Phù Diêu

Chương 505: Kết quả

Vương Nghĩa Toàn thoáng run lên, cái này là không nhẹ. Dương Quốc Minh lúc này nói tiếp với Tuyết Liên:

- Đồng chí Tuyết Liên, sau này có khó khăn gì trực tiếp báo cáo với tôi. Đối với mấy hiện tượng xấu cá biệt này nhất định phải làm như chủ nhiệm Vương, kiên quyết xử lý. Cô yên tâm, thị ủy là chỗ dựa kiên cường của cô.

Đây có phải là nịnh bợ không? Không phải, ý chính là muốn hỏi Vương Quốc Hoa đã hài lòng chưa?

Vương Quốc Hoa chưa nói đến là hài lòng chỉ có thể nói mục đích đạt tới. Hắn gật đầu thản nhiên nói:

- Tuyết Liên, bí thư Dương làm chỗ dựa cho cô, sau này có khó khăn cứ việc tìm bí thư Dương, nếu như bí thư Dương có khó khăn không giải quyết được thì cô tìm tôi.

Vương Quốc Hoa nói trông rất bình thường nhưng cẩn thận suy nghĩ lại thấy mùi vị không đúng. Một ít người ở đây có lẽ ngoài Tuyết Liên ngây thơ ra thì người khác đều cảm nhận được sát khí ngập trời đập vào mặt. Vương Quốc Hoa đây là nói mình sẽ quản tới cùng, nếu ai cảm thấy sống lưng mình đủ cứng thì cứ thử đưa tay ra xem, xem chỗ dựa của anh có thể bảo vệ được anh không.

Tóm lại Vương Quốc Hoa lên tiếng đầy tự tin, đầy khí thế.

Dương Quốc Minh chỉ có thể cười cười một tiếng, Vương Quốc Hoa nói như vậy cũng không có ý ngoại trừ hắn. Người ta đang biểu hiện Lưu Linh, bên phía Dương Quốc Minh nhiều lắm chỉ là cười trừ mà thôi.

Một nhóm người lên đường, đi đằng trước là Dương Quốc Minh, đám người liên quan đều vô thức đi sau Vương Quốc Hoa nửa bước, nhằm để lộ địa vị bất phàm của Vương Quốc Hoa.

Trên đường tới bệnh viện, Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói với Tuyết Liên:

- Tuyết Liên, có người không thể chiều được. Ở đời người lương thiện hay bị người khi dễ.

Tuyết Liên không nói mà chỉ cắn chặt môi. Chuyện xảy ra hôm nay đối với Tuyết Liên mà nói cô không hiểu mấy. Vương Quốc Hoa giải thích cũng không làm cô hiểu được sự tàn khốc của thế giới này.

Vương Quốc Hoa không ôm nhiều hy vọng với năng lực lĩnh ngộ của Tuyết Liên. Dù sao hắn đã nói còn Tuyết Liên hiểu đến mức nào là việc của cô. Vương Quốc Hoa đánh giá Tuyết Liên là người theo chủ nghĩa lý tưởng.

Nhận được điện thông báo từ trước nên bảo vệ thị xã như gặp họa, viện trưởng tự mình dặn dò hơn nữa chạy tới phòng phẫu thuật tìm hiểu tình hình bệnh trạng của Lưu Bân, sau đó hắn mang theo một đống người đứng ở cửa đợi lãnh đạo thị ủy tới.

Đoàn xe không quá dài, thêm cả xe cảnh sát mở đường thì chỉ có năm xe.

- Bí thư Dương…

Viện trưởng đi lên bắt tay, Dương Quốc Minh không quên giới thiệu một câu:

- Đây là chủ nhiệm Vương – Ban giám sát tỉnh ủy. đồng chí Lưu Bân là do chủ nhiệm Vương đưa đến bệnh viện, nghe nói lúc ấy bệnh viện còn đòi nộp tiền mới phẫu thuật ư? Nếu không phải đồng chí Lưu Bân mang theo thẻ công tác thì các anh có phải là định thấy chết không cứu không?

Lưỡi đao được vung ra nhằm mục đích phát tiết. Dương Quốc Minh thực ra không vui gì mấy, vừa nãy lúc ra khỏi thị ủy, Vương Quốc Hoa có khí thế rất hung hãn vì vậy hắn mới trút giật vào người đám lãnh đạo bệnh viện.

- Là bác sĩ nào trực ban đứng ra?

Viện trưởng run lên lập tức xoay người. Tên nào làm ông bị bí thư thị ủy mắng, lát ông nhất định chỉnh chết mày. Viện trưởng thật ra không nghĩ đến vì tình hình kinh doanh của bệnh viện nên bệnh viện đã họp, viện trưởng tự ký tên vào quy định.

- Được rồi, đừng có ra vẻ này nọ ở đây. Đưa tôi tới phòng phẫu thuật. Đồng chí Lưu Bân nếu xảy ra chuyện gì thì anh chờ xử lý đi.

Dương Quốc Minh thích hợp phát tiết một chút rồi đi về phía trước. Đồng chí viện trưởng cũng rất thức thời chạy trước dẫn đường.

Lúc Vương Quốc Hoa đi vào trong, hắn không chú ý Tuyết Liên ở bên ngoài gọi điện thoại. Đi theo phía sau Dương Quốc Minh, ánh mắt Vương Quốc Hoa thoáng ngưng trọng. Tình hình của chủ tịch huyện Lâm Vượng – Lưu Bân có chút không ổn, đang tiến hành phẫu thuật. Bệnh viện chẩn đoán đây là do xuất huyết dạ dày nếu không đưa tới kịp thời sẽ nguy hiểm.

Lãnh đạo rất bận nên không có nhiều thời gian ở lại. Sau khi hỏi qua tình hình bệnh trạng của Lưu Bân, Dương Quốc Minh thay mặt thị ủy đưa ra chỉ thị quan trọng, bằng mọi cách phải chữa tốt cho đồng chí Lưu Bân.

Đối với Lưu Bân, Dương Quốc Minh cũng khẳng định cao độ, cho rằng đây là cán bộ tốt của Đảng, của nhân dân, là chủ tịch huyện tốt của huyện Lâm Vượng. Hơn nữa Dương Quốc Minh còn tỏ vẻ sẽ kêu gọi cán bộ toàn thị xã Bắc Sơn học tập đồng chí Lưu Bân. Đương nhiên đây đều là lời nói bên ngoài phòng phẫu thuật với đám phóng viên. Nếu như Lưu Bân bất ngờ xảy ra chuyện, bị chết thì thị ủy có lẽ càng tổ chức hoạt động học tập trên quy mô lớn hơn nữa.

Vương Quốc Hoa đương nhiên không hy vọng xảy ra chuyện này. Lúc Dương Quốc Minh đang đầy hăng hái nói với máy quay, Vương Quốc Hoa lặng lẽ đứng bên, đây là thói quen của hắn.

Đoàn người ra khỏi bệnh viện đã là chuyện của hơn tiếng sau, trưởng ban thư ký báo cáo nói bí thư huyện ủy huyện Lâm Vượng dẫn theo một ít lãnh đạo huyện đến thị xã. Nghe nói bọn họ vừa nhận được tin chưa lâu nên bận bố trí người lên thăm đồng chí Lưu Bân vì vậy không kịp báo cáo với thị ủy.

Tình hình thực tế là lúc thư ký của Lưu Bân báo cáo với huyện ủy thì bí thư huyện ủy đang chủ trì hội nghị nhắn nhỉ chỉ thị tinh thần quan trọng của lãnh đạo thị ủy. BỞi vì Lưu Bân đã bị bệnh đau dạ dày nên bí thư huyện ủy Hạ Nham không quá chú ý. Nhận được điện y chỉ bảo một vị phó chánh văn phòng huyện ủy mang tiền lên thị xã. Hạ Nham thậm chí còn nghi ngờ Lưu Bân có lẽ giống mấy tên chủ tịch huyện trước, không ở nổi huyện Lâm Vượng này nên tìm cách giả bệnh mà đi.

Không ngờ chuyện kinh động đến bí thư thị ủy Dương Quốc Minh, nghe nói là do chủ nhiệm Vương – Ban giám sát tỉnh ủy tự mình đưa Lưu Bân đến bệnh viện. Nói thật tin này làm Hạ Nham chấn động mạnh, lập tức quyết định dừng hội nghị dẫn đám người liên quan xuất phát. Lưu Bân sao lại có quan hệ với chủ nhiệm Vương ở tỉnh ủy, đây mới là điều mà Hạ Nham lo nhất.

Vì vậy trên đường tới thị ủy, Hạ Nham còn thấy may mắn Lưu Bân phát bệnh, nếu như không có việc này thì biết đâu tên Lưu Bân này lại giở trò thì sao, ai biết Lưu Bân có quan hệ với lãnh đạo tỉnh ủy. Có thể nói sức tưởng tượng của con người quá là vô hạn.

Thăm Lưu Bân xong, Vương Quốc Hoa không về thị ủy. Vương Quốc Hoa có chuyện của mình, còn phải đưa Tuyết Liên đến thị đoàn làm tiếp thủ tục. Sau khi chào tạm biệt Dương Quốc Minh, Vương Quốc Hoa bất ngờ không thấy Tuyết Liên đâu. Hắn tìm một vòng mới thấy ở dưới tán cây ngoài sân bệnh viện, Tuyết Liên đang nói chuyện vui vẻ với lão Túy. Lần này lão Túy không đi xe máy mà chỉ đeo ba lô sau lưng xuất hiện.

- Chủ nhiệm Vương.

Lão Túy đi tới trước bắt tay Vương Quốc Hoa, bắt tay xong hắn cười nói:

- Đầu tiên phải cảm ơn sự ủng hộ của chủ nhiệm Vương, sau đó tôi phải xin lỗi anh.

Vương Quốc Hoa lắc đầu cười nói:

- Tôi biết rồi, cậu sao xuống đây?

Lão Túy biết Vương Quốc Hoa cũng hiểu ý của mình nên không giải thích tiếp. Hắn chỉ chỉ vali phía sau mình:

- Tôi đã xin dừng công tác xuống dạy học cùng Tuyết Liên.

Vương Quốc Hoa nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Tuyết Liên, hắn thản nhiên nói:

- Nếu Tuyết Liên chọn ở lại nơi này?

Lão Túy cười cười ôm eo Tuyết Liên:

- Đó là vận mệnh an bài, Tuyết Liên ở, tôi cũng ở.

Vương Quốc Hoa có chút ghen ghét nhìn hai vị, lẩm bẩm nói:

- Lên xe đi.

Lúc Vương Quốc Hoa xoay người, lão Túy ở sau lưng nói:

- Chủ nhiệm Vương, cảm ơn sự rộng lượng của anh.

Vương Quốc Hoa thoáng run lên, hắn xua tay nói:

- Nhanh lên, tôi rất bận.

- Hai người nói chuyện gì thế? Sao em không hiểu?

Tuyết Liên có chút khó hiểu, lão Túy cười nói với cô:

- Em không cần hiểu cái này, em chỉ cần làm việc của em là đủ rồi.

- Phương pháp anh nói không có hiệu quả.

Tuyết Liên có chút nuối tiếc, lão Túy cười nói:

- Làm được vậy là quá tốt rồi, chuyện không đơn giản như em nghĩ đâu. hai mắt là thứ dễ lừa mình nhất.

Nếu như Vương Quốc Hoa biết câu này của lão Túy làm mắt Tuyết Liên sáng lên, hắn nhất định sẽ thở dài một tiếng nói:

- Cậu có thể không dùng câu nói trông như triết lý này lừa cô bé ngây thơ đó không?

Mọi người không phải cùng một thế giới, Vương Quốc Hoa thầm nghĩ như vậy.

Một lần nữa đến thị đoàn, đoàn người Vương Quốc Hoa được chào đón rất nhiệt tình. Trong đội nghĩ chào đón còn có Lý Cạnh Hùng đang khá lo lắng. Lý Cạnh Hùng lo là thừa, Vương Quốc Hoa có vẻ như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.

Lúc bắt tay, Vương Quốc Hoa thật ra nói một câu đầy hàm ý với bí thư thị đoàn – Vương Nghĩa Toàn:

- Lúc trường tiểu học hy vọng xây dựng xong, tôi sẽ đến lần nữa.

Một vị phó trưởng ban thư ký thị ủy cũng đi cùng, đội ngũ bên người Vương Quốc Hoa là do thị đoàn đưa ra quyết định. Để đền bù sai lầm lúc trước, hội nghị Đảng ủy thị đoàn đã có quyết định kêu gọi toàn bộ cán bộ, Đảng viên trong thị đoàn quyên góp một ngày lương ủng hộ các em học sinh khó khăn. Việc này Vương Nghĩa Toàn tuyên bố trước mặt mọi người, cụ thể làm có hai phương thức, một là quyên góp bằng hiện vật, một là trừ tiền lương. Đương nhiên cụ thể làm như thế nào thì không nói, dù sao đây là Vương Nghĩa Toàn tỏ thái độ mà thôi.

Thị đoàn làm từ thiện không chỉ là cho Vương Quốc Hoa xem, cũng có ý để thị ủy xem. Thậm chí về sau càng quan trọng hơn. Đối với việc này Vương Quốc Hoa cũng đành cao độ khen ngợi. Mặc kệ nói như thế nào, mặc kệ làm như thế nào thì dù sao cũng là giúp đỡ học sinh khó khăn. Về phần khác chính là không quan trọng.

Chuyện bên thị đoàn còn chưa xong, vị phó trưởng ban thư ký thị ủy đã cười cười đi tới báo cáo với Vương Quốc Hoa:

- Bí thư thị ủy Dương biết thị đoàn tổ chức hoạt động từ thiện cũng tỏ vẻ vui mừng, hy vọng tiến hành cuộc vận động trong toàn thị xã, quan tâm và trân trọng các học sinh cần giúp đỡ. Cho nên bí thư Dương chỉ thị hoạt động này của thị đoàn sẽ diễn ra trong phạm vi toàn thị xã.

Chuyện này làm Vương Quốc Hoa nhớ đến một sự kiện vì vậy hắn đành phải nói vài câu.

- Chỉ thị của bí thư Dương rất quan trọng, nhưng tôi phải nhấn mạnh một điểm hoạt động từ thiện không thể làm theo hình thức, không thể làm cho có. Có cá biệt các đồng chí lãnh đạo ở vài đơn vị thích làm việc này.

Vương Quốc Hoa nói rất ôn hòa chẳng qua không ai dám xem thường chút nào.

Vương Nghĩa Toàn lập tức tỏ vẻ chỉ thị của bí thư thị ủy Dương và chủ nhiệm Vương là rất quan trọng, thị đoàn nhất định ghi nhớ chỉ thị quan trọng của lãnh đạo, làm tốt công việc này.

Mấy việc ngoài lề này làm xong, việc chính cũng làm xong. Thủ tục của Tuyết Liên làm rất thuận lợi, chưa đầy mười phút đã xong. Sau khi xong việc Vương Quốc Hoa và Tuyết Liên còn vào phòng hội nghị ngồi nói chuyện với lãnh đạo.

Có thị ủy, có thị đoàn cùng đi xuống huyện Lâm Vượng, Vương Quốc Hoa không cần phải đi cùng nữa. Thấy trời không còn sớm, Vương Quốc Hoa dự định ở lại Bắc Sơn một tối, sáng mai đưa Tuyết Liên đến huyện Lâm Vượng rồi về thăm Lưu Bân, ngày kia về tỉnh.

Thị xã Bắc Sơn mặc dù không giàu nhưng cũng có khách sạn tốt. Trong đó khách sạn Bắc Sơn có điều kiện tốt nhất. Vương Quốc Hoa vào cũng không phải là phòng tốt nhất của khách sạn Bắc Sơn. Thực tế Vương Quốc Hoa không đưa yêu cầu này mà do Dương Quốc Minh tự mình đưa ra chỉ thị. Vương Quốc Hoa không muốn vào phòng vip ở không phải không được nhưng lại tốn miệng lưỡi.

Chẳng qua Vương Quốc Hoa vẫn nói rõ yêu cầu tỏ vẻ các lãnh đạo thị ủy bận nhiều việc, tối mọi người không cần tới đây, có Tuyết Liên và lão Túy cùng ăn cơm là đủ. Vương Quốc Hoa cũng nói rõ mình không quen việc tiếp đón quá long trọng.

Chẳng qua bí thư thị ủy Dương Quốc Minh chỉ thị chủ nhiệm Vương khách khí nhưng thị ủy Bắc Sơn không thể khách khí. Cuối cùng do trưởng ban thư ký ra mặt tối mời Vương Quốc Hoa dùng tiệc. Quy cách này không quá cao nhưng đối với Vương Quốc Hoa là cán bộ cấp huyện thì cũng là cao. Dương Quốc Minh không phải không muốn nhân cơ hội này cải thiện quan hệ với Vương Quốc Hoa, nhưng hắn biết rõ phe cách khác nhau nên muốn trong thời gian ngắn cải thiện quan hệ là nằm mơ.

Ăn tối xong, lão Túy dẫn Tuyết Liên tới phòng Vương Quốc Hoa, xem ra là định nói chuyện. Vương Quốc Hoa mời hai người ngồi xuống, hắn nhìn đồng hồ rồi nói:

- Hơn 9h rồi, sao không nghỉ sớm đi.

Ý của Vương Quốc Hoa là đi đường vất vả, mọi người nghỉ sớm một chút. Chẳng qua Tuyết Liên lại hiểu lầm Vương Quốc Hoa, vì thế cô có chút ai oán nhìn Vương Quốc Hoa.

Lão Túy thật ra không hiểu lầm, y cười cười đưa cho Vương Quốc Hoa điếu thuốc.

- Bây giờ tôi mới biết khổ tâm của chủ nhiệm Vương, nói ra tôi rất xấu hổ.

Vương Quốc Hoa có thể nhìn ra được xuất thân của lão Túy không kém vì vậy không khó giải quyết việc này.

- Có gì mà phải xấu hổ chứ? Thực ra hai người làm rất tốt. Thời buổi này không nhiều người vững tin như vậy. Tôi rất phục hai vị, hai người có thể làm được việc mình muốn làm, hơn nữa kiên trì làm đến cùng. Còn tôi chỉ có thể làm chút chuyện mà người ta có thể chấp nhận. Mặc dù mục đích của mọi người là giống nhau nhưng cuối cùng là không có gì đáng để khen cả.

Vương Quốc Hoa xua tay lạnh nhạt nói, nụ cười lúc này của hắn rất thật, rất ôn hòa.

Lão Túy cười nói:

- Chủ nhiệm Vương quá khiêm tốn rồi, từ kết quả mà nói thì hiệu quả từ chuyện mà anh làm tốt hơn nhiều so với việc tôi và Tuyết Liên làm. Đúng, thoạt nhìn việc chúng tôi làm có thể lấy ra nói nhiều hơn, đáng tuyên dương hơn nhưng kết quả cuối cùng vẫn là kết quả. Điều chúng tôi muốn làm nhưng không làm được, chẳng qua chủ nhiệm Vương lại làm được.

- Hai người có thể nói rõ một chút không?

Tuyết Liên khó hiểu nhìn hai người đàn ông đang nói chuyện, cô cảm thấy bọn họ nói chuyện rất khó hiểu.

Lão Túy cười cười đứng lên bắt tay Vương Quốc Hoa:

- Không làm phiền chủ nhiệm Vương nghỉ ngơi, không còn sớm nữa, chúng tôi phải về.

Ra khỏi phòng Vương Quốc Hoa, lão Túy bảo Tuyết Liên ra sân đi dạo. Đôi nam nữ yêu nhau đang đi, Tuyết Liên đột nhiên nói:

- Chủ nhiệm Vương làm gì vậy? EM cảm thấy hắn không làm gì mà.

Lão Túy nở nụ cười đưa tay bung búng trán Tuyết Liên, hắn cười nói:

- Cô bé ngốc, chủ nhiệm Vương là quan viên rất giỏi. Hoặc là nói hắn cũng giống chúng ta, đều là người theo chủ nghĩa lý tưởng. Chẳng qua mọi người chọn phương thức tồn tại khác nhau mà thôi. Người này càng tiếp xúc nhiều thì càng có thể cảm nhận được sức ảnh hưởng của hắn. Nói thật mười năm sau anh tin giữa anh và hắn thì em sẽ không hề do dự chọn hắn.

- Nói linh tinh.

Tuyết Liên đang hạnh phúc cũng phải ra tay độc ác với lão Túy, véo chặt eo hắn.

Vương Quốc Hoa định đi nghỉ nhưng lại bị người phá ngang bởi vì có người đến xin gặp. Người gõ cửa tự xưng là bí thư huyện ủy huyện Lâm Vượng - Hạ Nham, trên tay đối phương còn cầm một cái túi. Vương Quốc Hoa mở cửa nhìn thoáng qua túi nói:

- Bảo người cầm túi đi.

Nụ cười trên mặt Hạ Nham thoáng cái cứng lại.

- Chỉ là chút tâm ý mà thôi.

Vương Quốc Hoa nói:

- Anh nếu muốn có tâm ý thì đừng vào, đây là ý của tôi.

- Các bạn đang đọc truyện tại kiếm giới chấm com.

Tiếng trung rất kỳ diệu, lúc này cũng được thể hiện. Bí thư huyện ủy huyện Lâm Vượng Hạ Nham thấy Vương Quốc Hoa kiên trì như vậy chỉ có thể tiện tay đưa túi cho thư ký, lúc này mới có thể vào cửa.

Vương Quốc Hoa tùy ý mời hắn ngồi xuống. Đối với việc Hạ Nham đến thăm, Vương Quốc Hoa nghĩ đầu tiên là chiếc xe Audi đỗ trong nhà khách huyện ủy. Xe của Lưu Bân là xe khác, vậy chủ nhân xe Audi nhất định là tên đứng trước mặt.

- Chủ nhiệm Vương, tôi thay mặt 400 ngàn dân huyện Lâm Vượng cảm ơn ngài, cảm ơn ngài đã cứu đồng chí Lưu Bân.

Do Vương Quốc Hoa kiên trì, Hạ Nham buộc phải dùng cách này để nói chuyện. Đều là người nhiều kinh nghiệm nên đương nhiên hiểu rõ đạo lý trong này.

- Không nói việc này, tôi chỉ thuận đường mà thôi.

Vương Quốc Hoa có vẻ rất lạnh nhạt, nó càng làm cho bí thư Hạ Nham lo lắn. Đúng, bổ nhiệm nhân sự ở huyện do thị ủy quyết định, nhưng Hạ Nham biết thái độ của bí thư thị ủy Dương đối với Vương Quốc Hoa. Gần đây bởi vì Vương Quốc Hoa rất chú ý đến công trình hy vọng nên bí thư Dương liền tổ chức cuộc vận động từ thiện trong toàn thị xã. Chỉ riêng việc này Hạ Nham đã không dám coi Vương Quốc Hoa là cùng cấp với mình.

- Chủ nhiệm Vương thật khiêm tốn, ngài quen đồng chí Lưu Bân đã lâu?

- Ha ha, sức tưởng tượng của bí thư Hạ đúng là quá phong phú, nói thẳng ra tôi không hề biết gì về Lưu Bân cả.

Vương Quốc Hoa đưa ra ctla làm Hoàng Nhàn rơi vào mê man.

- Hả, là như vậy sao?

Hạ Nham theo thói quen lấy thuốc trong túi quần ra thì Vương Quốc Hoa đã đưa một điếu tới. Hạ Nham nói cảm ơn, châm thuốc thì Trương Quốc Thắng gõ cửa tiến vào nói:

- Chủ nhiệm, phó bí thư tỉnh đoàn – Thạch Tiểu Ninh đến.

Vương Quốc Hoa đứng lên cười nói với Hạ Nham:

- Xin lỗi bí thư Hạ, tôi không thể tiếp anh được nữa.

Hạ Nham cũng không tiện ở lại, hắn vội vàng đứng lên nói:

- Chủ nhiệm Vương đúng là bận rộn, sau khi tới huyện Lâm Vượng, tôi nhất định sẽ tiếp đón chu đáo.

Vương Quốc Hoa đưa ra cửa đứng lại, Hạ Nham có chút thất vọng rời đi.

Vương Quốc Hoa không suy nghĩ nhiều mục đích mà Thạch Tiểu Ninh tới. Đương nhiên Vương Quốc Hoa cũng không có bao ác cảm đối với Thạch Tiểu Ninh. Nếu ai làm phó bí thư tỉnh đoàn cũng không muốn có người chỉ trỏ tay chân trong phạm vi quyền lực của mình.

So với sự tùy ý của Vương Quốc Hoa, Thạch Tiểu Ninh trước khi đến đã làm đủ công tác chuẩn bị. hắn nhờ một ít quan hệ mà tìm đến trước mặt phó trưởng ban thư ký tỉnh ủy – Ngôn Lễ Hiếu, hai người ăn cơm một bữa. Có lời cam đoan ra mặt giảng hòa của Ngôn Lễ Hiếu, Thạch Tiểu Ninh mới yên tâm. Nếu không hắn nhất định vẫn rất khẩn trương, Vương Quốc Hoa dựa vào gì mà cho mình mặt mũi.

Đến thị xã Bắc Sơn, Thạch Tiểu Ninh không vội vàng đến ngay mà trước hết đến chỗ Dương Quốc Minh ngồi một chút, sau đó nói vài việc. Nhìn thấy thời gian coi như đến thì hắn mới tới gặp Vương Quốc Hoa. Vì vậy có thể thấy Thạch Tiểu Ninh thực ra là người biết nguyên tắc.

Cùng đi với Thạch Tiểu Ninh còn có Lý Cạnh Hùng. Lý Cạnh Hùng đã kiểm điểm thẳng thắn với Thạch Tiểu Ninh , kết quả làm Lý Cạnh Hùng dở khóc dở cười. Phải nói trí tiến thủ của Lý Cạnh Hùng đáng khen nhưng lại nắm giữ tin tức không quá chuẩn.

- Cạnh Hùng, chủ nhiệm Vương ở văn phòng tỉnh ủy gần như không mấy người dám chọc vào, trong đầu anh có gì vậy hả?

Nói là như vậy nhưng Thạch Tiểu Ninh thực ra cũng đang thầm kiểm điểm mình. Trước đó mình không phải là không có tin tức chính xác sao, lúc này mình mới phải đến xin lỗi trong đêm chứ?

Đương nhiên lời này ở trong lòng Thạch Tiểu Ninh sẽ không nói với Lý Cạnh Hùng. Thậm chí lúc xe đỗ ở bãi đỗ xe khách sạn Bắc Sơn, Thạch Tiểu Ninh còn quay đầu lại dặn:

- Cạnh Hùng, anh không nên vào nếu không sẽ có phiền phức không cần thiết.