Trên đời có một loại phụ nữ là tai nạn của đàn ông, khi người phụ nữ có dung mạo tuyệt thế ra vẻ đáng thương thì càng như vậy hơn. Đây chính là hồng nhan họa thủy.
Vương Quốc Hoa rất kinh ngạc khi sức chiến đấu của mình giảm quá nhanh, có một vài vị trí của người phụ nữ trong lòng không tầm thường. Trái tim tự tôn của đàn ông không cho phép Vương Quốc Hoa như vậy, hắn phải trở lại.
Lần thứ hai Vương Quốc Hoa tập trung tinh lực cuối cùng cũng tìm lại được tự tôn, hắn dùng hết biện pháp tiến công cuối cùng trong một tiếng than dài cơ thể bên dưới như con bạch tuộc quấn lấy hắn, không ngừng giãy dụa. Vương Quốc Hoa cuối cùng không chống cự lại được sức hút của Sở Sở, hắn khẽ thét dài một tiếng rồi bắn mạnh một dòng khí nóng vào trong cơ thể của đối phương.
Vương Quốc Hoa hơi kinh ngạc xoay người nhìn, quả nhiên là thấy Sở Sở phun ra như thủy triều, may chính là trong tủ quần áo có ga đệm dự bị, không cần ra ngoài tìm người đổi lại.
Sở Sở mặt đỏ không còn chút sức lực gì, cô dựa vào lòng Vương Quốc Hoa, tiếp xúc da thịt làm cô rất thoải mái không nói thành lời.
- Anh vừa nãy thấy gì?
Sở Sở đột nhiên nhỏ giọng nói, Vương Quốc Hoa còn đang thở dốc lấy lại sức, hắn thuận miệng nói.
- Thấy gì?
- Anh dám nói không phát hiện ư? Ga giường là trắng đó.
Vương Quốc Hoa nghe vậy liền kéo chăn lên, ga giường đúng là trắng, xem ra phụ nữ cổ đại đặt chiếc khăn trắng trong đêm tân hôn chúng là có lý.
- Đáng ghét, anh dám nghi ngờ em.
Sở Sở kháng nghị nhưng kết quả lọt vào phản kích, điểm đỏ trên ngực bị sờ sờ, cô mẫn cảm cuộn mình lại rên rỉ.
- Tiếp.
Cảm nhận bên dưới có thay đổi, Vương Quốc Hoa quyết định không chối từ khổ cực, một lần nữa muốn tiến tới.
- Không được.
Sở Sở cầu xin tha thứ một tiếng, hai lần trước cô đều là dâng hiến thừa nhận nhưng do mới đầu nên cô hơi đau.
Vương Quốc Hoa thấy vậy đành cũng không đành lòng, hắn ôm cô thật chặt vào trong lòng.
Đêm đó Sở Sở có đủ thứ chuyện để nói, bắt đầu từ khi cô hiểu chuyện, từng chuyện cô nhớ đến đều được nói ra giống như muốn Vương Quốc Hoa càng hiểu rõ hơn về mình.
…
Bên bộ Khoa học công nghệ rất nhanh có động tác, chỉ trong một ngày đã lập được tổ công tác do cục trưởng Nông tự mình dẫn đội. Vương Quốc Hoa đang nằm trong vòng tay người đẹp nhận được điện, hắn có chút nuối tiếc vì mình phải về. Lần đầu tiên hắn thầm than hiệu suất làm việc của cơ quan Bắc Kinh quá nhanh.
Mặc kệ như thế nào thì chuyến lên Bắc Kinh này của Vương Quốc Hoa đã kết thúc. Hắn đến sân bay gặp đoàn người của bộ Khoa học công nghệ, đoàn có hơn 30 cán bộ.
Cục trưởng Nông thấy Vương Quốc Hoa, hắn có chút xấu hổ nói:
- Cái này ..
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Chào mừng mọi người đến quận Hồng Sam xem một chút. Cục trưởng Nông yên tâm, chi phí do quận phụ trách.
Cục trưởng Nông ngoài mặt vui vẻ nhưng vẫn khách khí nói một câu:
- Tôi sao có thể không biết xấu hổ chứ?
Vương Quốc Hoa nói.
- Nên mà.
Vương Quốc Hoa gọi điện cho Trác Quyền báo tin mừng, Trác Quyền lập tức gọi điện báo cáo lên cho Lâm Tĩnh. Lâm Tĩnh nghe vậy không khỏi giật mình. Dập máy, Lâm Tĩnh nói với Mạnh Vũ Vi.
- Đám người trong bộ sao có hiệu suất cao như vậy?
Mạnh Vũ Vi không nhịn được cười:
- Chị cũng từ bộ đi ra mà.
Lâm Tĩnh nói:
- Đúng là vì từ bộ đi ra nên chị mới nói như vậy. Quan chức địa phương lên Bắc Kinh làm việc như thế nào em không biết đâu. Bỏ đi, chuẩn bị tiếp đón, một cục trưởng tới nên chị phải tự mình đi một chuyến.
Lâm Tĩnh tìm người hỏi thăm mãi mới biết cả Hứa Kiến Thiết và Sở Giang Thu đều nói giúp Vương Quốc Hoa. Lâm Tĩnh không khỏi có chút kinh ngạc, Hứa Kiến Thiết sao lại cùng làm như vậy với Sở Giang Thu?
Lâm Tĩnh quyết định gọi điện báo cáo cho Hứa Nam Hạ. Mặc kệ nói như thế nào thì đây cũng là vinh dự của thị xã Giang Đông. Trong câu cuối cùng của bản báo cáo, Lâm Tĩnh nói thêm một câu.
- Tôi không ngờ lần này chủ nhiệm Hứa và chủ tịch Sở đều ra mặt nói giúp nên chuyện mới thuận lợi như vậy.
Lâm Tĩnh ném đá dò đường, Hứa Nam Hạ cười lạnh một tiếng rồi bỏ máy. Mình cần gì phải giải thích với ả? Nếu là cô của ả thì còn đỡ, mọi người là ủy viên Bộ chính trị nên cùng cấp mà. Việc Sở Giang Thu vừa gặp người đã nhận con rể thì Hứa Nam Hạ cũng biết.
Lúc mới nghe thấy Hứa Nam Hạ cũng có chút tức giận, con gái của mình mặc dù không phải con gái ruột nhưng cũng nuôi từ bé tới lớn. Suy nghĩ mãi, Hứa Nam Hạ lại cười cười tự giễu, chuyện cứ như vậy qua đi.
Khi Ngôn Lễ Hiếu xuất hiện trước cửa văn phòng bí thư Hứa báo cáo công việc, Hứa Nam Hạ lộ vẻ nghiêm túc nói.
- Chuyện đã có thể xác định chưa?
Về cơ bản rất khó thấy nét mặt chăm chú như vậy của Hứa Nam Hạ, Ngôn Lễ Hiếu mừng thầm trong lòng.
- Chắc là đáng tin, chẳng qua nếu muốn nắm được chứng cứ cuối cùng thì phải chờ thêm một thời gian nữa.
Hứa Nam Hạ trầm ngâm một chút cuối cùng mới nói:
- Có biện pháp làm lộ chuyện này ra ngoài không, chính là chủ động một chút.
Lâm Tĩnh sớm có chuẩn bị, hắn nhỏ giọng nói.
- Có thể để cho cảnh sát kinh tế - Sở công an ra mặt điều tra một chút rồi lấy lý do. Sau khi cuộc điều tra bắt đầu thì bên ngân hàng sẽ có biện pháp.
- Ồ…
Hứa Nam Hạ hơi do dự phất tay chưa quyết định. Sau khi Lâm Tĩnh đi ra, Hứa Nam Hạ cầm máy gọi điện ra ngoài.
- Việc này em là chuyên gia, em nói xem có được không?
…
So với Bắc Kinh đầy tuyết, trời tỉnh Nam Thiên khá trong xanh. Từ sân bay đi ra giống như tới một thế giới khác. Máy bay vừa hạ cánh, một xe 45 chỗ, ba xe con đỗ ở bên cạnh. bí thư thị ủy Lâm Tĩnh, bí thư quận ủy Trác Quyền cùng tới, quy cách này coi như khá cao.
Sau một phen khách khí lên xe, cục trưởng Nông ngồi vào xe của Lâm Tĩnh. Hắn lạnh nhạt nói:
- Các đồng chí sở Khoa học công nghệ tỉnh đúng là rất bận.
Lâm Tĩnh tuy thầm coi thường nhưng ngoài mặt vẫn khá khách khí giải thích.
- Thị xã không thông báo các đồng chí sở Khoa học công nghệ, tỉnh dù sao cũng không thể so với bộ. Hơn nữa chuyện của quận Hồng Sam không có quan hệ mấy với tỉnh.
Lâm Tĩnh đây là cố ý không muốn để người của sở Khoa học công nghệ chia công, hoặc là nói Lâm Tĩnh cảm thấy có tự tin này.
Cục trưởng Nông hơi nhỏ giọng nói:
- Chủ tịch Vương rất có năng lực, lãnh đạo bộ rất chú ý việc này.
Cục trưởng Nông phải cho Lâm Tĩnh biết sự bất mãn của mình, đây là chuyện trong ngành chẳng lẽ xuống mà không báo với bên dưới sao?
Lâm Tĩnh cũng có chút căm tức nhưng người ta đang cười cười, cô chỉ có thể nhịn.
- Vũ Vi, em liên lạc với sở đi.
Thực tế người của sở Khoa học công nghệ đã tới, một vị phó giám đốc dẫn người chờ ngoài sân bay. Người của bộ tới sao không thông báo, có chỗ tốt mọi người đều có phần, chuyện ăn riêng thì người thông minh sẽ không làm. Từ góc độ khác mà nói thì cục trưởng Nông và người sở Khoa học công nghệ là người một nhà.
Trong xe Vương Quốc Hoa, Mã Ngọc Cao đang cẩn thận báo cáo tình hình ở quận mấy ngày qua. Mã Ngọc Cao đã là phó chủ tịch quận nhưng vẫn chưa sửa được thói quen, chỉ cần Vương Quốc Hoa đi công tác về là hắn sẽ đến báo cáo công việc.
Mã Ngọc Cao rất cảm kích Vương Quốc Hoa. Nếu không phải Vương Quốc Hoa giúp đỡ thì hắn đừng mong lên làm phó chủ tịch quận.
- Chủ tịch quận, tôi nghe nói một chuyện, tôi nói ra để ngài phân tích một chút.
Mã Ngọc Cao đột nhiên nói như vậy, Vương Quốc Hoa gật đầu ra hiệu y nói tiếp.
- Thị xã có công ty chứng khoán Kinh Hoa, nghe nói có người đang âm thầm điều tra công ty này.
Vương Quốc Hoa có chút khó hiểu:
- Chuyện này có quan hệ gì tới chúng ta?
Mã Ngọc Cao nói.
- Con của người trong họ tôi đang làm ở phòng tài vụ - quỹ đầu tư tín dụng tỉnh. Trùng hợp là có người hỏi thăm đồng nghiệp của hắn về khoản tiền mà công ty Kinh Hoa vay của quỹ. Nó đợt này được nghỉ phép về nói chuyện với người nhà, bảo bọn họ mau rút khỏi công ty Kinh Hoa. Nghe nói công ty này nợ không ít.
- Ha ha, tôi biết rồi.
Vương Quốc Hoa đáp lại nhưng trong lòng khá khó hiểu sao Mã Ngọc Cao chú ý tới việc này? Mã Ngọc Cao nói tiếp.
- Lãnh đạo Quỹ đầu tư tín dụng tỉnh là nữ, nghe nói có quan hệ tốt với chủ tịch tỉnh Miêu. Người phụ nữ đó trước đây làm việc ở sở Ngoại vụ tỉnh, rất đẹp.
Thông minh, Vương Quốc Hoa thầm than một tiếng.
- Bí thư Trác, tôi phải lên tỉnh một chuyến, mấy người cục trưởng Nông phải nhờ anh tiếp đón rồi.
Vương Quốc Hoa tạm thời quyết định lên tới nhà Hứa Nam Hạ nên gọi điện báo, Trác Quyên cũng lập tức nhận lời.
Vương Quốc Hoa gọi điện cho Cao Nguyên, biết trưa Hứa Nam Hạ có nhà, hắn liền đến thẳng đó.
Vương Quốc Hoa đến vừa lúc Hứa Nam Hạ về tới nhà. Hứa Nam Hạ thấy Vương Quốc Hoa liền cười nói:
- Bộ Khoa học công nghệ không phải phái tổ công tác xuống sao? Sao cậu có thời gian tới đây?
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Cháu có chút chuyện gấp muốn báo cáo với ngài. Cháu nghe ít lời đồn về quỹ đầu tư tín dụng tỉnh.
Hứa Nam Hạ đột nhiên đứng lại nghiêm túc nhìn Vương Quốc Hoa.