- Được.
Long Nam Sinh lập tức đáp ứng giống như trước mặt hắn là bí thư tỉnh ủy Hứa Nam Hạ vậy. Đúng là người thông minh, Vương Quốc Hoa thầm than rồi cười nói.
- Vụ án này còn có ai hỏi qua không?
Long Nam Sinh có thể khẳng định chính là đến hỏi dò thay bí thư Hứa.
- Giám đốc Lương có hỏi qua một chút, tôi nói với y là bí thư Hứa tự mình quan tâm.
Lời này không hề có chút hơi nước nào, Long Nam Sinh không có lá gan bí mật nói quá. Giám đốc Lương là cấp trên nên hỏi về vụ án cũng có đủ lý do.
- Viện trưởng Du dặn lần này cục trưởng Trầm có biểu hiện xuất sắc, đến kịp thời, nên khen thưởng. Được rồi, không có việc gì khác thì tôi về.
Nói xong Vương Quốc Hoa coi như như hết chuyện. Câu cuối cùng chỉ coi như là giả truyền thánh chỉ. Đương nhiên đây cũng phải xem là ai. Du Vân Vân dù biết Vương Quốc Hoa nói câu này cũng sẽ không để ý. Vương Quốc Hoa cũng không ngu lấy Hứa Nam Hạ ra làm cờ hiệu. Long Nam Sinh nghe xong thấy thầm may mắn. Trầm Diệu Minh lần này coi như giúp Long Nam Sinh giám đốc không ít ảnh hưởng xấu.
Vương Quốc Hoa làm việc có nguyên tắc của mình, nếu không phải nghĩ tới cảnhận của Long Nam Sinh thì hắn đã nói thẳng hơn.
- Trầm Diệu Minh đi theo tôi.
Hắn giúp Trầm Diệu Minh không phải là do lương thiện mà nghĩ sau này tới tỉnh làm việc chẳng may gặp việc không lớn không nhỏ thì thân phận của Trầm Diệu Minh rất có tác dụng.
Hai người Long Nam Sinh, Trầm Diệu Minh cũng có chút quan hệ. Trước đây Trầm Diệu Minh làm chân chạy cho Long Nam Sinh, bây giờ đột nhiên bắt được cái đùi to hơn.
Trên đường về tỉnh, Vương Quốc Hoa báo cáo qua với Du Vân Vân. Nghe nói là gia một thời gian rồi nói tiếp, Du Vân Vân không để ý. Cô thầm nghĩ mấy thằng kia nhốt mấy năm cũng không nhiều.
- Cháu xem rồi làm, cháu làm việc thì dì yên tâm.
Nói đến câu này, Du Vân Vân coi như xong việc, phát triển về sau như thế nào chỉ là một việc vui. Mấy thằng trẻ tuổi kia không có đãi ngộ cao trong mắt cô.
Vương Quốc Hoa về tỉnh vào khách sạn Ngôn Lễ Hiếu bố trí. Hắn vừa tắm xong chuẩn bị gọi điện cho Sở Sở thì có người gõ cửa. Vương Quốc Hoa ra mở, là Trầm Diệu Minh đang tươi cười đứng ngoài.
- Sao anh lại tới? Vào nói chuyện.
Vương Quốc Hoa vô thức nhìn đồng hồ, đã 9h. Trầm Diệu Minh nở nụ cười lấy lòng.
- Tôi đến báo cáo kết quả thẩm vấn.
- Nhanh như vậy đã xong ư?
Vương Quốc Hoa có chút kinh ngạc, thằng yy kia nhìn kiêu căng quá mà, sao lại khai nhanh như vậy?
- Vẫn là biện pháp của ngài tốt, vừa bị cắt tóc là thằng yy khai hết sạch.
- Ồ, nó khai gì?
Vương Quốc Hoa đưa chai nước tới, Trầm Diệu Minh dùng hai tay nhận lấy.
- Lần này vui rồi, tội của hắn đủ ngồi tù mười năm.
Trầm Diệu Minh vừa nói vừa lấy một bản ghi chép, Vương Quốc Hoa không cầm, Trầm Diệu Minh cười cười đặt xuống bàn.
- Đồ cứ để đó, vụ án cũng tạm dừng.
Vương Quốc Hoa nói một câu như vậy, Trầm Diệu Minh không ở lâu mà xin về luôn.
Vương Quốc Hoa không cần xem bản khẩu cung cũng biết trình độ khốn nạn của yy. Vấn đề là Vương Quốc Hoa có thể đoán được một khi chỉnh yy tới chết thì chuyện sẽ không còn đường sống nữa. Hoàng Kiên là ủy viên Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân tỉnh, quan hệ xã hội của hắn về sau sẽ mang tới vô số phiền phức cho Vương Quốc Hoa. Trừ khi Vương Quốc Hoa có năng lực một gậy đánh chết tập đoàn Tam hải nếu không chọc giận Hoàng Kiên quá mức sẽ để lại hậu họa khôn cùng.
Còn có một điểm nữa là làm việc này phải dựa theo nhu cầu chính trị của Hứa Nam Hạ.
Vương Quốc Hoa xem qua bản khẩu cung. Phó trưởng ban thư ký Liễu thừa nhận mình có hành vi hơi quá ở khách sạn nhưng không tiếp xúc thật với cô gái kia. Nói cách khác hai người còn chưa quan hệ, cô gái kia chỉ tiếp rượu mà thôi, hơn nữa Phó trưởng ban thư ký Liễu luôn nhấn mạnh đây là lần đầu tiên.
Cái đầu tiên này có một vấn đề, đường đường là Phó trưởng ban thư ký Liễu sao lại cùng mấy cô gái kia, trong bản khẩu cung không ghi lại.
Là cố ý? Vấn đề này Vương Quốc Hoa không khó tìm được câu trả lời.
Tiếng gõ cửa lại vang lên, Vương Quốc Hoa nhìu mày đi ra kết quả hắn có chút bất ngờ, không ngờ là Hoàng Nhàn. Hoàng Nhàn ăn mặc cẩn thận, trang điểm đẹp, lúc đứng ở cửa mà vẻ mặt khá áp lực.
- Cô đến vừa lúc.
Vương Quốc Hoa bỏ lại một câu rồi xoay người về ngồi xuống. Hoàng Nhàn kinh ngạc tiến vào, sao hắn lại nói thế. Hắn muốn một người phụ nữ sao? Suy nghĩ miên man thì Vương Quốc Hoa chỉ vào bản khẩu cung.
- Cô tự xem đi.
Hoàng Nhàn sao tìm tới được, Vương Quốc Hoa không muốn biết, chút việc này chắc không làm khó được cô.
Khoảng năm phút sau Hoàng Nhàn xấu hổ cúi đầu bỏ bản khẩu cung xuống, nhỏ giọng nói:
- Lời tôi nói có thể thực hiện bất cứ lúc nào.
Lại là hiểu lầm.
Vương Quốc Hoa cười lạnh một tiếng nhìn chằm chằm vào cô.
- Cô rất tự tin về mình nhỉ, tôi dù muốn phụ nữ… bỏ đi, không nói cái này.
Vương Quốc Hoa phát hiện mình nói hơi xa nên vội vàng dừng lại.
- Phó trưởng ban thư ký Liễu là như thế nào?
- Hắn? Một tên dê xồm, mỗi lần đến ăn cơm đều động tay chân với nữ nhân viên phục vụ. Nếu không phải vì hắn được Lâm Củng tín nhiệm thì tôi đã không tiếp đón hắn. Chuyện hôm nay là do thằng súc sinh yy cùng mấy người bạn gọi gái vào cho lão dê xồm. Tôi bố trí một bàn rượu không ngờ bọn họ làm như vậy. Khách sạn do tôi quản, đều là kinh doanh nghiêm chỉnh.
Hoàng Nhàn vừa nói vừa lộ vẻ tức giận không giống giả vờ.
Câu giải thích này coi như hợp lý, có thể thông qua.
- Tôi rất khó hiểu em cô sao có thể để cô ra mặt an bài việc gặp Phó trưởng ban thư ký Liễu?
Vương Quốc Hoa nói chuyện với giọng bình thường làm Hoàng Nhàn hòa hoãn lại.
- Anh không biết ở khu tôi đều là trọng nam khinh nữ, tôi nếu không giúp hắn thì bố tôi sẽ không nói gì nhưng mẹ tôi nhất định sẽ mắng tôi, gì mà lấy gạo nuôi cũng tốn tiền, gì mà ghen tị với em trai … tôi nếu cãi lại thì mẹ tôi còn có thể lấy tay đánh người.
Hoàng Nhàn như tìm được đối tượng thổ lộ nên không tự giác nói.
- Anh nghĩ rằng tôi muốn tới tìm anh ư? Không phải mẹ tôi toàn nói gì đàn ông đều không khống chế được nửa người bên dưới của mình, chỉ cần tôi chủ động đưa mình lên, anh nhất định sẽ không từ chối được. Tôi nếu không đến, mẹ lại nói tôi mặc kệ yy sống chết, muốn chết muốn sống làm loạn. Lúc đi ra thì ông bà bị mẹ tôi kích động nên cũng đòi sống đòi chết.
Vương Quốc Hoa không nghĩ còn có việc này, càng không ngờ Hoàng Nhàn có thể nói với mình.
Thấy vẻ kinh ngạc trên mặt Vương Quốc Hoa, Hoàng Nhàn đưa tay lấy thuốc, châm cho mình một điếu rồi thành thạo hút một hơi.
- Tôi đã nhìn ra anh thực ra là người tốt, nói với anh mấy thứ này thì anh cũng không cười tôi.
- Tôi sẽ không cười cô nhưng tôi có phải người tốt hay không, không phải do cô quyết định. Tốt lắm, muộn rồi, cô về đi.
Vương Quốc Hoa muốn đuổi khách, cái cần hỏi đã hỏi, không cần phải chọc vào chuyện không cần thiết.
Hoàng Nhàn nở nụ cười đầy quỷ dị nhìn chằm chằm vào Vương Quốc Hoa một lúc mới nói:
- Này, tôi nói với anh một bí mật, tôi vẫn còn nguyên đó. Anh muốn bỏ lỡ đó là tổn thất của anh.
Vương Quốc Hoa trợn mắt há mồm, lúc sau mới tức giận nói:
- Cút cho ông.
Hoàng Nhàn không ngờ lại cười đứng lên xách túi xoay người sang bên còn lắc lắc mông.
- Là anh không cần đó, không phải tôi không cho. Chuyện của yy không cho anh làm bậy, nếu không tôi lấy ngón tay đâm rách sau đó kiện anh cưỡng hiếp.
Con ả này có bệnh. Vương Quốc Hoa đưa ra một kết luận như vậy.
Trong nháy mắt khi cửa đóng lại, Hoàng Nhàn như liệt cả người, mềm nhũn dựa vào vách tường tuột xuống, co quắp ngồi bệt xuống sàn nhà. Cô run run lấy thuốc trong ví ra châm hút. Mấy vị khách đi qua nhìn cô, Hoàng Nhàn thấy không có vấn đề gì, thản nhiên hút hết điếu thuốc rồi mới đứng lên, vỗ mông rời đi.
Lúc này Hoàng Nhàn thấy rất dễ dàng, phụ nữ thường tin vào trực giác của mình. Vừa tiếp xúc, Hoàng Nhàn từ hành vi và ánh mắt của Vương Quốc Hoa không thấy ham muốn hưởng thụ vật chất và tồn tại, nói cách khác người đàn ông này ở cơ hội tốt như vậy mà không có xuất hiện bản chất thật của bất cứ người đàn ông nào.
- Hắn không phải nhằm vào tiền nhà mình.
Sau khi có kết luận này, Hoàng Nhàn bắt đầu to gan hơn, quyết định làm thêm một bước, cuối cùng cô có thể dễ dàng rời đi.
Lúc chờ thang máy, Hoàng Nhàn gặp một người phụ nữ gợi cảm từ trong thang đi ra, hai người nhìn lướt qua nhau. Hoàng Nhàn vô thức không vào thang máy mà quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy người phụ nữ kia đi tới gõ cửa phòng Vương Quốc Hoa, cửa mở ra, người phụ nữ này vào, quá trình rất tự nhiên.
Hoàng Nhàn có thể khẳng định người phụ nữ này dù từ khí chất hay ăn mặc đều không phải là gái mại dâm, mà cô còn có thể khẳng định người phụ nữ này còn đẹp hơn mình.
- Hừ, ra vẻ chính nhân quân tử.
Một lần nữa vang lên tiếng gõ cửa, Vương Quốc Hoa có chút tức giận. Không để yên gì cả.
Cửa mở ra, Vương Quốc Hoa có chút tức giận nói.
- Vẫn chưa hết sao?
Lưu Linh đứng ở cửa mỉm cười nói;
- Sao thế, tức ai vậy?
Lưu Linh biết Vương Quốc Hoa không hay tức, lại càng không vì mình đến mà tức.
Vương Quốc Hoa không trả lời mà chỉ lắc đầu cười khổ nói.
- Chút chuyện phiền phức, một người phụ nữ tự cho là đúng. Đúng, em sao biết anh ở đây?
- Tối em có chút chuyện tìm trưởng ban thư ký Ngôn, nghe y nói vì thế em tới đây. Dạo này em không dám chủ động tìm anh, sợ Sở Sở thấy sẽ ghen, làm khó cho anh.
Lưu Linh nói một câu khá u oán rồi không có ý nói tiếp. hiện trạng này Lưu Linh chỉ có thể chấp nhận.
- Lúc học đại học em và Sở Sở là bạn tốt, sao bây giờ không dám gặp mặt vậy?
- Không nói cái này, anh làm gì làm đi, em đi tắm.
Bỏ lại một câu, Lưu Linh chui vào toilet.
Hơi nước tràn ngập toilet, tràn đầy trên gương. Nhìn tấm gương khá mơ hồ, Lưu Linh đột nhiên không tự tin lau đi. Trong lòng Lưu Linh có một bí mật. Từ trước đến giờ trước mặt Sở Sở, Lưu Linh đều có cảm giác tự ti khó nói thành lời. Vương Quốc Hoa và Sở Sở kết hôn coi như chôn xuống mầm mống trong lòng Lưu Linh. Lúc trước khi ở Thượng Hải, Lưu Linh có cảm giác mãnh liệt, cảm giác đó là do cô hiểu rõ Sở Sở. Mấy năm học đại học, Lưu Linh chưa từng thấy Sở Sở thường xuyên nhắc đến một người. Vì vậy Lưu Linh quyết định ra tay trước, nhân lúc Sở Sở chưa quá rõ tình cảm mà dành lấy Vương Quốc Hoa trước. Thực tế Lưu Linh gần như thành công nếu như không có lực cản trong nhà.
Tình cảm không phải là toàn bộ của phụ nữ, nhưng người phụ nữ không có tình cảm làm dễ chịu còn có thể gọi là một người phụ nữ sao?
Lưu Linh không phải không nghĩ tới rời khỏi Vương Quốc Hoa, nhưng sau nhiều lần suy nghĩ cuối cùng cô vẫn xuất hiện trước mặt Vương Quốc Hoa.
Cửa toilet mở ra, Lưu Linh vây khăn tắm lộ hai bên vai trần. Năm tháng vẫn chưa thể hiện gì, nó càng lúc càng làm Lưu Linh trở nên hấp dẫn.
Vương Quốc Hoa chỉ nhìn thoáng qua là ánh mắt khó có thể rời đi. Từ góc độ kích thích đàn ông thì Vương Quốc Hoa cho đến bây giờ luôn cho rằng Lưu Linh có năng lực trên Sở Sở.
- Chúng ta đã bao lâu rồi không gặp?
Trong đầu Vương Quốc Hoa đột nhiên hiện ra một suy nghĩ nên nói như vậy.
- Còn vài ngày nữa là nửa năm.
Lưu Linh đưa ra câu trả lời kèm theo hàm nghĩa.
- Thiệt thòi cho em.
Vương Quốc Hoa khó khăn nói. Lưu Linh thấy vẻ mặt hắn như vậy liền có chút đắc ý đi lên ngồi xuống, ngực đẩy đẩy vào vai hắn, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng nói bên tai hắn.
- Không thiệt, chỉ là nhịn lâu quá.
Lời này từ miệng Lưu Linh nói ra có hiệu quả gấp trăm lần so với uống thuốc kích thích.
Lưu Linh chủ động và nhiệt tình không chỉ bằng lời nói còn bằng động tác cơ thể. Vương Quốc Hoa biết điểm mẫn cảm của Lưu Linh nên chỉ đơn giản đáp lại là mặt Lưu Linh đỏ như hoa đào, hơi thở gấp gáp ngồi lên trên, cô tự tay đẩy hắn vào trong. Lúc đầy mặc dù là đã ẩm ướt nhưng vẫn có chút khó khăn, Lưu Linh thậm chí còn nhíu mày nhỏ giọng nói.
- Sao em thấy nó lớn hơn chút nhỉ.
Rốt cuộc là lớn hơn hay lâu không sử dụng thì hai người không thảo luận.
Một đêm qua đi, Lưu Linh mặt đỏ bừng lặng lẽ dậy không kinh động hắn vẫn đang nằm ngủ. Lưu Linh không mặc quần áo giờ phút này trên mặt như phủ đám mây.
Vương Quốc Hoa tỉnh lại, trên bàn có mấy món ăn, bát canh. Trong toilet có động tĩnh, Vương Quốc Hoa đẩy cửa vào, Lưu Linh ở trong đang vểnh mông dựa sát vào gương cẩn thận kiểm tra trên mặt mình có vết gì không? Mặc dù là thấy Vương Quốc Hoa tiến vào, cô vẫn không thay đổi tư thế. nguyên nhân rất đơn giản, Lưu Linh biết mình ở tư thế này là rất gợi cảm.
“Bốp”, Vương Quốc Hoa vung tay tát khẽ, không biết vì sao lại thế, có lẽ là do có cảm xúc.
Ừ, Lưu Linh rên một tiếng, người bị đẩy về trước, chiếc váy che mông bị kéo lên lộ ra hai nửa trắng nõn.
- Đồ ăn nguội đó.
Lưu Linh đã quên sức hấp dẫn của mình, tối qua cả đêm làm cô vẫn còn hơi ê ẩm, vậy mà hắn lại đâm vào.
Chứng minh sức chiến đấu của mình xong là làm thức ăn nguội đi, cũng may canh vẫn còn nóng. Vương Quốc Hoa dùng cơm chan canh để giải quyết nhanh.
Lưu Linh khiêu khích thất bại từ toilet đi ra, cô đổi chiếc váy ngắn khác ngồi xuống đối diện hơi nhíu mày vì đau rồi mới nói.
- Em có một việc nói với anh, em muốn di dân.
- Vì sao?
Vương Quốc Hoa có chút bất ngờ nói, Lưu Linh nói:
- Bây giờ không phải lưu hành ra nước ngoài sao? Em muốn có thai thì phải ra ngoài sinh. Phúc lợi nước ngoài cũng tốt, có lợi cho con.
- Cái này do em quyết định, anh không can thiệp.
Vương Quốc Hoa mơ hồ nói.
Đang ăn có điện, Lưu Linh đứng lên nói.
- Em phải đi, có chút chuyện cần xử lý.
Vừa nói cô đi lên ôm lấy Vương Quốc Hoa, dựa đầu vào ngực hắn, hung hăng hôn hắn. Trước khi ra ngoài, Lưu Linh quay đầu lại:
- Nhớ tắm rửa cho kỹ, đổi lại quần áo, có thể thì mai em sẽ tới.
Vương Quốc Hoa đột nhiên phát hiện, chính mình căn bản không biết bây giờ Lưu Linh đang suy nghĩ gì.
Tin Vương Quốc Hoa sẽ đi chưa nhiều người ở quận Hồng Sam biết, Vương Quốc Hoa ở trên tỉnh không lâu mà về thị xã Giang Đông gặp Nam Bình. Nam Bình sớm được Cao Nguyên gọi điện tới nên biết tin Vương Quốc Hoa sẽ đi. Y có chút nuối tiếc vì Vương Quốc Hoa đi, đối với vấn đề đề cử tân chủ tịch quận, bí thư tỉnh ủy Hứa nếu đã lên tiếng thì Nam Bình đương nhiên không phản đối.
Vương Quốc Hoa đưa ra lựa chọn là Diêu Hiểu Hoa. Đây là đề cử khá khách quan. Trong quá trình Vương Quốc Hoa làm chủ tịch quận, Diêu Hiểu Hoa là cấp phó đã phát huy tác dụng rất quan trọng. Quận Hồng Sam có thể có hôm nay, Vương Quốc Hoa là quan trọng nhất nhưng có nhiều công việc thực tế lại do Diêu Hiểu Hoa làm.
Nam Bình không có ý kiến gì với việc này. Hôm sau Vương Quốc Hoa về quận, việc đầu tiên là bảo Diêu Hiểu Hoa tới văn phòng mình. Nhận được điện Diêu Hiểu Hoa còn tưởng có công việc gì, vào trong y rất tự nhiên cười nói.
- Chủ tịch quận, có chỉ thị gì vậy?
Vương Quốc Hoa nhẹ nhàng nói một câu, Diêu Hiểu Hoa hoàn toàn ngẩn người.
- Lão Diêu, anh có nghĩ mình sẽ chủ trì công việc của ủy ban quận Hồng Sam chưa?
Diêu Hiểu Hoa hoàn toàn sửng sốt. Một người có năng lực mạnh nhưng cũng có lúc tư duy cũng trở nên đần độn. Vương Quốc Hoa đột nhiên nói một câu như vậy có những lúc quá dọa người. Suy nghĩ đầu tiên của Diêu Hiểu Hoa chính là kiểm điểm mình có chỗ nào làm Vương Quốc Hoa thấy uy hiếp không? Nếu không lãnh đạo vì sao gọi mình tới rồi hỏi một câu như vậy?
Thấy vẻ mặt Diêu Hiểu Hoa có chút không đúng, Vương Quốc Hoa ý thức mình nói làm đối phương hiểu lầm. Hắn từng lầm thư ký nên thấy không ít chuyện như thế này. Hắn đang chuẩn bị bổ sung thêm nhưng lại bỏ qua mà chỉ nhìn Diêu Hiểu Hoa.
- Chủ tịch, nếu nói không nghĩ đến hoặc là không muốn thì là trái với lương tâm. Nhưng năm qua tôi đi theo ngài làm việc, tôi càng lúc càng phát hiện năng lực của mình cách khá xa so với ngài. Tôi bây giờ chỉ là muốn làm tốt công việc của mình, không làm ảnh hưởng đến đại sự của ngài.
Diêu Hiểu Hoa suy nghĩ khá lâu mới nói, nghe là nịnh bợ nhưng đó lại là thật lòng.
Vương Quốc Hoa nở nụ cười.
- Lão Diêu, tôi cũng muốn ở lại thêm vài năm nữa nhưng tỉnh ủy có an bài khác cho tôi. Anh chuẩn bị gánh vác trọng trách ở ủy ban quận Hồng Sam, tôi đã đề cử anh với thị ủy, mấy hôm nữa Ban tổ chức cán bộ thị ủy sẽ tìm anh nói chuyện.
Diêu Hiểu Hoa hoàn toàn mơ hồ, cảm giác rất phức tạp, vừa có chút hưng phấn vừa khó hiểu cùng với một tâm trạng khó nói thành lời. Đúng, Diêu Hiểu Hoa quả thật rất phối hợp với Vương Quốc Hoa trong công việc, vấn đề là so với người khác thì y không phải thân tín của Vương Quốc Hoa, nói về sếp hạng thì y không bằng Thạch Vân Thanh, Vương Quốc Hoa sao lại chọn y? Đây là không hợp lẽ thường, Đặng Ngâm còn có quan hệ mật thiết với Vương Quốc Hoa hơn mình.
Không biết mơ hồ bao lâu Diêu Hiểu Hoa mới lấy lại tinh thần. Y lắc đầu thật mạnh rồi cười khổ nói:
- Làm chủ tịch chê cười.
Vương Quốc Hoa cười ha hả nói.
- Ai cũng sẽ như vậy cả, ở vòng tròn này đều khó thoát khỏi khảo nghiệm đó.
Diêu Hiểu Hoa nghiêm mặt nói.
- Chủ tịch, ngài sao lại đề cử tôi tiếp nhận công việc, theo tôi thấy ….
Vương Quốc Hoa xua tay chặn ngang lời của Diêu Hiểu Hoa.
- Anh có phải cảm thấy tôi nên đề cử thân tín của mình hoặc là Đặng Ngâm không? Hay là cho thị xã một nhân tình?
- Xu thế phát triển của quận Hồng Sam khá tốt, tôi không hy vọng sau khi mình đi thì có biến hoá lớn về chính sách, làm bao cố gắng của chúng ta mất sạch. Nói thật tôi từng mâu thuẫn, lãnh đạo tỉnh ủy tìm tôi nói chuyện, tôi cũng đấu tranh tư tưởng, cuối cùng tôi quyết định đề cử anh vì anh là thích hợp nhất.
Diêu Hiểu Hoa đang định nói, Vương Quốc Hoa lại nói.
- Lão Diêu, nói anh thích hợp cũng có căn cứ. Đầu tiên anh quen tình hình của quận, anh có năng lực mạnh, điểm cuối cùng là tôi thấy anh cũng muốn làm ra sự nghiệp. Anh và tôi là cùng loại người, đây là báo cáo tôi viết lên đề cử với thị ủy, anh xem có gì cần sửa không?
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa đưa tờ giấy tới, Diêu Hiểu Hoa cầm xem.
- Cảm ơn chủ tịch đã tín nhiệm, tôi rất cảm động.
Diêu Hiểu Hoa thực tế không cung kính với Vương Quốc Hoa bằng các phó chủ tịch quận khác, thậm chí có đôi khi kiên trì ý kiến bản thân. Nhưng Vương Quốc Hoa vẫn đề cử hắn, bởi vì hắn thích hợp, lý do này nói ra khó làm người ta tin, phục nhưng đây là sự thật.
- Ha ha, không vấn đề gì thì tôi sẽ trình lên thị ủy, ngoài ra tổ chức nếu hỏi ai thay thế công việc của anh thì anh cần cân nhắc chu đáo, bộ máy ủy ban về sau do anh phụ trách, không phải không thể không có âm thanh bất đồng nhưng âm thanh quá tạp nham sẽ không tốt.
Vương Quốc Hoa nhắc nhở một câu.