Phù Diêu

Chương 281: Cúi đầu

Vương Quốc Hoa và Dư Duy không có mâu thuẫn gì, chẳng qua còn cần xem kết quả xử lý.

Cao Cận Giang nói xen vào một câu nhìn như có ý xin lỗi thực ra lại khác. Nếu bí thư Dư đã chịu nhún thì dứt khoát nói cách xử lý đi. Cao Cận Giang đúng là khá cay, lời này Vương Quốc Hoa không phải không thể nói nhưng Cao Cận Giang nói thì hắn càng chủ động hơn.

Dư Duy có chút căm tức thầm nghĩ mày chỉ là phó chủ tịch huyện, vậy mà mày chống đối mặc cả với tao ư? Nhưng y nhìn vẻ mặt Vương Quốc Hoa một chút, thấy đối phương đang mỉm cười nhìn mình, trong lòng Dư Duy trầm xuống. Y biết lần này phải hy sinh một chút thì mới mong qua chuyện được. Dư Duy không ngu cho rằng Vương Quốc Hoa e ngại mình, dù sao hai bên là khác địa bàn.

Dư Duy cũng rõ mình không thể so với Vương Quốc Hoa về tuổi. Mình từng này tuổi làm bí thư huyện ủy so với một tên mới 26 tuổi đã là một phó chủ tịch thường trực huyện, hai bên ở hai cấp độ khác hẳn nhau.

Có thể co có thể duỗi mới là người làm việc lớn. Dư Duy vẫn cười cười trước hành vi bức cung của Cao Cận Giang. Đương nhiên y đây là cười với mình Vương Quốc Hoa. Y cũng cần thể diện, cũng muốn Vương Quốc Hoa biết chuyện hôm nay là tôi nể mặt cậu. Nếu là người dân bình thường thì mặc dù là mày có gây chuyện nói không chừng cũng không tiến vào tai bí thư Dư.

- Quốc Hoa, hay là như vậy đi, tôi lập tức bảo Đinh Sơn tới đây xin lỗi chị của cậu. Quyết định vừa rồi của chủ tịch Cao thì huyện ủy cũng ủng hộ.

Dư Duy tuy không cam lòng nhưng vẫn phải nói. Người mà mình mới đề bạt lên không ngờ…

Cao Cận Giang cùng Cổ Tuần cũng cảm thấy kết quả này là tốt rồi. Vì thế bọn họ dùng mắt nhìn Vương Quốc Hoa.

Chẳng qua Vương Quốc Hoa vốn mỉm cười đột nhiên biến sắc lạnh lùng nói:

- Trước hết bắt lại đã.

Giọng rất bình tĩnh nhưng kiên quyết không cho phản kháng.

Dư Duy trong nháy mắt thấy ảo giác như mình đối mặt với lãnh đạo trực tiếp. Đúng, chính là cảm giác này, Dư Duy lại thấy tức giận. Làm như vậy thì mình còn mặt mũi gì nữa? Y đang định chuẩn bị tỏ vẻ một chút nhưng nhớ đến lời nói của lãnh đạo.

Giờ phút này Cổ Tuần cùng Cao Cận Giang đều giật mình. Vương Quốc Hoa bình thường luôn mỉm cười nhưng lúc lộ răng lanh thì làm người ta sợ hãi.

Vương Quốc Hoa nói xong không nhìn Dư Duy mà xoay người tìm thuốc định châm thì Cổ Tuần đã đưa bật lửa tới trước mặt hắn.

Trong vòng chưa đầy một phút mặt Dư Duy vốn đỏ bừng dần biến mất, sau đó lộ ra nụ cười mặc dù là rất khó coi nhưng vẫn phải cười.

- Được, cứ làm theo ý của Quốc Hoa đi.

Trong thời gian ngắn vừa rồi Dư Duy đột nhiên sinh ra một suy nghĩ, nếu hôm nay mình không làm theo ý Vương Quốc Hoa thì sao? Kết quả sẽ như thế nào? Vấn đề này làm Dư Duy suy nghĩ rồi lạnh cóng sống lưng. Xử lý như thế nào, Vương Quốc Hoa đã nói hai từ rồi, chủ yếu là thái độ.

Trong nháy mắt khi Dư Duy cúi đầu, Cao Cận Giang theo bản năng cũng hơi cúi người một chút. Nếu là trước Cao Cận Giang còn cảm thấy mình ngang hàng với Vương Quốc Hoa, nhưng khi Dư Duy cúi đầu, Cao Cận Giang có một nhận thức tỉnh táo tất cả đã thay đổi. Vương Quốc Hoa đã lên đến một cấp độ mới. Nếu không như vậy thì sao Dư Duy phải như thế ka?

Không khí thoáng cái trở nặng nề khi Dư Duy cúi đầu, phá vỡ không khí này lại là Vương Tú Tú. Cô không biết gì chỉ thấy mấy người đều đứng nên nói:

- Sao vậy Quốc Hoa, ai tiếp khách như cậu thế? Mọi người ngồi đi. Đúng rồi Quốc Hoa, trong nhà còn có hai chai Mao đài để từ năm trước, anh rể cậu thèm nhưng chị không không chạm vào. Em lấy ra uống đi.

Vương Tú Tú nói tạo tác dụng hoàn hoãn, Dư Duy là người đầu tiên nở nụ cười:

- Làm phiền rồi, chuyện hôm nay tôi xin lỗi cô.

Vương Quốc Hoa thật sự rất phục Dư Duy. Mặc kệ trong lòng đối phương nghĩ gì nhưng có thể làm được như vậy là không dễ. Nói thẳng ra Vương Quốc Hoa không có hứng thú gì với mâu thuẫn ở huyện Nam Sơn. Vương Quốc Hoa chỉ lo cho nhà chị gái mình. Dù sao hắn ở bên ngoài, chuyện lần này không xử lý mạnh thì sau này có khi còn gặp nhiều phiền phức hơn nữa.

- Chị nói đúng, lát tôi xin phạt ba chén.

Vương Quốc Hoa một lần nữa nở nụ cười mời ba người ngồi xuống. Vương Tú Tú cười cười đi lấy rượu.

Không khí một lần nữa hài hòa trở lại, chuyện trước đó không ai nhắc tới như chưa từng xảy ra. Chỉ là trong lòng mỗi người đều cân nhắc vấn đề của mình. Dư Duy nghĩ chính là tìm cách bồi thường cho phòng công thương một chút. Xem ra Vương Quốc Hoa không phải nhằm vào mình mà là vì bảo vệ người nhà. Có suy nghĩ này trong lòng Dư Duy thoải mái hơn. Nếu là mình thì người khác chọc vào người nhà mình thì mình cũng không thể nhịn.

Cao Cận Giang nghĩ đơn giản hơn nhiều. Y hơi hối hận vì vừa nãy mình sơ sót. Sao mình thời gian này không qua lại nhiều với Vương gia. Dù là họ hàng thời gian dài không qua lạ cũng sẽ xa cách. Suy nghĩ của Cổ Tuần không khác Cao Cận Giang là mấy.

Hai chai rượu rất nhanh tới đáy, Dư Duy đứng lên nói về xử lý công việc. Vương Quốc Hoa biết ý của hắn nên cười cười đi ra cửa.

- Bí thư Dư, thái độ vừa nãy của tôi không đúng mong anh đừng để trong lòng.

Vương Quốc Hoa có thể không cần giải thích nhưng vẫn làm thế, đây là cách để Dư Duy thoải mái hơn.

Dư Duy nghe xong cũng tỏ thái độ:

- Chuyện này tôi nhất định sẽ xử lý tốt.

Đợi Dư Duy lên xe, Vương Quốc Hoa quay đầu lại thì đã không còn nụ cười. Hắn bình tĩnh nhìn hai vị kia.

Hai người Cao Cận Giang cúi đầu không nói, Vương Quốc Hoa cũng không nói gì nhiều mà chỉ thản nhiên nói:

- Chuyện qua rồi.

Cao Cận Giang và Cổ Tuần lúc này mới thở dài một tiếng. Bọn họ vốn định ngồi một lát những không ngờ Vương Quốc Hoa lại tiễn khách. Hai người biết ý rời đi, Vương Tú Tú thấy thế liền khó hiểu hỏi:

- Cậu hai, em sao vậy hả? Đây đều là lãnh đạo huyện đó.

Vương Quốc Hoa có giải thích với Vương Tú Tú cũng không có tác dụng gì mấy. Chẳng lẽ nói với chị là lãnh đạo huyện không hòa hợp, mình không muốn trộn lẫn vào đó? Hơn nữa Vương Quốc Hoa cũng có ý kiến với Cao Cận Giang và Cổ Tuần. Trước đây mình giúp bọn họ nhiều như vậy, chị mình ở địa bàn của bọn họ mà còn bị một tên trưởng phòng nho nhỏ ức hiếp. Mẹ nó chứ, bạn bè như vậy sao?

- Chị, việc này nói chị cũng không rõ đâu. Chị mệt rồi, đi nghỉ đi. Đúng, em nói với chị chuyện này, chỗ này ở không thích hợp đâu, không tiện cho các cháu. Như vậy đi, lát xem gần đây có nhà nào thích hợp không, em mua cho chị.

Vương Quốc Hoa cười nói sang việc khác. Mắt Vương Tú Tú sáng lên và không từ chối vì biết có làm thế cũng vô ích.

- Quốc Hoa, nhà đều dựa vào em, em đừng tham ô đó.

Vương Tú Tú do dự một chút rồi nói. Vương Quốc Hoa nghe xong cười nói:

- Em sao có thể như vậy chứ. Em đâu thiếu tiền mà phải lấy tiền công quỹ.

Nhìn chị gái nghe mình nói như vậy xong rất vui mừng vì sắp có nhà mới, hắn không khỏi nhớ đến lúc còn bé chị đi đâu cũng cõng mình. Một cảm giác ấm áp dấy lên trong lòng. Vương Quốc Hoa đi tới dọn bàn giúp Vương Tú Tú:

- Chị, chỉ cần chị thích gì là em mua hết cho chị.

Vương Tú Tú suy nghĩ một chút mới nói:

- Mua thì có thể nhưng phải dùng tên của cậu.

Vương Quốc Hoa nghe xong ngẩn ra nhưng lập tức cười nói:

- Chị, chị muốn em phạm tội hả, một cán bộ muốn nhiều nhà làm gì?