Hoắc Hữu Cấn thầm nghĩ chủ tịch Vương này vừa nãy không nói gì đung là rất uy nghiêm, đáng sợ, khí thế làm mình không thở nổi. Cẩn thận suy nghĩ, Hoắc Hữu Cấn vung tay tát mạnh vào tay mình. Công ty dược Huy Hoàng trước kia dù là ai cũng không quản, sau đó đầu tư vào khu công nghệ cao, chủ tịch Đặng khẳng định muốn xen vào. Chủ tịch Đặng có quan hệ mật thiết với chủ tịch Diêu, nguyên nhân vấn đề nhất định là ở đây.
Hoắc Hữu Cấn vội vàng chạy thật nhanh, cũng may bình thường cũng hay rèn luyện nên bước đi nhanh cũng không thở gấp mấy. Hắn gõ cửa tiếnvào văn phòng Diêu Hiểu Hoa vào tìm lời giải thích.
Diêu Hiểu Hoa gật đầu tỏ vẻ đã biết, yêu cầu nắm chắc thời gian làm việc, sau đó đuổi người. Chờ Hoắc Hữu Cấn ra ngoài, Diêu Hiểu Hoa không nhịn được cảm khái:
- Chủ tịch Vương giúp mình tạo uy tín, làm việc với lãnh đạo cấp trên như vậy đúng là rất thoải mái.
Diêu Hiểu Hoa cầm máy gọi điện thông báo cho Đặng Ngâm một tiếng. Đặng Ngâm bên kia cũng cảm khái:
- Lão Diêu, xem ra chúng ta gặp may rồi.
Hoắc Hữu Cấn vội vàng chạy đến văn phòng công ty dược Huy Hoàng, nửa đường cũng gọi điện cho nhân viên để bọn họ tìm một khu đất tốt, làm xong thủ tục đưa tới cho mình.
Đổng Diễm Phương nhìn thấy Hoắc Hữu Cấn, cô biết vấn đề đã xong. Mặc dù nói con rể Vương Quốc Hoa có quyền thế ngập trời, nhưng cũng không thể nhanh như vậy đã thấy hiệu quả chứ? Nhưng nhìn vẻ mặt tươi cười lấy lòng của Hoắc Hữu Cấn, Đổng Diễm Phương biết chuyện quả thật là như thế này. Vì thế cô sa sầm mặt đầy lạnh lùng.
Hoắc Hữu Cấn quyết định đến giải quyết vấn đề, hắn cũng không dám một lúc đắc tội ba vị lãnh đạo quận. Có ý lấy lòng nên Hoắc Hữu Cấn hạ thấp tư thế. Mặc dù thấy vẻ mặt đáng ghét của Đổng Diễm Phương nhưng hắn vẫn cười cười tiến lên nói:
- Tổng giám đốc Đổng, chào chị.
Đổng Diễm Phương liếc nhìn hắn, cũng không chào, không mời hắn ngồi. Cô lạnh lùng nói.
- Trưởng phòng Hoắc, cơn gió gì thổi anh tới vậy?
Hoắc Hữu Cấn thấy thái độ của đối phương như vậy không khỏi tức giận, một con ả kinh doanh mà dám như vậy với mình sao? Nhưng hắn vẫn đè cơn tức xuống, đi lên một bước cười nói.
- Tổng giám đốc Đổng, tôi đến giải quyết vấn đề cho chị.
Vương Quốc Hoa đang định gặp người tiếp theo thì Mã Ngọc Cao lao vọt vào như lửa cháy.
- Chủ tịch quận, xảy ra chuyện lớn.
Vương Quốc Hoa bỏ bút, nghiêm túc nói:
- Xảy ra chuyện gì?
- Tôi vừa nhận được tin hơn một ngàn dân chúng ở ba thôn quanh hóa chất Minh Viễn không biết tại sao lại chặn cổng hóa chất Minh Viễn, nguyên nhân cụ thể còn đang điều tra.
Mã Ngọc Cao báo cáo thật nhanh, Vương Quốc Hoa nhướng mày như nghĩ đến điểm gì đó nhưng lại không quá rõ.
- Bảo Ngôn Bá Thân lại đây.
Vương Quốc Hoa không khỏi có chút buồn bực, đứng lên đi vài bước đột nhiên dừng lại đập bàn nói.
- Tên Lý Quốc Quang đáng chết.
Ngôn Bá Thân đang đi tới cửa nghe thấy Vương Quốc Hoa mắng như vậy không khỏi sợ hãi. Trong trụ sở quận ủy, ủy ban quận, người dám mắng Lý Quốc Quang có lẽ chỉ có mình chủ tịch Vương.
Vương Quốc Hoa liếc nhìn ra cửa, Ngôn Bá Thân vội vàng tiến vào nói.
- Chủ tịch quận.
Thấy thái độ đối phương khá thành khẩn, chút bất mãn cũng đè xuống được.
- Hóa chất Minh Viễn xảy ra chuyện, anh dẫn người đi xem một chút, nhớ làm cho các điều chỉnh nhất định phải bình tĩnh.
Ngôn Bá Thân nhận lệnh rời đi, Mã Ngọc Cao còn đứng tại chỗ chờ. Người này rất có ánh mắt, đoán Vương Quốc Hoa nhất định có lời cần nói nên không đi.
- Đi gọi Lý Quốc Quang tới đây.
Vương Quốc Hoa cố khống chế nói một câu. Mã Ngọc Cao đứng lên ra, Đặng Ngâm lúc này tiến vào nói.
- Chủ tịch quận, hóa chất Minh Viễn xảy ra chuyện, tôi tới thông báo một tiếng rồi tới đó. Ngài có chỉ thị gì không?
Thái độ này của Đặng Ngâm là hiếm có. Mặc dù hắn phụ trách quản lý công nghiệp nhưng sự kiện quần thể này làm quan có thể trốn đều trốn. Đặng Ngâm chủ động tới đây xin chỉ thị, nhận việc chính là muốn đứng ra thay Vương Quốc Hoa.
- Lão Đặng đừng gấp, chuyện có chút kỳ quái, tôi đã yêu cầu các đồng chí công an quận sang đó khống chế tình hình.Tôi nghi ngờ chuyện có liên quan với phòng bảo vệ môi trường, đã bảo Mã Ngọc Cao đi tìm Lý Quốc Quang tới. Chờ Lý Quốc Quang tới, hỏi rõ tình hình rồi nói tiếp.
Vương Quốc Hoa nói một câu, Đặng Ngâm thực ra cũng đoán được điểm này. Hắn đến xin chỉ thị đó là xuất phát từ bổn phận của phó chủ tịch quận. Hơn nữa Đặng Ngâm đã hoàn toàn phục Vương Quốc Hoa nên muốn biểu hiện một chút.
Ngược lại Vương Quốc Hoa khuyên Đặng Ngâm không cần gấp không phải có ý sợ, né tránh, điểm này Đặng Ngâm biết rõ. Đặng Ngâm muốn sang trước là vì ổn định cục diện, tranh thủ thời gian tìm hiểu vấn đề cho lãnh đạo.
Vương Quốc Hoa vừa nói xong, Diêu Hiểu Hoa đã vội vàng chạy tới. Vừa vào hắn đã nói;
- Chủ tịch quận, lão Đặng, xem ra mọi người đã biết hóa chất Minh Viễn xảy ra chuyện. Tôi cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy. Hay là tôi tới xem một chút?
Diêu Hiểu Hoa cũng chủ động xin sang. Không khí đoàn kết bên ủy ban quận cùng với sức ngưng tụ của Vương Quốc Hoa cần phải thể hiện ra.
Không đợi Vương Quốc Hoa lên tiếng vì không khí đoàn kết này, một phó chủ tịch quận khác lại tiến vào, là Giản Hòa Phương. Thấy ba vị phó bí thư đều ở đây, Giản Hòa Phương hơi dừng một chút.
- Chủ tịch quận, chủ tịch Diêu, chủ tịch Đặng cũng ở đây.
Vương Quốc Hoa có chút khó hiểu vì sự xuất hiện của người phụ nữ này. Hắn rất khách khí nói:
- Chủ tịch Giản có việc?
Giản Hòa Phương gật đầu tiến lên, mặt mày ngưng trọng nói.
- Tôi vừa nhận được báo cáo của Phòng giáo dục, ba học sinh ở trường tiểu học Khu khai phát bị bệnh máu trắng. Mấy em học sinh này đều là con em mấy thôn gần tập đoàn Minh Viễn. Bên Phòng giáo dục cảm thấy chuyện không đúng nên lập tức báo cáo với tôi.
Vẻ nghiêm túc trên mặt Vương Quốc Hoa dần chuyển sang tức giận. Diêu Hiểu Hoa thấy thế vội vàng thấp giọng nói:
- Chủ tịch quận, hay là tôi sang bên hóa chất Minh Viễn một chút.
Diêu Hiểu Hoa nhấn mạnh bốn chữ “hóa chất Minh Viễn” làm Vương Quốc Hoa ngẩn ra, lập tức hiểu đối phương đang nhắc mình. Hóa chất Minh Viễn có lai lịch không nhỏ, hắn ra mặt nói chuyện thì dù như thế nào cũng còn đường sống.
Vương Quốc Hoa nhìn Diêu Hiểu Hoa với ánh mắt hiểu ý. Hắn thở dài một tiếng nói.
- Tôi đi.
- Tôi cũng đi.
Ba vị phó chủ tịch quận không ngờ đồng thanh nói. Diêu Hiểu Hoa cùng Đặng Ngâm nói như vậy, Vương Quốc Hoa còn có thể giải thích, nhưng Giản Hòa Phương thì có chút bất ngờ.
Vương Quốc Hoa nhìn lướt qua Giản Hòa Phương, cô ả không lùi bước mà đi lên nói:
- Mới phát hiện ba học sinh bị bênh, không biết còn có bao học sinh nữa. Chuyện này tôi không thể coi như không phát hiện.
Vương Quốc Hoa gật đầu nói:
- Được, vậy cùng đi.
Vừa nói hắn đi ra ngoài trước, ba vị phó chủ tịch quận đi theo sau.
Vừa xuống dưới lầu, chỉ thấy Mã Ngọc Cao thở hổn hển chạy lên nói:
- Chủ tịch, đã điều tra rõ tình hình.
Vương Quốc Hoa dừng lại nói.
- Đừng gấp, lấy lại hơi rồi từ từ nói.
- Có ba thôn xung quanh hóa chất Minh Viễn, thứ tư tuần trước có ba học sinh đang đi học bị ngất xỉu, đưa tới bệnh viện kiểm tra thì nói bị bệnh máu trắng. Sau khi chuyện truyền ra, một số dân chúng cũng đi kiểm tra, kết quả tổng cộng có mười người bị máu trắng.
Nói tới đây Mã Ngọc Cao dừng lại, bên dưới đã không cần phải nói nữa.
Mặt Vương Quốc Hoa tái mét, tay nắm chặt lại. Vừa lúc hắn thấy Lý Quốc Quang vội vàng xuống xe chạy tới. Không đợi hắn nói chuyện, Vương Quốc Hoa đã đi lên vung tay đánh mạnh vào cằm. Lý Quốc Quang kêu thảm một tiếng, ngã xuống mặt đất. Một tay đè cằm nhe răng trợn mắt. Mấy người xung quanh không ít người kêu lên. Mấy phó chủ tịch quận đều trợn mắt há mồm không ngờ Vương Quốc Hoa sẽ làm như vậy.
Lý Quốc Quang thật ra biết rõ vì sao Vương Quốc Hoa ra tay. Tuần trước mình mới nói với Vương Quốc Hoa là không muốn phụ trách quản lý phòng bảo vệ môi trường, sáng thứ hai đã xảy ra chuyện này. Vương Quốc Hoa không nghi ngờ mới là lạ. Thực tế Lý Quốc Quang oan uổng, hắn cố ý muốn đẩy phòng bảo vệ môi trường ra vốn là muốn cho Vương Quốc Hoa một cơ hội danh chính ngôn thuận.
Lý Quốc Quang bị đánh giãy dụa đứng lên, hắn cười khổ một tiếng nói.
- Cú đám này đúng là mạnh, sớm muộn tôi cũng đòi lại. Không nói cái này, tôi vừa nhận được điện của phòng bảo vệ môi trường, hóa chất Minh Viễn không để ý tới lệnh của phòng bảo vệ môi trường, đã khôi phục sản xuất. Dân chúng xung quanh vì thế tức giận đi lên chặn cửa công ty. Tôi tới báo cáo một tiếng rồi chạy tới.
Vương Quốc Hoa nhìn hắn không nói lời nào, khẽ cắn môi xoay người.
- Tôi đang chuẩn bị tới đó, anh lên xe tôi.
Vừa nói hắn vừa mở cửa xe rồi nhìn Lý Quốc Quang với ánh mắt đầy phản cảm.
Lý Quốc Quang không hề tức giận, cúi đầu ai oán lên xe giống như tiểu thư gặp phải tên lưu manh vậy. Hành vi này làm người xem muốn rơi mắt.
Xe vừa ra khỏi cửa, Lý Quốc Quang thu ánh mắt ai oán, hắn hung dữ nhìn tới.
- Tôi cho anh đủ thể diện, nhớ là nợ tôi một đấm đó.
Vương Quốc Hoa không thèm để ý tới hắn, quay đầu lại trừng mắt nhìn:
- Thế món nợ anh tính kế tôi thì tính như thế nào? Tôi còn nghĩ anh đột nhiên lương thiện, nói gì mà điều chỉnh phân công?
Lý Quốc Quang nghe xong vội vàng nói:
- Anh đừng nghĩ tôi sợ anh. Nếu không phải Sở Sở tỷ bảo tôi giúp anh thì anh nghĩ mình là gì?
Vương Quốc Hoa nghe xong nhíu mày cười lạnh nói.
- Cao Thăng, dừng xe, vứt thằng này xuống.