Phù Diêu

Chương 371: Thay đổi

Kế hoạch của Mạnh Vũ Vi tan biến, nguyên nhân là do Lâm Tĩnh đột nhiên quyết định kéo Mạnh Vũ Vi lên Bắc Kinh cùng.

Vương Quốc Hoa không nhận được điện của Mạnh Vũ Vi, hắn cũng không chủ động gọi.

Trên đường đi tới khu nghỉ dưỡng Việt Sơn thì tắc đường, Cao Thăng thò đầu ra ngoài nhìn.

- Hình như có tai nạn.

Thấy chỉ còn vài bước là tới, Vương Quốc Hoa thầm kêu đen đủi. Địa điểm tai nạn xe cách đó mười mét, ngồi trong xe cũng khó chịu, hai người xuống xe tới trước xem.

Một xe con đâm vào một chiếc xe máy, tình hình không quá nghiêm trọng, một phụ nữ mặc đồ đồng phục qư ngã trên mặt đất. Người lái xe ô tô đứng bên cạnh mắng.

Về cơ bản những gì khó nghe hắn đều mắng. Vương Quốc Hoa nhìn lướt qua thấy xe máy dừng ở lối dành cho người đi bộ. Hắn đang định xoay người đi thì người phụ nữ trên mặt đất quay đầu lại nói:

- Tôi rõ ràng là đi sát ven đườn, là anh đâm vào tôi cơ mà.

Lần này Vương Quốc Hoa không thể đi, bởi vì người phụ nữ là Tiểu Đổng. Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng đi lên, Cao Thăng ngẩn ra một chút cũng đi lên.

- Mày còn dám cãi. Tao đánh chết mày.

Thằng kia không ngờ giơ chân lên đá. Tiểu Đổng ngồi trên mặt đất theo bản năng né sang nhưng vai vẫn bị đá trúng, cô ngã xuống, trán va vào phía sau xe máy.

Vương Quốc Hoa tiến lên một bước túm vai thằng kia, người này liên tục thụt lùi. Vương Quốc Hoa ngồi xổm xuống trước mặt Tiểu Đổng.

- Cô không sao chứ?

Tiểu Đổng nhận ra Vương Quốc Hoa, vẻ khẩn trương trên mặt biến mất, máu trên trán chảy ra. Cô đưa tay giữ vết thương nói.

- Em không sao.

Vương Quốc Hoa lấy máy điện thoại gọi cho 120 thì thằng đàn ông kia lao tới đá vào lưng Vương Quốc Hoa, miệng còn mắng.

- Dám đẩy tao, mẹ mày chứ.

- Cẩn thận.

Tiểu Đổng kêu lên, tay đưa ra định đẩy Vương Quốc Hoa.

Tên kia chỉ cảm thấy mình bị Lưu Linh rất mạnh đánh vào, người xoay tròn chín mươi độ, đặt mông xuống mặt đất…

- A…

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, Vương Quốc Hoa chỉ nhíu mày, vứt bỏ khăn tay bẩn.

- Giữ chặt.

Làm xong, Vương Quốc Hoa xoay người lai nói với Cao Thăng.

- Gãy tay chưa?

Cao Thăng gật đầu.

- Có thể.

Vương Quốc Hoa cười khổ một tiếng. Tên kia vẫn còn kêu gào. Vương Quốc Hoa ngồi xuống nói.

- Đừng kêu, nếu không tay còn lại sẽ bị gãy.

Thằng kia giật mình vội vàng im bặt. Người xung quanh cười vang. Thàng kia cảm thấy mày quá mất mặt nên hung dữ nhìn Vương Quốc Hoa.

- Cảnh sát tới thì mày biết mặt.

Vương Quốc Hoa sửng sốt, thằng kia nở nụ cười đắc ý. Vương Quốc Hoa đột nhiên vung tay đánh tới. Bốp một tiếng, người xung quanh có người khen hay.

Tiểu Đổng ở đằng sau thấy rõ, cô xoay mặt sang không đành lòng nhìn.

Thằng kia bị đánh ảnh hưởng tới vết thương lại hét thảm. Hét xong hắn còn mạnh miệng.

- Mày đợi, bố tao tới sẽ không tha cho mày.

Một xe cảnh sát đỗ ở xa xa, ba cảnh sát đi tới. Cầm đầu nhìn qua tên thanh niên ngồi trên mặt đất lập tức biến sắc nói.

- A Hào, vừa nãy gọi điện không phải nói không có việc gì sao?

- Là hắn, hắn đánh.

Thằng kia chỉ vào Vương Quốc Hoa. Cảnh sát trung niên đứng lên quay đầu lại nhìn hai cảnh sát đi cùng. Hai tên cảnh sát kia móc còng tay đi lên, một tên còn nói.

- Đánh người ở nơi công cộng, đi theo về trụ sở điều tra.

Vương Quốc Hoa không nói gì, Cao Thăng ở đằng sau đã xông lên ngăn lại cười lạnh nói:

- Muốn bắt thì bắt hắn trước. Hắn phải hắn đánh cô gái kia thì chúng tôi cũng không xen vào.

- Đừng dài dòng, theo chúng tôi về cục, ngăn cản thì sẽ bắt luôn.

Một tên cảnh sát tiến lên một bước định đẩy Cao Thăng, không ngờ bị Cao Thăng túm cổ tay.

A, tên cảnh sát bị đau tay, đầu gối cũng trúng đòn nặng nề quỳ xuống. Tên còn lại thấy thế xông lên đánh, Cao Thăng đưa tay phải ra, tên này lại quỳ xuống.

- Lợi hại quá.

Có người gào lên. Tên cảnh sát trung niên tái mặt. Hắn có chút khẩn trương đưa tay vào súng bên hông. Chẳng qua hắn vừa rút được súng ra thì súng đã đổi chủ.

Mặt cảnh sát tái mét lại, súng này đâu phải đồ chơi. Cao Thăng lạnh lùng nói:

- Vì đề phòng anh dùng loạn súng nên chờ cảnh sát khác tới thì mới có thể trả.

Tiểu Đổng được Vương Quốc Hoa đỡ dậy, cô nói.

- Hắn không báo cảnh sát, gọi điện bảo bố hắn tới.

Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng quay đầu lại hỏi Cao Thăng.

- Hỏi bọn họ có báo cảnh sát không?

Cao Thăng chuyển lời, cảnh sát đối diện nói.

- Cảnh sát giao thông lập tức sẽ tới, chúng tôi ăn cơm gần đây nên tới nhanh.

Cao Thăng nhét súng trả lại cảnh sát trung niên.

- Trả lại cho anh, về sau dạy con mình cho hẳn hoi. Chuyện có gì lớn chứ, đưa vào bệnh viện mất vài trăm đồng là xong. Hắn đâm vào người ta còn ra tay đánh người. Không phải lãnh đạo của tôi nương tay thì hắn sẽ vào tù.

Cao Nguyên cùng Ngôn Lễ Hiếu lúc này đã tới. ở đây cách qư có vài chục mét nên hai người có thể tới ngay.

- Quốc Hoa, không có việc gì chứ?

Cao Nguyên đi tới hỏi, Vương Quốc Hoa lắc đầu. Cao Nguyên đầy nghiêm nghị đi tới trước mặt cảnh sát trung niên.

- Tôi ở Văn phòng tỉnh ủy, đây là thẻ công tác của tôi. Anh ở đơn vị nào?

- Lão Trầm, xảy ra chuyện gì thế? một cảnh sát giao thông đi tới cẩn thận hỏi một câu. Cảnh sát trung niên nhìn lướt qua. “Trưởng phòng thư ký – Văn phòng tỉnh ủy” hắn vội vàng đưa chứng minh lại cho Cao Nguyên, đồng thời còn vội vàng giải thích.

- Chút việc nhỏ thôi, thằng con tôi không hiểu chuyện, về nhà nhất định dạy dỗ lại.

Ngôn Lễ Hiếu thầm nghĩ đến lúc biểu hiện. Hắn đứng ra nói với tên cảnh sát kia.

- Tôi là phó trưởng ban thư ký tỉnh ủy Ngôn Lễ Hiếu, anh ở đơn vị nào? Người bị thương kia là nhân viên của qư, là người chuyên môn phục vụ lãnh đạo tỉnh ủy.

Vương Quốc Hoa ở bên cạnh muốn cười, Ngôn Lễ Hiếu này đúng là.

Cảnh sát trung niên cùng tên cảnh sát giao thông thoáng cái lùn đi, hai cảnh sát trên mặt đất không dám bò dậy, không khí có chút quái dị. Vương Quốc Hoa đi lên một bước nói.

- Vào phòng bảo vệ nói rõ là được, không phải việc gì lớn mà.

Hai cảnh sát, hai người bị thương, hai lãnh đạo tỉnh ủy, còn có một Vương Quốc Hoa. Không gian phòng bảo vệ thoáng cái trở nên chật chội.

Vương Quốc Hoa nói qua chuyện mình chứng kiến, tên cảnh sát trung niên không nhịn được lao tới tát vào mặt con mình. Vương Quốc Hoa ho khan một tiếng nói.

- Bỏ đi, xe cấp cứu đang chờ ở ngoài, đưa đến bệnh viện đi.

Cao Nguyên đứng lên nói.

- Tôi về trước, chuyện bí thư Hứa phân phó vẫn chưa làm xong.

Vương Quốc Hoa gật đầu, Cao Nguyên gật đầu lại rời đi.

Vương Quốc Hoa đi tới hạ tay tên cảnh sát xuống nói.

- Bỏ đi, anh bồi thường tiền viện phí và sửa xe là được.

Vừa nói hắn nhìn Ngôn Lễ Hiếu.

- Trưởng ban thư ký Ngôn, nơi này giao cho anh.

Ngôn Lễ Hiếu gật đầu nói.

- Được, chủ tịch Vương đi nghỉ, tôi sẽ an bài tốt bên bệnh viện.

Ánh nắng buổi sáng có chút đáng ghét, nhất là giường nằm hướng cửa sổ. Vương Quốc Hoa mở mắt nhớ chuyện hôm qua không khỏi cười khổ một tiếng. Nếu không phải Tiểu Đổng bị đâm có lẽ mình không ra tay giúp. Tinh thần trọng nghĩa cách mình xa như vậy sao?

Sở dĩ không làm ầm lên bởi vì tên cảnh sát trung niên kia chỉ là muốn bảo vệ con. Vương Quốc Hoa đột nhiên nhớ tới bố mình, việc không lớn mà, kẻ đánh người đã bị trừng phạt. Vương Quốc Hoa biết nếu mình không xuất hiện thì Tiểu Đổng sẽ gặp bất lợi.

Vương Quốc Hoa quyết định lặng lẽ rời đi, có Ngôn Lễ Hiếu ở đây thì Tiểu Đổng sẽ không bị thiệt.

Hắn về tới quận Hồng Sam đã là giữa trưa. Thư ký Ngô Minh Chỉ cuối tuần không nghỉ ngơi mà chạy tới báo cáo. Từ hôm qua đến giờ không ngừng có người gọi điện cho Ngô Minh Chỉ, sáng nay Ngô Minh Chỉ còn phải đi nộp phí điện thoại.

Ngô Minh Chỉ bắt đầu báo cáo người gọi tới.

- Người đầu tiên gọi tới là trưởng phòng tài chính Tần Hòa, tên này không ra gì cả.

Ngô Minh Chỉ rất khó chịu với Tần Hòa nên mắng một câu. Vương Quốc Hoa gật đầu tán thành đánh giá của Ngô Minh Chỉ.

- Không gặp, sáng thứ hai gọi điện bảo hắn tới văn phòng.

Ngô Minh Chỉ vội vàng ghi lại, thầm nghĩ tên này sẽ phải ngồi không cả buổi sáng.

- Đặng Ngâm gọi tới hy vọng có thể ăn tối với ngài.

Ngô Minh Chỉ nói tiếp, Vương Quốc Hoa ngẩn ra rồi nói:

- Ồ, quên mất là ngày nghỉ, lát anh bố trí, tối tôi mời y.

Xe bên ngoài tiến vào, thấy Lưu Linh xuống xe, Vương Quốc Hoa nói với Ngô Minh Chỉ.

- Cứ như vậy đi, sau này ngày nghỉ ai tới gặp thì bảo bọn họ là đi làm mới gặp.

Ngô Minh Chỉ gật đầu biết ý rời đi.

Lưu Linh cười hì hì đi tới, còn khom lưng làm Vương Quốc Hoa thấy khe sâu. Cô lấy vai đụng vào vai Vương Quốc Hoa.

- Sở Sở vừa gọi cho em, hỏi anh bây giờ có tốt hay không?

Vương Quốc Hoa không hề khách khí ôm cô vào lòng, một tay đưa qua cổ áo túm trúng điểm kia. Lưu Linh rên lên, Vương Quốc Hoa nhỏ giọng nói.

- Hôm qua gặp Sở Sở và ngồi ăn đồ tây cùng.