Phù Diêu

Chương 481: Buổi chiều quỷ dị

Vương Quốc Hoa bị Hoàng Nhàn nói mãi nên vẫn sang văn phòng cô nằm nghỉ. Giường đơn đã chuyển thành giường lớn, Hoàng Nhàn đúng là có chút suy nghĩ nhưng Vương Quốc Hoa uống rượu nên muốn ngủ, vừa tỉnh dậy thấy đã đến giờ làm nên vội vàng rời đi.

Vội vàng đi làm nên không có cơ hội làm việc xấu.

Chiều đi làm, Vương Quốc Hoa phát hiện thái độ của người khác đối với mình đã thay đổi. Không ít người từ xa thấy mình liền trốn, trước đây còn có thể gật đầu cười cười. Vương Quốc Hoa biết đây là hậu quả cuộc họp do Ngôn Lễ Hiếu tổ chức nhưng hắn cũng không trách Ngôn Lễ Hiếu. Nói tóm lại người ta sợ mình mặc dù không thoải mái bằng việc người ta thích mình nhưng nó vẫn tốt hơn bị người đồn thổi.

Thực ra Vương Quốc Hoa đến Ban giám sát thì mới đầu không hài lòng với chức phó chủ nhiệm, vốn không có ý động tay động chân. AI ngờ tên chánh văn phòng Lâm và Tạ Vệ Quốc không biết điều, mình mới vừa đi làm đã định làm mình mất hết quyền lực, việc này hắn sao có thể chịu. Việc Chánh văn phòng Lâm luôn đóng chặt cửa đã làm Vương Quốc Hoa thấy không đúng, sau đó Tạ Vệ Quốc không nghe lời, đến họp muộn thì không có chỗ dựa thì hắn dám làm sao?

Đây đều là nguyên nhân khiến Vương Quốc Hoa phải ra tay lập uy. Ban giám sát dù sao vẫn quá nhỏ, không có nhiều con đường để thăng bằng. Nếu muốn nhanh chóng triển khai công việc thì phải dùng thủ đoạn tạo hiệu quả ngay lập tức.

Vừa đến văn phòng, Vương Quốc Hoa chỉ nghe thấy Cao Quyên Quyên đang lớn tiếng nói:

- A, Ngô Sở, mình thích nhất cô ấy.

Vương Quốc Hoa lặng lẽ tiến vào, chỉ thấy trong tay Cao Quyên Quyên cầm một tờ báo, miệng ngâm nga bài hát. Vương Quốc Hoa cơ bản không có tế bào âm nhạc, mấy năm trước còn nghe được nhạc rock, sau đó loại nhạc này không lưu hành, ngược lại mấy bài hát ủ rũ, buồn bã, tình cảm lưu hành để tán gái. Có một bộ phận các cô gái thích loại này.

Vương Quốc Hoa đang chuẩn bị xoay người rời đi thì Cao Quyên Quyên ở bên trong lại gào khóc kêu:

- Trời ạ, tôi không mua được vé, tìm người cũng chỉ có thể được vé phía tít sau, nếu ai có thể lấy được vé gần sân khấu để nhìn Ngô Sở một chút thì tôi sẽ lấy thân báo đáp.

- Hừ, dù cô có đồng ý cũng phải xem có người muốn hay không?

Giọng không hài hòa vang lên từ miệng quạ của Trương Quốc Thắng, Cao Quyên Quyên nổi giận hét ầm lên.

- Trương Quốc Thắng, tôi dù lấy gà lấy lợn cũng không lấy tên mặt rỗ.

Ngọn lửa chiến tranh sắp lan tràn, Vương Quốc Hoa vội vàng bước nhanh tới cửa ho khan một tiếng uy nghiêm nhìn mọi người.

- Ầm ĩ gì thế, coi đây là chợ hả? Muốn làm ầm thì ra ngoài, muốn làm ầm gì thì cứ việc.

Uy tín của Vương Quốc Hoa đã sớm được bao người kia đẩy lên cao vút, lời răn dạy này có hiệu quả rất rõ ràng. Hai người đương sự trở nên ngoan ngoãn.

Chắp tay sau lưng chủ nhiệm Vương uy nghiêm nhìn một vòng đột nhiên phát hiện vẻ mặt Trương Quốc Thắng thừ ra, Mạnh Khiết ngẩng đầu lên nhìn ra sau lưng Vương Quốc Hoa, hai mắt rất thẳng. Cao Quyên Quyên càng không cần phải nói, trợn tròn mắt.

Vương Quốc Hoa cảm thấy rất không bình thường theo bản năng nói:

- Sao thế?

Trương Quốc Thắng chỉ chỉ sau lưng Vương Quốc Hoa, chủ nhiệm Vương quay đầu lại chỉ thấy một mỹ nữ tóc xoăn, một chiếc váy màu trắng, bên trên là áo gile màu hồng, bên dưới là tất chân màu đen, giày cao gót trên mườiphân.

- Đồng chí, cô tìm ai?

Chủ nhiệm Vương nghiêm mặt hỏi.

Mỹ nữ hiện đại trừng mắt nhìn đầy khinh thường, đi tới đưa tay ra, ngón tay chỉ chỉ vào trán chủ nhiệm Vương:

- Đương nhiên tìm tên sở khanh này.

- Đồng chí này nói chuyện phải có trách nhiệm đó, chủ nhiệm Vương của chúng tôi luôn là người chính trực.

Trương Quốc Thắng nịnh bợ đầy căm phẫn đứng lên nói.

Vương Quốc Hoa chưa kịp phát biểu ý kiến, mỹ nữ xinh đẹp đã đánh giá Trương Quốc Thắng:

- Cậu này được đó, có trung thành, đáng bồi dưỡng.

Vương Quốc Hoa lúc này mới nói với Sở Sở:

- Được rồi, đi vào văn phòng anh đi, đừng ở đây giả thần giả quỷ.

Sau đó hắn nói với mọi người:

- Đây là vợ tôi, về sau mọi người gọi là chị.

Ba thanh niên trợn mắt há mồm nhưng cũng chỉnh tề đứng lên, cung kính ân cần chào hỏi:

- Chị dâu.

- Hôm nay tới gấp, tối mai tôi mời mọi người ăn cơm.

Sở Sở xua xua tay bước đi.

Văn phòng chỉ yên tĩnh trong nháy mắt rồi đột nhiên bạo động.

- Trời ạ, phu nhân của chủ nhiệm Vương đúng là đả kích sự tự tin của phụ nữ.

Nói lời này đương nhiên là Cao Quyên Quyên – người luôn đánh giá cao dung mạo của mình.

- Gì chứ, đả kích sự tự tôn của đàn ông mới đúng.

Trương Quốc Thắng cũng than thở một câu.

Mạnh Khiết cũng luôn tin vào vẻ ngoài của mình lúc này cũng rất không tự tin nói.

- Đúng thế, đẹp như ngôi sao vậy.

Vương Quốc Hoa dẫn Sở Sở đi đến văn phòng, hắn vừa mở cửa vừa hỏi:

- Khai báo thành khẩn, có phải muốn đột nhiên tập kích không?

- Gì chứ, người ta quan tâm anh, cảm thấy anh bận việc nên không báo trước thôi.

Sở Sở không tự tin đáp lại một câu, sau đó cô vui vẻ nháy mắt đưa tình.

- Quốc Hoa, em mặc thế này được không?

- Tục, quá tục.

Vương Quốc Hoa rất không nể mặt đáp lại một câu, thực ra không nghiêm trọng như vậy. Khí chất của Sở Sở đã quyết định cô mặc gì trông cũng đẹp. Chẳng qua Vương Quốc Hoa vẫn thấy Sở Sở mặc bộ váy màu trắng, tóc tết lại mới là Sở Sở đẹp nhất.

- Tục, không phải chứ, mái tóc này làm em mất hơn ba trăm đồng, còn mất mấy tiếng đó.

Sở Sở không cam lòng lẩm bẩm nói, cô lấy chiếc gương nhỏ trong ví, cẩn thận nhìn. Phụ nữ ở vài lúc thường dễ bị đánh lạc đề tài. Vương Quốc Hoa không cố ý đi sửa, hắn đi rót cốc trà nóng cho Sở Sở, đẩy Sở Sở ngồi xuống ghế đối diện.

- Đi từ lúc nào? Từ trưa à?

Sở Sở cất gương đáp.

- Ôi, tốn không 300 đồng, lát em phải làm lại như cũ vậy. Hả, trưa em ăn cơm hộp, sáng đã tới nhưng bận làm tóc.

- Uống miếng nước đi, anh đi tìm trưởng ban thư ký xin phép.

Vương Quốc Hoa cười cười sờ mặt Sở Sở, động tác thân thiết được đáp lại bằng nụ cười ngọt ngào của Sở Sở, cô dùng mặt và vai kẹp tay Vương Quốc Hoa.

- Anh còn phải xin phép ư, ở đây không phải anh lớn nhất sao? EM nghe nói anh bây giờ là là chủ nhiệm Ban giám sát mà.

Sở Sở hỏi một câu, tay cũng khẽ vuốt tay Vương Quốc Hoa.

- Đây là trụ sở tỉnh ủy, không phải ủy ban quận Hồng Sam. Anh trước đây ở quận Hồng Sam có đi làm hay không thì không ai dám quản, ở trụ sở này lại có nhiều lãnh đạo. Không xin phép chẳng may có việc tìm anh mà không thấy người sẽ có ảnh hưởng không tốt.

Vương Quốc Hoa vừa nói liền đi, Sở Sở nói:

- Chờ chút anh.

Vương Quốc Hoa đứng lại, Sở Sở dán tới sau lưng ôm hắn, cô nhỏ giọng nói:

- Anh đúng là, mấy ngày không gặp mà không biết ôm người ta một cái.

Vương Quốc Hoa chỉ chỉ cửa đang mở, Sở Sở lúc này mới bỏ ra.

- Lát đi cùng em sang ủy ban tỉnh một chuyến, hôm qua bố em gọi điện tới nói ông có quan hệ khá tốt với chủ tịch tỉnh Đoạn, không đến chào hỏi là không có lễ phép.

Cả người Vương Quốc Hoa thoáng cái cứng lại, Sở Sở nháy nháy mắt cười cười với hắn được đổi lại một nụ cười khổ. Vương Quốc Hoa xoay người ra ngoài, Sở Sở không đợi hắn đi xin phép về đã nói chuyện sang ủy ban tỉnh, đây là hành vi khá thông minh. Ở nhiều chuyện Vương Quốc Hoa có giới hạn của mình, Sở Sở đương nhiên biết nắm chừng mực.

Từ khi kết hôn tới nay, Sở Sở chưa bao giờ nghe Vương Quốc Hoa nói bất cứ câu nào không hay về Hứa Nam Hạ, dù là lúc chỉ có hai vợ chồng. Đây là Vương Quốc Hoa biết chừng mực, mà Sở Sở cũng là người phụ nữ thông minh nên không phạm sai lầm sơ đẳng này.

Vương Quốc Hoa tìm tới văn phòng Ngôn Lễ Hiếu, bên trong có mấy người đang chờ. Thư ký đang ngồi ngay ngắn ở vị trí thấy Vương Quốc Hoa liền đứng bật dậy như có lò xo dưới mông.

- Chủ nhiệm Vương, tôi vào thông báo.

Mấy cặp mắt ghen ghét nhìn tới, Vương Quốc Hoa cười cười xua tay nói:

- Không cần làm phiền trưởng ban thư ký, chắc lãnh đạo đang bận. Tôi tới xin nghỉ nửa ngày, lát phiền cậu chuyển lời.

Thư ký rất nghiêm túc gật đầu nói:

- Được, tôi nhớ kỹ.

Nhìn bộ dạng người không biết còn tưởng hắn là thư ký của Vương Quốc Hoa.

Vương Quốc Hoa nói xong đi ra. Vừa đi Vương Quốc Hoa vừa thoáng suy nghĩ rồi thấy vẫn nên đi báo cáo. Vương Quốc Hoa lững thững đi tới văn phòng Hứa Nam Hạ. Ở chỗ Hứa Nam Hạ không có bao người, không phải là không muốn tới mà là người đủ tư cách đến đây là quá ít.

Cao Nguyên đang dọn văn bản trên bàn thấy Vương Quốc Hoa, y bỏ công việc trong tay lại.

- Ồ, chủ nhiệm Vương sao hôm nay lại rảnh rỗi tới đây thế?

- Cút, đừng có kêu loạn.

Vương Quốc Hoa cười cười ném bao thuốc tới, Cao Nguyên cầm rút một điếu châm.

- Đi vào đi, bí thư Hứa bây giờ không có việc gì.

Vừa nói Cao Nguyên vừa dùng mắt đảo đảo nhìn quanh.

Vương Quốc Hoa không trực tiếp vào mà cười mắng.

- Đừng hại tôi bị bí thư Hứa mắng một chút quy củ cũng không hiểu, đây không phải nhà bí thư Hứa. Mau vào thông báo đi, tôi có chút chuyện.

Nụ cười trên mặt Cao Nguyên tự nhiên hơn nhiều, hắn gật đầu nhỏ giọng nói.

- Thuốc này được đó, hút hết rồi đi.

Vương Quốc Hoa lấy thêm bao nữa ném xuống bàn.

- Mau đi, vợ tôi đang chờ ở văn phòng đó.

Có lời Cao Nguyên không thể hỏi nhiều, Vương Quốc Hoa nhắc đến Sở Sở, Cao Nguyên chỉ biết việc này không nên hỏi. Hắn vội vàng dập điếu thuốc gõ cửa báo một tiếng rồi ra hiệu Vương Quốc Hoa có thể vào. Vương Quốc Hoa lúc này mới cất bước vào phòng trong.

Hứa Nam Hạ đang ngồi ngay ngắn sau bàn làm việc, thấy Vương Quốc Hoa vào, ông không mỉm cười mà nghiêm túc nói:

- Lúc đi làm còn chạy tới đây làm gì, không chú ý ảnh hưởng hả?

Hứa Nam Hạ trông như nghiêm túc nhưng thực ra là thân thiết, người bình thường thì có tư cách để bí thư Hứa nói như vậy sao?

- Cháu có chút chuyện không hiểu rõ nên cố ý đến hỏi ý ngài.

Vương Quốc Hoa không hề khẩn trưởng, bình tĩnh nói. Hứa Nam Hạ bỏ văn bản xuống, ngẩng đầu cười nói:

- Còn có chuyện mà cháu không nghĩ ra ư? Nói nghe chút xem.

Vương Quốc Hoa nói qua việc Sở Sở vừa nãy bảo mình cùng sang ủy ban tỉnh gặp Đoạn Phong. Hứa Nam Hạ nghe vậy cười nói:

- Chú không nghĩ gì đâu, bố vợ cháu có quan hệ không kém với Đoạn Phong, trước đây qua lại khá thường xuyên. Khi đó Sở Giang Thu làm ở công ty nhà nước, Đoạn Phong làm ở Bộ tài chính, một vài công việc cũng có lui tới.

Thực ra Vương Quốc Hoa không cần đáp án này mà là đến để Hứa Nam Hạ biết có chuyện đó. Vương Quốc Hoa nếu không nghĩ ra thì còn dám đến đây, còn xứng tới dây ư? Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, chỉ cần đi đến báo cáo trước một tiếng là không có chuyện gì cả.

- Bố vợ cháu đúng là nhiều chuyện, bên phía chủ tịch tỉnh Đoạn Phong thì cháy không muốn có qua lại gì.

Vương Quốc Hoa thuận miệng nói một câu với vẻ oán giận, Hứa Nam Hạ nghe vậy nghiêm mặt nói.

- Không thể nói như vậy, cháu không thể ở mãi tại tỉnh ủy này mà. Ý của chú là ngồi ở Ban giám sát một năm rồi nên đi xuống. Cháu không thích hợp làm việc ở cơ quan, thả cháu lên tỉnh ủy chỉ là kế lấy lui làm tiến. Rất nhiều chuyện bây giờ chú không thể giải thích rõ với cháu, sau này cháu sẽ biết.

Hứa Nam Hạ có thể nói một câu như vậy đúng là không dễ dàng, có thể thấy ông coi trọng Vương Quốc Hoa như thế nào. Đương nhiên đây cũng có lý do Hứa Nam Hạ muốn Vương Quốc Hoa hiểu.

- Ngài làm việc, cháu phải về, Sở Sở đang đợi cháu ở dưới lầu.

Cuối cùng Vương Quốc Hoa có thể yên tâm cùng Sở Sở sang bên ủy ban tỉnh. Vương Quốc Hoa vừa đi vừa thầm than thở. Ông bố vợ Sở Giang Thu không biết xúc động dây thần kinh gì không ngờ dùng chiêu này. Mục đích của Sở Giang Thu là rất rõ, y ám chỉ Hứa Nam Hạ là con rể tôi dù ở tỉnh Nam Thiên nhưng không nhất định phải đi theo anh, còn có người khác có thể dùng nó.

Đương nhiên ý này là ý bên ngoài, ý bên trong Vương Quốc Hoa chưa chắc có thể hiểu. Hứa Nam Hạ thật ra biết rõ trong lòng, Sở Giang Thu đơn giản chỉ là muốn gây chút chuyện khiến Hứa Nam Hạ phải suy nghĩ. Trung Quốc có nhiều tỉnh như vậy nhưng bí thư tỉnh ủy các nơi có tỉ lệ lớn nhất vào Bộ chính trị thì một là tỉnh Nam Thiên, một là tỉnh Liêu Nguyên phía đông bắc. Hứa Nam Hạ đã đến vị trí này, Sở Giang Thu dùng mấy thủ đoạn nhỏ kia cũng không gây sóng gió gì cả, chỉ là tạo chút không khí ngột ngạt mà thôi.

Đoạn Phong nhỏ hơn Hứa Nam Hạ năm tuổi, làm chủ tịch của tỉnh có kinh tế đứng đầu Trung Quốc, tiền đồ tương lai chưa chắc dưới Hứa Nam Hạ. Trung ương Đảng đưa một người còn trẻ, có năng lực như vậy đến tỉnh Nam Thiên làm chủ tịch tỉnh thì chẳng lẽ không có ý muốn tạo đối trọng với Hứa Nam Hạ? Sở Giang Thu thoáng uy hiếp mới là nguyên nhân tại sao khiến Hứa Nam Hạ bình tâm giải thích cho Vương Quốc Hoa.

Việc này Vương Quốc Hoa nghĩ ra được cũng tốn không ít tâm trí. Nội đấu trong chính trị luôn là giai điệu chủ đạo, chẳng lẽ sẽ không thể nào cùng bắt tay làm việc sao? Không nên đấu một cách rõ ràng như vậy, thời gian tâm trí đó để làm việc có tốt hơn không? Vương Quốc Hoa rát nhanh vứt bỏ nguyện vọng tốt đẹp đó. Theo chính trị mấy năm, Vương Quốc Hoa chính là đi tới như vậy. Mặc kệ nhận chức ở đâu đầu tiên là xử lý người, đứng vững gót chân mới có hy vọng triển khai công việc, nếu không thì đừng mong làm được gì cả.

Vương Quốc Hoa vừa về đến đầu hành lang đã thấy một người thần bí đứng trước cửa văn phòng mình. Vương Quốc Hoa rất tự nhiên ho khan một tiếng, người kia quay lại, cả người cứng đờ.

- Chủ nhiệm, tôi còn tưởng ngài không ở đây.

Tạ Vệ Quốc dở khóc dở cười, vẻ mặt có thể nói rất khó coi.

- Có việc ư?

Vương Quốc Hoa mặt không chút thay đổi hỏi một câu, Tạ Vệ Quốc vội vàng nhỏ giọng nói:

- Cũng không có việc gì lớn chỉ là tôi nghe nói hóa đơn đang ở chỗ ngài.

- Ừ, có chuyện này, anh vào đây lấy đi.

Vương Quốc Hoa làm như không có chuyện gì đi tới gõ cửa.

Cửa rất nhanh được mở ra, Sở Sở đã đổi bộ đồ, chiếc váy đơn giản, bình thường đi làm cô đều mặc bộ này, chiếc giày cao gót dưới chân cũng đổi thành giày búp bê, tóc xoăn không còn thấy một sợi, tóc rất quy củ buộc sau lưng, hóa trang trên mặt cũng được tẩy sạch.

Nhìn thấy Sở Sở, mắt Tạ Vệ Quốc không ngừng đảo thầm nghĩ thằng này quá may mắn không ngờ tìm được mỹ nữ như thế này làm vợ, quá hâm mộ rồi.

Vương Quốc Hoa tiện tay cầm lấy tờ hóa đơn trên bàn đưa cho Tạ Vệ Quốc.

- Lão Tạ, là cái này hả?

Tạ Vệ Quốc lúc này mới bị gọi hồn về, vội vàng cầm lấy nói.

- Chính là cái này, tôi đi làm việc.

Vương Quốc Hoa đưa tay chặn lại:

- Lão Tạ, công tác giám sát ở cục Văn hóa thành phố Việt Châu đến đâu rồi, bận lắm không, lúc nào có thể trình báo cáo lên?

Tạ Vệ Quốc vẫn né tránh không nói chuyện này, bây giờ Vương Quốc Hoa nhắc đến, hắn đành nghiêm túc trả lời.

- Công việc này còn một thời gian nữa, chờ vài hôm nữa là có thể có báo cáo.

Vương Quốc Hoa gật đầu nói:

- Ừ, nắm chắc một chút, thành phố Việt Châu không thể so với nơi khác, nó nằm ngay dưới mí mắt tỉnh ủy, xảy ra chuyện sai lầm gì thì cả anh và tôi đều có trách nhiệm, đi làm đi.

Đuổi Tạ Vệ Quốc ra, Vương Quốc Hoa xoay người đối mặt với Sở Sở, Sở Sở nhìn cửa nói.

- Tên kia không phải thứ gì tốt.

Vương Quốc Hoa cười cười ôm eo cô nói:

- Anh biết, vừa mới xử lý hắn mà, đi, sang ủy ban tỉnh.

Ra ngoài xuống lầu, Sở Sở lái xe tới nhưng lúc này vẫn chui vào xe Vương Quốc Hoa. Ngồi trên ghế phụ, cô nhíu mày nói:

- Bí thư Hứa không nói gì chứ?

Vương Quốc Hoa không nói chuyện, Sở Sở cười cười một tiếng.

Đến trụ sở ủy ban tỉnh, xe bị chặn lại kiểm tra, Vương Quốc Hoa đưa thẻ công tác rồi đăng ký mới vào được. Tìm tới văn phòng Đoạn Phong, gian ngoài có không ít quan chức chờ gặp. Hai vợ chồng xuất hiện khiến không ít người tìm tới, chủ yếu là do hiệu quả từ Sở Sở. Vương Quốc Hoa từ bê ngoài thì không có gì là xuất chúng cả.

Thư ký Đoạn Phong khoảng 37, 38 tuổi, ánh mắt liếc nhìn hai vợ chồng rồi đứng lên ngay.

- Hai vị có việc gì? Đồng chí này tôi nếu không nhìn lầm thì anh là chủ nhiệm Vương – Ban giám sát tỉnh ủy?

Chi tiết này làm Vương Quốc Hoa có chút kinh ngạc, không ngờ thư ký của Đoạn Phong liếc mắt cái là nhận ra mình. Xem ra tin tình báo của chủ tịch tỉnh Đoạn Phong không kém, bên người bí thư Hứa có ai đều biết rõ.

- Tôi là Vương Quốc Hoa.

Vương Quốc Hoa cũng không hề tỏ vẻ đắc ý vì được nhận ra, bình tĩnh nói. Sở Sở đứng bên không nói gì, tay vẫn khoác tay Vương Quốc Hoa như đang đi tham gia bữa tiệc.

- Chào anh, chào anh, mời ngồi, chủ nhiệm Vương quá khách khí rồi.

Thư ký nhiệt tình một cách không ngờ, Vương Quốc Hoa bất đắc dĩ nắm tay với đối phương, thuận tiện giới thiệu Sở Sở. Thư ký nghe tên Sở Sở càng nhiệt tình hơn.

- Chào mừng, chào mừng, hai vị chờ chút, tôi vào thông báo.

Thư ký của Đoạn Phong bình thường rất oai phong, khó gần, bình thường gặp người đâu có tươi cười. Nếu gặp lần đầu tiên còn tưởng hắn là người rất nhiệt tình nữa chứ.

Trong phòng này không ai nhận ra Vương Quốc Hoa, nhưng thật ra từ phòng trong có một người đi ra vừa thấy Vương Quốc Hoa đã nhảy ra, sau đó tươi cười đầy mặt đi tới, chủ động đưa tay tới.

- Ồ, Quốc Hoa, chào cậu, đã lâu không gặp.

Vương Quốc Hoa rất muốn nói một câu “Không phải mình không hiểu mà thế giới này biến hoá quá nhanh”

Dương Quốc Minh và Vương Quốc Hoa nói là không đội trời chung cũng không quá đáng, chính là như vậy nên trước mặt một đám người toàn là cấp giám đốc sở mà Dương Quốc Minh lại rất nhiệt tình chào hỏi Vương Quốc Hoa, giống như bạn bè lâu năm.

- Thị trưởng Dương, không bây giờ phải gọi là bí thư Dương.

Vương Quốc Hoa sớm rèn luyện được để mình không lộ cảm xúc, chút việc nhỏ này chưa khiến hắn biến sắc được. Vương Quốc Hoa cũng rất nhiệt tình đáp lại đối phương.

- Vị này là?

Dương Quốc Minh nhìn Sở Sở Vương Quốc Hoa giới thiệu qua, lại một phen nhiệt tình bắt tay. Dương Quốc Minh lần nữa thể hiện nhiệt tình mời chủ nhiệm Vương lúc rảnh đến thị xã Bắc Sơn thị sát, nhất định đón tiếp tốt….

Thư ký bên trong đi ra nói với hai người.

- Hai vị, chủ tịch tỉnh cho mời.

Trong ánh mắt hâm mộ của bao người, Vương Quốc Hoa cùng Sở Sở đi vào phòng trong. Vừa vào Vương Quốc Hoa phải giật mình bởi vì chủ tịch tỉnh Đoạn Phong đã đứng khỏi bàn làm việc, đứng ở giữa phòng cười chào hai người.

- Quốc Hoa tới, đây là Sở Sở hả, ha ha, mới mấy năm không gặp mà Sở Sở đã lấy chồng.

Nói về phong độ Đoạn Phong tuyệt đối trên Hứa Nam Hạ, đối đãi với người rất nhiệt tình làm người ta có cảm giác như cơn gió xuân đập vào mặt. Không giống Hứa Nam Hạ luôn mang theo vẻ uy nghiêm, ít nhất trong mắt nhiều người thì Đoạn Phong càng thân thiện hơn.

Vương Quốc Hoa đương nhiên sẽ không tưởng rằng sự nhiệt tình của Đoạn Phong là do y thay đổi lập trường. Nhân vật chính của hôm nay là Sở Sở, cô vẫn không chủ động nói chuyện, thậm chí không gọi điện tới. Điều này làm Vương Quốc Hoa có chút không hài lòng.