Tâm trạng của Lý Quốc Quang cũng không tốt như bề ngoài. Nguyên nhân rất đơn giản, mảng bảo vệ môi trường do hắn phụ trách quản lý, nếu như Lý Quốc Quang mới xuống nhận chức vài ngày thì thôi, tình hình bây giờ là Lý Quốc Quang đã xuống nhận chức hơn một năm, dù như thế nào cũng không đùn đẩy được trách nhiệm phụ trách quản lý. Lý Quốc Quang đã bình tĩnh lại ngồi vào xe, hắn nghĩ đến cú đấm vừa nãy của Vương Quốc Hoa.
Lúc Lý Quốc Quang dùng đầu óc suy nghĩ thì không khó phân tích ra vấn đề. Cơn giận Vương Quốc Hoa xuất phát từ đâu? Chỉ vì mình đưa ra chuyện điều chỉnh phân công sao? Vậy Vương Quốc Hoa hắn quá hép hòi. Vì việc này mà ra tay đánh mình ư? Lý Quốc Quang không thẻ tin đây là nguyên nhân chính.
Như vậy nguyên nhân còn lại là rất đơn giản, Vương Quốc Hoa tức vì 10 dân chúng bị bệnh. Nghĩ tới điểm này, Lý Quốc Quang đầu tiên là ngạc nhiên, cảm thấy rất khó tin. Nhưng càng nghĩ hắn càng cảm thấy chỉ có thể là lý do này. Vương Quốc Hoa xử lý sự kiện quần thể này đã đưa ra ba điểm, chẳng khác gì chủ động nhận hết khó khăn vào đầu, đây hoàn toàn trái ngược đạo làm quan. Người làm quan có ai là không đi về phía lợi ích, có phiền phức thì rút ra sau. Càng nhiều quan chức chủ yếu là mặc kệ chỗ tốt, chỗ hỏng, chỉ cần ôm suy nghĩ không làm việc, không phạm sai lầm lấy lý lịch. Loại quan chức này sẽ ngồi được rất lâu.
Chuyện hôm nay cách làm bình thường đầu tiên là báo cáo với Miêu Vân Đông, Miêu Vân Đông không ở đây thì Vương Quốc Hoa là chủ tịch quận tới nơi không thể tỏ thái độ, kéo dài chuyện đợi tới khi Miêu Vân Đông về rồi nói tiếp. Hoặc là Vương Quốc Hoa có thể lấy lý do không đến hiện trường, để cấp phó đi xử lý, như vậy còn có đường sống. Nhưng điều Vương Quốc Hoa làm hoàn toàn nằm ngoài suy nghĩ của Lý Quốc Quang. Vì thế Lý Quốc Quang không khó đưa ra kết luận. Sau khi Lý Quốc Quang suy nghĩ cẩn thận cảm thấy mình cũng quá là oan uổng. Mình xuống lấy năm kinh nghiệm mà thôi, hắn bảo mình làm gì đó thì các đồng chí khác sẽ nghĩ như thế nào.
Lý Quốc Quang trong lòng có dự cảm về trụ sở ủy ban quận lập tức chạy đến văn phòng Vương Quốc Hoa. Quả nhiên Vương Quốc Hoa một mình ở văn phòng. Thấy Lý Quốc Quang, Vương Quốc Hoa bình tĩnh ngẩng đầu nhìn thoáng qua nói.
- Ngồi đi.
Lý Quốc Quang không hề che dấu cơn oán giận trên mặt, hắn ngồi xuống ghế rồi nói.
- Tôi tới để rèn luyện, kiêm nhiệm, chuyện hôm nay làm tôi rất không thích, anh phải có câu trả lời rõ ràng với tôi.
Vừa nói Lý Quốc Quang vừa lấy tay chỉ chỉ vào cằm để nhắc Vương Quốc Hoa. Lý Quốc Quang thậm chí còn cảm thấy mình quá rộng lượng, không nói đến chuyện bị đuổi khỏi xe.
- Cảm thấy rất oan ức ư? Cảm thấy mình là cán bộ xuống rèn luyện nên không cần phải gánh chịu trách nhiệm hả?
Trên khuôn mặt Vương Quốc Hoa hiện ra một tia tàn nhẫn, Lý Quốc Quang không khỏi cúi đầu né tránh. Chờ hắn bình tĩnh lại thì đột nhiên ngẩng đầu căm tức, Vương Quốc Hoa đứng lên cười lạnh nói:
- 10 bệnh nhân bị máu trắng, đây là thành tich sau một năm phụ trách quản lý phòng bảo vệ môi trường của anh hả? Anh đây là đang phạm tội. Nếu không phải nể mặt Sở Sở thì tôi đã đề nghị thị ủy truy cứu trách nhiệm của anh.
Vương Quốc Hoa nói không nhanh, giọng điệu không quá nghiêm khắc nhưng từng chữ đâm vào tận tim.
Lý Quốc Quang vốn đầy tự tin nhưng giờ phút này lại lộ ra vẻ kinh hoàng. Đúng, hắn xuống kiêm chức, nhưng quy định pháp luật và kỷ luật Đảng có nói cán bộ kiêm chức không cần gánh chịu trách nhiệm phụ trách quản lý sao? Nói cách khác, hôm nay Vương Quốc Hoa chủ động ôm chuyện thực tế là gánh trách nhiệm cho Lý Quốc Quang. Suy nghĩ cẩn thận điểm này, Lý Quốc Quang không dám ngẩng đầu lên, càng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt bình tĩnh kia của Vương Quốc Hoa.
- Anh nghĩ biện pháp điều đi đi.
Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ.
- Không thể cứu vãn sao?
Lý Quốc Quang hỏi một câu, trong lòng hắn biết rõ nếu mình chủ động xin đi chẳng khác nào thừa nhận thất bại cùng sai lầm. Người nhà ra mặt thì không khó đảm bảo được hắn binh an, nhưng cuối cùng là mang sỉ nhục rời đi, Lý Quốc Quang không cam lòng.
- Anh có thể cứu vãn mười mạng sáng không? Trong đó có ba trẻ em.
Vương Quốc Hoa không có quay đầu lại, nói xong còn đấm mạnh lên mặt bàn. Bịch một tiếng, Lý Quốc Quang nghe xong không khỏi giật mình.
- Tôi phạt hóa chất Minh Viễn một triệu, tiền này để chính quyền dùng để giải quyết hậu quả, hỗ trợ cho bệnh nhân. Còn có, tôi đang định lên tỉnh, suốt đêm về Bắc Kinh.
Lý Quốc Quang không thể tiếp tục kiên trì, cũng không thể có lý do kiên trì. Giờ phút này hắn thấy Vương Quốc Hoa rất cao lớn, khó có thể chống cự. Lý Quốc Quang tuy là kẻ ăn chơi trác táng nhưng không đến mức mất hết lương tri. Chính vì như vậy thì hắn mới cảm thấy xấu hổ với Vương Quốc Hoa, cũng hận vì mình không làm gì cả.
Từ góc độ nào đó mà nói thì Lý Quốc Quang quả thật không làm sai gì mấy. Cán bộ kiêm chức cần phải xem là ai để mà đối xử. Lý Quốc Quang xuống lấy lý lịch, hai năm rời đi thì mấy quy tắc không ảnh hưởng tới hắn. Nếu anh là người không thể làm được ở bên trên, không thể không xuống cơ sở rèn luyện thì mới có thể cố gắng làm ra thành tích. Người có lai lịch như Lý Quốc Quang thì lúc xuống cơ sở rèn luyện thì không cần quản gì cả, cũng không cần làm gì cả, vậy là đủ rồi.
Từ điểm này mà nói thì Lý Quốc Quang quá đen đủi. Nói cách khác hành vi hôm nay của Vương Quốc Hoa thực tế là đang giúp tên đen đủi, mà tên đen đủi chính là Lý Quốc Quang.
Vương Quốc Hoa xoay người lại không thèm để ý tới Lý Quốc Quang mà nói với Ngô Minh Chỉ.
- Thông báo một chút, năm phút sau tổ chức hội nghị thường trực ủy ban quận.
Lý Quốc Quang chờ Ngô Minh Chỉ rời đi mới đứng lên nhìn Vương Quốc Hoa.
- Sở tỷ hiểu rất rõ về anh, anh không nên phụ bạc chị ấy nếu không tôi không tha cho anh.
Vương Quốc Hoa mấy máy môi vài cái, hắn lạnh nhạt nhìn lại Lý Quốc Quang:
- Về đi, chuẩn bị họp.
Lý Quốc Quang đi lên một bước, trừng mắt nhìn Vương Quốc Hoa.
- Anh phải đáp ứng với tôi.
Mặt Vương Quốc Hoa không chút thay đổi, hắn bình tĩnh nói.
- Tôi không xứng với cô ấy.
Vừa dứt câu, Lý Quốc Quang đã hung hăng đấm mạnh vào cằm Vương Quốc Hoa, Vương Quốc Hoa lui ra sau mấy bước, dựa lưng vào bàn làm việc.
Vương Quốc Hoa hít sâu một hơi giơ tay lên sờ sờ cằm. Lý Quốc Quang cười lạnh nói:
- Tôi không cần anh chia sẻ trách nhiệm, tôi sẽ nhận hết sai lầm với thị ủy và gánh chịu trách nhiệm. Về phần anh, tôi không cần biết anh có xứng với Sở tỷ hay không, tôi chỉ cần biết trong lòng Sở tỷ chỉ có mình anh là đủ.
Dứt câu Lý Quốc Quang xoay người đi thẳng. Vương Quốc Hoa nhìn theo hắn thầm nhủ.
- Mẹ nó chứ, xem ra mình thiệt.
Dứt lời trong đầu hắn hiện lên Sở Sở mặc bộ đồ trắng, hắn thất thần.
Năm phút sau Vương Quốc Hoa chuẩn giờ vào phòng hội nghị, các phó chủ tịch quận đã tới đông đủ. Vương Quốc Hoa gật đầu chào mọi người, đi nhanh tới vị trí của mình ngồi xuống. hắn hỏi Mã Ngọc Cao:
- Đã liên lạc được với bí thư Miêu chưa?
Mã Ngọc Cao có thể tham gia hội nghị nhưng tư cách lên tiếng không có, chẳng qua khi Vương Quốc Hoa hỏi lại khác.
- Đã liên lạc, bí thư Miêu đang ở trên tỉnh thành, trong điện thoại nói do chủ tịch phụ trách.
Mã Ngọc Cao nói như vậy chính là muốn nhắc mọi người đang ngồi đây là việc khó giải quyết. Bên quận ủy thì đừng hy vọng, hoặc là không trông mong gì bên quận ủy.
Kết quả dù về công hay tư đều không hy vọng vào Miêu Vân Đông. Bình thường Vương Quốc Hoa có thể kéo dài, kéo đến khi xương cốt mục nát, dù sao trách nhiệm cuối cùng cũng khó tính tới đầu Vương Quốc Hoa.
Vấn đề là Vương Quốc Hoa ở hiện trường làm ra một chuyện không thể tin nổi, không ngờ đưa ra ba điểm cam đoan. Hội nghị bây giờ tuy nói là bàn đối sách không bằng mọi người chờ Vương Quốc Hoa giải thích.
- Chuyện hôm nay từ nguồn gốc mà nói thì là do cơ quan chức năng không làm việc mà tạo thành hậu quả thê thảm. Vì thế là chủ tịch quận tôi không thể đứng bên hìn được. Tôi …
Vương Quốc Hoa vừa bắt đầu đã chấn nhiếp mọi người, sao còn có thể có chuyện như vậy. Sao có thể bao hết chuyện lên người. Đúng thế, rất nhiều người không hiểu, kể cả Diêu Hiểu Hoa cùng Đặng Ngâm đã quyết định đứng ở bên phía Vương Quốc Hoa. Trong đó Diêu Hiểu Hoa thậm chí còn rất thất vọng, cảm thấy Vương Quốc Hoa không chỉ là người không có trách nhiệm với bản thân, hơn nữa còn không có trách nhiệm với phe cánh vừa hình thành của hắn.
Không được, không thể để cục diện đang tốt đẹp biến mất được. Hai mắt Diêu Hiểu Hoa lóe lên, hắn đưa mắt sang trao đổi với Đặng Ngâm rồi định đứng lên ngăn lời Vương Quốc Hoa nói.
Két, tiếng chân ghế va chạm vớt mặt đất, có người đã đứng lên trước. Người này dùng động tác cắt ngang lời nói của Vương Quốc Hoa.
- Chuyện hôm nay tôi sẽ gánh toàn bộ trách nhiệm với thị ủy.
Câu nói của Lý Quốc Quang ngoài tiếng thở dài của Vương Quốc Hoa, người khác đều cảm thấy thế giới này điên rồi. Yên tĩnh, hoặc nói là tĩnh lặng. Lý Quốc Quang làm tâm điểm của mọi người nhưng giờ phút này hắn lại rất bình tĩnh.
- Ba điều chủ tịch Vương đã nói, tôi sẽ cố hết sức làm thật tốt.
Lý Quốc Quang nói xong liền ngồi xuống. Hội nghị hôm nay quá quỷ dị, ngoài hai người chủ động muốn ôm trách nhiệm vào mình, người khác đều cảm thấy không khí trong phòng hội nghị quá nặng nề làm bọn họ khó thở.
Không có ai nói chuyện, không phải không muốn nói mà không biết nên nói gì.
- Đồng chí Quốc Quang, trước khi báo cáo trách nhiệm của anh lên thị ủy thì hội nghị thường trực ủy ban sẽ thảo luận, cứ như vậy đi. Tan họp.
Vương Quốc Hoa nghiêm mặt đứng lên đi nhanh ra ngoài. Hội nghị quá ngắn gọn, quá quỷ dị.