Phù Diêu

Chương 294: Lo lắng

Vương Quốc Hoa lần trước nhắc sau đó không nhắc lại nữa mục đích là câu Diêm Bổn Lợi. Sau đó do Mai Lộng Ảnh xuất hiện cùng với tác dụng của chiếc thẻ hội viên bạch kim khiến Diêm Bổn Lợi biết được thực lực của Vương Quốc Hoa. Có thực lực chẳng khác gì có lợi ích để đạt được, hơn nữa Vương Quốc Hoa còn rất trẻ, qua lại với một cán bộ trẻ có tiền đồ vô hạn luôn đáng tin hơn qua lại với đám quan chức lão luyện nhiều.

Còn một điểm đó là Vương Quốc Hoa không biết nhiều về Diêm Bổn Lợi, đây không phù hợp với đối tượng hợp tác mà hắn tìm kiếm. Cho nên trong giai đoạn hiện nay Vương Quốc Hoa không hề sốt ruột, người sốt ruột chính là Diêm Bổn Lợi.

Diêm Bổn Lợi gần đây thực tế cũng đang câu Vương Quốc Hoa. Y hy vọng Vương Quốc Hoa vì thành tích mà sốt ruột, như vậy mình có thể chiếm ưu thế. Nhưng đối phương chỉ nói một lần không nói lại nữa, bây giờ sắp kết thúc kỳ học mà hắn còn không nói là sao? Nói rõ người ta sau lần nhắc trước đó rồi bớt nhiệt tình hơn với Diêm Bổn Lợi. Nguyên nhân theo Diêm Bổn Lợi thấy có hai, một là lần trước Vương Quốc Hoa chỉ thuận miệng nhắc tới không coi là thật, khả năng khác là tìm một đồng bọn hợp tác khác.

Hai khả năng này đối với Diêm Bổn Lợi mà nói đều không phải chuyện tốt. Việc kinh doanh có thể kết nối với quan chức hay không thì cũng có nghĩa sau này sẽ không thể đi cùng nhau. Đừng nhìn Diêm Bổn Lợi đi tới đâu đầu tư đều không thiếu quan chức chính quyền chào đón nhưng chờ anh đầu tư tài chính vào sẽ gặp cảnh khác.

Diêm Bổn Lợi hy vọng có thể tìm được một đối tượng hợp tác lâu dài. Vương Quốc Hoa là phó bí thư huyện ủy trẻ tuổi như vậy thì tương lai sẽ rất sáng. Đây là nguyên nhân chính để Diêm Bổn Lợi muốn tạo quan hệ với hắn.

- Lão Diêm, là phó bí thư huyện Phương Lan, tôi chào mừng anh đến xem.

Vương Quốc Hoa cười nói một câu. Diêm Bổn Lợi cũng biết gấp không ăn được đậu nóng nên y chỉ mời Vương Quốc Hoa lên xe chạy tới câu lạc bộ mà thôi.

Lái xe là Tiểu Trình, Diêm Bổn Lợi và Vương Quốc Hoa ngồi phía sau nói chuyện. Điện thoại của Vương Quốc Hoa vang lên, Vương Quốc Hoa lấy chiếc Nokia ra rồi cười cười xin lỗi với Diêm Bổn Lợi.

- Bạn mời khách, em tới đây ăn đi, ừ, anh chờ ở cửa.

Vương Quốc Hoa dập máy, mắt Diêm Bổn Lợi đảo đảo cười nói:

- Phụ nữ?

Vương Quốc Hoa gật đầu nói:

- Đúng thế.

Diêm Bổn Lợi chỉ chỉ người phụ nữ đằng trước lộ ra vẻ mặt đàn ông đều hiểu. Vương Quốc Hoa lắc đầu nói:

- Bạn học hồi đại học, người phía nam trong nhà làm xây dựng. Tôi lúc làm người phụ trách thẩm định đường cao tốc thị xã Lưỡng Thủy thì công ty bố cô ấy cũng tham gia, cuối cùng đạt được quyền nhận thầu toàn tuyến.

Vương Quốc Hoa nói tuy nhẹ nhàng nhưng Diêm Bổn Lợi nghe như bị sét đánh. Một đường cao tốc đó. Diêm Bổn Lợi tuy không làm ngành xây dựng nhưng không phải không biết lợi nhuận kiếm được từ đó lớn tới đâu. Mỗi một con đường đều lấy con số trăm triệu đầu tư. Nhìn thái độ của Vương Quốc Hoa thì chỉ biết hắn là người phụ trách chính việc thẩm định các công ty tham gia đấu thầu. Có suy nghĩ này, Diêm Bổn Lợi càng quyết tâm túm được Vương Quốc Hoa.

Nhà kinh doanh kết nối với quan chức hầu hết những lúc đều ở thế yếu. Cho nên dựa vào cũng phải có thủ đoạn. Vấn đề là Diêm Bổn Lợi bây giờ không biết Vương Quốc Hoa có sở thích gì.

Sở thích của đàn ông không ngoài chính là quyền lực, tiền tài và mỹ nữ. Nhưng muốn có phán đoán chính xác cũng rất khó khăn. Chẳng qua Diêm Bổn Lợi có thể lấy ra chỉ có tiền mà thôi. Bởi vì phụ nữ thì đám ngôi sao so thế nào được với Mai Lộng Ảnh.

Xe tới câu lạc bộ, Vương Quốc Hoa không đi vào mà đứng chờ ở cửa. Không lâu sau một xe Porsche biển nước ngoài tiến tới. Diêm Bổn Lợi biết xe này còn chưa được chính thức nhập khẩu, có thể đi xe này chủ yếu là các tổng giám đốc phía nam. Xe này vào bằng cách nào thì Diêm Bổn Lợi cũng biết rõ.

Vương Quốc Hoa đi lên mở cửa, Lưu Linh mặt không trang điểm nhưng vẫn rất đẹp. Hơn nữa về dáng người của cô thì Tiểu Trình kia không thể so nổi.

Chìa khóa xe được ném cho nhân viên giữ cửa, Vương Quốc Hoa không quên đưa tờ mười tệ tới. Lưu Linh thân mật khoác tay Vương Quốc Hoa. Cô cười nói với Diêm Bổn Lợi:

- Lưu Linh, người phụ nữ của Quốc Hoa.

Diêm Bổn Lợi chú ý tới cách dùng từ của Lưu Linh. Y không khỏi có chút giật mình, sự tự tin có thể túm Vương Quốc Hoa bị đả kích một chút. Một người phụ nữ có ông bố giàu như vậy mà tự nhận mình là phụ nữ của Vương Quốc Hoa, ý nghĩa trong đó là gì Diêm Bổn Lợi biết rõ.

Lưu Linh nói vậy là cố ý. Cô không thích Vương Quốc Hoa được mời tới nơi này. Câu lạc bộ này khá có danh tiếng ở Thượng Hải, Lưu Linh không muốn biết cũng khó. Ở nơi đây không phải có tiền là vào được. Ví dụ như bố Lưu Linh bỏ ra 500 ngàn cũng chỉ được thẻ hạng C.

Đúng là bởi vì biết ở đây phục vụ cái gì, càng biết nhiều mỹ nữ ở đây chờ đợi mồi câu nên cô muốn tỏ vẻ khó chịu của mình một chút.

Ánh mắt khác nhau nên cách dùng sức cũng khác nhau. Lưu Linh nói làm Diêm Bổn Lợi thấy áp lực không nhỏ. Dùng tiền có thể giải quyết vấn đề thì dễ, nhưng vấn đề bây giờ không phải Diêm Bổn Lợi dùng tiền có thể giải quyết.

Do Lưu Linh xuất hiện nên vài thứ Diêm Bổn Lợi chuẩn bị không cần dùng tới. Ăn tối xong, mặc dù Diêm Bổn Lợi cố sức mời mọc nhưng Vương Quốc Hoa vẫn cùng Lưu Linh về. Diêm Bổn Lợi đứng ở cửa câu lạc bộ thở dài một tiếng. Tiểu Trình ở bên quan tâm hỏi một câu:

- Sao vậy anh?

Diêm Bổn Lợi nói:

- Có cơ hội mà bỏ lỡ muốn tìm lại sẽ rất khó khăn.

Tiểu Trình suy nghĩ một chút rồi nắm tay Diêm Bổn Lợi thật chặt.

Lưu Linh hai năm nay lăn lộn thương trường nên nhìn ra đôi chút. Hai người vừa về tiểu khu, Lưu Linh đã bĩu môi nói:

- Diêm Bổn Lợi kia, anh định xử lý hắn như thế nào?

Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng:

- Không nói là xử lý, chỉ theo nhu cầu mà thôi. Chẳng qua lúc này bộ máy huyện Phương Lan có nhiều mâu thuẫn, anh lại là cấp phó nên có chuyện không thể làm gì là nhịn một chút. Hơn nữa anh biết rất ít về Diêm Bổn Lợi, chỉ biết hắn làm thuộc da.

Lưu Linh suy nghĩ một chút rồi nói:

- Em hiểu một chút, anh vừa phải tranh đoạt lợi ích ở huyện, về phần khác anh không coi trọng mấy người kia. Còn có một điểm là anh lo ngành thuộc da sẽ gây ô nhiễm môi trường?

Vương Quốc Hoa rất giật mình vì lời nói của Lưu Linh. Lưu Linh thấy vẻ mặt của hắn như vậy không khỏi có chút đắc ý cười nói:

- Xem ra mặc dù không trúng nhưng cũng không xa.

Năng lực của Lưu Linh làm Vương Quốc Hoa khá giật mình. Hắn cảm thấy cô làm chính trị nhất định sẽ làm rất tốt. Trên thực tế tình cảnh của hắn lúc này khá vi diệu. Hắn muốn nhân đợt học này tránh đi một chút. Đây là di chứng sau khi Hoa Lâm cùng Diêu Bản Thụ đâm Tương Tiền Tiến trong hội nghị thường vụ thị ủy. Vương Quốc Hoa không muốn làm cho Nghiêm Hữu Quang cảm thấy hắn đã chọn đội đứng. Từ bản chất mà nói Vương Quốc Hoa không thuộc về bất cứ phe nào. Hắn chỉ muốn làm việc nhưng ở trong nhà nước muốn làm chút chuyện căn bản không thể tránh được đấu tranh về quyền lực.

Vương Quốc Hoa đi học tuy là né tránh nhưng cũng là bất đắc dĩ. Nghiêm Hữu Quang cũng nhìn ra suy tư của Vương Quốc Hoa nên đồng ý ngay.

Lưu Linh bưng trà lên, điện thoại di động của Vương Quốc Hoa vang lên. Ngô Ngôn gọi tới nói:

- Lãnh đạo, Lâm Thiếu Bách đã về.

Vương Quốc Hoa ừ một tiếng.

- Cô nói đi.

Lưu Linh thấy vẻ mặt nghiêm túc của Vương Quốc Hoa nên đi nhẹ một chút cẩn thận ngồi cạnh hắn không nói gì.

- Người tôi an bài báo cáo là Lâm Thiếu Bách đi chuyến này không có kết quả gì, mấy công ty lớn đưa ra điều kiện rất ngặt nghèo. Tôi lo Lâm Thiếu Bách…

Ngô Ngôn có chút do dự, Vương Quốc Hoa ừ một lần nữa:

- Được, tôi biết rồi, có chuyện thì gọi điện. Hai hôm nữa tôi sẽ về.

Ngô Ngôn mặc dù không nói rõ nhưng hắn biết rõ. Kẻ quan liêu như Lâm Thiếu Bách thì vì thành tích gì hắn cũng dám làm.

Lúc này Lưu Linh nhẹ nhàng nói:

- Em có thể giúp được gì anh không?

Vương Quốc Hoa cười nhìn cô nói:

- Em có quen với ngành chế biến thực phẩm ở phía nam không?

Lưu Linh suy nghĩ một chút nói:

- Không quen không sao, em có thể bắt đầu làm quen từ bây giờ.