Phù Diêu

Chương 244: Khó ăn

Du Phi Dương nhăn nhó mặt mày nhỏ giọng nói:

- Tôi cũng nghĩ vậy nhưng biết sao được, hắn là bạn trai của Hứa Kiếp, còn nói gì tiền này là để cho Hứa Kiếp.

- Mẹ nó chứ.

Vương Quốc Hoa không nhịn được chửi một câu thầm nói thằng này biết lấy lòng gái.

Suy nghĩ một lát, Vương Quốc Hoa cảm thấy có chút không đúng nhưng lại không tìm được không đúng ở điểm nào. Việc này cuối cùng là chuyện giữa Hứa Kiếp và Du Phi Dương, Vương Quốc Hoa cảm thấy ít nói là tốt nhất.

- Không nói chuyện này nữa, nói việc vui gì đi.

Vương Quốc Hoa nói sang việc khác, Du Phi Dương gật đầu nói:

- Không còn sớm, ra ngoài ăn thôi.

Vương Quốc Hoa mời khách đương nhiên là nơi tốt nhất.

Nhà hàng “Kim tiền quỹ” nghe khá dung tục nhưng lại là câu lạc bộ sang trọng nhất tỉnh thành, ở trong phục vụ đủ loại hình. Theo cách nói của Du Phi Dương thì đây là lần đầu hắn tới, thẻ vip cũng là do Tương Tiền Tiến tiện tay kín đáo đưa cho hắn.

Xe đến nơi, Du Phi Dương ném chìa khóa cho nhân viên đứng ngoài cửa, không ngờ thằng bé không nhận mà hỏi trước:

- Xin mời đưa khách vip, câu lạc bộ chỉ tiếp hội viên.

Du Phi Dương sờ sờ túi rồi gãi đầu nói:

- Xong rồi, quên ví ở nhà.

Vương Quốc Hoa cười nói:

- Cậu muốn ăn chực thì nói rõ, đừng vòng vo.

Lúc này bên cạnh có người xen miệng vào:

- Đây không phải Du Phi Dương và Vương Quốc Hoa sao?

Hai người nhìn theo, một người phụ nữ mặc đồ công sở cười hì hì đi ra. Ánh sáng hơi tối, hai người nhìn thật kỹ sau đó nhìn nhau cùng lắc đầu.

Người phụ nữ bên kia không tức mà còn cười nói:

- Hai người đương nhiên không nhớ loại người bình thường như tôi rồi. Chính thức giới thiệu một chút, Phùng Lỵ Lỵ, cùng khoa với hai người.

Vương Quốc Hoa và Du Phi Dương cùng cười khổ một tiếng. Hai người đừng nói là bạn gái cùng khoa, dù là cùng lớp cũng chưa chắc nhận ra hết.

- Thì ra là Phùng Lỵ Lỵ, đều nói học nhiều đầu ngu đi, một mỹ nữ cùng khao như thế này mà lại không biết làm quen.

Vương Quốc Hoa đi lên một bước đưa tay ra, Phùng Lỵ Lỵ bắt tay cả hai.

- Tôi làm ở đây, hai vị nếu không phải hội viên thì phải mua thẻ hội viên trước.

- Thẻ hội viên? Tôi..

Vương Quốc Hoa nhẹ nhàng dẫm chân Du Phi Dương cắt ngang lời của hắn, sau đó cười nói:

- Không biết bao tiền một thẻ.

- Đi xe riêng, xem ra làm ăn cũng được.

Phùng Lỵ Lỵ lúc nói câu này miệng hơi vểnh lên, ánh mắt nhìn Du Phi Dương có chút không đúng. Vương Quốc Hoa nhận ra nên rất tự giác đứng sang bên.

- Ha ha, xe cơ quan thôi.

Vương Quốc Hoa cười nói một câu rồi lui về sau một bước để Du Phi Dương đứng trên. Mục tiêu của ả này là Du Phi Dương, ngu cũng thấy.

- Tôi quên thẻ ở nhà, tôi về lấy vậy.

Du Phi Dương cuối cùng cũng có cơ hội lên tiếng, không ngờ Phùng Lỵ Lỵ nghe xong che miệng cười nói:

- Nói đùa với hai người thôi, dù không có thẻ thì tôi vẫn có quyền lợi dẫn hai vị vào ăn cơm.

Vương Quốc Hoa nói:

- Biết ngay cô là quản lý ở đây.

Phùng Lỵ Lỵ ai oán nhìn Du Phi Dương.

- Chỉ là nhân viên làm thuê kiếm chút tiền mà thôi.

Du Phi Dương ở phương diện này thiếu mẫn cảm, hắn cười nói:

- Nghe giọng của cô thì là người Bắc Kinh, sao lại chạy tới đây làm gì.

Không đợi Phùng Lỵ Lỵ trả lời, bên cạnh đã có người lớn tiếng nói:

- Phùng Lỵ Lỵ, cô làm gì vậy hả? Không có thẻ thì bảo bọn họ mua thẻ. Sếp muốn biến câu lạc bộ thành câu lạc bộ cao cấp nhất tỉnh thành, cô làm thế không phải ảnh hưởng đến chiến lược kinh doanh của sếp sao?

Nói chuyện là một tên đàn ông cao to. Y đầy khinh thường nhìn hai người Vương Quốc Hoa, Du Phi Dương rồi lạnh lùng nhìn Phùng Lỵ Lỵ.

- Viên Chân, anh quản tốt phòng bảo vệ của mình đi, bên khách không đến lượt anh chỉ trỏ.

Phùng Lỵ Lỵ nói không lớn nhưng đầy tức giận.

- Hừ, giữ gìn quy định của câu lạc bộ là trách nhiệm của mỗi người. Đừng nghĩ anh họ tôi tin cô là muốn làm gì thì làm. Muốn bao thằng mặt trắng thì về nhà mà bao, đừng phá việc kinh doanh của câu lạc bộ.

Viên Chân này có họ với chủ câu lạc bộ, nói chuyện rất khó nghe.

Vương Quốc Hoa thầm nghĩ tên Viên Chân này có lẽ cưa gái không được nên sinh hận. Hắn lặng lẽ đâm Du Phi Dương rồi nhỏ giọng nói:

- Cơ hội biểu hiện tới rồi.

Du Phi Dương cười hì hì tiến lên một bước ngăn lại Phùng Lỵ Lỵ đang định lý luận. Hắn nói:

- Tôi khuyên anh tốt nhất xin lỗi cô đây, bởi vì lời của anh đã sỉ nhục nhân cách của chúng tôi.

- Đi xe Santana thì mày có nhân cách sao?

Viên Chân khinh thường nhìn xe ngoài cửa. Du Phi Dương bất đắc dĩ nhìn Vương Quốc Hoa, ý là đều do ông sao đi xe đểu này. Vương Quốc Hoa cười cười quay đầu sang chỗ khác.

Du Phi Dương thấy Vương Quốc Hoa không tiếp chiêu nên thở dài một tiếng lấy máy ra gọi:

- Tương đại ca, thẻ hội viên anh đưa tôi làm mất rồi, bây giờ bị người chặn tại cửa. Tôi quá mất mặt.

Nói xong Du Phi Dương lạnh lùng nói với Viên Chân:

- Tôi ở cửa đợi người đưa thẻ tới chắc cũng được chứ?

- Có thể, chẳng qua phải lái xe đi đừng đỗ đó làm vướng chỗ.

Viên Chân không tiện làm quá đáng chủ yếu là có Phùng Lỵ Lỵ ở đây. Lúc này có xe của khách tới đang không ngừng ấn còi. Phùng Lỵ Lỵ đi lên có chút áy náy nói:

- Xin lỗi hai vị.

Du Phi Dương cười cười không để ý. Vương Quốc Hoa cũng không để trong lòng, người như vậy ở đâu cũng có. Hai người lên xe chạy ra bãi đỗ xe. Trước khi lên xe, Viên Chân còn lạnh lùng nói:

- Đi đi, đừng có về cho mất mặt.

Cho dù có tốt tính tới đâu thì cũng không nhịn được. Vương Quốc Hoa dừng lại tức giận nói:

- Quản cái miệng của anh, đừng mang họa cho anh họ của mình.

Viên Chân không coi vào đâu, y cười rất vui.

- Mày nghĩ tao sợ?

Lúc này một người phụ nữ trang điểm khá đẹp đi tới chỉ nhìn thoáng qua Vương Quốc Hoa rồi túm lấy Viên Chân:

- Viên Chân, đừng kích động.

Nói xong cô gái này đi lên cười nói với Vương Quốc Hoa:

- Thì ra là khách quý, thật xin lỗi, chế độ này của chúng tôi không tiện lắm. Tôi đi xin chỉ thị làm thẻ cho hai vị, giảm 5%.

Phùng Lỵ Lỵ thấy người phụ nữ này còn phải cúi đầu, xem ra khá kiêng kỵ. Vương Quốc Hoa đã nhìn ra ả này có lẽ mâu thuẫn với Phùng Lỵ Lỵ.

- Chậm rồi.

Vương Quốc Hoa cười ha hả quay đầu lại nói với Du Phi Dương:

- Ông thấy sao?

Du Phi Dương lúc này đang rất tức giận thầm nói đến ăn một bữa vậy mà không được vào cửa, còn bị người khinh thường. Nhất là nhìn mặt Phùng Lỵ Lỵ đang cúi gằm mặt xuống, mặt hắn không khỏi đỏ lên.

- Không có ý gì cả, trong nửa tiếng sếp ở đây có thể ra mặt xin lỗi thì bo qua.

Du Phi Dương lạnh lùng nói một câu, mặt đầy sát khí.

Ả phụ nữ kia đi lên cười nói:

- Tôi thay mặt sếp xin lỗi hai vị. Như vậy đi, tôi tặng mỗi vị một thẻ, chút quyền lợi này tôi cũng có, nếu là ra chơi thì cũng nên có không khí tốt mà.

Vương Quốc Hoa có chút do dự. Ả này có thái độ tốt, tha được thì nên tha. Vì thế hắn nhìn Du Phi Dương, Du Phi Dương hừ một tiếng gật đầu nói:

- Thẻ thì không cần, lát bảo sếp các người đến mời chén rượu, coi như nể mặt hắn.

- Mày là thứ mẹ gì mà dám bảo anh tao tới mời rượu.

Viên Chân tức giận gào lên vung tay định đánh. Vương Quốc Hoa thấy thế nghiêng người chắn trước mặt Du Phi Dương.

Ả phụ nữ kia vội vàng ngăn lại:

- Anh điên à, không phát hiện người ta đeo đồng hồ Patek Philippe ư? Một chiếc này cũng đến 1,3 triệu đó.

Câu này vừa vang lên làm xe phía sau không ấn còi, Viên Chân đứng im, Phùng Lỵ Lỵ há hốc mồm. Một chiếc đồng hồ hơn triệu?

Vương Quốc Hoa quay đầu lại nhìn Du Phi Dương, thằng này hừ một tiếng, đồng hồ trong tay áo lộ ra. Du Phi Dương cười lạnh nói:

- Nghe câu nghèo chơi xe, giàu chơi đồng hồ ư? Thằng nghèo mới lấy xe ra khoe khoang.

Lời này là Du Phi Dương học theo Vương Quốc Hoa.

Du Phi Dương vừa dứt câu lập tức có người cười nói:

- Nói rất đúng, nghèo mới lấy xe ra khoe. Chẳng qua hai vị có phải là quá ra vẻ không? Đeo đồng hồ hơn triệu mà đi xe Santana.

Vương Quốc Hoa và Du Phi Dương quay đầu lại. Người đàn ông vừa lên tiếng thấy Vương Quốc Hoa liền cười ha hả nói:

- Tôi tưởng là ai thì ra là Vương huynh.

Vương Quốc Hoa cũng nhận ra đối phương, chính là Viên Hữu Phương –- Chủ cửa hàng ô tô ở thị xã Bắc Câu nên cười nói:

- Thì ra là giám đốc Viên, xem ra câu lạc bộ này do anh mở.

Viên Hữu Phương cười nói:

- Kinh doanh nhỏ mà thôi, không thể lọt vào mắt hai vị được. Thằng em tôi lỗ mãng xin hai vị đừng để tâm.

Lúc này lại có người lạnh nhạt nói:

- Hữu Phương, đều nói rồng mạnh không đè rắn địa phương, tôi thấy câu này không thích hợp dùng ở chỗ anh.

Viên Hữu Phương quay đầu lại thấy rõ là ai nên lập tức cười nói:

- Thì ra là Tương đại ca, sao anh lại nói như vậy?