Phù Diêu

Chương 514: Cuối năm

Quận Nam Sơn nằm trong núi có thể nói là hoàn toàn khác biệt so với thành phố Việt Châu. Vương Quốc Hoa rời quê mấy năm cũng không thấy đô thị này có bao biến hoá mấy. Nếu như phải nói là cóbiến hoá thì đó là Khu khai phát rộng rãi tạm thời không có bao nhiêu công ty vào, còn có cả đoạn đường đang thi công dở, hiện ngừng lại để công nhân ăn tết.

Tuy nội thành thay đổi không mấy nhưng khi xe chạy đến khu chợnông sản mới được xây dựng lại thì vẫn có thể cảm nhận không khícủa tết. Khu chợ này được xây dựng trên chợ cũ, mở rộng ra, xung quanh chợ có nhiều sạp hàng mới, từ cách thức cũng thấy có quy hoạch thống nhất.

Vương Tú Tú mua một cửa hàng nhỏ ở cạnh cổng chợ, vẫn bán chủ yếu là thuốc trừ sâu, phân bón, gạo. Ông anh rể Tạ Mãn Hòa không ở đây, đám người Vương Quốc Hoa xuất hiện thì vt đang rất bận.

Vương Quốc Hoa tới mới khiến Vương Tú Tú bỏ việc trong tay lại. Năm qua Tạ Mãn Hòa kéo một nhóm người đi xây dựng, mua hai chiếc xe chở đất, cát rác, nhận một ít thứ ở Khu khai phát. Có quan hệ của Vương Quốc Hoa nên mối làm ăn của Tạ Mãn Hòa khá tốt, cũng kiếm được chút tiền.

- Anh rể cậu nói với chị nhiều lần, bảo bán cửa hàng này đi, sau này chuyên tâm ở nhà nuôi con. Đúng rồi, anh rể cậu đi tặng quàtết cho lãnh đạo huyện, chị gọi y về.

Vương Tú Tú rất hài lòng với tình hình gia đình hiện nay, nó thểhiện rõ trên nụ cười.

Một xe bus dừng ở đường đối diện, không ít nam nữ thanh niên trong tay cầm túi lớn túi nhỏ. Vương Quốc Hoa nhìn thoáng qua, Vương Tú Tú cười nói:

- Đây đều là người đi làm ở ngoài về ăn tết, đám thanh niên ra ngoài làm thuê hết, trong nhà còn toàn người già. Nhà ta coi nhưtốt, nhiều nhà vứt con cái cho ông bà, một năm chỉ có thể về nhàmười ngày nửa tháng, sau đó lại vội vàng rời đi kiếm tiền.

Vương Tú Tú đầy tự hào nói, Vương Quốc Hoa thật ra lại nhíu mày. Xem ra kinh tế quận Nam Sơn không phát triển mấy. Vương Quốc Hoa nhìn Khương Nghĩa Quân nói:

- Năm ngoái bảo ông kinh doanh chè, ông làm thế nào rồi?

Khương Nghĩa Quân nghe vậy cười lạnh nói:

- Tôi thật ra muốn làm tới, mới đầu còn đỡ chút nhưng qua một vụthì tôi chẳng có việc gì để làm. Ông lên thị xã xem là biết, đầu đường, ngõ hẻm bán chè đều là đặc sản chè núi Nam Sơn, nửa thật nửa giả, không phải người địa phương thì ông căn bản không phân biệt được. Mấy trang trại tôi đặt hàng rồi cũng vô dụng cả, toàn bịđám khác trả cao hơn nên bọn họ bán hết.

Khương Nghĩa Quân không nói rõ nhưng Vương Quốc Hoa biết hắn ám chỉ gì. Về sau chè Nam Sơn ở trạng thái nửa sống nửa chết, không là thương hiệu có tiếng ở Trung Quốc. Điểm này có liên quan đến thói quen uống trà xanh của dân địa phương, uống nhiều nên còn ít chè để bán. Đồng thời do tranh đoạt lợi ích nên nhiều tài nguyên không thể tổng hợp lại. Lãnh đạo các xã thị trấn vì lợi nhỏmà nhận mua chè núi cho người thân, bao người lập xưởng nhỏ, không thống nhất.

- Chờ có cơ hội ông lên thị xã là biết, tất cả chè đều được bỏ trong thùng sắt lớn bán theo yến, theo cân.

Khương Nghĩa Quân có chút buồn bực, xem ra chuyện này đả kích không nhỏ đến nhiệt tình đóng góp cho quê hương của hắn.

Vương Quốc Hoa hôm nay không ở quận Nam Sơn nữa, hắn không tiện nói về phương hướng phát triển kinh tế của chính quyền địa phương, chỉ có thể cười khổ một tiếng.

- Dù có quy hoạch phát triển kinh tế tốt cũng cần người chấp hành, càng đừng nói là lãnh đạo ở quận Nam Sơn chưa chắc đã có quy hoạch phát triển khoa học.

Lưu Linh xen miệng vào làm Sở Sở đáp lại.

- Đúng thế, ở quận Hồng Sam nếu không phải Quốc Hoa cứng rắn đẩy mạnh thì cũng không thể nào điều chỉnh kết cấu kinh tế được.

- Đâu có lãnh đạo chính quyền địa phương nào không muốn làm tốt kinh tế chứ. Hai em nếu làm lãnh đạo ở đây thì định phát triển kinh tế như thế nào?

Vương Quốc Hoa cười cười trêu chọc hai vị, hắn ám chỉ các cô đúng là giỏi nói miệng.

Hai người phụ nữ nhìn nhau cười cười, Sở Sở nói:

- Được rồi, coi như bọn em chưa nói.

- Hai em nói thì cũng phải nói ra gì đó được được chút chứ. Điều kiện của quận Nam Sơn quá kém, chỉ có chút chỗ tốt là không biết có bao người nhớ tới. Thực ra làm như thế nào phát triển kinh tếmột địa phương đầu tiên là phải có nhận thức toàn diện, sau đómới là định vị và xác định con đường phát triển thích hợp với địa phương.

Vương Quốc Hoa vừa nói vừa có chút mệt mỏi, nói tốt hơn nữa thìhắn không phải lãnh đạo nơi này. Chỉ là quê hương mấy năm qua không phát triển gì nên hắn không thoải mái, muốn than thở vài câu mà thôi.

Đang nói chuyện, tiếng xe máy chạy vang tới, Tạ Mãn Hòa chạy chiếc xe Suzuki xuất hiện.

- Quốc Hoa, đi đường ổn chứ.

Tạ Mãn Hòa vào nói một câu, Vương Quốc Hoa cười cười đứng lên bắt chuyện, đưa điếu thuốc tới. Tạ Mãn Hòa bảo Vương Tú Tú:

- Tú Tú, đóng cửa, về nhà ăn tết.

Tạ Mãn Hòa nhìn qua rất vui vẻ, năm qua chắc làm khá tốt. Vương Quốc Hoa không đi hỏi y, Tạ Mãn Hòa nhân lúc Vương Tú Tú tránh ra liền nhỏ giọng nói với Vương Quốc Hoa:

- Quốc Hoa, có muốn thông báo lãnh đạo huyện một chút không?

Vương Quốc Hoa thấy có chút không đúng, Tạ Mãn Hòa này sao thần bí như vậy? Hắn cười cười đi ra ngoài, Tạ Mãn Hòa biết ý đuổi theo, hai người ra cửa, Tạ Mãn Hòa mới cười khổ nói.

- Tháng trước anh mời chủ tịch huyện Cao dùng cơm, gọi thêm hai em gái tiếp, hôm đó uống nhiều không về nhà ngủ, không biết sao chuyện truyền tới tai chị cậu, mà toàn một truyền mười, chị cậu bây giờ kiên quyết không cho anh tối ra ra ngoài tiếp khách, còn không vui khi nghe thấy tên lãnh đạo.

Chuyện này Vương Quốc Hoa biết nói như thế nào chứ? Hắn đành phải nói:

- Mấy cuộc gặp mặt, tiếp khác là không thể thiếu, thời này chính lànhư vậy. Chẳng qua đừng chọc vài mấy cô gái loại kia, nếu bị chịbắt được thì em nhất định đứng bên chị.

- Quốc Hoa, anh không phải người như vậy đâu.

Tạ Mãn Hòa đưa tay kêu trời, đối với cái này Vương Quốc Hoa coi như không phát hiện. Đàn ông có tật xấu, Vương Quốc Hoa biết rõ. Hơn nữa Tạ Mãn Hòa ở nông thôn, quan niệm trọng nam khinh nữ cao. Đàn ông chỉ cần có tiền hoặc có thế thì luôn có một số phụ nữ mang theo mục đích dựa vào, đến lúc ấy không phải vấn đề anh muốn hay không mà là có mấy người đàn ông có thể chống nổi cái này?

Vương Quốc Hoa cười cười không nói, hắn xoay người gọi mọi người lên xe về nhà.

Thôn Vương gia thay đổi không nhiều, chẳng qua cách ăn mặc của người trong thôn thay đổi không nhỏ. Theo người dân ra ngoài làm thuê càng lúc càng nhiều, quần áo thay đổi có thể nói là đi trước.

Vương Quốc Hoa về làm thôn Vương gia sôi nổi hơn. Khương Nghĩa Quân đã chuẩn bị hai xe nửa tấn đầy thuốc, rượu, đường, hoa quả, hạt dưa…. Cho Vương Quốc Hoa, Vương Quốc Hoa muốn từ chối cũng không được.

Là người từ thôn đi ra, Vương Quốc Hoa không dám ra vẻ trước mặt người làng, hắn bảo bố mẹ mình chuẩn bị quà chỉ cần là trẻcon và phụ nữ tới đều có thể lấy.

Lão bí thư không đến một mình, ông còn dẫn theo ba bốn tên thanh niên đang khiêng một con lợn rừng mới vừa săn được ở trên núi. Từ xa ông đã gọi:

- Quốc Hoa đúng là có phúc, con này tối qua trúng bẫy, nặng đến hơn trăm cân.

Vương Quốc Hoa nghe tiếng vội vàng đi ra chào rồi nói với mọi người:

- Trưa chắc không kịp rồi, tối cháu mời mọi người đến dùng cơm.

Hắn vừa nói vừa đưa một ít tiền, Lão bí thư cầm giơ lên nói.

- Nhìn đi, ai giỏi nấu ăn thì ra nhà văn hóa thôn làm.

Lão bí thư có uy tín rất cao ở thôn, ông kêu gọi cái là lập tức sẽ cóngười hưởng ứng. Không lâu sau số tiền kia qua tay Lão bí thư hầu hết được đưa vào túi từng hộ, đồ ăn, rượu được lấy từ trong thôn ra, nếu không đủ thì lên chợ xã mua một chuyến.

Mấy nhân vật có đầu có mặt ở thôn đều tới Vương gia, bố con Vương Quốc Hoa cùng ông anh rể Tạ Mãn Hòa bày một bàn rượu ở tầng một, mọi người vừa ăn ừa nói chuyện. Đồ ăn khá đơn giản chỉcó vài món.

Thuốc và rượu càng không thể thiếu, Vương Quốc Hoa lấy từ trên xe xuống ba hộp Hồng sơn cùng 20 chai rượu. Mấy thứ này tính qua không đắt, có thể nói Khương Nghĩa Quân chuẩn bị rất chuẩn, y chuẩn bị để Vương Quốc Hoa về nhà mời người dân trong thôn.

Ngồi tới hai giờ bữa ăn mới coi như kết thúc, các cán bộ thôn đi gọi dân chúng toàn thôn tối ra nhà văn hóa uống rượu. Lão bí thư đi ra ngoài rất nhanh trở lại, ông vừa vào cửa đã cười ha hả nói:

- Lão Thật, tôi nhớ không lầm thì Quốc Hoa nhà chú thích ăn lòng lợn, tôi cố ý mang một ít tới đây.

Vương Lão Thật ra ngoài đón nhưng không quá vui vẻ.

- Lão bí thư, như vậy không được, một đoạn lòng lợn mà con tôi bỏra hơn mười ngàn đó.

Vương Lão Thật thấy nhà mình bị thiệt nên oán giận một chút, đồng thời cũng chờ Lão bí thư nói tiếp.

- Hừ, Vương Lão Thật, chú nói vậy là không đúng rồi. Nếu là ngày xưa thì Quốc Hoa có khác gì là áo gấm về nhà. Hồi dân quốc tài chủ Triệu trong xã làm một nghị sự ở huyện không phải bày tiệc ba ngày sao? Quốc Hoa hôm nay lớn hơn nghị sự huyện rất nhiều lần, là cán bộ tỉnh. Như tôi nói thì ăn một bữa là không đủ, phải ăn ba ngày, còn phải mời người đến biểu diễn văn nghệ mới phù hợp thân phận của Quốc Hoa.

Lão bí thư nói như vậy làm Vương Lão Thật không còn gì để nói.

Vương Quốc Hoa đang trên lầu nói chuyện với Sở Sở và Lưu Linh. Nghe động tĩnh bên dưới hắn đi xuống, trong tay còn cầm một tút Trung hoa, hắn cười hì hì nói với Lão bí thư:

- Bác, bác càng lúc càng khỏe mạnh hơn, mau giấu đi, đừng để bốcháu thấy.

Đoạn sau Vương Quốc Hoa nói khá nhỏ, Lão bí thư cũng rất nhanh nhẹn nhét vào lòng. Quần áo mặc nhiều nên không thấy có gì là lạ.

- Quốc Hoa, bác có việc muốn nhờ cháu, không biết có được không?

Lão bí thư cười hì hì hỏi một câu.

Vương Quốc Hoa lấy ghế mời ông ngồi, mình cũng ngồi ở đối diện.

- Có gì mà không được ạ.

- Lãnh đạo xã cuối năm tổ chức mấy cuộc họp, nói gì mà đưa kinh nghiệm tiên tiến của cháu ở thị xã Bắc Câu, trong hội nghị chủ tịch xã há mồm nói Vương Quốc Hoa ở thôn Vương gia, nói gì đó làm mọi người rất động tâm. Cháu bây giờ là lãnh đạo lớn, cháu nói với bác xem chăn nuôi gia súc kia có làm được không? Người trong thôn tính đi tính lại thấy việc này không quá chắc.

- Cái này cháu bây giờ không dám nói chính xác với bác, việc phải xem quận làm như thế nào. Bác nói trước xem xã có thái độ gì?

Vương Quốc Hoa không biết tình hình thì không thể tỏ rõ thái độđược. Trong nhà nước có nhiều vấn đề, một chính sách tốt ở nơi khác có thể làm kinh tế phát triển, nhưng ở nơi khác không chừng lại là chính sách hại dân.

- Chủ tịch xã thật ra nói rất tốt, gì mà ủng hộ về kỹ thuật, tiêu thụchung. Nhưng lấy một con ghé về nhà phải bỏ ra hai ngàn, nói làđến lúc bán đi một con trâu sẽ được ba ngàn. Chẳng qua người trong thôn tính toán thấy như vậy không thích hợp. Chẳng may trâu bệnh thì sao? Một nhà nuôi hai con không nhiều nhưng nếu trâu bệnh là mất bốn ngàn.

Lão bí thư có chút mâu thuẫn, nông dân có nguyện vọng giàu lên nhưng biện pháp chỉ đạo của chính quyền mấy năm trước không cóhiệu quả, không mang lại lợi ích thiết thực cho dân chúng.

- Ví dụ như năm trước trồng hồng chẳng hạn, sân nhà cháu trông bốn cây, trời mùa thu cây đầy trái nhưng bán được cho ai? Lúc ấy một cây con mất 100 đồng mới mua được, sau đó hồng không bán được, trẻ con ăn mãi cũng chán. Tới cuối cùng quả trên cây chín mọng rụng xuống đất, đúng là quá đáng tiếc.

Lão bí thư nói khá nặng nề, Vương Quốc Hoa chăm chú lắng nghe, trong lòng có chút giật mình. Hồng không nói, cái này Vương Quốc Hoa không hiểu. Nhưng mảng chăn nuôi gia súc sạch, trong lòng Vương Quốc Hoa biết rõ. Nuôi trâu thịt, ghé con không ngờ có giá2000 một con, quá đắt.

Đương nhiên với thân phận của Vương Quốc Hoa bây giờ thì không tiện tỏ rõ thái độ, mặc dù biết trong đó có nhiều vấn đề nhưng hắn cũng không thể tùy ý chỉ trích chấp chính của đối phương.

- Vâng, chuyện này cháu biết rồi, mấy hôm nữa cháu đi hỏi thăm xem sao, hiểu rõ rồi sẽ trả lời bác.

Vương Quốc Hoa cười rất tự nhiên, trong lòng lại có chút khó xử, thậm chí gần như là tức giận. Đám quan chức quận Nam Sơn này quá khốn, không thấy nông dân vất vả, khổ sở như vậy mà còn muốn gian lận ư?

- Ừ, bác chờ tin của cháu.

Lão bí thư hài lòng bước đi, Vương Quốc Hoa chắp tay sau lưng đi lên lầu. Nửa đường gặp Lưu Linh xuống, cô khẽ dùng tay chọc chọc Vương Quốc Hoa:

- Này, có chuyện chúng ta nắm chắc một chút, không thể đểchuyện tốt gì Sở Sở cũng chiếm lấy chứ?

Vương Quốc Hoa dở khóc dở cười, việc này cũng so đo với nhau sao?

- Ừ, anh biết rồi, chủ yếu em vẫn ở bên ngoài mà.

An ủi một câu, Vương Quốc Hoa vẫn không vui lên được. Người Vương gia bây giờ sống tốt nhưng dân chúng toàn thôn thì sao, cảquận Nam Sơn thì sao? Là một cán bộ từ quận Nam Sơn đi ra, Vương Quốc Hoa luôn hy vọng mình có thể làm gì đó cho quêhương. Sau này mọi người nhắc đến cái tên Vương Quốc Hoa không chỉ vì biết thôn Vương gia có một quan to mà? Đừng có mànhư mấy câu đồng dao: “Nói Phượng Dương, nói Phượng Dương, Phượng Dương vốn là nơi tốt, từ khi có Chu Nguyên Chương, mười năm có chín năm đói”

Vương Quốc Hoa không đặt mình ở mức cao như Chu Nguyên Chương nhưng cũng cần suy nghĩ đến danh tiếng mà người sau nhắc tới mình.

- Anh suy nghĩ gì thế?

Lưu Linh rất nhanh chú ý thấy vẻ mặt Vương Quốc Hoa không đúng. Vương Quốc Hoa cười khổ nói:

- Lưu Linh, em nói đi, anh về sau dù làm quan tới trung ương màquê hương vẫn nghèo, em nói xem bà con sẽ nghĩ sao về anh?

Lưu Linh nghiêng đầu không nói gì, cô cẩn thận nhìn Vương Quốc Hoa một lúc lâu mới nghiêm túc nói:

- Nhất định sẽ không nói lời hay về anh, ít nhất mọi người sẽ không nhớ đến anh đã làm gì được cho quê. Chờ anh già về thăm quê thìem nghĩ anh sẽ thấy áy náy.

Vương Quốc Hoa nhìn gương mặt hơi gầy của Lưu Linh, định đưa tay sờ thì đằng trước có tiếng ho khan. Sở Sở cười hì hì nhìn hai người nói:

- Sao, đang lén nói chuyện gì thế?

Vương Quốc Hoa lắc đầu cười khổ định đáp lời thì dưới lầu có một xe Poussin việt dã chạy tới Vương Quốc Hoa không thể làm gì khác hơn là xoay người xuống lầu.

Người đến không phải ai khác, là thường vụ quận ủy, phó chủ tịch quận Cao Cận Giang cùng bí thư đảng ủy chính pháp kiếm trưởng công an quận - Cổ Tuần. Hai người này đúng là có ý không rời nhau, mỗi lần đều cùng nhau xuất hiện.

- Quốc Hoa, ha ha ha, cuối cùng cũng thấy cậu về.

Cao Cận Giang rất nhiệt tình đi lên bắt tay, Vương Quốc Hoa khách khí một phen mời hai người lên lầu.

- Năm nay thế nào?

Vương Quốc Hoa vừa mở miệng đã hỏi như vậy, Cao Cận Giang lắc đầu nói:

- Không tốt, rất không tốt, quan điểm công việc của tôi có nhiều sai khác so với chủ tịch quận, hơn nữa còn cả vấn đề hạng mục màQuốc Hoa làm ở huyện Phương Lan, giữa chúng tôi có nhiều lần tranh cãi.

Vương Quốc Hoa không nghĩ Cao Cận Giang nói thẳng ra như vậy, xem ra tên này cũng rất nóng lòng nếu không đã không nói trực tiếp như vậy.

- Ừ, anh từ từ nói.

- Cậu còn nhớ năm trước lúc mình về không? Ngành chè Nam Sơn được quy hoạch chỉnh thể nhưng làm ra lại bị coi như giấy vụn vứt sang bên, mỗi xã đều tự làm việc của mình, Lâm Vĩ đứng sau lưng làm chỗ dựa cho bọn họ. Còn hạng mục chăn nuôi gia súc sạch, bọn họ dám tăng giá một con ghé thêm 800 để bán cho nông dân, đây là chuyện là chính quyền nhân dân nên làm ư? Còn có một vấn đề càng nghiêm trọng hơn đó là công ty chế biến thịt gia công đáng lẽ đã bắt đầu đi vào xây dựng nhưng đến bây giờ không thấy tăm hơi. Tôi rất lo lắng những người kia chỉ cần thành tích, không để ýtới dân chúng. Bây giờ toàn quận đã có gần trăm ngàn người dính vào việc này, mấy ngàn con trâu, đến lúc ấy không có con đường tiêu thụ thì làm sao?

Cao Cận Giang rất tức giận nói. Hắn biết nội tình nên càng tức.

- Thạch Tam có thái độ gì?

Vương Quốc Hoa nhíu mày hỏi một câu, Cổ Tuần cười lạnh nói:

- Hắn? Chỉ một lòng một dạ mong năm sau lên chức điều lên thị xãnên đâu quản việc này. Đoàn khảo sát lần trước Quốc Hoa giới thiệu thì Khương Nghĩa Quân đã kiếm đủ, thị ủy đã đề cử hắn làm phó thị trưởng với tỉnh ủy. Việc này về cơ bản đã được xác định, năm sau đổi một bí thư mới còn không biết sẽ thành ra như thếnào nữa. Bây giờ trong hội nghị thường ủy Lâm Vĩ đã coi mình nhưlà bí thư vậy.

Vương Quốc Hoa nghe xong trầm mặt không nói, yên lặng hút thuốc, một lúc sau hắn mới nói:

- Có chứng cứ xác thực không?

Vương Quốc Hoa nói rất sắc, nó như thanh dao đâm sâu vào lòng hai người Cao Cận Giang, Cổ Tuần. Cổ Tuần có chút bối rối nhìn Cao Cận Giang, Cao Cận Giang cắn răng nói:

- Có, Cổ Tuần đã điều tra hơn nửa năm.

Vương Quốc Hoa đứng lên nói:

- Vậy còn chờ gì nữa? Đi, theo tôi lên tỉnh.

- Quốc Hoa, cậu về ăn tết mà?

Cổ Tuần không nghĩ đến Vương Quốc Hoa muốn hành động ngay, hôm nay đã là 29/12 rồi.

Vương Quốc Hoa trừng mắt nói:

- Chuyện lớn như vậy, các anh sao không sớm báo cáo lên cấp trên mà phải chờ tôi về? Tôi nói các anh thế nào đây hả, trong đầu các anh nghĩ gì vậy? Còn tết nhất mẹ gì chứ. Việc này tuyệt đối không thể để yên, đi ngay, tai họa này không thể để cho đám người kia ăn tết ngon lành được.

- Quốc Hoa chờ chút, việc này có lãnh đạo thị xã dính vào. Sở dĩđến bây giờ chưa phát động cũng là ý của bí thư Tằng.

Cao Cận Giang nói tới Tằng Trạch Quang làm Vương Quốc Hoa bắt đầu thấy thất vọng về đối phương.

- Tôi nói bây giờ lên tỉnh, hai anh có nghe thấy không? Bí thư Tằng có ý gì, tôi không quan tâm, các anh có đi không?

Giọng điệu Vương Quốc Hoa càng lúc càng nghiêm khắc, ánh mắt sắc như đao nhìn chằm chằm hai vị kia.

- Quốc Hoa, anh bình tĩnh nghe bọn họ nói hết đi.

Sở Sở ở bên lúc này nói một câu. Vương Quốc Hoa thoáng thở dài một tiếng, hắn biết Sở Sở nói có lý. Vương Quốc Hoa hừ lạnh một tiếng cầm chìa khóa xe nói:

- Như vậy lên thị xã trước, xong việc trực tiếp lên tỉnh. Sở Sở, em gọi cho bố nói anh tới ăn tất niên.

Vương Quốc Hoa đây coi như là đến trao đổi với Tằng Trạch Quang trước cũng là cho hai người Cổ Tuần bậc thang đi xuống. Chuyện này nói trắng ra nhất định là do Tằng Trạch Quang đứng sau bố trígì đó, đây là chờ Vương Quốc Hoa về. Tằng Trạch Quang có lẽđang nhìn chằm chằm vào vị trí bí thư thị ủy.

Vương Quốc Hoa ngoài mặt không thể hiện gì về điều này nhưng trong lòng thầm nghĩ lần này mình bị người ta coi như khẩu súng. Chẳng qua hắn không thể không làm, chuyện này liên quan đến hàng chục ngàn hộ dân ở quê.

Về phần tết, Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng, tết mẹ gì nữa.