Sở Sở rất vui vẻ, hàm răng lúc ẩn lúc hiện. Vương Quốc Hoa lại đang thầm than. Hắn không phải người có thù tất báo nhưng cũng không phải người quá rộng lượng. Mười mấy tên côn đồ cầm vũ khí đến đòi đánh đòi giết.
Vương Quốc Hoa vốn định đợi thêm một thời gian nữa bảo Cao Thăng đi xử lý vụ việc, không lấy tính mạng nhưng cũng khiến Nhâm Hiểu Đông nằm viện một tháng. Ai ngờ được Nhâm Hiểu Đông lại bị tai nạn xe, còn có người gọi điện tới. Vương Quốc Hoa phải thừa nhận Nhâm Đại Giang quá quyết đoán, nếu đã như vậy chuyện coi như kết thúc.
Lúc này Nhâm Đại Giang đang khá lo lắng. Gãy một chân chẳng qua chỉ là Nhâm Hiểu Đông ra phố tán gái không cẩn thận bị xe máy đè gãy ngón chân cái mà thôi.
Trong lòng đang rầu rĩ không có biện pháp hoàn toàn giải quyết lại gặp việc này, vì thế Nhâm Đại Giang liền đưa Nhâm Hiểu Đông đến bệnh viện. Sau đó hắn bảo thư ký dùng máy điện thoại công cộng gọi tới văn phòng Sở Sở.
Nhâm Đại Giang vẫn có chút lo lắng bên kia có người đến bệnh viện nên đã an bài đôi chút ở bệnh viện.
Vương Quốc Hoa lại nghĩ Nhâm Đại Giang đã phải tự chấp nhận chặt tay để muốn kết thúc chuyện này. Nếu người ta đã làm tới nước này, hắn còn dây dưa nữa chính là quá hẹp hòi.
Vương Quốc Hoa không phủ nhận, Sở Sở liền nghĩ Vương Quốc Hoa làm. Chồng cô xả giận giúp cô, cô rất sao không vui cho được. Thấy trời chưa còn sớm, cơm tối chưa ăn mà Sở Sở bắt đầu dùng thủ đoạn dụ dỗ. Mặc dù chưa tới mức chủ động kéo tên kia ra nhưng cũng ôm cổ giãy dụa trong lòng hắn, dùng tiến vốn của mình để cạ cạ vào ngực hắn, mông thi thoảng đụng đồng chí Tiểu Vương vài cái. Thoáng cái cô đã có hắn, không lâu sau hái người quấn lấy nhau trên giường. Bữa tối thì chờ đã.
Sau tết đoan ngọ, đợt điều chỉnh của tỉnh ủy cuối cùng đã xong, Lâm Tĩnh khổ tâm vận động cuối cùng đã được báo đáp, vinh quang lên làm phó chủ tịch tỉnh phụ trách văn hóa giáo dục. Nữ cán bộ 43 tuổi có thể lên làm cấp phó tỉnh là khá hiếm có. Tân bí thư thị ủy thì tỉnh ủy đang lựa chọn, Lâm Tĩnh chưa chính thức nhận chức mà không ít người bắt đầu xao động. Lẽ ra theo lý thuyết thì bí thư thị ủy đi, bên trên không phái người xuống thì thị trưởng Dương Quốc Minh có hy vọng nhất. Nhưng mọi người đều biết Dương Quốc Minh là người Miêu hệ, đừng nhìn hắn có hy vọng lớn nhất nhưng thực tế lại không hy vọng.
Đương nhiên đây là cái nhìn của người ngoài, Dương Quốc Minh không thể nào ngồi chờ chết. Mấy hôm nay Dương Quốc Minh liên tục xuất hiện ở văn phòng Lâm Tĩnh lấy lý do báo cáo công việc. Thực tế ai cũng biết ý đồ của Dương Quốc Minh, Lâm Tĩnh có quyền lên tiếng khá lớn khi đề cử ai làm bí thư thị ủy thị xã Giang Đông.
Dương Quốc Minhq cũng không hy vọng Lâm Tĩnh nói chuyện giúp, chỉ mong Lâm Tĩnh không gây trở giạ là đủ. Yêu cầu nhỏ như vậy, Dương Quốc Minh cũng thể hiện đủ thái độ. Mỗi ngày đều đi một chuyến, lúc cuối tuần Dương Quốc Minh lại lên tỉnh. Tỉnh thành biến hoá, Vương Quốc Hoa cũng rất quan tâm, trong đó có một biến hoá nhân sự làm Vương Quốc Hoa chú ý. Bí thư đảng ủy chính pháp tỉnh Tông Lan lui về tuyến hai, trung ương phái một vị khác thay. Vương Quốc Hoa không có hứng thú với việc này mà có hứng thú với bản thân Tông Lan. Lúc này Vương Quốc Hoa nhớ tới mấy thứ Hà Vạn Niên giao cho mình, mấy thứ này vẫn nằm trong két của hắn.
Vương Quốc Hoa cầm tờ báo ngẩn ra thì vừa lúc có người xuất hiện ở cửa văn phòng –- Là Hà Vạn Niên. Phải nói sau lần phong ba đó, Hà Vạn Niên như người ẩn mình, dù là hội nghị ban bí thư hay hội nghị thường ủy thì Hà Vạn Niên đều không nói một câu nào. Trong thời gian dài như vậy làm mọi người gần như quên sự tồn tại của hắn, chỉ có Vương Quốc Hoa biết người này giấu trong góc theo dõi mọi thứ xảy ra xung quanh.
Vương Quốc Hoa có chút bất ngờ, Ủy ban kỷ luật do Đảng ủy quản lý, Hà Vạn Niên không có lý gì đến chỗ mình, nói chuyện công việc càng không thể nào. Vương Quốc Hoa khách khí đứng lên.
Hà Vạn Niên ngồi xuống nói thẳng.
- Chủ tịch, hai năm nay sức khỏe của tôi càng lúc càng giảm. Hôm qua tôi đã trình đơn xin nghỉ hưu với quận ủy, cũng muốn lui nhưng trong lòng có một chuyện không bỏ được nên tôi tới đây.
Vương Quốc Hoa đưa mắt nhìn Ngô Minh Chi đang vào rót trà, Ngô Minh Chi biết ý lui ra, cũng thuận tay đóng cửa lại. Vương Quốc Hoa lúc này nói.
- Lão Hà, anh có chuyện không bỏ được thì có liên quan gì với tôi?
Hà Vạn Niên lặng lẽ lấy một phong bì trong cặp ra, y thản nhiên nói.
- Đợi một ngày anh có năng lực thì giúp tôi. Thật sự có ngày đó thì tôi có chết cũng nhắm mắt.
Nói xong Hà Vạn Niên đứng lên đi thẳng.
Vương Quốc Hoa không nhìn bức thư mà bỏ thẳng vào két. Bên trong có thứ gì Vương Quốc Hoa không quan tâm, hoặc là nói bây giờ hắn chưa có tư cách quan tâm. Chuyện này quan hệ đến Miêu hệ, Miêu hệ có thế lực thâm căn cố đế ở tỉnh Nam Thiên, trong các thường vụ tỉnh ủy cũng có mấy người Miêu hệ. Vương Quốc Hoa có thể đoán được nếu việc này bung ra sẽ lớn chuyện như thế nào.
Vương Quốc Hoa có thể từ chối nhưng trực giác nói cho hắn biết một ngày nào đó thứ này sẽ được dùng tới.
Lại tới cuối tuần, Vương Quốc Hoa gọi điện cho Sở Sở bảo lên tỉnh chơi, địa điểm khu nghỉ dưỡng Việt Sơn. Sở Sở nghe danh nơi này đã lâu nhưng Vương Quốc Hoa vẫn không có thời gian đưa cô tới.
Xe vừa tới thị xã, máy điện thoại của Vương Quốc Hoa vang lên. Số máy hơi lạ, Vương Quốc Hoa thoáng chần chừ nhưng vẫn nghe.
- Là chủ tịch quận Quốc Hoa phải không? Tôi là Nam Bình.
Phó bí thư Đảng đàn thị ủy Nam Bình không có qua lại nhiều với Vương Quốc Hoa, nói khó nghe là hai người chỉ coi như gặp mặt qua loa. Thực tế Vương Quốc Hoa có nhiều cơ hội qua lại với thị trưởng Dương Quốc Minh hơn, chẳng qua hai người chỉ có quan hệ công việc.
Nam Bình lần này gọi tới có ý gì? Điều này cũng không khó trả lời. Vương Quốc Hoa chỉ là cảm thấy trước đây mọi người không qua lại gì, sao vào lúc này Nam Bình lại gọi điện cho mình?
Nam Bình cũng suy nghĩ rất lâu. Hắn không phải không muốn qua lại tốt với Vương Quốc Hoa. Vấn đề là bí thư thị ủy Lâm Tĩnh khi nói về Vương Quốc Hoa thường có giọng điệu không tốt. Trước đó Nam Bình rất kỳ vọng vào Lâm Tĩnh, mong Lâm Tĩnh nếu lên tỉnh thì có thể giúp mình một chút. Vấn đề là Nam Bình vừa nãy gọi điện cho Lâm Tĩnh, Lâm Tĩnh lại nói một câu là không dự định đề bạt ai làm bí thư thị ủy với tỉnh ủy.
Theo hầu Lâm Tĩnh lâu như vậy, Nam Bình không ngờ Lâm Tĩnh trước khi đi lại nói một câu như vậy. Đây là dội nước vào lò lửa, Nam Bình rất không cam lòng. Hắn có con đường trên tỉnh, cũng hoạt động không ít. Nhưng câu này của Lâm Tĩnh làm hắn bị đả kích rất lớn. Tâm tư của Lâm Tĩnh thì Nam Bình có thể đoán được, Lâm Tĩnh mới làm phó chủ tịch tỉnh nên không muốn chọc vào phiền toái không cần thiết.
Có thể nói Nam Bình bây giờ đang rất khẩn trương nên gọi điện cầu cứu khắp nơi. Trước đây hắn đã thấy Vương Quốc Hoa rất thân thiết với Cao Nguyên, nếu không phải ngại Lâm Tĩnh thì hắn đã sớm tìm tới tạo quan hệ với Vương Quốc Hoa. Nguyên nhân của vấn đề vẫn là tính cách của Lâm Tĩnh, cẩn thận có thừa, quyết đoán không đủ. Điểm này cũng chính là nguyên nhân mà Lâm Tĩnh không định đề cử hắn với tỉnh ủy. Bí thư thị ủy phải là người nắm được đại cuộc trong tay, Lâm Tĩnh cho rằng Nam Bình không có năng lực này, đề cử lên nhất định sẽ bị nghi kỵ.
- Bí thư Nam, là tôi.
Vương Quốc Hoa bình tĩnh nói đầy lễ phép nhưng có vài phần xa lạ.
- Quốc Hoa có rảnh không, ngồi một chút. Hôm nay là cuối tuần.
- Chắc không được, tôi đã nhận lời đưa vợ lên tỉnh nghỉ ngơi.
Vương Quốc Hoa không hề do dự nói như vậy. Nói đùa gì vậy, chức bí thư thị ủy mà mình có thể ảnh hưởng sao? Trên tỉnh không biết có bao người đang đấu đá vì chức này, mình ngu gì nhảy vào trong đó.
- Ồ, vậy thì thôi.
Nam Bình dập máy, hắn cố bình tĩnh rồi nói với lái xe.
- Lên tỉnh.
Vương Quốc Hoa dập máy cũng không thể bình tĩnh lại. Người trong chính trị chính là như vậy, Vương Quốc Hoa không biết có ngày nào mình sẽ gặp cảnh này không?