Trang Vân mở đầu, ả là nữ, tuổi lại không nhỏ, lại còn có người nhà là lãnh đạo một phòng ban ở tỉnh ủy. Trang Vân mở miệng không phải là tỏ vẻ phục nhưng nói tóm lại lão đồng chí đã giảm khí thế xuống.
Hiện trường cần phải khống chế nhưng Vương Quốc Hoa biết rõ mấy lão đồng chí này đừng nói là để tâm phục dù ngoài miệng cũng chưa chắc đã phục. Ví dụ như Trang Vân vậy trong lời nói không hề có ý nào là nhận sai cả, ý của ả chỉ là mình nói đùa vài câu mà thôi
- Chủ nhiệm, tính của tôi không được tốt, có đôi khi nói chuyện không nắm giữ được thái độ tốt, hơn nữa bình thường nói chuyện với cán bộ trẻ lại khá tùy ý nên tật xấu này ra, điểm này về sau tôi nhất định sẽ chú ý.
Thương Chí Nhã cũng đã mở miệng nhưng sau khi hắn nói thì người khác đều ngậm miệng.
Trang Vân khơi mào cuộc tranh cãi hôm nay, ả phải đứng ra mới được. Thương Chí Nhã nói lời khó nghe cũng không thể không đi ra nói một câu, nếu không chuyện không qua nổi. Nhưng nghe Thương Chí Nhã nói thì đâu có ý gì là nhận sai?
Gì mà sau này nhất định sẽ chú ý, chuyện hôm nay cứ thế bỏ qua sao?
Vương Quốc Hoa giờ phút này hoàn toàn hiểu rõ một sự thật, những người này muốn bọn họ tâm phục thì trong thời gian ngắn chính là đừng hy vọng. Nếu không thể để bọn họ tâm phục như vậy để bọn họ sợ đi.
Văn phòng im lặng khoảng ba phút, trong lúc đó Vương Quốc Hoa vẫn khoanh tay nhìn quanh, mọi người giống như cũng không có ý phát biểu ý kiến. Quách Tử Minh mấy lần há mồm nhưng lại cúi đầu không ngừng hút thuốc.
Chủ nhiệm Ban giám sát trẻ tuổi trông khá trầm ổn nhưng thật lòng mà nói Quách Tử Minh không phục. Từ góc độ của lão đồng chí nhìn nhận vấn đề thì Quách Tử Minh dù không phục cũng có thể phục tùng cấp trên. Người khác nghĩ như thế nào thì Quách Tử Minh biết rõ. Trước đây Chánh văn phòng Lâm có tuổi có lý lịch, cấp bậc cũng đủ cao, trấn áp mấy lão đồng chí này không phải vấn đề gì cả. Vương Quốc Hoa lại khác, mọi người không hiểu nhiều về quá khứ của hắn, lại còn chưa đầy 30 tuổi thì sao có thể phục hắn được. Hơn nữa mấy chuyên viên cấp phó huyện thì trong lòng ai không có chút suy nghĩ. Nhất là Vương Quốc Hoa sau khi nhận chức vẫn có khuynh hướng trọng dụng cán bộ trẻ.
Quách Tử Minh có thể khẳng định, sự tình hôm nay nếu không xử lý quyết đoán, như vậy Ban giám sát ngày sau sẽ có hậu họa và nội đấu khôn cùng. Tạm thời đè tranh đấu chẳng lẽ không phải là nhân tố tích lũy cho sự bộc phát sau này ư?
Vương Quốc Hoa khoanh tay từ từ đứng lên đi tới trước bàn làm việc của Mạnh Khiết, hai tay chống bàn làm việc, không nhanh không chậm bắt đầu nói.
- Xem ra mọi người không có ý phản đối, như vậy tôi hỏi câu cuối cùng, còn có ai muốn phát biểu ý kiến không?
Đợi khoảng một phút vẫn không có ai nói chuyện, trên mặt bình tĩnh của Vương Quốc Hoa hiện rõ vẻ kiêu căng, hắn đột nhiên dừng lại quay đầu nhìn quanh mọi người:
- Xem ra chuyện hôm nay rất rõ rang, đồng chí Duẫn Kiệt thuận miệng nói vui đùa vài câu khiến một ít đồng chí tranh luận, cuối cùng làm cho đồng chí Thương Chí Nhã cùng với đồng chí Cao Quyên Quyên và đồng chí Mạnh Khiết cãi vã nhau. Tôi nói như vậy không oan uổng ai chứ?
Lúc này trên mặt Vương Quốc Hoa vẫn bình tĩnh nhưng trong mắt mọi người lại thấy hoàn toàn khác. Mỗi người đều thấy một cơn khí lạnh quanh quẩn khắp người, Quách Tử Minh đang cúi đầu đột nhiên nhớ tới trước hội nghị Tạ Vệ Quốc kiểm điểm, nghĩ đến chánh văn phòng Lâm mất chức, một dự cảm xấu hiện lên trong lòng hắn. Dự cảm xấu này cũng xuất hiện trong lòng mọi người khi Vương Quốc Hoa dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn quanh mọi người.
Thương Chí Nhã đột nhiên ngẩng đầu định nhấc tay nói chuyện nhưng giơ được một nửa lại hạ tay xuống.
- Được, nếu không có ý kiến gì khác thì tôi tuyên bố bắt đầu từ bây giờ trở đi Thương Chí Nhã đình chỉ công tác, đến khi bản kiểm điểm được hội nghị Đảng ủy bất động sản thông qua. Trong thời gian đồng chí Thương Chí Nhã bị đình chỉ công tác thì dừng phát tiền lương, tiền thưởng. Đồng chí Duẫn Kiệt hôm nay trong quá trình xung đột có tác dụng trợ giúp cũng bị trừ tiền lương tháng này để cảnh cáo, cũng phải viết bản kiểm điểm. Đồng chí Cao Quyên Quyên thiếu tôn trọng lão đồng chí phải viết bản kiểm điểm trình lên hội nghị Đảng ủy. Đồng chí Mạnh Khiết trong công việc mang theo tâm trạng cá nhân cũng phải làm kiểm điểm, tất cả các quyết định xử lý này mọi người có thể đưa ra ý kiến, bây giờ có thể đưa nhưng tôi sẽ không thay đổi quyết định, chỉ là tham khảo cho vấn đề xuất hiện sau này.
Quyết định này Vương Quốc Hoa nói không nhanh, mọi người đều nghe rõ ràng nhưng không ai đứng lên nói cả. Ngay cả Thương Chí Nhã bị xử lý nghiêm khắc nhất cũng không đứng lên biện bạch cho mình, chỉ cúi đầu, tờ giấy trong tay bị bóp lại thành nát vụn, sau đó lại mở ra rồi lại bóp lại.
- Không ai có ý kiến không đồng ý hả? Được, tôi tuyên bố tan họp.
Vương Quốc Hoa vừa dứt câu Duẫn Kiệt vẫn cúi đầu đột nhiên đứng lên, ánh mắt gần như tóe lửa hung tợn nhìn chằm chằm vào Vương Quốc Hoa:
- Vương Quốc Hoa, anh đây là trả thù đả kích.
Duẫn Kiệt đầy khí thế gặp phải bộ mặt không chút biểu cảm, còn có một câu nói không nóng không lạnh.
- Cao Quyên Quyên, ghi lại lời nói vừa rồi của đồng chí Duẫn Kiệt, đưa vào trong quyết định xử lý trình lên lãnh đạo văn phòng,
Nói xong Vương Quốc Hoa xoay người đi, đi đến cửa hắn đột nhiên quay đầu lại dùng ánh mắt lạnh lùng hơn vừa nãy nhìn quanh một vòng, sau đó nói:
- Có bất cứ ý kiến gì không đồng ý thì mọi người có thể phản ánh với tôi, tôi sẽ chi tiết báo cáo với lãnh đạo cấp trên, nhưng bắt đầu từ bây giờ ở trong Ban giám sát có bất cứ ai dám can đảm nói này nói kia, nói sau lưng một khi tra ra thì tự gánh vác hậu quả.
Những lời này giống như một đạo tế văn đằng đằng sát khí. Nó gần như rõ ràng nói với mọi người đang ngồi là Ban giám sát bắt đầu từ bây giờ do Vương Quốc Hoa định đoạt, không phục cứ việc báo cáo lên lãnh đạo cấp trên nhưng chỉ cần là anh còn ở Ban giám sát thì nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời nếu không đừng trách Vương Quốc Hoa tôi độc ác.
Vương Quốc Hoa đi, cả văn phòng Ban giám sát trở nên yên tĩnh. Duẫn Kiệt nhảy ra lúc cuối cùng mặt tái mét ngồi ở vị trí, Trang Vân khơi mào chuyện lại rất xấu hổ đứng lên cười khổ một tiếng:
- Tôi vào toilet.
Sau đó ả vội vàng chạy nhanh ra ngoài.
Cao Quyên Quyên nắm tập văn bản trước mặt đập mạnh xuống bàn, ánh mắt ác độc trừng mắt nhìn Thương Chí Nhã. Mạnh Khiết thật ra rất bình tĩnh, chẳng qua tờ giấy trước mặt bị ngòi bút đâm lỗ chỗ.
- Khụ khục, mọi người về thôi, có việc gì thì làm đi.
Trần Đại Hổ cười ha hả một tiếng nói nhưng không có ai hưởng ứng. Hắn đành bất đắc dĩ cười cười tự giễu đầy xấu hổ đi về văn phòng mình.
Trong cả quá trình Trương Quốc Thắng không có cơ hội thể hiện lúc này cẩn thận đứng lên nhân lúc người khác không chú ý cũng chạy ra khỏi văn phòng.
Ra khỏi văn phòng, Vương Quốc Hoa nhớ đến chuyện cần tới thị xã Giang Đông, hắn quay đầu lại phát hiện Trương Quốc Thắng đi theo nên nói:
- Chúng ta đi thị xã Giang Đông.
Trương Quốc Thắng đi tới có chút lo lắng nhỏ giọng nói:
- Chủ nhiệm, lúc này đi có thích hợp không? Những người kia không ai là không có chỗ dựa.
Vương Quốc Hoa nghe xong cười lạnh một tiếng đầy tự tin:
- Tôi còn ước gì bọn họ nhảy ra, chút mạng nhện thoáng cái là bị hủy diệt ngay.
Chuyện hôm nay Vương Quốc Hoa chiếm lý tuyệt đối, hắn ước gì có người gây rối có thể liên tục vung đao, giết cho bọn chúng sợ hãi, giết cho bọn chúng không dám thò đầu ra.
Lúc ăn trưa thở dài nói mời lão Tiền phòng Nhân sự, hai người trước đây cùng một phòng, có quan hệ khá tốt. Tìm một nhà hàng lấy phòng riêng, Trần Đại Hổ cùng trưởng phòng Tần vừa ăn vừa nói chuyện. Trần Đại Hổ rất tự nhiên nói đến chuyện xảy ra hôm nay, cũng nói đến lúc Vương Quốc Hoa trông dữ tợn như thế nào.
- Già rồi, hai mắt cũng hoa đi, đúng là không ngờ được thằng này lại tàn nhẫn đến thế, Thương Chí Nhã còn chưa tính, tình huống của Duẫn Kiệt thì tôi biết một chút, trước đây hắn ở đơn vị khác gặp sai lầm nên sau khi bị xử lý liền được điều tới Ban giám sát.
Thở dài nói nói xong không ngừng thở dài, trưởng phòng Tần nghe ra một chút. Hắn vô thức nhìn quanh một vòng rồi mới nhỏ giọng nói:
- Lão Trần, Duẫn Kiệt là em họ của thư ký Duẫn, cái này mọi người đều biết. Nhưng nếu ông nhìn hồ sơ của Vương Quốc Hoa thì ông sẽ không nói câu này.
Trần Đại Hổ lộ vẻ giật mình, rất phối hợp tâm trạng đắc ý của trưởng phòng Tần. Sau đó trưởng phòng Tần lại nhỏ giọng nói:
- Chủ nhiệm Vương trước đây lúc ở tỉnh Đại Giang thì trước sau đã từng làm trợ lý chủ tịch quận, phó chủ tịch quận, chuyên viên điều tra văn phòng nghiên cứu chính sách tỉnh, cố vấn đặc biệt bưu điện tỉnh. Không đầy ba tháng sau khi sếp tổng Hứa điều đến tỉnh Nam Thiên, Vương Quốc Hoa liền đi theo tới quận Hồng Sam nhận chức chủ tịch quận. Không đầy hai năm nhận chức làm bộ mặt quận Hồng Sam thay đổi hẳn. Trước đây quận Hồng Sam như thế nào, bây giờ là như thế nào.
Nói đến điểm đắc ý, trưởng phòng Tần nhỏ giọng nói:
- Tôi nghe người ta nói Vương Quốc Hoa chẳng những là đại tướng đắc ý của bí thư Hứa mà còn là cố vấn tâm phúc. Lúc trước chủ tịch tỉnh Miêu Hàm chết trong tay bí thư Hứa có người nói là có một phần công lao không nhỏ của Vương Quốc Hoa khi đưa ra mưu kế. Tôi còn nghe bạn ở thị xã Giang Đông nói bí thư thị ủy Nam Bình cũng là nhờ Vương Quốc Hoa làm trung gian mới được bí thư Hứa ưu ái.
Các bạn đang đọc truyện tại kiếm giới chấm com.
Giật mình vừa nãy chỉ là giả vờ, bây giờ vẻ mặt giật mình của Trần Đại Hổ mới là thật, miệng há hốc nửa ngày không ngậm lại được. Tin tức trưởng phòng Tần đưa ra quá kinh người. Mấu chốt là câu cố vấn tâm phúc của bí thư Hứa, quá đáng sợ. Một chuyên viên giám sát cấp phó huyện trong mắt bí thư Hứa có khác gì con kiến chứ?
Vừa đưa Hô Diên Áo Bác về nhà, thư ký Duẫn Tường liền nhận được điện của Duẫn Kiệt gọi tới. Hơn hai năm trước Duẫn Tường là một phó chủ tịch quận ở một quận thuộc thị xã Hồng Cương, bị người tố cáo vấn đề kiểm tra nên bị Ủy ban kỷ luật thị ủy điều tra. Sau nhiều lần chạy vạy, quan hệ Duẫn Kiệt coi như thoát được khó khăn, rồi qua cửa của Duẫn Tường mà lên Ban giám sát tỉnh ủy, coi như là nơi nghỉ ngơi chờ lại sức.
Trong điện thoại Duẫn Kiệt tỏ vẻ muốn đến nhà Duẫn Tường dùng cơm. Không mấy khi được buổi cuối tuần, chiều trưởng ban thư ký lại không có an bài gì, Duẫn Tường đương nhiên không từ chối đề nghị này của Duẫn Kiệt. Dù sao có cùng ông nội, mặc dù Duẫn Kiệt quá kém cỏi nhưng Duẫn Tường nếu không chiếu cố thì sợ là y không dám về nhà.
Duẫn Kiệt đến nhà Duẫn Tường không đi người không mà cầm theo túi nilon đen, hắn cười hì hì chào bà chị dâu ra mở cửa.
- Đến thì đến, chú còn mang theo đồ làm gì, đâu phải người ngoài.
Tuy nói là vậy nhưng nếu Duẫn Kiệt đi người không có lẽ vẻ mặt bà chị dâu sẽ không được tốt.
- Mấy ngày hôm trước em đi công tác mang theo chút đặc sản mà thôi, cũng không quý giá gì.
Vợ Duẫn Tường rất tùy ý để túi vào nhà bếp, chào hỏi vài câu rồi tỏ vẻ muốn xuống bếp nấu ăn. Bảo mẫu ở bếp đã bỏ đồ trong túi ra, cái gọi là đặc sản lại là một bộ đồ mỹ phẩm nhập khẩu, còn một chiếc váy, đều mua từ cửa hàng miễn thuế, nhãn hiệu bên trên vẫn chưa được xé ra.
Giá bên trên làm cho vợ Duẫn Tường rất hài lòng. Nhận đồ nên lát sau Duẫn Tường về gõ cửa, vợ rất nhiệt tình ra đón còn không quên nói một câu:
- Lão Duẫn, anh phải phê bình Duẫn Kiệt một chút, mỗi lần đến đều mang đồ, khách khí quá.
Duẫn Tường mặt không chút thay đổi ồ một tiếng. Gần đây Ban giám sát điều chỉnh rất lớn, Duẫn Tường dù muốn nói giúp gì đó cũng có vẻ không ổn. Duẫn Kiệt vẫn tranh thủ chức phó chủ nhiệm Ban giám sát, Duẫn Tường đương nhiên biết rõ trong lòng. Chẳng qua trụ sở tỉnh ủy không phải đơn vị bên dưới, một thư ký của trưởng ban thư ký không có trọng lượng quá lớn, dù có lớn nhưng làm thư ký chuyện kiêng kỵ nhất là xen vào việc phân công trong cơ quan. Đây tương đương là hậu cung có lửa, công tác của thư ký là phục vụ và nắm giữ tin tức, lãnh đạo cần thì có thể kịp thời báo cáo.
- Đến rồi à, đứng làm gì.
Duẫn Tường ném một điếu thuốc tới, Duẫn Kiệt cầm lấy, hai người ngồi xuống, vợ đưa trà tới sau đó cười cười lui ra. Hai anh em nói chuyện vài câu rồi đề tài rất tự nhiên nói về chuyện xảy ra ở văn phòng ngày hôm nay.
Từ cấp bậc mà nói thì Duẫn Tường cũng chỉ là chính huyện, nhưng chức vụ của hắn thì không thể coi nhẹ, dù là phó trưởng ban thư ký bình thường cũng không dám ra vẻ với Duẫn Tường. Nghe Duẫn Kiệt nói xong, Duẫn Tường nhìn bếp sau đó đứng lên nói:
- Vào thư phòng nói chuyện.
Trong nháy mắt khi vào thư phòng, trên gương mặt vốn bình tĩnh của Duẫn Tường thoáng cái lộ một tia hốt hoảng, giọng cũng có chút bén nhọn:
- Chú muốn chết thì tự chết đi, đừng có liên lụy tới tôi. Chú nghĩ tôi là ai? Nói ngập trời thì tôi chỉ là thư ký của trưởng ban thư ký Hô Diên, nói khó nghe một chút chính là chân chó của trưởng ban thư ký. Vương Quốc Hoa là ai? Hả? Chú ngay cả chi tiết người ta cũng không rõ mà dám chọc vào?
Duẫn Kiệt mặt tái mét lại theo lời nói của Duẫn Tường, mông ngồi trên ghế ngẩn ra như phỗng. Duẫn Kiệt lần đầu thấy ông anh họ mình có vẻ mặt. Lúc trước hắn bị Ủy ban kỷ luật tìm tới cửa rồi nhờ Duẫn Tường giúp thì Duẫn Tường cũng không thất thố như vậy.
Nói một mạch Duẫn Tường cũng đỡ hơn. Hắn trừng mắt nhìn Duẫn Kiệt.
- Chú có biết là Vương Quốc Hoa ra vào nhà bí thư Hứa như là ra vào nhà mình không, quá tùy ý. Lúc hắn còn làm chủ tịch quận Hồng Sam, Miêu Vân Đông có xu thế rất mạnh, sau lưng có chủ tịch tỉnh Miêu Hàm là chỗ dựa mà vẫn bị hắn chỉnh đi. Chú so với hắn có đáng gì hả? Một ngón út của người ta đủ để đè chết chú, không biết lược sức làm châu chấu đá xe chính là nói người như chú đó. Tôi cảnh cáo chú, bắt đầu từ hôm nay nhất định phải đàng hoàng trước mặt Vương Quốc Hoa, sau đây cần chủ động tìm Vương Quốc Hoa nhận sai. Bắp đùi này chú có thể ôm thì ngày sau phát triển trở lại cũng không có gì khó. Lúc này những người khác còn chưa lấy lại tinh thần thì đó là cơ hội của chú.
Ra khỏi nhà Duẫn Tường, bước chân Duẫn Kiệt như tung bay, trên mặt lại không có dấu hiệu uống rượu gì cả.
Khách sạn Linh Lung, điện thoại trên bàn vang lên rồi yên lặng gần hai tiếng, hai người phụ nữ nhìn nhau không thể tin nổi máy điện thoại lại không vang lên lần nữa.
- Này, tôi vừa đi toilet, bà không phải không chú ý nghe điện đó chứ?
Lưu Linh rất nghi ngờ nhìn thoáng qua Sở Sở, Sở Sở có chút bực mình trắng mắt nói:
- Nói càn, bà đây nhìn chằm chằm vào máy điện thoại, tên không lương tâm này uổng hai chúng ta vứt hết để cùng với hắn, không ngờ điện vang lên vài lần rồi không chịu gọi lại.
- Bỏ đi, để tôi gọi cho hắn.
Lưu Linh lấy máy điện thoại của mình ra, nhìn lướt qua màn hình, bên trên không có cái nào là cuộc gọi nhỡ cả. Sở Sở như hổ đói vồ mồi đẩy thân hình đầy đặn của Lưu Linh xuống, đoạt lấy máy điện thoại:
- Không được gọi cho hắn, tôi không tin.
Cô vừa dứt câu máy điện thoại trên bàn đã vang lên một lần nữa. hai cô gái cùng ngồi thẳng dậy nhìn nhau, Sở Sở nuốt nước miếng một cách khó khăn:
- Bà nghe đi.
- Bà nghe đi, tối qua vứt hắn một mình ở trên giường, tôi không tiện nói chuyện với hắn. Hắn thích nhất ôm người ngủ, tôi sợ hắn mắng lắm.
- Bà không còn cứu được nữa rồi.
Sở Sở nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Lưu Linh, cầm máy nghe.
- ALo.
Giọng rất hiếm thấy xuất hiện.
- Là anh, anh đang trên đường đến thị xã Giang Đông, anh có chút chuyện gấp phải đi, tối chắc không về được, bọn em tự lo nhé.
Nói xong Vương Quốc Hoa dập máy ngay làm Sở Sở trợn tròn mắt.
Đi công tác, tự lo, giọng điệu không quá tốt, Sở Sở bắt đầu suy nghĩ miên man.
- Ôi, muộn rồi, xuống lầu ăn đi, chiều đi tìm nhà.
Lưu Linh thật ra rất yên tâm, đứng lên kéo Sở Sở ra ngoài.
- Linh, bà nói hắn có thể còn người phụ nữ nào khác ở thị xã Giang Đông không?
Sở Sở rất không xác định hỏi một câu, sau khi Cao Thăng không báo cáo tình hình về Vương Quốc Hoa nữa, Sở Sở đúng là không biết cái này.
- Không thể nào, bà chẳng lẽ không có chút tự tin nào sao?
Lưu Linh cũng có chút mệt, vốn không muốn hồ đồ với Sở Sở nhưng nghĩ Sở Sở đáp ứng việc mình có thể ở lại bên Vương Quốc Hoa, Lưu Linh cũng đành miễn cưỡng nhận lời. Nhưng Lưu Linh cũng cảm thấy được Sở Sở bây giờ có vẻ khác trước, trở nên không tự tin, suy tính thiệt hơn.
Xe còn cách thị xã Giang Đông một đoạn, máy điện thoại của Vương Quốc Hoa vang lên, không ngờ gọi tới lại là chuyên viên giám sát Trần Đại Hổ. Giọng nói đã khác trước rất nhiều, thậm chí còn có thể nói là nịnh nọt.
- chủ nhiệm, ngài ở đâu vậy, tôi có việc cần báo cáo với ngài.
Buổi sáng Trần Đại Hổ hoàn toàn sợ, thêm cả bữa trưa được cung cấp thông tin càng làm hắn hốt hoảng, vì vậy hắn lập tức gọi điện cho Vương Quốc Hoa để tỏ rõ thái độ.
- Tôi sắp đến thị xã Giang Đông, có việc gì về nhà nói.
Vương Quốc Hoa căn bản không cho Trần Đại Hổ cơ hội nói chuyện, tên này là kẻ tiểu nhân âm hiểm, trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu. Người như vậy Vương Quốc Hoa không bao giờ cho cơ hội. trong mấy cán bộ cấp phó huyện ở Ban giám sát, Vương Quốc Hoa thật ra khá coi trọng Quách Tử Minh, còn có cả Ân Thắng Lợi xin nghỉ chữa bệnh.
Cách, máy điện thoại rơi xuống mặt đất, cũng may máy Nokia rắn như đá nhặt lên là không sao cả. Nhưng trên mặt Trần Đại Hổ đầy vẻ u ám, thằng ngu cũng biết hắn bây giờ có việc, lại không phải việc nhỏ.
Lãnh đạo khen anh, lãnh đạo phê bình anh theo Trần Đại Hổ thấy là rất bình thường, nói rõ anh còn có thể cứu vãn được ở trong mắt lãnh đạo. Một khi lãnh đạo không thèm để ý tới anh, không nghe không hỏi thì đó mới là phiền to. Vứt anh vào một xó, không cần biết anh thể hiện thế nào, tất cả coi như không thấy. Cái này có hậu quả gì thì Trần Đại Hổ biết rõ.
Vào nội thành máy điện thoại của Vương Quốc Hoa lại vang lên lần nữa, gọi điện là Duẫn Kiệt, giọng có chút run rẩy.
- Chủ nhiệm, tôi nhận lỗi với ngài, ngài có rảnh không tôi tới xin gặp.
Duẫn Kiệt lúc này sợ muốn chết, vẻ sợ hãi trên mặt ông anh họ Duẫn Tường vẫn còn in hằn trong đầu hắn. Câu nói “một ngón út là đủ đè chết chú” còn quanh quẩn bên tai. Một người đang muốn bò lên trên lại phát hiện tiền đồ chính trị của mình không còn chút khả năng nào thì có khác gì đẩy hắn vào chỗ chết. Chỗ dựa lớn nhất của Duẫn Kiệt là Duẫn Tường, đột nhiên phát hiện chỗ dựa lớn nhất lại không có tác dụng gì với người khác, trong lòng đương nhiên sẽ sợ hãi.
- Tôi đang ở ngoài, về rồi nói tiếp.
Vương Quốc Hoa lần này càng dứt khoát hơn, không muốn nói cho Duẫn Kiệt biết mình đi đâu, trực tiếp dập máy. Chuyện hôm nay đừng nhìn Thương Chí Nhã nhảy cao nhất thực tế kẻ đáng ghê tởm nhất chính là Duẫn Kiệt. Không có hắn vung loạn thì mâu thuẫn trong văn phòng sẽ không kịch liệt như vậy. Vương Quốc Hoa ghét nhất chính là kẻ đứng sau gây chuyện, đến cuối cùng còn dám đứng ra nói mình trả thù đả kích, chụp mũ cho mình. Người như vậy trong mắt Vương Quốc Hoa chỉ có thể nói là “giết chết”