Vương Quốc Hoa nghe cục trưởng Tư Mã nói như vậy, hắn thoáng suy nghĩ một chút rồi nói:
- Tôi thấy cục trưởng Cục xây dựng này không muốn làm rồi. Đây là tỉnh thành, chuyện nếu ầm lên tới tai lãnh đạo tỉnh ủy thì đến lúc ấy lãnh đạo tỉnh ủy nổi giận cũng khó thu dẹp tàn cuộc.
- Chủ nhiệm Vương, tôi đi hỏi thăm thêm chút nữa.
Cục trưởng Tư Mã cảm thấy mình quá mất mặt, chuyện mà không làm rõ ràng thì khó trách Vương Quốc Hoa nói mấy câu khó nghe. Lẽ ra việc này không liên quan tới cục trưởng Tư Mã nhưng ai ngờ gặp phải Vương Quốc Hoa. Bây giờ cần là làm rõ câu chuyện còn đâu có gì nói sau.
Đám cảnh sát mãi mới tới, khi đến nơi thì đám thanh niên choai choai đánh người đã đi sạch.
Người đen đủi bị đánh thực ra cũng còn có, tên lái xe đang ngồi ở cạnh tường nói chuyện với bảo vệ. Vương Quốc Hoa đứng xa xa không tới, lúc này Lưu Linh và Sở Sở cũng đã tới, ba người gặp nhau nói chuyện. Biết ở đây vừa đánh nhau, cả Lưu Linh và Sở Sở đều lo lắng.
- Tiểu khu này còn có thể ở được không đây? Không được thì đổi chỗ khác, mua căn mới.
Sở Sở nói một câu như vậy, vẻ mặt cũng lộ rõ cần là thực hiện ngay.
Cục trưởng Tư Mã lúc này một lần nữa xuất hiện ân cần chào hỏi hai người phụ nữ, sau đó hắn nhỏ giọng nói với Vương Quốc Hoa:
- Chủ nhiệm Vương sang bên nói chuyện chút.
Vương Quốc Hoa nghe vậy cau mày, Sở Sở rất khó chịu nói với cục trưởng Tư Mã:
- Có gì không thể nói với chúng tôi, tôi là vợ hắn mà.
Cục trưởng Tư Mã run lên, uy phong của Sở Sở thì hắn đã được gặp qua vì vậy vội vàng giải thích.
- Tôi không có ý kia, chỉ là chuyện này có chút phức tạp.
Sau đó mọi người sang bên, cục trưởng Tư Mã giới thiệu qua về lai lịch của tiểu khu này. Chủ đầu tư tiểu khu quả nhiên có lai lịch, nghe nói có quan hệ khá tốt với một vị phó thị trưởng thành phố Việt Châu nếu không cũng không thể xây dựng tiểu khu sang trọng ở khu đất tốt này. Theo người đưa tin tiết lộ thì chuyện này có quan hệ đến mâu thuẫn của hai vị phó thị trưởng, cụ thể đúng là không dễ hỏi thăm rõ ràng.
Cục trưởng Tư Mã vừa giải thích xong thì một xe của đài truyền hình chạy tới hiện trường, một mỹ nữ từ trên xe nhảy xuống, tay cầm mic nói mấy câu sau đó không ngờ chạy đến trước mặt Vương Quốc Hoa, cô ả đưa mic tới nói:
- Chào anh, anh là người ở trong tiểu khu phải không? Chuyện vừa xảy ra anh có biết không?
Vương Quốc Hoa đứng trước mic rất bình tĩnh nói:
- Không biết, tôi đi mua tương ớt nên thuận tiện qua đây.
Nói xong Vương Quốc Hoa rất quyết đoán rời đi.
- Đừng ghi, đoạn vừa nãy xóa đi.
Nữ phóng viên nói như vậy với quay phim, thấy đối phương không hiểu, nữ phóng viên nói.
- Thấy không, người kia rất cung kính với hắn đó. Người kia còn đi xe Audi nữa đó.
Thực ra nữ phóng viên còn một câu chưa nói là người này nhìn như cán bộ lãnh đạo, khí chất đó rất tự nhiên.
Vương Quốc Hoa lái xe về khách sạn đã không còn sớm nữa. Hắn đang định ngủ bù một giấc thì Trần Mộc Căn gọi tới nói mời chủ nhiệm Vương ra ngồi nói chuyện.
Vương Quốc Hoa nói mình đang ở khách sạn, bảo Trần Mộc Căn đến quán trà dưới lầu ngồi nói chuyện. Vương Quốc Hoa dập máy lên lầu nói với hai người phụ nữ rồi xuống dưới. hắn vừa xuống ngồi chưa lâu thì Trần Mộc Căn đã đến, còn có vẻ khá sốt ruột.
- Chủ nhiệm Vương, xin lỗi để anh đợi lâu.
Trần Mộc Căn khá khách khí nói. Vương Quốc Hoa cũng đầy lễ phép đáp lời. Nhân viên phục vụ mang trà lên lui ra, Trần Mộc Căn mới nói:
- Vụ đánh nhau ở tiểu khu Vạn Xuân Viên bí thư Lâm cũng đã biết. Chuyện này có ảnh hưởng rất ác liệt, bí thư Lâm đã đến Cục công an tìm hiểu tình hình.
Trần Mộc Căn vừa mở miệng, Vương Quốc Hoa nghe ra mùi trong đó ngay. Trần Mộc Căn nhanh như vậy tìm đến chính mình nhất định là do Tư Mã làm việc tốt. Nguyên nhân là muốn che lại, chuyện này muốn xử lý trong phạm vi của thành phố, Vương Quốc Hoa nếu nhanh miệng bẩm báo với bí thư Hứa thì không chừng còn có chuyện nhiều hơn nữa.
Vương Quốc Hoa không tiếp lời, vẻ mặt khó coi chờ Trần Mộc Căn nói tiếp. Trưởng ban thư ký Trần thấy thế cười nói:
- Nghe nói nhà mới của chủ nhiệm Vương cũng ở tiểu khu Vạn Xuân Viên, nhớ mời mọi người ăn mừng nhà mới đó.
- Nhà ở tiểu khu Vạn Xuân Viên thực ra vợ tôi có ý không mua nữa, sống ở đó sẽ không yên tâm. Sáng sớm nay tôi vừa từ nhà bí thư Hứa đi ra, định mua chiếc vòng tặng cháu nội ngài.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa móc chiếc vòng ra.
Câu này không quá đúng chủ đề, Trần Mộc Căn thật ra rất nhanh hiểu ý trong đó, nhưng không biết chủ nhiệm Vương có ý gì. Trần Mộc Căn không tiện ra giá loạn, cũng may Vương Quốc Hoa đã nói tiếp.
- Bí thư Lâm từ trước đến giờ làm việc rất quyết đoán, tôi tin bí thư Lâm có thể nhanh chóng xử lý tốt công việc này. Còn có cửa tiểu khu cần cuộc sống trật tự bình thường.
Nói như vậy chẳng khác gì Vương Quốc Hoa đáp ứng đề nghị của Trần Mộc Căn, nhân tình này coi như ghi lại.
Trần Mộc Căn thở dài một hơi rồi nói ra nguyên nhân của vấn đề này. Vấn đề vốn là do lợi ích mà ra, chủ đầu tư trước đây dựa vào Phó thị trưởng thường trực nên không hòa hợp với Cục xây dựng thành phố. Chủ đầu tư có lãnh đạo làm chỗ dựa nên Cục xây dựng không tiện nói gì. Thời gian trước vị Phó thị trưởng thường trực tới tuổi sang Đại hội đại biểu nhân dân thành phố, bên Cục xây dựng liền có ý tính nợ cũ. Tiểu khu bán nhà đang chạy, bên Cục xây dựng cử người sang nói một tiếng hy vọng mua mấy chục căn nhà giảm giá.
Chủ đầu tư không biết sao lại chết sống không nhận lời. Vì vậy Cục xây dựng tìm lý do nói có hiện tượng xây dựng sai quy định nên yêu cầu chỉnh sửa. Ai ngờ bên chủ đầu tư không chịu nghe, chuyện bắt đầu ầm ĩ.
Trần Mộc Căn giải thích nhất định có vài phần là thật nhưng Vương Quốc Hoa có thể khẳng định đây không hoàn toàn là thật. Nhưng thật ra cách nói của Tư Mã kia có thể tin, chắc là do mâu thuẫn trong nội bộ chính quyền thành phố gây ra, nếu không tiểu khu sao có vụ việc đánh nhau, đây là không sợ hãi. Chủ đầu tư chắc nịnh bợ lãnh đạo nào đó nên mới dám ra tay.
Trần Mộc Căn có thể nói ra như vậy, Vương Quốc Hoa cũng biết là đủ. Cấp bậc giữa hắn và Trần Mộc Căn chênh hai cấp, Trần Mộc Căn trước khi đi còn hỏi một chút về căn nhà của chủ nhiệm Vương rồi mới cười hì hì rời đi.
Vương Quốc Hoa về phòng nói chuyện như vậy với Sở Sở và Lưu Linh, hai cô khá khinh thường nói mấy câu. Sở Sở còn đỡ một chút, Lưu Linh trực tiếp nói:
- Làm quan không có ai là tốt cả.
Vương Quốc Hoa nghe xong “tức giận nói”
- Dám nói xấu ông xã, gia pháp đâu.
Vừa nói hắn lao tới, Lưu Linh ngồi trên giường định tránh ai ngờ bên cạnh mai phục nội gián Sở Sở, Sở Sở đưa tay đè Lưu Linh lại, miệng còn lớn tiếng nói:
- Gãi cô ả, cô ả sợ cái này.
Vương Quốc Hoa theo lời vung tay gãi, Vương Quốc Hoa quả nhiên không nhịn được cười ầm lên. Trong nhà mặc vốn ít, bây giờ giằng co thoáng cái váy bị vén lên cao lộ hết thứ cần lộ. Gợi cảm thường đồng nghĩa với ít vải, thêm bên cạnh còn có một người thích làm chuyện xấu.
Rất nhanh chủ nhiệm Vương thành người đứng xem, hai cô gái quần áo không chỉnh tề không ngừng trêu nhau, hai mắt chủ nhiệm Vương có vẻ không đủ dùng. Đúng lúc này máy điện thoại không chịu biết điều vang lên, Vương Quốc Hoa đành phải nghe. Du Phi Dương gọi tới bảo hắn đến nhà.
Cuộc chiến đấu trên giường cũng dừng lại, tay hai người phụ nữ còn dừng ở ngực nhau, cổ áo lộ ra không ít cảnh đẹp. Đáng chết chính là hai người đều mặc váy ngắn, kết quả gây rối là bốn chân quấn vào nhau làm mạch máu Vương Quốc Hoa căng phồng lên.
- Anh phải ra ngoài à?
Sở Sở giãy dụa ngồi lên không ngờ tay Lưu Linh trượt từ cổ áo cô ra, cả khoảng trắng lộ ra ngoài.
- Bà muốn chết.
Sở Sở kêu một tiếng lập tức phản công. Lưu Linh không kịp né trách, ngực bị túm, xoạc một tiếng vải rách, tình cảnh hai người trở thành giống nhau.
Vương Quốc Hoa cầm điện thoại vội vàng nói:
- Nhà có chút chuyện, tối tôi sang.
Nói xong hắn vứt máy sang bên, lao lên giường.
Chủ nhiệm Vương gia nhập khiến cho hiện trường càng loạn hơn, chẳng qua hỗn loạn chỉ trong nháy mắt, theo tiếng rên rỉ của Lưu Linh, hiện trường dần đi vào tiết tấu. Có thể là do bị kích thích do Du Phi Dương có con, sức chiến đấu của chủ nhiệm Vương hôm nay rất mạnh mẽ.
Trời về hoàng hôn, xe chạy qua tiểu khu Vạn Xuân Viên, Vương Quốc Hoa vô thức nhìn lướt qua, ngoài cửa đã khôi phục bình thường,
Ở ghế bên để không ít đồ, có thứ cho trẻ con, còn có hai hộp tinh xảo. mấy thứ này do Sở Sở và Lưu Linh chuẩn bị. Hai người phụ nữ nhất trí cho rằng, chủ nhiệm Vương mua vòng trường thọ không thích hợp làm quà, hai người phụ nữ tự mình đi mua một đống đồ. Cái khác đều tốt, chỉ có hai miếng ngọc phỉ thúy trong hai chiếc hộp là khá đắt. Một cái là vòng cổ, một cái vòng tay, hai thứ này có giá trên 100 ngàn.
Vương Quốc Hoa không biết tặng mấy thứ này thì bí thư Hứa sẽ thấy mình như thế nào.
Xách túi lớn túi nhỏ vào cửa, Du Vân Vân mở cử cười oán giận.
- Cháu đó, đến nhà mình còn mang mấy thứ này làm gì.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Cháu mang tới cho con Phi Dương, dì đừng mắng cháu.
Du Vân Vân rất biết xem đồ, lấy vòng cổ ra cô thoáng nhìn Vương Quốc Hoa nhưng không nói gì, vẻ mặt thật ra rất vui vẻ. Vương Quốc Hoa bị Du Phi Dương gọi lên, hai người ở một mình thì Vương Quốc Hoa mới đặt một chiếc hộp tới.
- Lần trước em dâu tới tôi không có quà gặp mặt, lần này bù lại.
Du Phi Dương rất tự nhiên nhận lấy ném lên bàn.
- Giữa chúng ta cần gì phải làm như vậy?
Vương Quốc Hoa nói:
- Thôi, phụ nữ khác đàn ông.
Du Phi Dương gật đầu nói:
- Cũng đúng.
Nói vài chuyện bên Mỹ, Du Phi Dương nhắc đến việc định mua căn nhà để mở công ty, Vương Quốc Hoa nghĩ đến chuyện ở tiểu khu Vạn Xuân Viên nên nói:
- Tôi đi hỏi thăm một chút, việc này chắc không khó làm.
Du Phi Dương nói:
- Chuyện này không gấp, tôi lo là công ty triển khai nghiệp vụ như thế nào ở trong nước, điểm này ông phải đề nghị tôi đó.
Vương Quốc Hoa không lập tức tỏ thái độ, mà là hỏi ngược lại:
- Ông có suy nghĩ cụ thể gì không?
Du Phi Dương nói:
- Cơ bản xác định muốn tiến vào thị trường tài chính trong nước. Tôi bây giờ chỉ lấy thẻ xanh, quốc tịch không đổi. Chủ yếu là kinh doanh tài chính trong nước có quá nhiều biến số. Tôi có một suy nghĩ là giúp đỡ một vài công ty trong nước niêm yết lên thị trường chứng khoán nước ngoài, ông thấy sao?
Chuyện này Vương Quốc Hoa thật ra hiểu đôi chút. Đời trước chuyện này có tồn tại, một vài công ty trong nước thông qua đại lý để niêm yết trên thị trường chứng khoán Mỹ, kết quả xuất hiện việc bị dừng niêm yết trên quy mô rộng. Ảo diệu trong đó theo cách nói của đám chuyên gia là gì thì do quá lâu nên Vương Quốc Hoa không nhớ rõ. Tóm lại có kết luận công ty Trung Quốc có thói quen làm giả ăn thật, ra ngoài vẫn có thói quen này nên bị thiệt hại nặng nề.
Du Phi Dương muốn vào trong ngành này không phải không được, chủ yếu là phải để các công ty Trung Quốc hiểu rõ tình hình thị trường Mỹ, không nên đơn thuần lừa dối công ty tư vấn. Làm vậy sang Mỹ anh sẽ sống dở chết dở.
- Cái này thật ra có thể làm, một vài chi tiết cần làm rõ, chủ yếu xem ông muốn làm như thế nào.
Vương Quốc Hoa có lời không tiện nói rõ, cái này phải xem tâm tư của Du Phi Dương.
- Ông nói có thể làm nhất định là có thể làm. Thực ra ở Mỹ tôi nghe một ít cách nói là công ty tư nhân Trung Quốc gặp nhiều khó khăn về tài chính. Tôi chủ yếu vừa muốn kiếm tiền vừa có thể giúp đỡ các công ty này.
Lời này của Du Phi Dương bây giờ nhìn qua không có vấn đề gì nhưng ngày sau có biến thành thực tế hay không thì khó nói trước.
Lúc này Ruth gõ cửa tiến vào, cô cười nói với Vương Quốc Hoa:
- Mama bảo hai người xuống ăn cơm. Vương, cảm ơn món quà anh tặng con em.
Du Phi Dương nghe xong mới vỗ đầu nói.
- Thiếu chút nữa quên chuyện lớn, bố nuôi của Hứa Căn Hoa không phải là ông sao được.
Vương Quốc Hoa cảm nhận được sự chân thành của Du Phi Dương nên đồng ý nói.
- Được, sau này con của tôi thì ông cũng phải làm bố nuôi đó.
Hai người nói, Ruth nghe không quá rõ, mắt nhìn thấy chiếc hộp nhỏ trên bàn liền cầm lên xem. Du Phi Dương cười nói với cô:
- Quốc Hoa tặng em đó, lần trước không có quà, lần này coi như bù.
Ruth lễ phép nói:
- Cảm ơn anh, em có thể mở ra chứ?
Vương Quốc Hoa xua tay:
- Đương nhiên.
Mở hộp, Ruth thấy một chiếc vòng xanh biếc đẹp mắt, dưới ánh đèn nó càng đẹp hơn.
- Trời ạ, đẹp quá, cảm ơn anh Vương.
Ruth đi ra ôm hôn mạnh vào má Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa dở khóc dở cười lau nước miếng trên mặt, phụ nữ Mỹ và phụ nữ Trung Quốc đúng là đều không thể nào chịu được sức hấp dẫn từ châu báu. Vương Quốc Hoa còn chưa đi xa, Ruth lại ôm Du Phi Dương hôn loạn, tư thế hai người nhìn qua là biết trong nháy mắt không thể dừng lại được.
Xuống lầu, trên Tv đang chiếu thời sự, Hứa Nam Hạ nghiêm túc xem Tv. Vương Quốc Hoa đến mà ông không có động tác gì, Vương Quốc Hoa rất cẩn thận ngồi xuống xem thời sự với bí thư Hứa.
Cũng may rất nhanh chuyển sang thời sự quốc tế, bí thư Hứa thu lại ánh mắt.
- Quốc Hoa, cuối năm vì thể hiện sự coi trọng đối với công tác của Ban giám sát, cháu sẽ kiêm chức phó chánh văn phòng, chuyện khác mặc kệ, cứ làm tốt công việc ở Ban giám sát là được.
Vương Quốc Hoa có chút giật mình nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh nói:
- Cái này hình như không quá thích hợp ạ.
Hứa Nam Hạ đầy khí thế đưa tay chặn lại.
- Có gì không thích hợp? Bên tỉnh ủy còn không đến lượt người khác lên tiếng.
Vương Quốc Hoa cười cười, Hứa Nam Hạ nói tiếp:
- Hồ Báo Quốc kia cháu thấy sao?
Vương Quốc Hoa không nói chỉ cười hắc hắc, Hứa Nam Hạ liếc nhìn hắn.
- Cháu đó, chỉ có một điểm không tốt là quá cẩn thận. Đây là ở nhà, có gì không thể nói chứ?
Vương Quốc Hoa hơi trầm ngâm một chút sau đó mới không nhanh không chậm nói:
- Cái này phải xem quy hoạch chiến lươc của chú, tổng thể toàn tỉnh nữa. MỖi bước đi của chú đều ảnh hưởng sâu sắc đến kết cấu của tỉnh. Hồ Báo Quốc là người như thế nào thì cháu không quá rõ.
Hứa Nam Hạ nghe vậy gật đầu khẳng định:
- Cháu có thể nhìn vấn đề như vậy, chú rất vui, nó nói rõ cháu đã tiến bộ. Mấy hôm trước trưởng ban Chu hơi lắc lư khi an bài cháu, có nỗi khổ thì chú hiểu. Lần này bổ nhiệm chaus, trưởng ban Chu rất ủng hộ. Đúng trưởng ban tuyên giáo Trương Thiên Hào cũng đánh giá cháu rất cao, có việc gì vậy?
Vương Quốc Hoa nghe không khỏi cảm động, trên mặt không tự giác lộ tâm trạng. Hắn nói:
- Là chuyện của cô gái Tuyết Liên kia, chú phê xong cháu sang bên Ban Tuyên giáo một chuyến, cháu cảm thấy chú nếu đã phê duyệt thì cần phải tuyên truyền. Chẳng qua đây là do cháu tự chủ trương, mời chú phê bình.
Hứa Nam Hạ nghe xong không khỏi cười phá lên.
- Mắng cháu làm gì? Việc này cháu làm đúng, đồng chí Thiên Hào vẫn khá ủng hộ công việc của chú.
Lúc này trên Tv xuất hiện thời sự của tỉnh, nữ phóng viên trên màn hình xuất hiện làm Vương Quốc Hoa ngẩn ra, đây không phải cô bé phỏng vấn mình ở tiểu khu sao?
Du Vân Vân lúc này đi vào nói:
- Quốc Hoa, đi gọi Phỉ Phỉ xuống ăn cơm. Con bé này cứ không có việc gì là trốn vào phòng, không ra ngoài nữa.
- Nhẹ chút, Căn Hoa đang ngủ.
Hứa Phỉ Phỉ mở cửa đầu tiên ra hiệu không được lên tiếng, sau đó lặng lẽ đẩy Vương Quốc Hoa ra, đóng cửa lại, nhỏ giọng nói.
- Gọi em đi ăn cơm.
Vương Quốc Hoa chỉ chỉ xuống dưới, Hứa Phỉ Phỉ cúi đầu khẽ vâng, cô về dặn bảo mẫu trông cháu bé rồi mới đi theo hắn.
- Em rất thích cháu, anh đã nhìn ra.
Vương Quốc Hoa thuận miệng nói một câu, Hứa Phỉ Phỉ híp mắt rất vui vẻ, nhỏ giọng nói.
- Vâng, em rất thích cháu.
Vương Quốc Hoa được bí thư Hứa nói mình sẽ thăng chức nên trong bàn ăn hắn không dám quá mức lớn tiếng nói chuyện. Cô dâu tây Ruth có lẽ quen với không khí này, chỉ cúi đầu cầm thìa nhanh chóng nhét đồ ăn vào miệng. Hứa Phỉ Phỉ ăn từng miếng nhỏ, từ tốn ăn cơm.
Ăn nhanh nhất là Vương Quốc Hoa, Vương Quốc Hoa bỏ đũa đứng lên nói:
- Nhà cháu có chút chuyện, cháu xin về trước.
Vương Quốc Hoa lái xe đi chưa được xa thì bên cạnh có người vẫy vẫy chặn lại. Vương Quốc Hoa đi không nhanh hơi giẫm phanh lại thấy rõ ven đường là Hồ Báo Quốc.
- Sao anh lại đợi ở đây?
Vương Quốc Hoa hạ kính xe có chút bất mãn hỏi. Phía sau Hồ Báo Quốc không xa có một cô gái mặc cảnh phục, vẻ ngoài không thấy rõ ràng, từ dáng người có thể thấy khá cao, gần như là cao bằng Hồ Báo Quốc.
- Tôi mới đến chưa lâu thì thấy xe của anh ở trong.
Hồ Báo Quốc giải thích, Vương Quốc Hoa nhìn nữ cảnh sát phía sau hắn, Hồ Báo Quốc vội vàng nói:
- Vợ tôi, từ Bắc Kinh đến làm nhiệm vụ, thuận tiện đến thăm tôi.
Nữ cảnh sát có lẽ nghe thấy lời Hồ Báo Quốc nói nhưng không có ý đi lên nói chuyện, ngược lại còn đứng tránh xa một chút. Vương Quốc Hoa có chút xấu hổ cười nói:
- Lên xe đi, đây không phải nơi nói chuyện.
Hồ Báo Quốc gật đầu về dặn vợ vài câu rồi xoay người lên xe của Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa lái xe đi trước, vợ Hồ Báo Quốc lái xe theo sau. Thấy Vương Quốc Hoa nhìn gương chiếu hậu một chút, Hồ Báo Quốc gãi đầu nói:
- Lúc kết hôn là trong nhà giới thiệu, lúc đầu nhìn coi như thuận mắt nên kết hôn. Cô ấy trẻ hơn tôi mười tuổi, kết hôn không đầy hai năm tôi đến tỉnh Nam Thiên công tác, ít khi về nhà thăm cô ấy.
Cái này Vương Quốc Hoa thực ra không quan tâm, chỉ là Hồ Báo Quốc đang vào thời khắc vi diệu hơn nữa từ cử chỉ và lời nói của Vương Quốc Hoa, Hồ Báo Quốc có một dự cảm hôm nay có thể từ Vương Quốc Hoa nghe ra tin gì đó. Hơn nữa rất có thể điều Vương Quốc Hoa nói ra là nội dung Hồ Báo Quốc quan tâm nhất.
Đi một đoạn thấy ven đường khá yên tĩnh, Vương Quốc Hoa dừng lái xe lại lấy thuốc đưa cho Hồ Báo Quốc ngồi ghế bên một điếu. CHâm xong, Vương Quốc Hoa mới thản nhiên nói:
- Thị trưởng Hồ, tìm tôi có việc gì?
Hồ Báo Quốc không gấp, châm thuốc hút một hơi mới từ tốn nói.
- Còn có việc gì chứ? Mấy ngày này tôi không phải bận bịu vì việc này sao? Gần cuối năm rồi mà mãi không xác định ai làm bí thư thị ủy Vân Cương, gần đây tôi đêm ngủ không ngon, tóc cũng dứt mất một đống.
Vương Quốc Hoa không nói lộ vẻ suy tư nhìn Hồ Báo Quốc, chờ Hồ Báo Quốc nói tiếp. Hồ Báo Quốc cười khổ một tiếng.
- Được, nói thẳng ra thì tôi biết trong thời gian trước trưởng ban Chu và bí thư Hứa có chút khúc mắc, việc này không có lợi đối với tôi.
Vương Quốc Hoa đưa người sang đẩy cửa xe, ngồi thẳng dậy nói.
- Xuống xe.
Hồ Báo Quốc im một lúc mới khó khăn chui khỏi xe, đúng lúc này ở sau lưng Vương Quốc Hoa lại nói:
- Chuẩn bị tiếp nhận chức bí thư thị ủy đi.
Bịch, Hồ Báo Quốc đang xuống xe nhảy ra ngã xuống. Vương Quốc Hoa đây là đùa hơi quá nhưng coi như trả thù việc Hồ Báo Quốc, Cao Nguyên giở trò với mình.
Hồ Báo Quốc vừa nãy còn thấy nặng nề bây giờ lại như uống thuốc kích thích bò lên thật nhanh, khom người có chút kích động nói:
- Quốc Hoa vừa nói gì?
Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:
- Làm phiền đóng cửa xe lại giúp tôi bí thư Hồ.
Hồ Báo Quốc lại ngẩn ra, Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng đưa tay đóng cửa, lái xe rời đi.