Phù Diêu

Chương 238: Nhân sự

Người trong quan trường không có nhiều cơ hội lựa chọn, hơn nữa thường là lựa chọn đơn hướng. Anh có thể lựa chọn không đứng về phía ai, như vậy anh sẽ bị đẩy sang bờ. Bất cớ ai chân đứng hai thuyền thường là người chết đuối đầu tiên.

Mạnh Vũ Vi muốn làm tiếp trong chính trị cho nên cô chỉ có thể có một lựa chọn là đi theo Lâm Tĩnh.

Cuộc gặp hôm nay là bữa tiệc chia tay. Mạnh Vũ Vi chọn ở đây là vì muốn kết thúc ở chính nơi đã bắt đầu. Mạnh Vũ Vi biết rõ cô đi sẽ rất khó gặp lại hắn. Dù sao hai người không cùng một đường. Trừ khi Mạnh Vũ Vi bỏ qua nhà nước, an tâm làm một tình nhân.

Vương Quốc Hoa không có ý cưỡng cầu, ngoài tài chính và vật chất thì hắn không thể đảm bảo gì cho Mạnh Vũ Vi. Đương nhiên có đôi khi với một ít người hai thứ kia sẽ thay thế tất cả. Chẳng qua Mạnh Vũ Vi không nằm trong phạm vi đó.

Trước khi từ biệt Mạnh Vũ Vi có nhắc tới chiếc xe đặt mua, bởi vì là xe đặt nên có thể hủy việc mua. Chủ cửa hàng ô tô không có ý kiến gì.

….

Du Phi Dương ở nhà khá lâu, mà hắn không thể không ở nhà vì cô em gái Hứa Kiếp từ Bắc Kinh tới chơi. Khi nhận được điện của Vương Quốc Hoa, Du Phi Dương đang ngồi ăn cơm với Hứa Kiếp. Hứa Kiếp đi giày cao gót làm cho nhiều người đàn ông thấy xấu hổ. Cô nghe xong cười hỏi một câu:

- Vương Quốc Hoa? Là người mà anh nói có thể biến đá thành vàng, là Quốc Hoa ca cái gì cũng hiểu mà Phỉ Phỉ nói đó sao?

Du Phi Dương gật đầu, thấy trên mặt Hứa Kiếp tỏ vẻ khinh thường nên cười nói:

- Em là một cô gái không nên trông như con gà trống thế không? Quốc Hoa có động chạm gì tới em đâu?

Hứa Kiếp cười cười, cười làm cho người đối mặt có cảm giác mình là một con kiến.

- Em đoán không phải vì anh thì hắn không thể thành phó chủ tịch thường trực huyện.

Du Phi Dương biết rõ Hứa Kiếp hay coi thường người khác. Một người xuất sắc gặp người xuất sắc khác thì sẽ có tính hiếu thắng. Biết rõ đạo lý này nhưng Du Phi Dương vẫn không thể đồng ý với cách nói của Hứa Kiếp.

- Em sai rồi, dù là không quen anh thì hắn vẫn có thể làm thành sự nghiệp. Em chưa gặp hắn nên không thể biết hắn là người như thế nào. Bốn năm đại học quan hệ giữa anh và hắn rất bình thường, mãi tới một lần trước khi tốt nghiệp thì mới thành bạn thân. Quen càng lâu anh lại càng thấy không nhìn thấu hắn. Anh nói như thế nào nhỉ, ở trước mặt hắn thực ra anh chỉ cần làm theo lời hắn nói là đủ. Mỗi lần anh có ý tưởng gì thì đều có thể được hắn bổ sung thêm.

Du Phi Dương trầm ngâm một chút rồi nói.

Hứa Kiếp biết rõ Du Phi Dương, biết Du Phi Dương khó khen một ai đó. Hứa Kiếp cũng không nghi ngờ sự xuất sắc của Vương Quốc Hoa, cũng thừa nhận phương án mình đưa ra sau khi được Vương Quốc Hoa chỉnh sửa cũng hợp lý, hoàn thiện hơn.

Một người cô chưa từng gặp, chỉ riêng việc được Du Phi Dương, Hứa Phỉ Phỉ không ngừng khen đã làm Hứa Kiếp thấy khó chịu như vậy, đây là chuyện không thể nói rõ chỉ có thể nói đó là do bản tính.

- Như vậy sao/ Vậy em cũng muốn gặp hắn.

Sáng hôm sau Vương Quốc Hoa nhìn thoáng qua Mạnh Vũ Vi vẫn còn đang ngủ. Hắn xuống giường đóng cửa thì Mạnh Vũ Vi cũng mở mắt ra. Mặc váy ngủ, Mạnh Vũ Vi vội vàng đi ra cửa nhìn theo. Thực tế cô biết rõ dù mình lên Bắc Kinh theo Lâm Tĩnh thì cả đời này cung khó tránh khỏi ảnh hưởng của hắn. Hoặc là nói trong mắt cô không thể nào tìm được đối tượng thích hợp khác.

Trên làn da trắng nõn vẫn còn dấu vết mà hắn lưu lại, Mạnh Vũ Vi nhớ đến sự điên cuồng đêm qua và cũng chờ mong lần tới. Mặc dù lần tới có lẽ sẽ lâu một chút nhưng không sao.

Trên đường về trời tối đen, mây đè nặng núi. Vương Quốc Hoa ngồi sau xe nhớ đến cuộc nói chuyện với Uông Lai Thuận nên lấy máy gọi cho Ngô Ngôn. Nói xong vài câu, Vương Quốc Hoa trầm giọng nói:

- Cô lập tức thông báo tổ chức hội nghị phòng chống lụt bão.

Rất rõ ràng Uông Lai Thuận không coi đề nghị của Vương Quốc Hoa vào đâu. Thấy đối phương quên việc này, Vương Quốc Hoa rất tức giận, đây không phải là vấn đề thái độ nữa rồi.

Mưa sắp đổ xuống, Vương Quốc Hoa bảo Cao Thăng chạy nhanh một chút. 40 phút sau xe về đến ủy ban huyện. Gần như ngay lúc Vương Quốc Hoa đi vào trụ sở ủy ban thì trời đổ mưa.

- Chủ tịch đâu?

Vương Quốc Hoa đang đi lên thì gặp Ngô Ngôn xuống đón, hắn hỏi. Ngô Ngôn bĩu môi nói:

- Còn chưa đi làm, gọi điện không được. Nghe nói hắn mua một căn nhà bên phía thành tây, tối nào cũng sang đó.

- Sẹo còn chưa lành đã quên đau.

Vương Quốc Hoa cười lạnh nói:

- Mặc hắn, 2h chiều nay tổ chức hội nghị phòng chống lụt bão.

Ngô Ngôn cười nói:

- Vâng.

Nói xong cô đi lên một bước nhỏ giọng nói:

- Thị xã đã quyết định tân bí thư chưa vậy? Đừng có đẩy một kẻ không hòa hợp với ngài, như vậy chán lắm.

Vương Quốc Hoa biết ý của cô nên tức giận nói:

- Tôi thật ra muốn tranh thủ một chút nhưng tôi mới làm phó chủ tịch được bao lâu? Cô cũng đừng nghĩ nhiều như vậy, yên tâm làm việc của mình đi.

Ngô Ngôn hơi ưỡn ngực lên rung rung vài cái rồi mới ai oán nói:

- Lãnh đạo, ngài không thể nghĩ một chút giúp em ư?

Vương Quốc Hoa hiểu ý nói:

- Muốn tiến bộ hả?

Ngô Ngôn gật đầu khá mạnh, Vương Quốc Hoa vuots cằm suy nghĩ. Ngô Ngôn thật ra đủ tư cách. Sau khi Tôn Trường Thanh bị bắt, huyện Phương Lan lần này có năm cán bộ cấp huyện bị bắt, còn có mười mấy cán bộ cấp phòng không có kết quả tốt đẹp gì.

- Cô nghĩ như thế nào?

Vương Quốc Hoa hỏi một câu, ý là cô thích vị trí nào?

- Em muốn phụ trách văn hóa giáo dục.

Ngô Ngôn lập tức vui vẻ bởi vì lãnh đạo cuối cùng đã nghĩ đến mình.

Đang nói chuyện điện thoại bàn vang lên. Vương Quốc Hoa cầm lấy, Ngô Ngôn định đi nhưng Vương Quốc Hoa đã cười nói:

- Chờ chút, không có gì.

Điện thoại bàn đều là vì công việc nên không cần phải ngại. Ngô Ngôn chỉ là làm thế để ra vẻ tôn trọng lãnh đạo.

- Đồng chí Quốc Hoa, tôi là Hoa Lâm.

Trong thời gian này Vương Quốc Hoa không liên lạc mấy với Hoa Lâm, đây là do Hoa Lâm lên tỉnh học.

- Trưởng ban Hoa, về bao giờ thế?

Vương Quốc Hoa rất khách khí, Hoa Lâm nói:

- Hôm trước gọi điện thoại di động cho cậu nhưng không được, không ngờ cậu đã về huyện. Có việc muốn nói có tiện không?

- Tiện, anh nói đi.

Vương Quốc Hoa rất tự nhiên nói một câu, Ngô Ngôn cười cười đi rót trà rồi lén lút đứng sang bên đợi.

- Bí thư Lâm xin nghỉ phép, trên tỉnh sẽ nhanh chóng chọn tân bí thư. Mọi người hoạt động khá mạnh, căn cứ nguyên tắc của Ban tổ chức cán bộ thì trưởng ban chỉ có thể làm một khóa cho nên.

Hoa Lâm không nói tiếp nhưng y muốn lên chức, mà việc này phải do tỉnh quyết định.

- Như vậy ư? Nếu thời tiết tốt thì hai hôm nữa tôi lên tỉnh một chuyến. Bây giờ ở huyện rất nhiều việc.

Vương Quốc Hoa nói xong, Hoa Lâm ở bên kia cười nói:

- Như vậy đi, mai tôi mời lão đệ dùng cơm, nhất định phải lên. Đúng tân bí thư một khi xác định thì thị xã sẽ cân nhắc vấn đề bộ máy huyện Phương Lan, lão đệ có đề nghị gì tốt có thể nói sớm một tiếng.

- Để sau đi, tôi còn có việc dập máy.

Vương Quốc Hoa vừa nói vừa dập máy, Ngô Ngôn có chút tò mò nói:

- Lãnh đạo, sao lại dập máy của trưởng ban Hoa? Không tốt lắm.

Vương Quốc Hoa trừng mắt nói:

- Đàn bà biết gì.

Hắn không giải thích chỉ nâng chung trà lên uống.

- Mai theo tôi lên thị xã gặp trưởng ban Hoa.

- Hả.

Ngô Ngôn vui vẻ kích động tiến lên nắm tay Vương Quốc Hoa:

- Lãnh đạo, thật sao?

Vương Quốc Hoa bình tĩnh nhìn tới, hình như vị trí của bàn tay không đúng. Ngô Ngôn không chú ý, Vương Quốc Hoa thật ra cảm thấy tay đối phương rất mềm.

- Chú ý ảnh hưởng.

Vương Quốc Hoa bỏ một câu từ từ lấy tay ra. Mặt Ngô Ngôn đỏ bừng, ngực cao lên. Cô cười hì hì nhỏ giọng nói:

- Không ai thấy mà.

- Cút.

Vương Quốc Hoa cười nói. Ngô Ngôn nhìn hắn đầy quyến rũ rồi lắc mông đi.

Ngô Ngôn vừa ra đã thấy Uông Lai Thuận lên lầu, cô cười cười chào đối phương. Uông Lai Thuận bình thường gặp đều thấy Ngô Ngôn mặt bình tĩnh, khó gần, hôm nay sao lạ vậy. Uông Lai Thuận nhìn không khỏi nuốt nước miếng, mắt biến thành tia X nhìn chằm chằm vào bộ ngực đối phương.

- Đúng rồi chủ tịch, Bí thư Vương bảo tôi đi thông báo 2h30 chiều nay tổ chức hội nghị phòng chống lụt bão.

Câu này làm Uông Lai Thuận hoảng hốt thầm kêu.

- Xong rồi, sao lại quên việc này. Đều do con yêu tinh đó gọi điện dục sang sau đó lăn lộn cả đêm.