấy. Chẳng qua từ trước mắt mà nói ở tổ công tác này Vương Quốc Hoa mới coi trọng mỗi Trần Khải Hoa. Hoặc là nói người khác không gấp như Trần Khải Hoa.

Vương Quốc Hoa không ngừng cầm máy lật lên lật xuống nhưng cuối cùng vẫn bỏ qua việc gọi.

Trời đã khuya, Vương Quốc Hoa đứng trước cửa sổ nhìn hàng cây bên ngoài, ánh trăng trên bầu trời khá sáng. Ở đường bên ngoài không ngừng có người đi qua, đều là người ra ngoài chơi trở về.

Mỗi người ở tổ công tác có cách sống của mình, hành vi của Vương Quốc Hoa chưa chắc đã tạo được bao nhiêu tác dụng dẫn đầu. Thực tế từ lúc tiếp nhận tổ công tác này, Vương Quốc Hoa vẫn chưa tổ chức hội nghị theo lẽ thường.

Ít nhất đến bây giờ mà nói, Vương Quốc Hoa còn chưa có quyết định. Ba phó tổ trưởng Vương Quốc Hoa vẫn cần tiếp tục quan sát. Công tác xóa đói giảm nghèo nhìn như đơn giản nhưng thực tế Vương Quốc Hoa không hề muốn làm qua loa.

Nếu đã đến thì nhất định phải làm ra gì đó, đây mới là tác phong làm việc của Vương Quốc Hoa.

Cốc cốc cốc, tiếng gõ cửa lại vang lên. Vương Quốc Hoa bất đắc dĩ xoay người mở cửa, hắn không khỏi có chút thất thần. Người ngoài cửa đúng là làm Vương Quốc Hoa có chút bất ngờ.

- chánh văn phòng Vương.

Lưu Bân rất kích động đưa hai tay nắm chặt tay Vương Quốc Hoa.

- Muộn thế này chủ tịch huyện Lưu sao lại tìm tới đây?

Vương Quốc Hoa cười cười hỏi.

- Tôi vốn nên tới sớm một chút nhưng huyện có việc bận nên giờ mới tới.

Lưu Bân có lẽ đi đêm lên thị xã nên trông khá mệt mỏi.

Vương Quốc Hoa mời Lưu Bân ngồi xuống, hỏi qua về sức khỏe của y.

Bệnh tình của Lưu Bân sau một thời gian chữa trị, bây giờ chỉ có thể nói là khôi phục đôi chút, bác sĩ đề nghị Lưu Bân không được làm việc quá độ nếu không sẽ làm bệnh tình nặng hơn nữa.

- Chủ tịch huyện Lưu, anh như vậy là không được, sức khỏe mà yếu thì sẽ ảnh hưởng đến công tác.

Vương Quốc Hoa rất hàm súc khuyên một câu, Lưu Bân gật đầu nói:

- Đúng vậy, tôi cũng biết tình huống này nhưng bất đắc dĩ mà. Trụ cột kinh tế huyện Lâm Vượng quá kém, nhất là một ít xã miền núi. Chánh văn phòng Vương, tôi rất muốn biết lần này anh xuống mang theo hạng mục gì?

Lưu Bân vừa nói như vậy, Vương Quốc Hoa khẽ cau mày thản nhiên nói:

- Chủ tịch huyện Lưu, anh cảm thấy với tình hình nghèo khó của huyện Lâm Vượng mà chỉ mang tới mấy hạng mục là có thể thay đổi sao?

Lưu Bân ngẩn ra một chút rồi theo bản năng nói:

- Sao chánh văn phòng Vương lại nói như vậy?

Vương Quốc Hoa nói:

- Chúng tôi từ tỉnh thành tới nên hoàn toàn không biết gì về tình hình thực tế của huyện Lâm Vượng, anh cho rằng bây giờ nói hạng mục là thích hợp sao? Không trực tiếp khảo sát thực địa thì sao có thể xác định vào hạng mục thích hợp triển khai ở huyện Lâm Vượng?

Lưu Bân trầm ngâm không nói, Vương Quốc Hoa thậm chí có thể thấy một ít dấu vết nhăn nhó trên mặt y. Lát sau Lưu Bân mới nói:

- chánh văn phòng Vương, không giấu gì ngài, tôi trước đây làm ở cơ quan nhiều năm, đến huyện Lâm Vượng mới cảm thấy mình còn rất nhiều điều không đủ. Tôi rất cố gắng muốn thay đổi bộ mặt lạc hậu của huyện Lâm Vượng, nhưng anh biết tôi cả ngày bận làm gì không? Một năm qua tôi ngoài xuống xã ra thì chính là lên thị xã xin tiền cứu trợ. Huyện Lâm Vượng có một câu tục ngữ đánh giá trình độ của một chủ tịch huyện chính là xem có thể kéo được bao tiền cứu trợ, quá hoang đường.

Vương Quốc Hoa hìn đồng hồ thản nhiên nói:

- Muộn rồi, Chủ tịch huyện Lưu về nghỉ trước đi, muốn nói chuyện với tôi thì mai có thời gian. Tôi vẫn hy vọng có thể nói chuyện với anh, nghe một ít suy nghĩ phát triển của anh ở huyện Lâm Vượng.

Vương Quốc Hoa vừa nói vừa đứng lên cùng Lưu Bân xuống lễ tân lấy phòng, an bài xong mới đi. Đối với việc này Lưu Bân không nói gì mà chỉ mấp máy môi, muốn nói nhưng lại thôi.

Gần như là ép buộc Vương Quốc Hoa mới ép được Lưu Bân đi nghỉ. Về đến phòng nằm xuống giường Vương Quốc Hoa rất bất ngờ mất ngủ. Chuyện xảy ra hôm nay làm Vương Quốc Hoa rất khó bình tĩnh lại ngay trong thời gian ngắn.

Có lẽ do thị ủy chiếu cố tới các đồng chí trong tổ công tác tỉnh ủy nên lúc Vương Quốc Hoa bị tiếng gõ cửa đánh thức đã là 8h30 sáng. Đến gõ cửa là một nữ đồng chí khá bình thường. Trong tổ công tác không có nhiều nữ đồng chí cho nắm, chỉ có năm người đều là người trên 30 tuổi.

Vương Quốc Hoa thậm chí không biết cô ta tên gì, chỉ có thể cảm nhận được vẻ kính sợ trong mắt cô ta.

Rửa mặt thu dọn đi ra thì người thị ủy Bắc Sơn cũng đã tới. Chủ tịch huyện huyện Lâm Vượng – Lưu Bân đang ngồi ở trong sảnh. Hỏi qua một chút, Vương Quốc Hoa mới biết 9h30 mới xuất phát.

Ăn sáng xong đoàn người tiếp tục lên đường. Trước khi xuất phát Vương Quốc Hoa mời Lưu Bân lên xe mình, coi như thực hiện lời hứa nói chuyện.

Hắn có ý muốn tìm hiểu năng lực của Lưu Bân.

Từ ý nghĩa nào đó mà nói Lưu Bân đặt rất nhiều kỳ vọng vào tổ công tác xóa đói giảm nghèo tỉnh ủy. Nó chủ yếu là do tỉnh ủy coi trọng, đồng thời sau lưng các nhân viên tổ công tác đều có tài nguyên nhất định. Thành tích công tác xóa đói giảm nghèo tốt hay xấu theo cách nói của lãnh đạo tỉnh ủy thì cũng là tiêu chí để khảo sát thành tích.

Lẽ ra lần này xuống phải là do một phó trưởng ban thư ký dẫn đoàn nhưng hết lần này tới lần khác lại do Vương Quốc Hoa làm tổ trưởng. Nguyên nhân cụ thể thì Vương Quốc Hoa cũng mơ hồ biết một chút, đơn giản là vì mấy vị trưởng, phó trưởng ban thư ký lo lắng không dễ khống chế hắn, vì vậy để hắn làm tổ trưởng, mọi người không xen vào. Vương Quốc Hoa có chỗ dựa cực mạnh, làm tốt hay xấu cũng không bị liên quan mấy.

Theo cách nói của trưởng ban thư ký Hô Diên thì đây là sự tin tưởng và thử thách của tổ chức với cán bộ trẻ, hy vọng tổ xóa đói giảm nghèo dưới sự lãnh đạo của đồng chí Vương Quốc Hoa có thể đáp ứng được kỳ vọng của tỉnh ủy và quần chúng nhân dân huyện Lâm Vượng.

Tổ công tác xóa đói giảm nghèo tỉnh ủy chia làm ba tổ nhỏ đến ba xã. Từ góc độ tổ công tác mà nói thì đến địa phương sẽ kéo một vài hạng mục đến là đủ, thậm chí Vương Quốc Hoa có thể khẳng định có rất nhiều người nghĩ như vậy.

Xe ra khỏi nội thành, Vương Quốc Hoa lấy thuốc ra định hút rồi lại thôi, Lưu Bân có chút bất ngờ nói:

- chánh văn phòng Vương, không có việc gì.

- Nhịn một chút cũng được, sức khỏe của anh không thích hợp.

Vương Quốc Hoa thản nhiên nói, Lưu Bân không nói gì nữa.

- Chủ tịch huyện Lưu, bây giờ chúng ta có thể nói chuyện thoải mái, từ nay về huyện có đủ thời gian mà.

Vương Quốc Hoa mở đề tài, Lưu Bân lắc đầu nói:

- Nếu nói về khó khăn của huyện Lâm Vượng, tôi thấy ba ngày cũng không nói hết. chánh văn phòng Vương, tôi không phải nói vu vơ, anh từ từ nghe tôi nói.

Lưu Bân dừng khoảng ba phút như là cân nhắc mình sẽ lên tiếng từ đâu.

- Tôi làm việc ở huyện Lâm Vượng một năm cảm nhận sâu nhất không phải là nghèo khó mà là người dân ở huyện Lâm Vượng đã tê dại với hiện trạng khó khăn.

….

Mặc dù Lưu Bân nói chuyện rất đơn giản nhưng khi thật sự bắt đầu nói lại nói không dừng lời. Y nói từ về biên chế quá đông của huyện ủy, ủy ban huyện, sau đó đến các phòng ban, sau đó là nói ra một loạt vấn đề.

Vương Quốc Hoa chăm chú lắng nghe, không hề cắt ngang lời nói của Lưu Bân, chỉ là lúc thích hợp đưa tay ra hiệu đối phương dừng lại uống nước. Mấy nội dung Lưu Bân nói mất vài tiếng. Thứ nhất về cơ cấu quá lớn của Đảng ủy, chính quyền, quá nhiều người ăn cơm tài chính, có lẽ càng là khu vực khó khăn thì hiện tượng này càng nghiêm trọng. Thứ hai huyện Lâm Vượng núi nhiều đất ít, sản xuất lương thực không đủ để thỏa mãn nhu cầu của địa phương.

Thứ ba sản xuất công nghiệp gần như trống rỗng, nếu như phát triển nông nghiệp là thủ đoạn để ăn no, như vậy sản xuất công nghiệp mới là thủ đoạn làm dân chúng giàu lên. Thứ tư Lưu Bân nhấn mạnh hệ thống giao thông ở một vài thôn xóm quá lạc hậu, khó khăn nên cuộc sống của dân chúng rất khổ sở. Mặc dù là ăn tiền cứu trợ những người này phải đi mười mấy tiếng mới có thể ra khỏi núi, mới có thể lấy được lương thực cứu đói. Thứ năm đội ngũ cán bộ ….

Gần như là không dừng lại, Lưu Bân không ngừng nói. Vương Quốc Hoa vẫn nghe, mãi tới khi lái xe ở đằng trước nhắc nhở:

- Chánh văn phòng, sắp đến huyện thành rồi.

Lưu Bân lúc này mới có chút nuối tiếc ngậm miệng.

Vương Quốc Hoa vẫn không tỏ thái độ nhưng thông qua cuộc nói chuyện này, Vương Quốc Hoa có thể cảm nhận được sự lo lắng của Lưu Bân. Lưu Bân là một lãnh đạo muốn xây dựng kinh tế địa phương tốt lên, nhưng tất cả cố gắng của y lại không được hầu hết cán bộ tán thành. Có rất nhiều cản trở đến từ mọi phương diện, ví dụ như chuyện xóa đói giảm nghèo mà nói thì Lưu Bân mấy lần tỏ vẻ muốn phát triển một vài sản nghiệp nhưng đều bị hội nghị thường ủy bác bỏ. Nhưng đề nghị mua xe, xây trụ sở thì đều dễ dàng được thông qua.

Ví dụ như nhà khách huyện ủy mà nói thì chỉ riêng một nhà khách như vậy hàng năm đầu tư mất đến hơn triệu. Chi tiêu chủ yếu là tiếp đón lãnh đạo cấp trên, còn có chính là nơi nghỉ ngơi cho một vài lãnh đạo chủ yếu của huyện ủy. Theo cách nói của bí thư huyện ủy mà nói đó là cam đoan chất lượng nghỉ ngơi của lãnh đạo mới là không chậm trễ tới công việc.

Bí thư huyện ủy Hạ Nham, Vương Quốc Hoa có ấn tượng rất sâu. Hạ Nham này hơn 50 tuổi, chững chạc, khôn khéo, giỏi tạo quan hệ với lãnh đạo.

Huyện Lâm Vượng chào đón rất nhiệt liệt. Chủ tịch huyện Lưu Bân tự mình lên thị xã nghênh đón, bên huyện ủy cũng chuẩn bị rất đầy đủ, mấy trăm người đứng ở cửa trụ sở chào đón, có thể nói là thành viên hai bộ máy gần như đến hết.

Bí thư huyện ủy Hạ Nham tự nhiên là người đứng đầu tiên, lúc nắm tay tỏ vẻ mình không thể lên thị xã nghênh đón, chậm trễ thất lễ… Vương Quốc Hoa cũng khách khí nói vài câu sau đó bắt tay từng quan chức huyện ủy.

Theo trình tự Lưu Bân tỏ vẻ phòng hội nghị đã bố trí xong, xin chỉ thị của lãnh đạo tỉnh ủy xem có thể bắt đầu nghi thức chào đón không?

Vương Quốc Hoa nói một câu mà không ai có thể đoán định:

- Không cần nghi thức chào đón này. Chúng tôi xuống là xóa đói giảm nghèo, không phải đến vui chơi.

Tất cả đều trợn mắt há mồm, Vương Quốc Hoa tỏ vẻ hy vọng mượn phòng hội nghị huyện ủy tổ chức cuộc họp của các thành viên tổ công tác.

Đối với việc này Hạ Nham đương nhiên không thể nào phản đối một câu, hơn nữa tỏ vẻ muốn ở bên cạnh nghe, Vương Quốc Hoa cũng gật đầu đồng ý, chẳng qua hắn nói thêm một câu:

- Huyện nhiều công việc như vậy thì không cần mọi người đều nghe. Đồng chí Hạ Nham và đồng chí Lưu Bân muốn nghe thì tới nghe một chút.

Vương Quốc Hoa là phó chánh văn phòng tỉnh ủy, ở đây nói mình là lãnh đạo thì không ai dám nói không? Ở đây Vương Quốc Hoa là lớn nhất, ở thị xã thì có một phó trưởng ban thư ký thị ủy, một phó trưởng ban thư ký ủy ban thị xã đi theo cùng.

Một nghi thức vốn sẽ diễn ra long trọng lại biến thành cuộc họp trong phạm vi nhỏ có thể nói là quá châm chọc. Chẳng qua Vương Quốc Hoa đề nghị nên cán bộ thị ủy, huyện ủy không thể nào ngăn cản được.

Ngồi trên đài chủ tịch, Vương Quốc Hoa nghiêm túc nhìn quanh một vòng, gõ gõ vào mic, bên dưới thoáng cái trở nên yên tĩnh.

- Hội nghị hôm nay vốn nên tổ chức sớm nhưng vì tôi nên kéo dài tới bây giờ. Ở đây tôi muốn xin lỗi các đồng chí một chút, tôi đã chậm trễ thời gian quý giá của mọi người.

Người ở huyện Lâm Vượng không cảm thấy gì nhưng mọi người ở tổ công tác xóa đói giảm nghèo lại có thể cảm nhận được Vương Quốc Hoa trông ôn hòa lại đột nhiên phát ra khí thế mạnh. Lúc này rất nhiều người mới nhớ đến chánh văn phòng Vương cũng đã từng làm chủ tịch quận, còn là chủ tịch một quận có kinh tế phát triển hàng đầu của tỉnh.

- Hội nghị hôm nay có mấy điểm cần nói. Thứ nhất tôi tuyên bố một kỷ luật về chi tiêu của tổ xóa đói giảm nghèo. Nếu ai vi phạm thì xin lỗi tôi sẽ báo cáo với lãnh đạo văn phòng, cũng sẽ nghiêm túc xử lý. Thứ hai là một kỷ luật đó là tất cả thành viên tổ công tác kể cả tôi ở trong đều phải xâm nhập xuống các xã, ăn ở tại cơ sở, nếu ai không chịu khổ được thì bây giờ có thể rời đi, về tỉnh chờ sắp xếp công việc.

Vương Quốc Hoa đằng đằng sát khí nói ra hai điểm này.

Ngừng một chút, Vương Quốc Hoa từ từ hút một điếu thuốc rồi lại lớn tiếng nói:

- Thứ ba đó là người phụ trách mấy tiểu tổ, tôi cho các anh nửa tháng khảo sát thực địa. Nửa tháng sau tôi muốn thấy bản báo cáo điều tra, một bản báo cáo về tính khả thi về xóa đói giảm nghèo. Ở đây tôi nói trước nếu tiểu tổ nào giao báo cáo cho tôi, tôi phát hiện là làm giả vờ, muốn lừa gạt thì xin lỗi, tôi sẽ làm người phụ trách tiểu tổ đó về tỉnh chờ xử lý. Về phần kết quả thì tôi tin tưởng sẽ làm cho kẻ đó hối hận vì mình đã làm như vậy.

Nếu nói hai điều trước là chiếc roi, vậy điều cuối cùng là thanh đao gác trên cổ uy hiếp mọi người.

Mấy cán bộ thị ủy, huyện ủy ngồi đây đều thấy cổ mình mát lạnh. Tên Vương Quốc Hoa này nhìn như còn trẻ mà quá tàn nhẫn, thủ đoạn lại thẳng nữa.

- Thứ tư, mấy điểm trước đều là về phía mọi người, điểm này là nhằm vào riêng tôi. Lần này xuống cơ sở tôi sẽ đi đến thị trấn Trường Kiều, ăn ở giống như mọi người. Đương nhiên đây mới là bắt đầu, trong thời gian tôi sẽ qua lại giữa ba tổ, căn cứ vào kế hoạch hạng mục xóa đói giảm nghèo của mọi người, chỉ cần tôi thấy được thì trong quá trình chấp hành xuất hiện khó khăn không thể vượt qua thì mọi người có thể nói với tôi. Một câu, chỉ cần hạng mục thích hợp thì tôi sẽ làm chỗ dựa cho mọi người.

Ba điều trước nói làm mọi người hít sâu một hơi, điều thứ tư cả phòng hội nghị vang lên tiếng vỗ tay như sấm. Nhất là câu cuối cùng “tôi sẽ làm chỗ dựa cho mọi người” đúng là rất có trọng lượng, rất có trách nhiệm.

- Điều thứ năm, ừ không có điều thứ năm, bây giờ tuyên bố tan họp. Buổi trưa còn phiền lãnh đạo huyện ủy bố trí bữa ăn, đồng chí phụ trách hậu cần nhớ thanh toán. Tôi bổ sung một điểm mọi người cần phải chuẩn bị vật tư nếu không ở cơ sở rất khổ.

Vương Quốc Hoa nói xong đứng lên. Cứ như vậy tan họp sao?

Đội phụ trách hậu cần thực ra là năm nữ đồng chí được chia vào ba tiểu tổ, mấy nữ đồng chí này nắm tài chính xuống cơ sở. Đây là do Vương Quốc Hoa đề nghị, hơn nữa tiền cũng đã được phát trước khi đi.

Theo lẽ thường Vương Quốc Hoa ở lại huyện thành lúc cần thiết xuống kiểm tra mấy tổ là đủ rồi, kết quả Vương Quốc Hoa nói rất rõ ràng, hắn không ở huyện mà xuống xóa đói giảm nghèo, điều này làm cho thành viên trong tổ công tác dù bất mãn tới đâu cũng không thể nói gì.

Tác phong làm việc và cách nói của Vương Quốc Hoa rất đơn giản, thậm chí có chút thô bạo. Nhưng hắn đây là làm gương, làm cho người ta thật sự là không có gì để nói hắn. Trong đám nhân viên thì lớn nhất là cấp phó huyện, ai dám chống đối Vương Quốc Hoa – cấp phó giám đốc sở chứ? Mặc dù có người muốn ỷ mình già nhưng nghĩ lại tình cảnh của mình lúc này cũng đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Đương nhiên chủ yếu có một điểm đó là danh tiếng của Vương Quốc Hoa ở tỉnh ủy là hơi độc một chút.

Hội nghị tan họp, mấy cán bộ ở thị ủy, huyện ủy cũng không biết nên làm gì. Đi cùng với Vương Quốc Hoa ư? Người ta hình như không cần, cũng may Vương Quốc Hoa không rời đi mà là ngồi lại nói chuyện với mọi người.

Thực ra Vương Quốc Hoa cũng không nói gì nhiều, chỉ là nói đã đưa tổ công tác xóa đói giảm nghèo tỉnh ủy tới đây, các đồng chí thị ủy có thể về, mọi người vất vả rồi. Tổ công tác xuống để xóa đói giảm nghèo, không phải đến làm ông lớn, vì vậy các đồng chí huyện ủy bố trí cán bộ ở xã lên đón đoàn là được, không cần thiết phải đi cùng. Mọi người cần làm gì cứ làm, không cần lo cho tổ công tác.

Vương Quốc Hoa nói như vậy, hai vị phó trưởng ban thư ký thị xã thật ra có thể rời đi, ở lại cũng chỉ là ăn một bữa mà thôi. Nói thật bọn họ không dám ở lại ăn cơm, Vương Quốc Hoa đằng đằng sát khí, thấy thế nào cũng không phải người dễ nói chuyện.

Chẳng qua huyện làm địa chủ nên bọn họ không có gan bỏ mặc Vương Quốc Hoa. Cuối cùng do Lưu Bân tỏ vẻ cùng Vương Quốc Hoa đi quanh huyện thành một chuyến, trước bữa ăn về là được.

Huyện thành không lớn, Vương Quốc Hoa chọn đi bộ. Mục đích xuất phát của Vương Quốc Hoa là siêu thị, hắn gần như mua hết những gì có thể mua. Lưu Bân đi theo không ngờ trong ví của Vương Quốc Hoa lại ang theo nhiều tiền mặt như vậy. Siêu thị nho nhỏ đúng là sợ khi Vương Quốc Hoa mua nhiều như vậy.

Chân giò hun khói, đồ hộp, bút, sách vở, Vương Quốc Hoa gần như mua hết. Cả siêu thị chỉ có hai nhân viên nên rất bận rộn. Cuối cùng Lưu Bân gọi một xe lam tới chất đầy hàng.

Vương Quốc Hoa rời khỏi siêu thị, hai vợ chồng chủ nơi này còn tưởng đang nằm mơ. Bình thường hàng từng đó bán trong nửa tháng may ra hết, bây giờ không đầy tiếng đã hết sạch. Vương Quốc Hoa lúc đầu vốn nghĩ mang từ tỉnh xuống nhưng cuối cùng quyết định mua ở đây, dù đắt một chút nhưng coi như cống hiến cho huyện Lâm Vượng.

Mấy thứ này, Vương Quốc Hoa mang đến cho cô bé Tuyết Liên đầy lý tưởng. Tuyết Liên và tên người yêu làm Vương Quốc Hoa có ấn tượng rất sâu, ở thời này chính là thời đại mất đi lý tưởng, người có thể kiên trì như vậy đều là đáng để kính trọng.

Vương Quốc Hoa có năng lực giúp bọn họ nhưng không dám quá mức, chỉ có thể chọn cách mà bọn họ có thể chấp nhận.

Theo yêu cầu của Vương Quốc Hoa, bữa trưa quả nhiên khá đơn giản, bốn món ăn, một bát canh, một bàn tám người, chỉ ăn cơm không uống rượu, ăn xong là vào xe lên đường. Mấy nữ đồng chí còn đỡ một chút, đã sớm đi mua sắm nên mang theo túi lớn túi nhỏ. Các nam đồng chí phát hiện Vương Quốc Hoa không ngờ chuẩn bị cả một xe lam nên mới biết hắn không nói đùa. Bọn họ vội vàng chạy quanh để mua làm các quán tạp hóa, cửa hàng thực phẩm ở huyện thành được vụ bội thu, cũng thấy được sức mua sắm của người ở tỉnh thành.

Đương nhiên mục tiêu chủ yếu của nhân viên trong tổ đều là đồ ăn. Mấy thứ như năm đồng một hộp đồ ăn sẵn chính là thứ bán chạy nhất, còn có cả rượu bỏ vào chai nhựa cũng được chào đón.

Trên đường đi tới thị trấn Trường Kiều coi như là thử thách trình độ lái xe của lão Ngũ. Tính năng tốt đẹp của xe Audi được thể hiện rõ ràng trong tay lão Ngũ. Ngồi trong xe gần như không thấy chấn động gì. Vương Quốc Hoa có chút tò mò hỏi lão Ngũ:

- Bác Ngũ, anh lái xe được bao năm rồi?

- Ha ha, đã hơn 20 năm rồi, hồi trẻ đi bộ đội đã đi lái xe ở tuyến Thanh Tàng….