Phù Diêu

Chương 473: Đao

Nghiêm Quang Huy liếc mắt một cái là nhận ra Vương Quốc Hoa. Chuyện ngày đó hắn mãi không thể nào quên được, vẫn luôn cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì đó. Hôm nay vừa thấy Vương Quốc Hoa, hắn chỉ biết sẽ có chuyện xấu. Phó chủ nhiệm Ban giám sát tỉnh ủy, do chủ nhiệm Ban giám sát thị ủy cùng với bí thư quận ủy cùng đi, trận thế này làm tim Nghiêm Quang Huy như thành tro tàn.

Quá trình chào mừng rất bình thường, vị phó chủ nhiệm Ban giám sát tỉnh ủy bắt tay mọi người không có gì khác lạ cả, thậm chí lúc bắt tay Nghiêm Quang Huy, Vương Quốc Hoa tỏ vẻ rất bình thường giống như quên việc kia rồi. Nhân vật chính của hội nghị hôm nay là Ban giám sát tỉnh ủy, vì vậy bí thư quận ủy sau khi nói mấy câu giới thiệu liền nói:

- Sau đây mời chủ nhiệm Vương – Ban giám sát tỉnh ủy phát biểu.

Sau trang vỗ tay dài, Vương Quốc Hoa từ tốn mở miệng nói:

- Kính thưa các đồng chí, hôm nay tôi muốn nói đầu tiên là khẳng định công việc của mọi người, không có công việc của các vị thì không biết hoàn cảnh trên đường phố thành phố Việt Châu sẽ như thế nào nữa. Mọi người nghĩ xem mười năm, thậm chí xa hơn nữa là biết một thành phố không thể không có quản lý thị trường. Nhưng quản lý thị trường trong quá trình chấp pháp có hành vi quá mức là không thể được. Đây chính là mục đích chính mà tôi tới đây ngày hôm nay. Bí thư tỉnh ủy Hứa đã có chỉ thị tinh thần về quá trình chấp pháp văn minh, sau đây …

Vương Quốc Hoa nói khá ngắn gọn, chỉ tầm mười phút là nói xong, kết quả cả hội nghị như không thích ứng. Cán bộ tỉnh ủy tới sao lại nói ngắn gọn như vậy chứ? Không kéo dài một hai tiếng sao?

Thực tế chính là như vậy, Vương Quốc Hoa nói xong liền do Vạn Phương Đông tuyên bố trưởng phòng, phó trưởng phòng quản lý thị trường ở lại một chút, người khác rời đi. Sau đó mọi người vào phòng hội nghị nhỏ bên cạnh. Nói mấy câu khách khí, bí thư quận ủy Vạn Phương Đông giao quyền lên tiếng ra cho Vương Quốc Hoa.

- Vừa nãy trong hội nghị có vài lời tôi không nói. Không phải không muốn mà là cân nhắc đến uy tín trong công việc của các vị đang ngồi đây nên quyết định không nói ra. Công việc quản lý thị trường rất khó làm, điểm này tôi có thể giải thích. Tôi cũng đã từng công tác ở dưới quận nên hiểu khó xử của mọi người. Nhưng khó xử là khó xử, đây không phải lý do để mọi người trong quá trình chấp pháp có thể dùng bạo lực. Ở đây tôi không điểm danh phê bình tác phong làm việc của một vài đồng chí. Các vị không nên nghi ngờ tôi tin theo lời đồn, tôi tận mắt thấy có nhân viên quản lý thị trường chấp pháp bạo lực. Hôm nay bí thư quận ủy Vạn cũng tới, trong hội nghị này tôi có thể nói rõ với mọi người một điều các chợ cóc, hàng quán rong như đám cỏ khô vậy, đốt hết chỉ cần có gió xuân là sống lại.

Vương Quốc Hoa nói vậy làm mọi người đều không nhịn được cười, không khí cũng nhẹ nhàng hơn.

- Mọi người cười cũng chứng minh tôi nói đúng. Nhưng vấn đề này mọi người đã nghĩ tới một điều đó là tại sao cứ càng bắt thì càng nhiều. Trong các quán hàng rong quả thật có vài ví dụ đặc biệt nhưng hầu hết trong số đó đều do cuộc sống bức bách. Tôi là nghĩ như thế này, về sau trong quá trình chấp pháp ngoài việc chấp pháp văn minh ra thì có thể suy nghĩ xem làm như thế nào hỗ trợ những người kia không? Ví dụ như với các hộ cá thể không chịu nổi tiền thuê địa điểm tại các chợ chính thức, bên quản lý thị trường có thể có hỗ trợ nhất định về giảm phí, chính quyền cũng có thể có ưu đãi về thuế cho các hộ này. Không dấu các vị, lời này không phải tôi nghĩ ra, bí thư tỉnh ủy Hứa rất coi trọng vấn đề này, tự mình tìm tôi nói chuyện này. bí thư Hứa cũng ám chỉ có thể giải thích khó khăn của cán bộ cơ sở, nhưng ngài càng hy vọng thấy chính là Đảng ủy, chính quyền cơ sở ở vấn đề này cần linh hoạt một chút, chủ động một chút, dùng hoạt động thực tế để giảm bớt các xung đột, các vấn đề không thoải mái khi chấp pháp. Hôm nay tôi đến đây chính là trong thời gian trước tỉnh ủy nhận được tài liệu tố cáo, nói đến việc đội quản lý thị trường quận Lĩnh Đông trong quá trình chấp pháp có tồn tại vấn đề. bí thư Hứa chỉ thị nhất định phải nghiêm túc xử lý vấn đề này, đồng thời cũng ám chỉ đối với đồng chí cơ sở phạm sai lầm cần phải phê bình và giáo dục, không thể một gậy đánh chết, để cho bọn họ một cơ hội sửa lại sai lầm. Được rồi, hôm nay tôi nói tới đây, sau đây mời bí thư Vạn nói.

Vương Quốc Hoa dẫn đầu vỗ tay, hắn nhìn thoáng qua Nghiêm Quang Huy, tên này như đang mộng du, ánh mắt rất mơ hồ.

Vạn Phương Đông cũng có chút khẩn trương, chỉ sợ Vương Quốc Hoa mặc kệ tất cả mà làm loạn một phen. Mặc dù đối với y mà nói cũng không có tổn thất gì lớn nhưng đây dù sao cũng không phải chuyện tốt. Quận Lĩnh Đông xảy ra chuyện, bí thư quận ủy nhất định sẽ bị mắng vài câu, sẽ có trách nhiệm. Ai ngờ Vương Quốc Hoa lại nói như vậy, không muốn làm loạn, không muốn gây chuyện. Trước đó thị ủy đã có chỉ thị rất rõ ràng chỉ cần không quá mức thì phải tích cực phối hợp. Tình hình tài chính của Quận Lĩnh Đông khá tốt, có chỉ thị của thị ủy, hơn nữa vừa nãy Vương Quốc Hoa đã nói bí thư Hứa coi trọng việc này, không phải từng vị chủ nhiệm, phó chủ nhiệm Ban giám sát tỉnh ủy nào cũng dám động tí là dùng tới bí thư Hứa. Vạn Phương Đông đã cẩn thận cân nhắc lời Vương Quốc Hoa nói.

Vạn Phương Đông mới 40 tuổi nên rất muốn tiến bộ, vẫn còn nhiều thời gian, làm thêm ở Quận Lĩnh Đông một khóa nữa rồi cố gắng đi lên bước nữa. Vương Quốc Hoa còn trẻ như vậy đã là phó chủ nhiệm Ban giám sát tỉnh ủy, tuy không thể nói sẽ giúp con đường làm quan của Vạn Phương Đông thuận lợi hơn, chỉ cần không gây ảnh hưởng xấu là tốt rồi. Đủ loại đầu mối đan xen vào nhau khiến Vạn Phương Đông nhanh chóng có quyết định.

- Lời của chủ nhiệm Vương thì mọi người đều nghe thấy đó, tôi cũng rất cảm động. Một ít đồng chí chúng ta luôn oán giận nói công tác cơ sở khó làm, công tác quản lý thị trường càng khó làm hơn. Không làm thì quần chúng nhân dân bất mãn, làm thì lại làm quần chúng không hài lòng. Theo tôi thấy chủ nhiệm Vương nói chẳng khác cho mọi người một ý tưởng trong công việc. Chúng ta không chỉ cần chấp pháp, còn cần cân nhắc sự khó xử của đối tượng bị chấp pháp. Bán hàng rong trên đường, vỉa hè, chịu mưa chịu nắng, tôi nghĩ không ai muốn như vậy mà. Ở đây tôi thay mặt quận ủy, ủy ban tỏ thái độ về sau trong quá trình chấp pháp của đội quản lý thị trường, không chỉ cần chấp pháp văn minh mà còn cần phải tìm mọi cách giải quyết vấn đề không có nơi kinh doanh cho các hộ dân. Đội quản lý thị trường cần phải cao độ coi trọng ý kiến của chủ nhiệm Vương. Quận ủy, ủy ban quận cũng sẽ nghiêng tài chính cho phương diện này. Quản lý thị trường quận ta về sau chấp pháp không chỉ cần văn minh, còn cần phải chú ý nhiều vấn đề khác nữa.

Vạn Phương Đông nói không dài, có lẽ bị Vương Quốc Hoa ảnh hưởng nên vậy. Tóm lại hội nghị này xong thì còn chưa hết giờ làm. Hội nghị này rất đặc biệt, đến đột nhiên, đi cũng nhanh chóng.

Lúc sắp lên xe, Vương Quốc Hoa bắt tay chào tạm biệt mọi người, lúc bắt tay Nghiêm Quang Huy, hắn đột nhiên cười nói:

- Tôi sẽ quay lại, hy vọng lần quay lại sau thì diện mạo công việc của đội quản lý thị trường quận Lĩnh Đông sẽ có chuyển biến về chất.

Ánh mắt mờ mịt của Nghiêm Quang Huy đột nhiên có chuyển biến, mắt đỏ lên, mũi cay cay.

Về đến xe, Vạn Phương Đông mời Vương Quốc Hoa lên xe mình. Xe vừa lăn bánh, Vạn Phương Đông thở dài nói:

- Trình độ của chủ nhiệm Vương đúng là rất cao, các điều chỉnh cơ sở coi như rất phục.

Vương Quốc Hoa lắc đầu cười khổ nói:

- Bí thư Vạn, thực ra tôi cũng rất oán giận với một vài hiện tượng chấp pháp bạo lực, nhưng chỉ có oán giận thôi cũng vô ích. Mắng hai câu, chửi vài câu, xử lý vài người có thể giải quyết được vấn đề sao? Có thể làm cho những quần thể yếu đuối kia đạt được lợi ích sao? Mấy năm qua quốc gia chúng ta đang củng cố xây dựng pháp chế, nhấn mạnh lấy dân làm gốc. Nhưng trong công việc thực tế của chúng ta đều chỉ hô khẩu hiệu như vậy mà thôi. Chúng ta cần phải làm một ít chuyện thực tế cải thiện cục diện mà không chỉ là dùng cách đơn giản, lỗ mãng để giải quyết vấn đề. Thật sự làm như vậy thì tôi cũng coi như là chấp pháp bạo lực.

Vạn Phương Đông nghe xong đầu tiên là sửng sốt rồi rơi vào suy nghĩ. Lát sau y mới cười ha hả nói.

- Rất đúng, tôi học hỏi được nhiều.

Vẻ khác lạ của Nghiêm Quang Huy bị trưởng phòng nhìn thấy. Hai người có quan hệ khá tốt, trưởng phòng quan tâm hỏi một câu, Nghiêm Quang Huy thở dài một tiếng nói.

- Hôm nay tôi còn tưởng mình không thoát được chứ?

Sau đó hắn nói qua chuyện hôm đó ra, trưởng phòng nghe xong cũng hít sâu một hơi, vậy mới hiểu cấp dưới cửa mình vừa đứng ở đầu vực thẳm.

- lập tức tổ chức hội nghị đảng ủy, chuyện này tuyệt đối không thể coi nhẹ.

Trưởng phòng vốn không coi việc này vào đâu lập tức cảm thấy sau lưng như có dao đâm. Chuyện hôm nay không ngờ lại nguy hiểm như vậy, bảo sao nhiều quận, huyện như vậy mà chủ nhiệm Vương lại đến quận mình. Cũng may chủ nhiệm Vương tuy còn trẻ nhưng khá rộng lượng.

Vạn Phương Đông thầm may mắn chuyện hôm nay kết thúc thuận lợi, hắn mời Vương Quốc Hoa ở lại dùng cơm, lần này Vương Quốc Hoa rất kiên quyết tỏ vẻ phải về báo cáo với lãnh đạo, không dám chậm trễ.

Vạn Phương Đông cũng không ép, y bảo nhân viên đưa ít đồ “đặc sản” vào cốp xe, sau xe. Vương Quốc Hoa vốn định từ chối nhưng cuối cùng vẫn bảo Trương Quốc Thắng và Cao Quyên Quyên nhận mang về chia cho mọi người. Hai người Trương Quốc Thắng rất hưng phấn.

Trên đường về Trương Quốc Thắng tự xin làm lái xe, Cao Quyên Quyên ngồi ở bên cạnh hưng phấn hua hua tay. Cô bé này rất hài lòng lấy mấy túi ở cốp xe ra kiểm tra hết. Trong các “đặc sản” của Ban giám sát thành phố Việt Châu và quận ủy Lĩnh Đông còn có ba chiếc điện thoại di động Motorola mới, còn lại chủ yếu là thuốc, rượu, hải sản khô.

- Chủ nhiệm, mấy thứ này chia như thế nào?

Mắt Cao Quyên Quyên sáng rực lên như tóe lửa, chiếc điện thoại di động này cô vốn đã thích nhưng do tiền lương thấp nên muốn mua thì phải tiết kiệm nhiều tháng.

- Điện thoại di động là thứ mà thanh niên thích, tôi bỏ. Quốc Thắng, Mạnh Khiết, Quyên Quyên, mỗi người một cái. Các đồ khác mang về bảo Mạnh Khiết chia, mỗi người Ban giám sát đều có phần.

Vương Quốc Hoa không ra vẻ thanh cao, xuống dưới nhận chút đồ chỉ cần không phải là tiền hoặc vật quá đắt thì phải nhận, nếu không sẽ làm người ta không an tâm.

Vạn Phương Đông tiễn Vương Quốc Hoa xong liền lập tức báo cáo lên với thị ủy. Trưởng ban thư ký Trần Mộc Căn khi đó không ám chỉ gì, chỉ gật đầu mà thôi. Sau đó Trần Mộc Căn đến báo cáo với Lâm Củng.

- Bí thư Lâm, Vương Quốc Hoa này lần đầu tôi gặp đã thấy không đơn giản. Hắn làm việc quá chính xác, không có chút sơ sót gì, không ai tìm ra tật xấu. Chuyện này nếu hắn muốn làm ầm lên, làm loạn thì cũng có ai nói gì được hắn chứ? Còn không phải véo mũi nhận sao?

Lâm Củng nghe xong phì cười nói:

- Giờ mới biết ư? Không xem thân thế người ta, không đáng chấp nhặt các anh đâu.

Vương Quốc Hoa về đến Ban giám sát tỉnh ủy thì gặp chút chuyện nhỏ. Chiếc điện thoại di động thì cả Cao Quyên Quyên và Trương Quốc Thắng đều yên tâm bỏ vào túi, chỉ có Mạnh Khiết nhân lúc rảnh đi đến văn phòng Vương Quốc Hoa, cô đặt hộp máy điện thoại xuống bàn nói.

- Chủ nhiệm, thứ này quá quý giá, tôi không dám nhận.

Vương Quốc Hoa biết trong lòng cô có suy nghĩ nên cười nói:

- Đây là chút phúc lợi mà thôi, sau này cô sẽ biết phúc lợi của Ban giám sát sẽ cao hơn trước nhiều, yên tâm nhận đi.

Mạnh Khiết cũng rất thích điện thoại di động này, chẳng qua do địa vị của cô có chút xấu hổ. Lát nữa chuyện thẩm định chi tiêu thì cô còn không biết giải thích như thế nào với Chánh văn phòng lâm. Bây giờ lại thêm chiếc máy điện thoại làm cô rất rối rắm. Vương Quốc Hoa nói coi như cho cô một sự an ủi. Mạnh Khiết thoáng do dự nhưng vẫn không chống lại được sức hấp dẫn của chiếc điện thoại.

Ba thanh niên được máy điện thoại, mấy thứ khác phân chia bọn họ không dám tham. Mạnh Khiết chủ trì chia quà ra làm ba phần, chánh văn phòng Lâm, chủ nhiệm Vương, chủ nhiệm Tạ. Phần của Vương Quốc Hoa thì do Cao Quyên Quyên tự mình đưa tới, bỏ túi xuống cô còn nhỏ giọng nói:

- Chủ nhiệm, trước đây được gì đều chỉ là do tên Tạ Vệ Quốc đưa cho chánh văn phòng Lâm một phần còn đâu hắn nhận hết.

Cô bé này tỏ vẻ trung thành khá thẳng, Vương Quốc Hoa nghe xong chỉ cười cười không nói. Cao Quyên Quyên liền nói thêm một câu:

- Còn có ngài đi chính là xe riêng phải không? Theo quy định thì chiếc xe Santana phải là của ngài.

- Tiểu Cao, không nên nói mấy câu gây mất đoàn kết này.

Vương Quốc Hoa lên tiếng cắt ngang mấy câu tố cáo nhỏ của Cao Quyên Quyên, nếu không cô gì cũng có thể nói. Chẳng qua giọng điệu của hắn tuy nghiêm khắc nhưng vẻ mặt không quá khó coi. Cao Quyên Quyên lè lưỡi xoay người đi ra ngoài, chỉ cần tỏ vẻ trung thành là đủ rồi.

Hết giờ làm, Vương Quốc Hoa dọn dẹp chuẩn bị rời đi. Hắn có chút buồn bực nhìn mấy chiếc túi ở góc tường. Trương Quốc Thắng lúc này đi vào nói.

- Chủ nhiệm, tôi mang túi ra xe cho ngài.

Vương Quốc Hoa cười cười không nói, Trương Quốc Thắng lập tức vui vẻ.

Trước khi lên xe, Vương Quốc Hoa đột nhiên lấy một tút Trung Hoa để ở ghế sau đưa cho Trương Quốc Thắng:

- Cầm về mang cho chú hút.

Không đợi Trương Quốc Thắng từ chối, Vương Quốc Hoa đã lái xe đi. Hôm nay Trương Quốc Thắng biểu hiện khá tốt, cũng thể hiện vẻ tham lợi nhưng có ai không như vậy. Vương Quốc Hoa chính là muốn cho Trương Quốc Thắng biết đi theo mình thì mình sẽ không bạc đãi hắn.

Một tút thuốc không đáng bao tiền nhưng lại làm Trương Quốc Thắng cảm động. chủ nhiệm Vương đây là biết tâm tư của mình, mình nhất định phải làm tốt công việc, mình làm tốt hay không thì chủ nhiệm đều thấy rõ.

Vương Quốc Hoa không đến khách sạn ở mà trực tiếp đến chỗ ở của Lưu Linh. Mở cửa là cô bé Hiểu Lâm, thấy Vương Quốc Hoa, Hiểu Lâm có chút sợ hãi. Có thể trong mắt cô bé thì Vương Quốc Hoa là nhân vật lớn khó lường. Mặc dù Vương Quốc Hoa rất thân thiện nhưng Hiểu Lâm không thể nào gần gũi với hắn được.

Lưu Linh đang nấu cơm trong bếp đi ra thấy Vương Quốc Hoa xách mấy túi trên tay liền cười nói:

- Anh tham ô từ đâu thế?

Vương Quốc Hoa chép chép miệng bất đắc dĩ nói.

- Hôm nay xuống thành phố Việt Châu làm việc, đơn vị bên dưới tặng, không nhận không được nên phải mang tới đây, vừa lúc anh muốn ăn cơm.

Lưu Linh cầm túi cho hắn rồi nói:

- Tốt quá, sau này nhận được quà thì cứ mang đến đây cho em.

Câu này là có ý khác, Vương Quốc Hoa rất dứt khoát nói:

- Cứ như vậy đi. Sau này có đồ ăn uống anh mang thết tới đây, sau này đón bạn bè hay gì đó cũng mang tới đây.

Lời này chính là sự bảo đảm, Lưu Linh mặc dù không phải vợ hợp pháp nhưng địa vị của cô trong mắt Vương Quốc Hoa là không kém gì so với Sở Sở. Dù sao chỉ là thiếu một tờ giấy đăng ký kết hôn thôi mà.

Tâm trạng Lưu Linh thoáng cái tốt hơn nhiều, cô kéo Hiểu Lâm đến cho Vương Quốc Hoa nhìn.

- Sao, Hiểu Lâm mặc đồ mới đúng là rất xinh phải không? Em hôm nay đưa cô bé đi mua quần áo, cô bé rất ngoan ngoãn làm người ta đau lòng.

Đang là mùa thu, Hiểu Lâm mặc chiếc áo ngoài màu lam nhạt, bên trong là sơ mi trắng, chân đi tất trắng đến đầu gối. Cô bé ăn mặc như vậy đúng là khá đáng yêu.

- Ừ, được. Đúng, em liên hệ với bệnh viện thế nào rồi?

Vương Quốc Hoa thấy Hiểu Lâm có chút khẩn trương liền cười nói sang việc khác. Lưu Linh vỗ vỗ đầu cô bé ra hiệu về phòng đọc sách.

- Còn phải chờ vài hôm, em ở tỉnh còn có chút chuyện cần làm.

….

Một đêm không nói chuyện, sáng hôm sau Vương Quốc Hoa vừa tới văn phòng ngồi chưa ấm chỗ thì Trương Quốc Thắng mặt mày tức tối đi vào.

- Chủ nhiệm, quá nực cười, hôm qua chuyên viên giám sát Ân về không ngờ không chịu đến cơ quan.

Vương Quốc Hoa mặt không chút thay đổi nói:

- Tôi biết rồi, đi làm việc đi.

Chờ Trương Quốc Thắng đi, Vương Quốc Hoa đứng dậy đi tới phòng làm việc của chánh văn phòng Lâm. Cửa vẫn đóng, Vương Quốc Hoa không gấp, hắn gọi điện cho chánh văn phòng Lâm rồi nói:

- Chánh văn phòng, tôi có chút chuyện cần bàn với ngài.

Vương Quốc Hoa dùng từ “bàn” mà không phải là “báo cáo” là có ý khác nhau. Chánh văn phòng Lâm khá tức tối nhưng nghĩ đến lời của phó trưởng ban thư ký Tào nên cố nhịn gượng cười nói.

- Tôi có chút chuyện ở bên ngoài, có gì nói qua điện thoại.

Vương Quốc Hoa coi như không nghe thấy giọng bất mãn của chánh văn phòng Lâm, hắn vẫn từ tốn nói.

- Sáng nay tôi dự định tổ chức cuộc họp nhấn mạnh kỷ luật công việc và kỷ luật tài chính, anh lúc nào rảnh, có thể đến tham gia hội nghị không?

Chánh văn phòng Lâm không nghe hiểu ý của Vương Quốc Hoa thì hắn chính là kẻ ngu. Nguyên nhân của việc này chánh văn phòng Lâm không khó để đoán gia. Chuyên viên Ân chiều qua đã về, theo quy định thì nên tới báo cáo công việc với Vương Quốc Hoa mới đúng, sau đó do Vương Quốc Hoa báo cáo công việc với chánh văn phòng Lâm. Công việc ở Ban giám sát về nguyên tắc do Vương Quốc Hoa chủ trì, chánh văn phòng Lâm chỉ là kiêm nhiệm để tỏ vẻ văn phòng tỉnh ủy coi trọng. Không phải việc đặc biệt lớn thì chánh văn phòng Lâm cũng không tiện chỉ trỏ tay chân. Nhưng hôm qua chuyên viên Ân trực tiếp đến báo cáo với chánh văn phòng Lâm chính là xúc phạm đến quyền hạn của Vương Quốc Hoa.

- Ừ, tôi biết rồi, chắc tôi không về kịp rồi, cậu thấy cần làm thì cứ làm.

Chánh văn phòng Lâm cố nhịn cơn khó chịu trong lòng. Vương Quốc Hoa không có làm gì quá đáng nên chánh văn phòng Lâm không tiện nói gì.

Dập máy, Vương Quốc Hoa trực tiếp về lại văn phòng, hắn gõ gõ bàn Mạnh Khiết:

- Mạnh Khiết, thông báo một chút, người ở nhà toàn bộ tới văn phòng lớn họp.

Hắn nhìn đồng hồ rồi nói tiếp:

- Nửa tiếng, không được tới muộn.

Vương Quốc Hoa nói đầy nghiêm túc, khác hẳn vẻ bình thường hàng ngày. Văn phòng lúc này có thêm một người đàn ông khoảng 30 tuổi nghe vậy liền nói:

- Chủ nhiệm Vương, chuyên viên Ân hôm qua không thấy anh ở đây liền trực tiếp báo cáo công việc với chánh văn phòng Lâm.

Vương Quốc Hoa không nhìn hắn mà tiếp tục nói với Mạnh Khiết:

- Tôi lập tức đưa ra quy định về tài chính, sau này không có chữ ký của tôi thì một đồng cũng không được chi trả. Vấn đề thẩm định thì Mạnh Khiết phụ trách, chờ trong hội nghị tôi sẽ tuyên bố.

- Chủ nhiệm Vương, tôi …

Người đàn ông kia định nói nhưng Vương Quốc Hoa nhìn tới, lạnh nhạt nói:

- Lãnh đạo nói thì anh được xen miệng vào một cách bất lịch sử như vậy sao? Ai cho phép anh cắt ngang lời lãnh đạo?

Mặt đối phương thoáng cái đỏ lên. Vương Quốc Hoa cầm máy điện thoại gọi rồi lớn tiếng nói:

- Trưởng ban thư ký Ngôn, tôi là Vương Quốc Hoa ở Ban giám sát, ở chỗ tôi có vài đồng chí không biết quy củ, xin hỏi bộ phận khác có cần người không, tôi cảm thấy có vài người điều đi sẽ rất thích hợp.