Phù Diêu

Chương 306: Thiên cơ bất khả lộ

Vương Quốc Hoa đột nhiên nhớ tới Chu Tử Phòng là ai. Người này về sau rất nổi tiếng nhưng là tiếng xấu. Nổi tiếng là vì ai nổi tiếng là Chu Tử Phòng cắn, chỉ cần nổi tiếng là hắn cắn không cần biết ngành gì.

Tiếng cười của Vương Quốc Hoa hơi rõ ràng, Chu Tử Phòng ngồi trong phòng khách đang nói chuyện vui vẻ bị cắt đứt nên càng khó chịu hơn. Y nghiêng mắt nhìn Vương Quốc Hoa đầy tức tối.

Hứa Nam Hạ nói với thư ký:

- Tiểu Cao, đưa giáo sư Chu đến khách sạn nghỉ ngơi.

Nói xong ông quay sang xin lỗi Chu Tử Phòng:

- Giáo sư Chu, lần sau chúng ta nói tiếp.

Hứa Nam Hạ thực ra chỉ là muốn nghe z nói một chút mà thôi, coi như là cố vấn thêm cho lối suy nghĩ của ông. Tin lần trước Vương Quốc Hoa truyền tới rất kịp thời khiến ông biết đường vận động.

Câu nói nhìn như vô tình của Sở Sở thực ra là cô cố ý. Cô hy vọng có thể giúp địa vị của Vương Quốc Hoa tăng lên vì thế mới nói ra. Kết quả xúc tiến Hứa Nam Hạ vốn đang mơ hồ thấy được rõ tình hình và đưa ra quyết định.

Sau khi nghe Du Phi Dương nói lại lời của Vương Quốc Hoa, Hứa Nam Hạ tức tốc lên Bắc Kinh gặp Du lão. Du lão có thể gả hai con gái cho Hứa Nam Hạ đủ chứng minh ông cụ coi Hứa Nam Hạ là người kế nghiệp mình.

So với Sở Giang Thu, con đường phát triển của Hứa Nam Hạ khó khăn hơn không ít. Bản thân Sở Giang Thu là con nhà cách mạng còn Hứa Nam Hạ chỉ có thể coi như chuẩn con nhà cách mạng mà thôi. Sở Giang Thu trước đây tại sao sang công ty nhà nước làm thì Hứa Nam Hạ biết rõ, bởi vậy gần đây truyền ra một ít tin tức thì Hứa Nam Hạ cũng không khó hiểu gì, ngược lại ông còn kiên định xúc tiến lần hợp tác này.

Vương Quốc Hoa không ngờ câu nói vô tình của mình lại có tác động đến thế. Đồng thời cũng vì tin kia khiến Hứa Nam Hạ có cái nhìn khác hơn nữa về Vương Quốc Hoa.

- Ngồi đi.

Sau khi Vương Quốc Hoa ngồi xuống, Hứa Nam Hạ cười nói:

- Cháu cảm thấy Chu Tử Phòng nói không đúng sao?

Vương Quốc Hoa hả một tiếng vì không nghĩ Hứa Nam Hạ hỏi mình câu này.

- Cháu không hiểu cái này nên chỉ phán đoán bằng cảm giác thôi.

Hứa Nam Hạ không nói gì mà quay đầu lại nhìn Du Phi Dương, Du Phi Dương bất đắc dĩ nhún vai nói.

- Quốc Hoa nói với con là cái gọi là hình thức Châu Á không quá tốt, hơn nữa Quốc Hoa cho rằng có thể gặp tai nạn bất cứ lúc nào.

- Nói chuyện giật gân.

Hứa Nam Hạ nói mặc dù không lớn tiếng nhưng đủ để hai người Vương Quốc Hoa nghe thấy. Vương Quốc Hoa và Du Phi Dương nhìn nhau rồi cười.

- Cháu đã gặp Sở Giang Thu chưa?

Hứa Nam Hạ đột nhiên hỏi một câu như vậy, Vương Quốc Hoa theo bản năng lắc đầu nói:

- Chưa ạ.

- Ồ, hai đứa nói chuyện đi.

Hứa Nam Hạ vừa nói vừa đứng lên chắp tay đi vào thư phòng. Đi tới cửa Hứa Nam Hạ đột nhiên quay đầu lại làm hai người Du Phi Dương hoảng sợ, ông thản nhiên nói:

- Sở Giang Thu rất có thể tới làm phó chủ tịch thường trực.

Nói xong Hứa Nam Hạ tiến vào thư phòng.

Ít nhất mộ phút sau Vương Quốc Hoa thấy cửa thư phòng đã đóng thì hắn mới nhỏ giọng nói:

- Sao vậy nhỉ?

Du Phi Dương cũng có chút khó hiểu nói:

- Tôi biết đâu được, lời ông lão hôm nay kiểu gì ý.

Vừa dứt câu Hứa Nam Hạ ở trong đẩy cửa ra nói:

- Vương Quốc Hoa, cháu vào đây.

Vương Quốc Hoa đành đứng lên.

Du Phi Dương đang vui vẻ hả hê lăn lộn trên ghế, Du Vân Vân từ trên lầu thấy vậy cười nói:

- Cháu làm gì mà vui vậy?

Du Phi Dương ngồi dậy nói:

- Vương Quốc Hoa bị bố con gọi vào thư phòng. Dì chưa thấy bộ dạng chịu thiệt của nó đâu.

Du Vân Vân nghe xong cũng vui vẻ nói:

- Con nói cũng đúng. Bao người muốn vào phòng bố con mà không có tư cách, cậu ta lại không muốn cơ chứ. Lát dì phải nói với cậu ta không được làm khách.

Du Phi Dương thở dài một tiếng:

- Dì, dì không biết Quốc Hoa đâu. Hắn làm việc đều dựa vào năng lực của mình, thực ra nếu hắn đi kinh doanh thì càng có đất dụng võ hơn, làm quan là quá đáng tiếc.

Du Vân Vân gật đầu đồng ý:

- Đúng thế, nhưng dù vậy Quốc Hoa vẫn khiêm tốn không giống người vừa rồi toàn khoa khoang, sợ bố con không biết năng lực của y chứ.

Không khí trong thư phòng khác hẳn ngoài này. Vương Quốc Hoa vừa vào, Hứa Nam Hạ ném bao thuốc tới nói:

- Lấy hút đi.

Vương Quốc Hoa vội vàng cầm lấy thấy là bao Gấu mèo nên cười nói:

- Cảm ơn Hứa thúc, chú có thể cho cháu thêm bao nữa không?

Hứa Nam Hạ ngẩn ra, Vương Quốc Hoa vội vàng cười cười làm lành.

- Thôi ạ, coi như cháu chưa nói gì.

Hứa Nam Hạ không nhịn được cười thành tiếng.

- Ha ha, còn học được cách cò kè mặc cả với chú nữa chứ.

Nói là như vậy nhưng Hứa Nam Hạ vẫn mở ngăn bàn lấy bao khác ném cho hắn.

Vương Quốc Hoa không hề khách khí cười cười cầm lấy, Hứa Nam Hạ mỉm cười nói:

- Vừa nãy mấy lời Phi Dương nói đều là cháu nói với nó?

Vương Quốc Hoa gật đầu, Hứa Nam Hạ tn:

- Cháu nói xem sao lại cho rằng như vậy?

Vương Quốc Hoa nghe xong không vội vàng nói chuyện mà nhìn Hứa Nam Hạ một chút:

- Ngài đây là muốn…

Vương Quốc Hoa vừa nói vừa chỉ tay về phía nam, Hứa Nam Hạ một lần nữa không nhịn được cười.

- Cậu nhóc này cơ trí thật đó.

Vương Quốc Hoa suy nghĩ thật nhanh. Theo hắn nhớ trước đây bí thư Hứa làm hết khóa tới mới điều lên ban bí thư Trung ương Đảng, nói cách khác lịch sử phát triển của Hứa Nam Hạ đã thay đổi. Kết luận này làm Vương Quốc Hoa giật mình, có phải do mình mà thay đổi không? Nhưng hắn rất nhanh khôi phục bình thường và cảm thấy đây là mình nghĩ quá nhiều mà thôi.

- Hứa thúc, ngài không cảm thấy dựa vào bất động sản thúc đẩy kinh tế phát triển là chuyện không đáng tin sao? Vết thương bất động sản ở tỉnh Hải Nam đến giờ vẫn chưa khép lại, đây là ví dụ tiêu biểu. Ngoài ra lấy Thái Lan làm ví dụ, các ngành nghề chính là các ngành dùng nhiều lao động, phụ thuộc chính vào xuất khẩu. Cách thức này có lẽ ở hiện tại áp dụng vào nước ta sẽ nhanh chóng thấy hiệu quả, nhưng ngài nghĩ xem với chế độ dân số hiện hành của nước ta thì ưu thế sức lao động sẽ nhanh chóng biến mất khi dân số già đi, càng đừng nói một khi nền kinh tế thế giới có biến động thì sẽ ảnh hưởng nhiều tới nước chỉ dựa vào xuất khẩu.

Vương Quốc Hoa suy nghĩ thật kỹ mới nói bởi vì có vài quan điểm vượt quá nhận thức bây giờ. Hứa Nam Hạ nhíu mày.

Trong lòng tuy không đồng ý nhưng Hứa Nam Hạ lại thấy Vương Quốc Hoa nói có lý, trong lòng cuối cùng không khỏi xuất hiện một suy nghĩ bao chuyên gia trong nước trong tỉnh mà không ai có quan điểm như cậu ta.

- Thanh niên có suy nghĩ là tốt những lời này lén trao đổi với chú thì không sao, không nên nói ra ngoài. Cháu ra ngoài đi.

Hứa Nam Hạ rất thưởng thức Vương Quốc Hoa nên mới nói như vậy. Nếu không Hứa Nam Hạ sẽ mắng Vương Quốc Hoa nói loạn rồi đuổi ra.

Đi ra ngoài Vương Quốc Hoa không khỏi cười khổ một tiếng, trong lòng biết rõ Hứa Nam Hạ không coi chuyện này vào đâu. Hắn ra thấy Du Vân Vân, Vương Quốc Hoa liền lên chào hỏi:

- Dì.

- Khách khí gì chứ, tối ở lại ăn cơm.

Du Vân Vân cười nói, Du Phi Dương đã vội vàng cắt lời:

- Đừng mà dì, cháu còn có không ít chuyện cần Quốc Hoa giúp, bọn cháu ra ngoài đây, tối không về ăn cơm đâu.

Du Phi Dương vừa nói vừa kéo Vương Quốc Hoa chạy thẳng ra ngoài.

Lên xe Vương Quốc Hoa, Du Phi Dương mới cười nói;

- Quốc Hoa, đầu óc mấy người già thì ông đừng để trong lòng.

Nói xong Du Phi Dương nghiêm mặt nói:

- Hơn nữa tôi còn cần cảm ơn ông.

Vương Quốc Hoa vội vàng xua tay nói:

- Dừng, dừng, nói vào chủ đề đi.

Du Phi Dương cười ha hả nói:

- Được, không nói mấy cái kia. Việc ông bảo tôi làm, tôi nhất định làm theo. Nhân cơ hội này ông nói xem lúc thì thời cơ sẽ tới.

Vương Quốc Hoa nghe xong cười ha hả nói:

- Cái này thiên cơ không thể lộ.

Du Phi Dương tức giận giơ ngón cái lên:

- Không nói thì thôi, Cao Thăng, tới Kim tiền quỹ.

Vương Quốc Hoa nhớ tới Mộ Dung nên gọi điện cho cô nói mình đã ở tỉnh thành. Mộ Dung muốn tới, Vương Quốc Hoa bảo cô mình đang ở đâu …