Phù Diêu

Chương 446: Hồng Sam hài hòa?

Hai người phụ nữ có khí chất hoàn toàn khác nhau ngồi một chỗ nói chuyện, Vương Quốc Hoa rất nanh bị vứt sang bên, bị coi như không khí. Phụ nữ trên đời đều như vậy, lúc ở bên cạnh nhau đều sẽ nói đủ thứ chuyện trên đời, nói đều là những chuyện ở Bắc Kinh. Thú vị chính là hôn nhân giữa Vương Quốc Hoa và Sở Sở, Du Vân Vân không hỏi một câu nào cả.

Vương Quốc Hoa biến thành người nghe, tay cầm chén trà tươi cười nhìn hai người phụ nữ nói chuyện. Nói như thế nào nhỉ, một thiếu phụ trẻ trung, một người bắt đầu bước vào độ tuổi trung niên. Hai người đều xinh đẹp ngồi cùng một chỗ đúng là rất đẹp mắt.

Hứa Nam Hạ về trước bữa ăn, thấy Vương Quốc Hoa ra mở cửa, ông ngẩn ra rồi cười nói:

- Về rồi à, có mang vợ tới không?

Vương Quốc Hoa cười nói:

- Cháu có, Hứa thúc cũng là trưởng bối trong nhà, cháu đương nhiên phải dẫn vợ tới ra mắt rồi.

Hứa Nam Hạ nghe vậy không khỏi vui vẻ. Trong thời gian hôn lễ của Vương Quốc Hoa, Hứa Nam Hạ và Du Vân Vân cũng nói chuyện về vấn đề của Vương Quốc Hoa, trong lúc đó còn hỏi ý kiến Du Phi Dương ở Mỹ, cuối cùng hai người đưa ra kết luận chính là Vương Quốc Hoa là người khiến mình được thịnh vượng, còn làm người khác thịnh vượng.

Thực ra Hứa Nam Hạ và Sở Giang Thu không phải có quan hệ không đội trời chung. Nhìn ở góc độ khác thì Hứa Nam Hạ đến tỉnh Nam Thiên không phải là hai bên cùng có lợi, đền bù lẫn nhau sao? Có Vương Quốc Hoa là con rể Sở gia thì chưa chắc đã là chuyện xấu.

Vương Quốc Hoa dẫn Sở Sở tới nhà chính là đã tỏ thái độ, hoặc nói đây là lập trường chính trị. Nói cách khác Sở Sở đến đây chính là phu xướng phụ tùy.

Sở Sở thấy Hứa Nam Hạ, cô cung kính đứng lên chào.

- Hứa bá bá.

Hứa Nam Hạ tươi cười đầy mặt, gật đầu nói:

- Tốt tốt, mấy người nói chuyện, Quốc Hoa, vào đây.

Hai người đàn ông vào thư phòng, đợi bảo mẫu rót trà đi ra, Hứa Nam Hạ mới cười nói.

- Nhìn qua trông khá tươi tắn, chững chạc trầm ổn hơn trước đây.

Vương Quốc Hoa bình tĩnh nói.

- Ngài quá khen. Đúng, lúc cháu xuống máy bay, Ngôn Lễ Hiếu đến đón, không biết hắn sao lại biết cháu bay chuyến đó, còn đưa xe vào tận sân bay, đúng là cho đủ thể diện.

Nhắc tới Ngôn Lễ Hiếu, Hứa Nam Hạ hừ một tiếng thu lại vẻ tươi cười, ông có chút tức giận nói.

- Tên này đáng ăn đòn.

Vương Quốc Hoa nhỏ giọng nói.

- Không ảnh hưởng đến đại cuộc chứ chú?

Hứa Nam Hạ nói.

- Không dễ như vậy đâu, có người không cam lòng ở ẩn nên cứ muốn gây chuyện. Việc này cháu nói với Ngôn Lễ Hiếu, bảo hắn nhanh chóng bù lại khoản tiền đã tiêu.

- Ngôn Lễ Hiếu đúng là đáng tiếc.

Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng, Hứa Nam Hạ hừ một tiếng:

- Gieo gió gặt bão, không nói đến hắn nữa, hy vọng sau này hắn tự thu xếp.

Ý của Hứa Nam Hạ chính là lần này Ngôn Lễ Hiếu chỉ cần trả lại tiền thì về cơ bản không có việc lớn, chẳng qua chức phó trưởng ban thư ký đừng mong làm nữa, có lẽ còn bị xử phạt, rất có thể là kia trừ công chức.

Vương Quốc Hoa muốn nói lại thôi, Hứa Nam Hạ thu vẻ mặt nghiêm túc, ông cười nói;

- Sao, cháu định biện hộ cho hắn sao?

- Vâng, dù sao lúc đầu hắn cũng giúp cháu không ít. Mặc kệ xuất phát từ mục đích gì thì đây cũng là nhân tình. Chỉ cần không vi phạm nguyên tắc của ngài thì cháu hy vọng có thể xử lý nhẹ tay. Còn nữa nếu xử lý Ngôn Lễ Hiếu quá nặng thì sẽ là ảnh hưởng đến danh vọng của ngài.

Vương Quốc Hoa nhịn một lúc mới nói ra.

Hứa Nam Hạ không hề mất hứng mà còn thầm khen Vương Quốc Hoa. Quan hệ giữa Ngôn Lễ Hiếu và Vương Quốc Hoa thực ra không có liên lạc lợi ích quá nhiều. Vương Quốc Hoa dù có làm người đứng ngoài cuộc cũng không ai nói gì được hắn. Nhưng Vương Quốc Hoa vừa mở miệng nói giúp Ngôn Lễ Hiếu, không phải vì lợi ích cá nhân mà là vì chút tình nghĩa với Ngôn Lễ Hiếu.

- Quan hệ giữa cháu và Ngôn Lễ Hiếu sau chuyện lần này coi như hết tình nghĩa.

Vương Quốc Hoa bồi thêm một câu, Hứa Nam Hạ nghe xong thầm khen ngợi, Vương Quốc Hoa này đúng là rất nhạy cảm, biết chừng mực. Đương nhiên câu nói “ảnh hưởng đến danh tiếng của ngài” của Vương Quốc Hoa mới là nguyên nhân khiến Hứa Nam Hạ hạ quyết tâm. Trước đó Hứa Nam Hạ có chút khó chịu với Ngôn Lễ Hiếu nên định bỏ mặc.

- Để hắn nắm chắc thời gian bù lại tiền, tranh thủ xử lý bằng giảm một cấp.

Hứa Nam Hạ cuối cùng đã mở miệng, Vương Quốc Hoa cũng thầm thấy may cho Ngôn Lễ Hiếu.

Vương Quốc Hoa và Sở Sở ăn trưa xong liền về. Hứa Nam Hạ ngồi nói chuyện với Du Vân Vân trong phòng khách. Khi ông nói đến chuyện của Ngôn Lễ Hiếu, Du Vân Vân có chút tức giận mắng.

- Thằng bé Quốc Hoa này sao không có chút nguyên tắc nào hả?

Chẳng qua nói xong Du Vân Vân nói tiếp.

- Chẳng qua đó cũng là bình thường, Quốc Hoa là người trọng tình nghĩa, biện hộ giúp Ngôn Lễ Hiếu cũng không phải việc gì lớn, chỉ cần trả lại tiền, tổn thất của quốc gia được bù lại coi như xong. Bản thân Ngôn Lễ Hiếu thực ra em thấy anh dùng cũng thuận tay.

- Em đó, còn nói Quốc Hoa không có nguyên tắc.

Hứa Nam Hạ nở nụ cười, một khi đã hạ quyết tâm thì tâm trạng ông thoải mái hơn. Hứa Nam Hạ dựa lưng vào ghế sofa cười nói:

- Xử lý giáng chức là cần làm, nếu không sẽ không biết ăn nói như thế nào với bên ngoài.

Sau chuyện này Hứa Nam Hạ vô hình trung tăng thêm điểm cho Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa đồng ý giúp đỡ Ngôn Lễ Hiếu, nếu đến lúc cần thiết còn không suy nghĩ đến ơn tri ngộ của mình sao. Lại nhìn Sở Sở kia rất nghe lời Vương Quốc Hoa, có lẽ cũng không thể sai bảo Vương Quốc Hoa được.

Hứa Nam Hạ lấy Du Vân Vân làm tiêu chuẩn để đánh giá Sở Sở. Du Vân Vân ở rất nhiều chuyện lớn sẽ tuyệt đối không mở miệng. Điểm này Du Vân Vân rất được Hứa Nam Hạ hài lòng.

Về tới khách sạn, Vương Quốc Hoa gọi điện cho Ngôn Lễ Hiếu, bảo hắn tới. Hắn dập máy, Sở Sở nghe ra ý của Vương Quốc Hoa nên nhíu mày nói.

- Anh vẫn giúp hắn ư?

Vương Quốc Hoa gật đầu nói:

- Vấn đề của bản thân Ngôn Lễ Hiếu thực ra không quá lớn, hơn nữa bí thư Hứa cũng có ý bảo vệ hắn. Anh chẳng qua chỉ là xuôi dòng nước mà thôi. Hơn nữa anh cần để bí thư Hứa thấy rõ thái độ của mình, điểm này rất quan trọng.

Sở Sở không nghĩ nhiều như vậy, cô nghe hắn nói nên khá giật mình.

- Không ngờ lại còn có chuyện này. Anh có thể nghĩ xa thật đó, chứ theo em thì sẽ tránh xa một chút, đứng ở trên bờ sẽ không bao giờ bị thiệt thân.

Vương Quốc Hoa lắc đầu nói.

- Căn cơ của anh vẫn còn kém, hôm nay người khác ở trong nước, anh đứng trên bờ, nếu ngày nào đó anh ngã xuống nước còn có ai đưa tay ra kéo anh? Anh đây là dùng cách so sánh. Mặc dù anh tự nhận mình ngay thẳng, niêm khiết nhưng ai dám cam đoan trong tương lai không bị người hãm hại?

Sở Sở gật đầu không nói gì, cô đi lấy trà rót cho Vương Quốc Hoa. Hai người nói chuyện một lúc thì có người gõ cửa. Vương Quốc Hoa đứng lên định ra mở thì Sở Sở chặn lại.

- Để em.

Vương Quốc Hoa có chút bất ngờ, Sở Sở nhỏ giọng nói.

- Anh là đàn ông, việc nhỏ này nên do em làm.

Cửa mở ra, thấy là Ngôn Lễ Hiếu tới, Sở Sở cười nói:

- Trưởng ban thư ký Ngôn đến nhanh thật, tôi phải làm nhân viên phục vụ rồi.

Một câu nói nhẹ nhàng, một nụ cười làm chút không yên tâm trong lòng Ngôn Lễ Hiếu thoáng cái biến mất. Sau khi ra khỏi khách sạn Ngôn Lễ Hiếu đã tính tới kết quả xấu nhất, tính cả khả năng tốt đẹp. Chẳng qua hắn không ngờ Vương Quốc Hoa nhanh như vậy đã gọi điện tới.

Vương Quốc Hoa biết một người trong lo âu và tuyệt vọng mà chờ đợi thì bị dày vò khó chịu như thế nào, vì thế sau khi Hứa Nam Hạ đã mở miệng thì hắn tự nhiên sẽ báo ngay cho Ngôn Lễ Hiếu.

Sở Sở mời Ngôn Lễ Hiếu vào, sau đó nói với Vương Quốc Hoa.

- Em đi pha trà.

Ngôn Lễ Hiếu thấy Sở Sở như vậy không khỏi than thở.

- Quốc Hoa đúng là có vợ quá ngoan hiền.

Ngôn Lễ Hiếu thông qua động tác, lời nói của Sở Sở làm hắn ý thức được tình huống của mình có chuyển biến tốt đẹp, nói chuyện cũng dễ dàng hơn. Hơn nữa Ngôn Lễ Hiếu cũng không muốn để Vương Quốc Hoa coi thường mình. Ngôn Lễ Hiếu tự nhận mình không phải người vô ơn, lần này có thể qua cửa thì về sau hắn nhất định dựa sát vào Ngôn Lễ Hiếu.

- Bí thư Hứa đã mở miệng, trả lại tiền, tranh thủ giảm cấp.

Vương Quốc Hoa nói ra làm Ngôn Lễ Hiếu rất vui vẻ, hai tay ôm mặt cúi đầu. Người đàn ông hơn 40 tuổi không ngờ lại nức nở.

Sở Sở bưng trà tới, để xuống rồi vào phòng ngủ. Trước khi đi cô nở nụ cười với Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa không khuyên Ngôn Lễ Hiếu, khiến cho hắn thoải mái phát tiết tâm trạng. Đợi khoảng ba phút Ngôn Lễ Hiếu mới ngẩng đầu lên, Vương Quốc Hoa đẩy hộp khăn giấy trên bàn tới.

Lau khô nước trên mặt, mũi, Ngôn Lễ Hiếu thở dài một tiếng.

- Quốc Hoa, không giấu gì anh, mấy hôm nay tôi cầu thần bái phật mà không ai chịu giơ tay ra giúp, tình người thế thái.

Vương Quốc Hoa không nói tiếp câu này mà chỉ mỉm cười, Ngôn Lễ Hiếu nói tiếp:

- Lần này thực ra tôi cũng tính cho trường hợp xấu nhất, không ngờ lại được như thế này. Tôi không nói cảm ơn, sau này mời anh xem hành động của tôi.

Vương Quốc Hoa nghiêm túc nói:

- Kết quả này chủ yếu là do bí thư Hứa muốn bảo vệ anh, tôi chẳng qua là gõ gõ ở bên mà thôi. Trưởng ban thư ký Ngôn, tôi đề nghị anh mau chóng lo liệu tiền, sau đó tìm cơ hội thích hợp đến xin bí thư Hứa tha thứ. Lời cảm ơn thì anh không cần nói, anh nói mình muốn có con nối dõi tông đường nên đầu óc lú lẫn mới làm vậy, đã phụ sự kỳ vọng của bí thư Hứa.

Ngôn Lễ Hiếu thoáng cái hiểu ý, hắn càng cảm kích Vương Quốc Hoa hơn. Ngôn Lễ Hiếu cũng biết có thể thoát nạn lần này thì thái độ của Hứa Nam Hạ là quan trọng nhất. nhưng dù quan trọng hơn nữa cũng cần có người đứng ra nói giúp chứ? Vương Quốc Hoa không chịu nhận công nhưng trong mắt Ngôn Lễ Hiếu thì lần này Vương Quốc Hoa có thể nói là đã cứu mạng mình, lúc mình hoàn toàn tuyệt vọng.

- Vấn đề tiền thì tôi đã chuẩn bị, chỉ còn kém có 500 ngàn, tôi đang nghĩ biện pháp lo liệu, chắc hai ngày nữa là đủ.

Ngôn Lễ Hiếu gật đầu nghe lời.

Vương Quốc Hoa nhíu mày nói.

- Chuyện không thể kéo dài, càng nhanh càng tốt. Như vậy đi, anh bảo Ngôn Bá Thân lập tức tới tìm giám đốc Lưu – tập đoàn dược Huy Hoàng, nói là ý của tôi đến vay 500 ngàn, tiền lãi thì theo ý cô ấy.

Làm người tốt làm tới cùng, đưa phật tới Tây Thiên, Vương Quốc Hoa quyết định giúp thêm lần nữa. Lần này Ngôn Lễ Hiếu không biết nói gì mới tốt, chỉ có thể nắm chặt tay Vương Quốc Hoa, nức nở nói.

- Cảm ơn, cảm ơn.

Ngôn Lễ Hiếu không ở lâu, hắn rất nhanh đứng lên cáo từ. Vương Quốc Hoa đưa tới cửa về, Sở Sở đứng ở cửa phòng ngủ cười nói:

- Giám đốc Lưu anh vừa nói là Lưu Linh hả?

Vương Quốc Hoa ….. Sở Sở thấy hắn á khẩu liền cúi đầu cười cười một tiếng xoay người quay vào không tiếp tục dây dưa.

Lúc học đại học, Lưu Linh rất có trọng lượng trong mắt Sở Sở. Lưu Linh không có tâm cơ, động chút là đứng ra che chở cho cô trước mặt đám nam sinh, Sở Sở rất quý trọng tình cảm này. Nhưng người đàn ông của cô thì cô tuyệt đối không muốn chia xẻ. Cô là người thắng, từ ý nghĩa nào đó mà nói thì Lưu Linh cũng không phải người thất bại.

Sở Sở không hề có ý oán trách Lưu Linh, cũng không có ý trách Vương Quốc Hoa, chỉ là cảm thấy đàn ông tốt trên đời giống như thứ đồ tốt vậy, phải nhìn thật chặt. Ví dụ như Thủy Trung Lăng – một người phụ nữ rất kiêu kỳ nhưng thoáng nghe chút động tĩnh là bỏ hết chuyện ở Bắc Kinh mà chạy theo Sở Giang Thu tới tỉnh Đại Giang, gần như đi đâu theo đó. Sở Sở tự nhận không làm được như Thủy Trung Lăng, chỉ có thể thuận theo tự nhiên.

Nghỉ một đêm trên tỉnh, Vương Quốc Hoa cùng vợ về quận Hồng Sam. Ngôn Lễ Hiếu phái xe đến, trước khi xe chạy y không ngừng dặn lái xe phải đi cẩn thận. Sau chuyện kia, Ngôn Lễ Hiếu coi như thấy rõ trong vòng tròn chính trị người có thể ra tay cứu giúp bạn bè lúc khó khăn chính là động vật quý hiếm. Người như vậy nếu không buộc chặt vào thì mình chính là kẻ ngu ngốc.

- Quốc Hoa, tối qua tôi đã tới Hứa gia, rất chân thành nhận sai lầm, xin bí thư Hứa tha thứ. bí thư Hứa mắng tôi một trận, bảo tôi về sau chịu khó làm việc, tất cả đều trong dự đoán của Quốc Hoa.

Lúc Vương Quốc Hoa lên xe, Ngôn Lễ Hiếu đã nhỏ giọng nói như vậy.

- Trưởng ban thư ký Ngôn, tôi cảm thấy người phụ nữ kia không thích hợp tiếp tục ở lại tỉnh nữa.

Vương Quốc Hoa dặn, Ngôn Lễ Hiếu cười nói.

- Sau này gọi tôi là lão Ngôn đi, nói thật trước mặt anh mà gọi chức vụ như vậy tôi đúng là không dám nhận.

Vương Quốc Hoa rời khỏi nửa tháng, quận Hồng Sam vẫn rất bình thường. Ngô Minh Chi nhận được thông báo liền chờ ở cửa, vừa thấy Sở Sở liền rất nhiệt tình chào.

- Cục trưởng Sở.

Chức vụ mới của Sở Sở không phải trong hệ thống chính quyền mà thuộc Tổng cục cung ứng điện quốc gia. Không biết Sở Sở tìm quan hệ gì mà cô được điều tới làm phó cục trưởng cục cung ứng điện thị xã Giang Đông.

Nhà rất sạch sẽ, mỗi ngày đều có người đến quét dọn. Ngô Minh Chi thậm chí mỗi ngày đều tới xem dọn dẹp như thế nào. Trước đây trong nhà không có nhiều đồ dùng nhưng bây giờ Vương Quốc Hoa kết hôn, Mã Ngọc Cao tự làm chủ mua hết những thứ cần mua, còn là thứ tốt nhất có thể ở thị xã.

Sở Sở coi như hài lòng với hoàn cảnh trong nhà.

Vương Quốc Hoa thấy bộ sô pha da thật của Ý trong phòng khách, hắn dở khóc dở cười nói.

- Mã Ngọc Cao này không chú ý ảnh hưởng gì cả.

Vương Quốc Hoa vừa nhắc thì Mã Ngọc Cao đã xuất hiện ngay ở cửa. Hắn cười hì hì nói.

- Chủ tịch quận, cái này không được nói oan cho tôi, tôi trùng hợp gặp thư ký của bí thư Lâm – Mạnh Vũ Vi, đây là do thư ký Mạnh đưa chủ ý cho tôi, nói ngài là người giàu có không thiếu chút tiền này.

Vương Quốc Hoa không muốn nhắc tới Mạnh Vũ Vi trước mặt Sở Sở nên lập tức nói sang việc khác:

- Tôi đi nửa tháng, ở nhà không xảy ra chuyện gì chứ?

Mã Ngọc Cao nhìn Sở Sở đang thu dọn hành lý, hắn nhỏ giọng nói.

- Chuyện thật ra có một chút nhưng không quá lớn.

Vương Quốc Hoa lập tức nhìn thoáng qua Ngô Minh Chi, Ngô Minh Chi vừa nãy vào cửa không nói chuyện này.

- Chủ tịch quận, việc này tôi chưa kịp nói, hơn nữa tôi nói cũng không cẩn thận bằng chủ tịch Mã.

Ngô Minh Chi bây giờ chỉ kiêm chức chánh văn phòng ủy ban, không có tư cách tham gia hội nghị thường trực ủy ban.

- Ngồi xuống đi, sau đó hai người cẩn thận nói xem có việc gì.

Vương Quốc Hoa ngồi xuống, hai người kia cũng vội vàng ngồi xuống.

- Chuyện là như thế này, trong hội nghị thường trực ủy ban hôm trước, Diêu Hiểu Hoa nói đến một việc. Ngài vốn chuẩn bị nửa năm tới sẽ chính thức việc miễn học phí cấp một trong toàn quận, Diêu Hiểu Hoa nói trong hội nghị thường ủy, kết quả bí thư Trác không đồng ý, cho rằng chuyện này có thể hoãn lại, hơn nữa tung ra kế hoạch xây dựng quảng trường trung tâm. Bí thư Trách nói quảng trường có thể tăng diện mạo của nội thành quận ta, cũng đề cao hình tượng của cả quận.

Vương Quốc Hoa rất tự nhiên nói:

- Diêu Hiểu Hoa có thái độ gì?

- Diêu Hiểu Hoa không đáp ứng, y nói chuyện do ngài quyết định, hội nghị thường trực ủy ban quận đã thông qua, bên Giản Hòa Phương cũng chuẩn bị việc này từ rất lâu. Hơn nữa tài chính quận không có đủ tài lực đi xây dựng một quảng trường như vậy.

Mã Ngọc Cao vừa cười vừa nói:

- Vẻ mặt bí thư Trác lúc ấy khá khó coi, giọng điệu nói chuyện của Diêu Hiểu Hoa không quá tốt.

Vương Quốc Hoa có thể nghĩ ra không khí hội nghị lúc ấy, bên ủy ban quận không nói là đoàn kết nhất trí nhưng ít nhất có cùng lợi ích. Trước đây ở thời Miêu Vân Đông thì bên ủy ban bị quận ủy nhúng tay không ít, mọi người cũng đều không muốn chuyện này tái diễn. Trác Quyền tung ra kế hoạch xây dựng quảng trường chính là muốn can thiệp vào công việc của ủy ban.

Trác Quyền là thường vụ thị ủy nên cấp bậc cao hơn Diêu Hiểu Hoa hai cấp, trong hội nghị Vương Quốc Hoa cũng không trực diện chống đối Trác Quyền, khá tôn trọng đối phương. Chẳng qua lần này Trác Quyền nghĩ như thế nào mà lại muốn xây dựng quảng trường? Chẳng lẽ muốn nhân lúc mình không có ở đây để thể hiện quyền lực của bí thư quận ủy?

Vương Quốc Hoa thoáng suy nghĩ, Mã Ngọc Cao và Ngô Minh Chi đều thức thời yên tĩnh chờ đợi. Vương Quốc Hoa cảm thấy Trác Quyền không thể nào mạo hiểm đắc tội mình, chỉ có thể là hắn cần thành tích. Tình hình tài chính quận khá tốt nên Trác Quyền có chút suy nghĩ.

- Tôi biết rồi, Minh Chi, chuẩn bị xe, tôi đi gặp bí thư Trác.

Vương Quốc Hoa khá tôn trọng Trác Quyền, cũng không muốn nhân viên thấy hắn không hòa hợp với Trác Quyền. Lúc trước hắn đấu đá với Miêu Vân Đông cũng khá mệt mỏi. Hắn không muốn trở lại cục diện này.

Bảo Sở Sở lấy ít đặc sản Bắc Kinh, Vương Quốc Hoa cùng Sở Sở ra ngoài. Trác Quyền không ở tập thể quận mà ở trong một phòng tại khách sạn. Trước khi ra ngoài Vương Quốc Hoa cố ý gọi tới, Trác Quyền cũng biết Vương Quốc Hoa đã về, chỉ là không ngờ hắn nhanh như vậy đã đến chỗ mình.

- Bí thư Trác, nếu được thì trưa tôi mời anh dùng cơm, thuận tiện đến chỗ anh đưa quà mừng.

Vương Quốc Hoa nói rất tùy ý, Trác Quyền nghe xong rất bất ngờ lại thấy thoải mái. Hắn vẫn còn bực vì thái độ của Diêu Hiểu Hoa, đây là tát thẳng vào mặt.

- Ha ha, tới đây đi, phòng tôi thì Quốc Hoa cũng biết đó.

Trác Quyền dập máy sai tky đi chuẩn bị đồ ăn.

Thư ký thấy Vương Quốc Hoa muốn đến ăn nên oán giận nói.

- Bên ủy ban quận không tôn trọng ngài, trong hội nghị lần trước ngài vừa nói mà Diêu Hiểu Hoa đã nhảy ra nói này nói kia, đâu coi ngài vào đâu. Tôi thấy đều do Vương Quốc Hoa mớm cho cấp dưới.

- Thối quá.

Trác Quyền vẫn luôn lịch sử tao nhã nhưng không ngờ lại nói một câu như vậy. Thư ký sợ hãi, Trác Quyền lạnh lùng nói:

- Sau này mà còn nói như vậy thì cút.

Nói là vậy nhưng một chiếc kim đã chôn vào trong lòng Trác Quyền. Thư ký vâng dại lui ra, Trác Quyền nghĩ thầm không biết Vương Quốc Hoa kia có thái độ gì với việc xây dựng quảng trường.

Trác Quyền bất ngờ chính là Vương Quốc Hoa không ngờ mang vợ tới. Nhìn Sở Sở, Trác Quyền hơi hoảng hốt, người phụ nữ này rất đẹp, khí chất cao quý được tạo ra từ bé.

Thân phận của Sở Sở thì người bên quận Hồng Sam không biết, chỉ biết là người Bắc Kinh, bạn học hồi đại học của Vương Quốc Hoa.

- Bí thư Trác, Quốc Hoa không ít lần nói về anh với tôi, nói anh rất ủng hộ công việc của mình, nói hai người hợp tác rất tốt.

Sở Sở yêu kiều chủ động đưa tay ra.

Trác Quyền rất lễ phép chạm nhẹ rồi buông, nắm tay Vương Quốc Hoa thì hắn lại lắc lắc một chút.

- Quốc Hoa, em dâu vừa đẹp vừa có khí chất, đúng là rất may mắn.

Trác Quyền mời hai người ngồi xuống, nói chuyện vài câu Vương Quốc Hoa liền cười nói.

- Tôi vừa về, Mã Ngọc Cao nói với tôi về việc bí thư Trác muốn xây dựng quảng trường. Chuyện này tôi phải cảm ơn anh. Nói thật vấn đề hoàn cảnh nội thành thì từ trước đến giờ tôi vẫn sơ sót, nếu không phải bí thư nhắc đến đề nghị này thì tôi đúng là không nghĩ ra.

Câu này làm Trác Quyền thấy ấm áp trong lòng, Trác Quyền cũng thoáng cái có ý đổi thư ký, bên cạnh không thể có kẻ tiểu nhân như vậy được. Diêu Hiểu Hoa là Diêu Hiểu Hoa, Vương Quốc Hoa là Vương Quốc Hoa, hơn nữa Vương Quốc Hoa ở bên ủy ban quận chỉ bắt phương hướng, không can thiệp phân công của người khác.

- Quốc Hoa, nói cũng không thể nói như vậy. Chính quyền phụ trách tài chính, cậu mỗi ngày đều rất bận, có chuyện không nhớ ra cũng là rất bình thường. Tôi làm như vậy chỉ là đề nghị, cậu không hiểu lầm là tốt rồi.

Trác Quyền cũng rất khách khí nói.

- Sao có thể hiểu lầm chứ? Công việc của tôi có gì làm không đúng thì bí thư có quyền lực giám sát và phê bình, như vậy tôi cũng có thể sửa chữa.

Vương Quốc Hoa cười nói một câu, Trác Quyền vui vẻ đưa tay vuốt bụng cười ha hả nói.

- Tốt, chỉ cần chúng ta có suy nghĩ cùng tiến cùng lui thì nhất định sẽ làm tốt công việc trong quận. Chẳng qua Quốc Hoa, đồng chí Diêu Hiểu Hoa cho rằng tài chính quận không đủ để chống đỡ xây dựng quảng trường, cậu thấy sao?

- Hạng mục xây dựng quảng trường đúng là khiến cho tài chính quận gặp áp lực rất lớn. Chẳng qua chuyện do người, tôi có một suy nghĩ muốn mời bí thư Trác cho chỉ thị.

Vương Quốc Hoa sớm có chuẩn bị, Trác Quyền cười ha hả xua tay nói.

- Không nói là chỉ thị, tôi biết năng lực của Quốc Hoa, cậu nói được là được.

Vương Quốc Hoa chính là muốn thu hút đầu tư ở ngoài xã hội. Xây dựng quảng trường ở khu phố trung tâm tuy đầu tư lớn nhưng cũng có thể nghĩ biện pháp từ khu đất xung quanh. Nói đơn giản chính là làm một quy hoạch lớn, lấy quảng trường làm trung tâm, khai thác khu đất xây dựng để lấy tài chính xây dựng quảng trường.

- Chính quyền không có tiền nhưng đất lại đáng giá. Ví dụ như bệnh viện trung tậm quận, giao thông nơi đó không quá lạc quan, hoàn toàn có thể chuyển tới bên ngoài có giao thông thuận tiện. Khu đất sẽ bán ra ngoài, còn xây dựng cụ thể như thế nào sẽ do quy hoạch của quận.

Vương Quốc Hoa nói xong, Trác Quyền vui vẻ vỗ đùi nói.

- Biện pháp hay, Quốc Hoa, cũng là cậu có biện pháp.

- Việc này còn cần bí thư Trác ủng hộ.

Vương Quốc Hoa khách khí nói.

- Ủng hộ lẫn nhau, tôi thấy kế hoạch xây dựng quảng trường cứ xác định như vậy đi. Tài chính quận có thể bỏ chút tiền làm công tác chuẩn bị, tranh thủ trong vòng một năm xây dựng xong quảng trường.

Việc thu hút đầu tư bên ngoài cũng chỉ có thể giảm bớt áp lực tài chính, còn khi thực hiện thì tài chính quận vẫn phải đầu tư một khoản. Trác Quyền coi như là muốn cam đoan cuối cùng.

- Cái này không vấn đề gì, tài chính quận sẽ tìm cách bỏ ra vài triệu.

Vương Quốc Hoa rất dứt khoát nhận lời.

Ăn trưa xong ra khỏi khách sạn, Sở Sở có chút khó hiểu nói.

- Quốc Hoa, anh có quan hệ tốt với Trác Quyền như vậy sao?

Vương Quốc Hoa lắc đầu nói:

- Chuyện không đơn giản như vậy. Trác Quyền chưa chắc không có ý thử dò xét, nhưng anh đưa ra thỏa thiệp cũng đạt được thành tích mà. Xây dựng quảng trường thư giãn ở trung tâm quận thì từ góc độ nào mà nhìn đều là hành động có lợi cho quần chúng nhân dân. Nếu là có lợi cho quần chúng nhân dân thì tại sao phải phản đối? Hơn nữa đây là một cách thể hiện thành tích.

- Em còn tưởng rằng anh sẽ cho rằng xây dựng quảng trường lớn như vậy chính là công trình mặt mũi vì thành tích chứ?

Sở Sở cười cười trêu chọc, Vương Quốc Hoa nói:

- Cái này phải xem nhìn nhận vấn đề như thế nào. Trình độ cuộc sống của quần chúng nhân dân không ngừng được đề cao, bắt đầu chú ý chất lượng cuộc sống. Kết cấu đô thị Hồng Sam còn thiếu quy hoạch, đã đến lúc bắt chặt việc này.

Sở Sở nháy nháy đôi mắt to, cô cười hì hì nói.

- Còn có lợi ích nữa chứ? Nói đi, muốn ai kiếm lợi? Cái này em hiểu, chỉ cần bắt được công trình thì không thể không có chút vấn đề trong đó.

- Ha ha, cái này còn sớm, đến lúc đó xem đã. Vấn đề cụ thể anh sẽ không nhúng tay, để người bên dưới phân chia. Muốn làm chút chuyện đúng là có chút khó khăn.

Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng, Sở Sở nói đúng mấu chốt của vấn đề. Công trình này một khi khởi động không biết có bao nhiêu con ruồi lao tới.

Về đến tiểu khu, nhà Vương Quốc Hoa đang khá náo nhiệt. Sau khi Vương Quốc Hoa đi, mấy người Diêu Hiểu Hoa, Đặng Ngâm, Giản Hòa Phương đều tới, người có phân lượng ở chính quyền đều tới. Cũng may Mã Ngọc Cao không đi nên coi như là người tiếp đón.

Sau một phen khách khí, thấy mọi người khá đông đủ, Vương Quốc Hoa nói qua chuyện xây dựng quảng trường. Diêu Hiểu Hoa nghe xong rất bất ngờ. Hắn đốp lại Trác Quyền như vậy chính là vì giữ gìn lợi ích của chính quyền, giữ gìn sự tín nhiệm của Vương Quốc Hoa dành cho mình. Không ngờ Vương Quốc Hoa vừa về đã đưa ra quyết định như vậy.

- Chủ tịch, việc này có thể thương lượng một chút không?

Diêu Hiểu Hoa có chút không cam lòng, dù là thu hút đầu tư thì cũng phải mất một khoản không nhỏ.

Vương Quốc Hoa cười nói.

- Đây không phải là tôi bàn với mọi người sao? Chuyện này do bí thư Trác đề nghị nhưng thực hiện do ủy ban làm, không phải do mọi người làm sao? Tôi cảm thấy việc này nếu làm tốt thì sẽ có tác dụng cải thiện bộ mặt cũ nát của nội thành, tạo nơi thư giãn cho quần chúng nhân dân. Còn tài chính của quận có khó khăn thì tôi thấy vẫn có thể khắc phục.

Vương Quốc Hoa đang ám chỉ mọi người công trình này tiến hành thì quận ủy sẽ không nhúng tay, hắn cũng vậy. Lời này coi như loại trừ nghi ngờ trong lòng mọi người, cũng làm Diêu Hiểu Hoa thấy nóng trong lòng. Đến lúc ấy không biết bao người cầu tới hắn. Diêu Hiểu Hoa đang thầm suy nghĩ tới lúc ấy nên ứng phó như thế nào.

- Đúng, tôi phải nói trước xây dựng quảng trường phải đảm bảo chất lượng công trình, nếu có chuyện tôi sẽ truy cứu trách nhiệm của từng người cụ thể. Một ít công ty không có thực lực muốn tiến vào, tôi không hy vọng thấy thế.

Vương Quốc Hoa rất nghiêm túc nói như vậy.

Mọi người không khỏi rùng mình, chút người đang có dự tính lập tức phải thu lại. Vương Quốc Hoa nói không phải vu vơ, trước mặt li thì có nhiều người to gan. Một công trình được đấu thầu, chuyển qua nhiều tay đến cuối cùng nhất định thành cặn bã.

Vương Quốc Hoa không thò tay chân vào công trình cũng không không phải nói không cho phép người khác nói nhân tình. Đều là thành viên trong bộ máy, nhà ai không có chút quan hệ? Chỉ cần chất lượng công trình không có chuyện, Vương Quốc Hoa coi như không thấy ở việc khác.

Vương Quốc Hoa bây giờ coi như xác định trước việc này, còn cụ thể đến lúc xây dựng thì còn phải tiếp tục họp để bàn chi tiết. THống nhất quy hoạch, thống nhất xây dựng, phương hướng chung này không bao giờ sai.

Sở Sở coi như thấy không khí hài hào của ủy ban quận Hồng Sam. Sức ngưng tụ của Vương Quốc Hoa làm cô khá kinh ngạc. Chờ mọi người rời đi, Sở Sở vừa thu dọn chén vừa cười nói:

- Em không ngờ anh có sức ảnh hưởng lớn như vậy ở bên ủy ban.

Vương Quốc Hoa xua tay nói.

- Không phải, mà là anh làm mọi người có cùng lợi ích với anh. Lợi ích nhất trí thì dù có chút tranh chấp nhỏ nhưng phương hướng chung sẽ không có vấn đề.

- Em có thể giải thích là quan lại cùng có lợi không?

Sở Sở hỏi lại một câu, Vương Quốc Hoa gật đầu nói:

- Em giải thích như vậy coi như cũng đúng.

Hôm sau Vương Quốc Hoa chính thức đi làm, Trác Quyền không thể chờ đợi tổ chức hội nghị thường vụ nhắc đến việc xây dựng quảng trường. Trong hội nghị lần này không có lực cản gì, Vương Quốc Hoa là người đầu tiên đứng ra ủng hộ đề nghị này.

Nói tới cụ thể làm như thế nào thì Vương Quốc Hoa đề xuất cần có quy hoạch tổng thể, hơn nữa hắn còn đề nghị nghị.

- Tôi cảm thấy chuyện này cần báo cáo với thị xã. Tình hình tài chính của quận Hồng Sam chuyển biến tốt đẹp, bỏ ra một khoản tiền làm việc có lợi cho dân chúng thì cũng phải chú ý một số đồng chí không hiểu. Có thị xã ủng hộ thì lực cản của việc này sẽ nhỏ hơn.

Vương Quốc Hoa không phản đối thì người khác đương nhiên sẽ không nói gì. Trác Quyền rất hài lòng với đề nghị này, hắn gật đầu nói:

- Phòng quy hoạch cần phải ra ngoài xem một chút, nếu như tự mình không được thì có thể mời chuyên gia đến làm.

Bí thư và chủ tịch quận đã thống nhất ý kiến thì chuyện đương nhiên không có lực cản. Sau khi tan họp, q mời Vương Quốc Hoa ở lại, hai người đến văn phòng Trác Quyền, Trác Quyền cười nói:

- Chủ tịch Quốc Hoa, quy hoạch cụ thể thật ra dễ dàng, đến lúc xây dựng thì cũng phải có người đi giám sát chứ?

Vương Quốc Hoa hơi trầm xuống, Trác Quyền chẳng lẽ có ý gì? Được voi đòi tiên?

- Bí thư Trác có đề nghị gì?

Vương Quốc Hoa quyết định nghe ý của Trác Quyền trước, đây cũng là một loại thái độ bình thường, gặp chuyện để đối phương tỏ thái độ trước, mình sẽ ở vị trí có lợi. Chủ yếu là ở chuyện này Vương Quốc Hoa có thể nói mình không mong muốn gì.

- Đề nghị thì không nói, công việc bên ủy ban tôi sẽ không nhúng tay.

Trác Quyền đầu tiên đưa ra lời hứa này, coi như làm Vương Quốc Hoa yên tâm. Chẳng qua muốn nói không có suy nghĩ gì thì Trác Quyền sẽ không bảo Vương Quốc Hoa ở lại.

- Nếu phát hiện có gì không làm tốt thì bí thư Trác nhất định phải chỉ ra, chúng tôi cũng tiện sửa chữa.

Vương Quốc Hoa rất tự nhiên nói lại, không chịu chủ động mở miệng trước. Nếu như bị Trác Quyền lấy quyền chủ đạo thì lòng người bên ủy ban sẽ tản mát.

Trác Quyền trầm ngâm một chút mới nói.

- Ồ, đến lúc đó rồi nói tiếp.

Trác Quyền cũng ý thức được Vương Quốc Hoa đang có ý phản đối, phải nói lần thử dò xét này không thành công. Trác Quyền đúng là muốn một chút, ai ngờ Vương Quốc Hoa lại không có ý nhúng tay vào công trình xây dựng quảng trường này.

Chẳng qua một công trình do mình đề nghị mà không thể phát huy gì trong lúc tiến hành, Trác Quyền có chút không cam lòng. Nhưng hắn lại không dám dễ dàng tạo tranh chấp. Trác Quyền không cho rằng Vương Quốc Hoa không có thực lực chống đối mình. Miêu Vân Đông là em họ chủ tịch tỉnh còn phải cút đi cơ mà.

Nói sang việc khác, Trác Quyền coi như kết thúc cuộc nói chuyện này. Vương Quốc Hoa đứng lên cáo từ, Trác Quyền đưa ra ngoài cửa mà ánh mắt hắn có chút phức tạp.

- Chuẩn bị xe, lên thị xã.

Trác Quyền vừa nói vừa cầm cặp đi nhanh xuống lầu.

Vương Quốc Hoa về lập tức gọi Diêu Hiểu Hoa và Giản Hòa Phương tới bàn chuyện miễn học phí cấp tiểu học của quận.

Ba người ngồi trao đổi theo phương án mà Giản Hòa Phương đưa ra. Theo ý của Giản Hòa Phương thì tiến hành ở nội thành trước, Vương Quốc Hoa lập tức tỏ thái độ.

- Không ổn, nửa cuối năm chỉ là thí điểm, tôi đề nghị bắt đầu ở trường các xã bên dưới.