Thượng Hải, Vương Quốc Hoa mặc dù học ở đây bốn năm nhưng thành phố này đối với Vương Quốc Hoa mà nói thì hắn chỉ là dân nhập cư từ ngoài vào.
Vương Quốc Hoa không quá thích thành phố đông dân cư, người đi lại vội vàng với cuộc sống có tiết tấu nhanh. Trong thành phố này người nhẹ nhàng nhất có lẽ đều là người ăn cơm nhà nước.
Đến đón máy bay là chiếc Coaster rất bình thường. Có thể do bay mệt nên Du Vân Vân ngủ gà ngủ gật. Đón máy bay là một quan chức, tên này có chút nuối tiếc vì không nói chuyện được với Du Vân Vân.
Xe tới một khách sạn bốn sao, quan chức tiếp đón một lần nữa xin lỗi. Gần đây Thượng Hải tổ chức hội chợ thương mại quốc tế khổng lồ, khách sạn tốt một chút đều không còn phòng. Du Vân Vân không có ý kiến còn cảm ơn đối phương.
Vào phòng Vương Quốc Hoa đầu tiên là tắm rửa, thay một bộ đồ thì có người gõ cửa. Đi ra là người đàn ông hay đi theo Du Vân Vân, hắn đến mời Vương Quốc Hoa xuống lầu dùng cơm. Vương Quốc Hoa gật đầu đi dép chuẩn bị ra ngoài thì có một mùi hương bay vào mũi, sau đó là tay bị nắm lấy.
- Quốc Hoa ca ca đến thăm em à?
Hứa Phỉ Phỉ rất vui vẻ, mái tóc đuôi ngựa trước đây được chuyển thành buộc lên dùng dải ruy băng giữ lại.
- Ồ, đúng thế. Cố ý tới thăm em, anh xin dì mãi dì mới đồng ý đó.
Vương Quốc Hoa rất thức thời phối hợp với tâm trạng của Hứa Phỉ Phỉ, một bên tiếp tục đổi giày.
- Ha ha, Quốc Hoa ca ca nói dối rồi, mỗi lần nói dối đều làm em vui thì anh đều híp mắt.
Hứa Phỉ Phỉ rất vui vẻ nhưng không quên nói Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa ho khan một tiếng cúi đầu không dám đáp lời, Hứa Phỉ Phỉ ở bên nhỏ giọng nói.
- Quốc Hoa.
- Ừ?
Vương Quốc Hoa theo bản năng lên tiếng, Hứa Phỉ Phỉ chớp chớp mắt với vẻ khác lạ, cô rất nghiêm túc nói.
- Em trưởng thành rồi, bắt đầu từ bây giờ em quyết định gọi anh như vậy.
Vương Quốc Hoa lúc này mới cẩn thận đánh giá. Ngoài mái tóc ra thì cô bé còn mặc chiếc váy ngắn màu trắng lộ vai, bờ vai lộng lẫy trắng nõn. Do thị giác nên nơi có quy mô nhỏ trước đây hôm nay vừa nhìn đã thấy khe sâu.
Ánh mắt rất nhanh nhảy lên trên, khuôn mặt quả trứng gà, không hề trang điểm, cái miệng nhỏ nhắn hơi vểnh lên, đôi mắt lộ rõ vẻ vui mừng.
- Ha ha, ăn cơm thôi, đói rồi.
Ý thức được Hứa Phỉ Phỉ đã không giống trước đây, Vương Quốc Hoa vội vàng dùng chiêu kém cỏi nhưng lại có hiệu quả.
Du Vân Vân ở phòng bên đi ra thấy Hứa Phỉ Phỉ dán sát bên cạnh Vương Quốc Hoa, cô hài lòng cười nói.
- Ăn cơm thôi.
Kiếp sinh viên giúp Hứa Phỉ Phỉ thay đổi không ít. Hứa Phỉ Phỉ trước đây luôn im lặng ít chú ý người, hôm nay cô ngồi sát bên Vương Quốc Hoa, không ngừng nói những chuyện cô cho rằng thú vị. Vương Quốc Hoa cũng chăm chú lắng nghe, luôn làm Hứa Phỉ Phỉ cảm thấy được hắn coi trọng lời cô nói.
- Con bé này bất công, hôm nay nói chuyện không đủ mười câu với dì.
Du Vân Vân ra vẻ không vui nói một câu, Hứa Phỉ Phỉ lập tức bỏ tay Vương Quốc Hoa ra, cầm lấy tay dì khẽ lắc lắc.
- Dì, đừng cười người ta mà.
Du Vân Vân lộ rõ vẻ yêu thương trên mặt, điều này làm Vương Quốc Hoa run lên. Vương Quốc Hoa biết mình không thể không gặp ngã tư đường. Trong đầu không khỏi xuất hiện một hình bóng xinh đẹp như thiên sứ khác.
Vẻ mặt của hắn bị Du Vân Vân thấy, cô không khỏi có chút lo lắng.
Đứng trước mặt thang máy, Du Vân Vân có chút quyết đoán nói.
- Quốc Hoa, đi dạo với Phỉ Phỉ một chút.
Hả? Vương Quốc Hoa nhìn thoáng qua Hứa Phỉ Phỉ đang rất mong chờ, hắn gật đầu nói.
- Vâng, cháu đang định đi dạo một chút, thuận tiện mua vali.
Ánh hoàng hôn ở thành phố Thượng Hải không có bao chỗ đáng xem vì bị nhà cao tầng che hết. Ra khỏi cửa khách sạn, Vương Quốc Hoa mới chú ý khách sạn này ở ngay trên đường Hoàn Hải, theo hắn nhớ con đường này rất đắt, ai ở đây đều được dán mấy chữ “người Thượng Hải”
Trên lối đi dành cho người đi bộ là hàng cây ngô đồng Pháp đang mùa trổ lá, nếu như không có dòng người qua lại tấp lập trên đường thì con đường này không phải rất đáng xem sao? Hứa Phỉ Phỉ ở bên rất yên tĩnh, cô khoác tay hắn, hai cánh tay chạm vào nhau, cảm giác mát xa mềm mại này làm Vương Quốc Hoa rất thoải mái.
Vương Quốc Hoa quay đầu lại thấy Hứa Phỉ Phỉ đang từ bên cạnh nhìn hắn, ánh mắt giao nhau, Vương Quốc Hoa không thể không thừa nhận Hứa Phỉ Phỉ đã trưởng thành, trước cô không dám như vậy.
- Sao không nói
Vương Quốc Hoa cười cười nhìn phía trước, né tránh ánh mắt làm hắn chột dạ.
Người bên đường vội vàng đi lại, Hứa Phỉ Phỉ làm không ít người quay đầu lại nhìn.
- Không muốn nói, cứ như vậy đi.
Hứa Phỉ Phỉ nhỏ giọng nói, cô cúi đầu không nhịn được nở nụ cười.
Cái cúi đầu này tạo ra vẻ kinh tâm động phách giống như lấy Hứa Phỉ Phỉ làm trung tâm đã xuất hiện một không gian yên bình.
Vương Quốc Hoa rất khó hình dung cảm giác này, chỉ có thể im lặng đi tới trước.
- Ở đây có cửa hàng bán túi kìa.
Hứa Phỉ Phỉ dừng lại nói một câu, Vương Quốc Hoa đứng lại nhìn thoáng qua rồi nói.
- Đổi lại cửa hàng khác đi.
Vương Quốc Hoa không muốn bỏ một hai ngàn mua một chiếc vali, có tiền cũng không cần phải lãng phí như vậy.
Hứa Phỉ Phỉ thoáng có chút kinh ngạc rồi gật đầu đi theo hắn. Cuối cùng hai người không thể tìm được một chiếc vali có giá rẻ ở đường này. Đi hết đường vòng về, Hứa Phỉ Phỉ không nhịn được nhỏ giọng nói.
- Em lần đầu đi dạo phố với con trai đó.
Vương Quốc Hoa run lên, vội vàng cười nói.
- Sao? Chẳng lẽ ở đại học không có ai theo đuổi em sao? Bọn họ mù mắt hết sao?
Hứa Phỉ Phỉ lắc đầu cười nói.
- Có, chẳng qua em không thích, bọn họ như trẻ con.
Vương Quốc Hoa nói.
- Vậy em thích người như thế nào?
Hứa Phỉ Phỉ không đáp mà cười rất tươi, nhẹ nhàng nắm chặt tay hắn, lắc lư. Vương Quốc Hoa không có gì để nói, một người nhìn sự việc quá rõ cũng không phải việc tốt.
Về tới khách sạn, tâm trạng Hứa Phỉ Phỉ không quá tốt. Du Vân Vân ở trong phòng khách nghe tiếng mở cửa nhìn lên thấy ánh mắt không muốn của con gái.
- Sao thế, chơi không vui à?
Hứa Phỉ Phỉ nghe tiếng ngẩng đầu, mặt hơi hồng lên.
- Không có, con rất vui.
Vừa nói cô ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh Du Vân Vân, gối đầu vào vai dì.
Du Vân Vân có chút đau lòng, đưa tay vuốt mặt Hứa Phỉ Phỉ.
- Thích thì theo đuổi, đoạt lấy.
Hứa Phỉ Phỉ nghe vậy liền ngồi bật dậy, cô thấy rõ ánh mắt khyến khích của dì.
- Dì, con biết trong lòng hắn có người khác, con có thể cảm nhận được.
Trên gương mặt từ ái của Du Vân Vân hiện rõ một tia tàn nhẫn.
- Thì sao chứ? Con không đi đoạt cũng có nghĩa là bỏ.
Mặt Hứa Phỉ Phỉ trở nên khó hiểu.
Vương Quốc Hoa có chút xúc động, trong đầu hiện lên từng hình bóng xinh đẹp. Một con người quá ích kỷ trong tình cảm cũng không quá tốt. Mặc dù muốn bỏ nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể. Vương Quốc Hoa cảm thấy mình quá ích kỷ ở phương diện tình cảm.
Nhưng nếu không vậy thì sao? Trời cao cho mình cơ hội trở lại, Vương Quốc Hoa không muốn bỏ qua bất cứ người phụ nữ nào làm mình động tâm. Đối mặt với Hứa Phỉ Phỉ, Vương Quốc Hoa biết mình phải buông tay nếu không sẽ tổn thương. Vương Quốc Hoa không muốn làm Hứa Phỉ Phỉ bị tổn thương.
Ánh nắng buổi sáng không được người ngủ muộn thích thú. Theo kế hoạch sáng nay Vương Quốc Hoa sẽ lên Bắc Kinh vào chuyến bay lúc 9h.
Tiếng gõ cửa vang lên, Vương Quốc Hoa mở ra thấy Hứa Phỉ Phỉ đang cười khá miễn cưỡng.
- Quốc Hoa, em phải đi học nên đi trước.
- Anh đưa em đi.
Quyết định đưa cô bé này, Hứa Phỉ Phỉ mặc bộ đồ khá kín, ngoài lộ nửa cánh tay ra, một phần nhỏ ở cổ thì các bộ phận khác đều được che lại.
Lúc lên xe Hứa Phỉ Phỉ đột nhiên ôm cổ Vương Quốc Hoa, hôn nhanh lên mặt hắn rồi trốn vào xe. Hứa Phỉ Phỉ lấy hai tay ôm mặt.