Phù Diêu

Chương 229: Phiền phức của Lâm Tĩnh

Mười phút sau Vương Quốc Hoa nhận được một cuộc điện nên vội vàng đứng dậy:

- Không được rồi, phải rút.

Mấy người phụ nữ ôm bụng từ trước ra sau, chỉ có Lãnh Hân chu miệng híp mắt nhìn theo hắn. Du Phi Dương thấy thế khẽ cau mày nói:

- Thằng này nhất định đi gặp tình nhân.

Lãnh Hân bình tĩnh nói:

- Người này lúc nghiêm túc như một ông già, lúc khác lại khá khôi hài, là hạ lưu.

Kết quả này làm Du Phi Dương đổ mồ hôi.

Vương Quốc Hoa đuổi Cao Thăng tới khách sạn ở, còn tự mình lái xe ra ngoài. Cao Thăng chỉ lặng lẽ làm theo, Vương Quốc Hoa không định cho Cao Thăng biết việc này.

Phòng sáng đèn, Vương Quốc Hoa xuống xe vừa gõ cửa, bên trong đã có bàn tay thò ra kéo hắn vào.

- Trên bàn có chìa khóa, của anh đó.

Mạnh Vũ Vi cười hì hì mặc một bộ váy ngủ đi vào trong lấy nước nóng.

Chìa khóa đặt dưới tập tài liệu, Vương Quốc Hoa thuận tay cầm xem. Mạnh Vũ Vi ra thấy hắn như vậy nên ngồi ôm eo hắn nói:

- Chuyên môn coppy cho anh đó, tài liệu do Ủy ban kỷ luật tỉnh chuyển tới, bí thư Lâm bây giờ rất đau đầu.

Đây là tài liệu tố cáo cục trưởng cục Tài chính Tần Thời Nguyệt, nội dung rất chi tiết, căn bản là không giống như lời đồn đại. Vương Quốc Hoa bỏ tài liệu thầm cười lạnh trong lòng. Lâm Tĩnh lần này ngồi trên đống chông rồi.

- Bí thư Lâm sẽ xử lý như thế nào?

Vương Quốc Hoa hỏi, Mạnh Vũ Vi thở dài một tiếng:

- Có ý mời Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Vưu Hiểu Mẫn đến nói chuyện nửa giờ, em không tiện đứng bên nghe, không biết là nói chuyện gì. Trong quá trình nói chuyện bí thư Lâm bảo em đi coppy một bản, em thừa cơ làm hai bản nếu không em thật không dám động tay chân.

Vương Quốc Hoa cầm tài liệu thản nhiên nói:

- Đốt đi, giữ lại là tai họa.

Mạnh Vũ Vi giật mình nhìn hắn:

- Sao?

Vương Quốc Hoa nói:

- Không sao cả, làm theo lời anh.

Mạnh Vũ Vi hỏi tới.

- Anh nói rõ đi.

Vương Quốc Hoa nói:

- Có gì để nói chứ? Có lẽ người của Ủy ban kỷ luật tỉnh đã chờ ở khách sạn nào đó, Tần Thời Nguyệt lần này khó thoát.

- Sao anh biết người của Ủy ban kỷ luật tỉnh đã xuống? Chẳng lẽ anh còn con đường nào khác?

Vương Quốc Hoa cười cười véo mũi Mạnh Vũ Vi:

- Vụ án lớn như vậy, số tiền lên tới trên 10 triệu, tài liệu tường tận như vậy thì anh đoán tài liệu này chắc lúc sáng Lâm Tĩnh đưa cho em hả?

Mạnh Vũ Vi gật đầu.

- Em hiểu, bí thư Lâm tối qua gặp người của Ủy ban kỷ luật tỉnh, bảo sao sáng sớm đã không vui vẻ.

Mạnh Vũ Vi ra xem nước rồi vào bảo Vương Quốc Hoa đi tắm.

- Vào cọ lưng cho ông chủ.

- Đi chết đi.

Lát sau Vương Quốc Hoa ngâm mình trong nước nóng cảm thấy trên vai mát mẻ. Hắn quay đầu lại thấy Mạnh Vũ Vi mặt đỏ bừng ai oán nói:

- Em coi như hủy trong tay anh, chuyện xấu hổ như vậy cũng làm.

- Lý luận này không đúng, đây là điển hình tự bịt tai, mắt.

Vương Quốc Hoa không cho chút mặt mũi nào, Mạnh Vũ Vi cũng không tức mà nhỏ giọng nói:

- Quả thật có ý này, trước kia nghe một chị em nói phụ nữ chưa kết hôn không thể dính tới đàn ông, dính vào là hỏng, hưởng qua là luôn nhớ tới.

Vừa thức dậy Mạnh Vũ Vi bị điện thoại đánh thức. Cô thò tay trần ra cầm máy nghe điện.

- Vâng, em biết, em sẽ bố trí.

Vương Quốc Hoa bị đánh thức nên hỏi một câu:

- Xảy ra chuyện gì vậy?

Mạnh Vũ Vi lười biếng nằm lên người hắn, vuốt vuốt ngực hắn.

- Thật không ngờ đến, biết sao được, bí thư Lâm có chuyện quan trọng lên tỉnh thành, em phải đến khách sạn Thải Hồng một chuyến.

Vương Quốc Hoa híp mắt nhìn Mạnh Vũ Vi không để ý mình đang trần truồng ngồi dậy. Hắn hơi động tâm nói:

- Người của Ủy ban kỷ luật tỉnh ở khách sạn đó.

Vương Quốc Hoa vào toilet đi ra, Mạnh Vũ Vi còn ngồi ngẩn ra trên giường. Vương Quốc Hoa về nằm xuống, Mạnh Vũ Vi hỏi:

- Anh ở đâu? Em không biết mình sẽ đi bao lâu.

Vương Quốc Hoa nói:

- Khách sạn Vạn Hào, Du Phi Dương muốn mua lại công ty cơ giới Quách Sơn Bắc Câu, bây giờ đang gặp nói chuyện với lãnh đạo công ty này.

Mạnh Vũ Vi nghe xong liền tỉnh táo lại.

- Công ty cơ giới Quách Sơn này do thị xã quản lý, hay là em tìm bạn ở bên Ủy ban kỷ luật thị xã tìm tới dọa bọn họ? Sau đó anh chia chút cho em là được.

Vương Quốc Hoa cười cười đưa tay tát lên bờ mông trắng kia. Người Mạnh Vũ Vi mềm nhũn xuống.

- Không được đánh, mỗi lần anh đánh là cả người em nhũn ra.

Vương Quốc Hoa cười ha hả lại đánh hai lần nữa, Mạnh Vũ Vi càng mềm hơn, kéo quần áo vừa mặc đưa tay ra định tìm tiếp thì bị hắn chặn lại.

- Không đi sao?

Ư, ư, tiếng rên rỉ như mèo động tình, người cô co rút, tay cũng dùng tới xoay người ngồi lên.

….

Mạnh Vũ Vi mặc chỉnh tề ngồi trước bàn trang điểm. Cô nhíu mày như quên gì đó nên tìm kiếm một lúc rồi nói.

- Phải uống thuốc.

Vừa nói cô quay đầu lại hỏi Vương Quốc Hoa:

- Nhâm Kiều Kiều nói uống thuốc có thể sẽ béo, làm sao bây giờ?

- Nếu béo thì thôi không uống thuốc, anh dùng bao.

Vương Quốc Hoa cũng đã dậy mặc quần áo. Mạnh Vũ Vi có chút cảm động quay đầu lại nhỏ giọng nói:

- Anh đừng tốt với em như vậy được không?

Không đợi Vương Quốc Hoa nói, Mạnh Vũ Vi lại lí nhí nói:

- Nhâm Kiều Kiều nói dùng bao sẽ không thoải mái, hay là thôi.

Vương Quốc Hoa về khách sạn Vạn hào lên lầu nhẹ nhàng gõ cửa phòng Du Phi Dương, bên trong không có động tĩnh gì. Thật ra Lãnh Hân ở phòng bên thò đầu ra thấy là Vương Quốc Hoa nên nói:

- Đừng gõ, nhất định ngủ say như chết, tối qua lăn đến cả đêm, cách âm của khách sạn này.

Vừa nói phát hiện chính mình nói lỡ miệng, Lãnh Hân vội vàng sửa lời nói:

- Vào chỗ tôi ngồi một chút chứ?

Thực ra Vương Quốc Hoa cũng chưa ngủ ngon. Vào thấy Lãnh Hân vào toilet nên ngồi trên sopha một lát là ngủ thiếp đi. Không biết ngủ bao lâu hắn tỉnh lại. Hắn trợn mắt nhìn phòng thấy trên người mình còn có một chiếc chăn.

Cửa mở ra, Lãnh Hân vào thấy hắn tỉnh lại nên nói:

- Tỉnh rồi à? Tối qua làm gì thế?

Vương Quốc Hoa thuận miệng nói:

- Cưng đoán xem.

Lãnh Hân nhớ đến câu nói mà tối qua Du Phi Dương nói nên hừ một tiếng:

- Nhất định không phải chuyện gì tốt.

Vương Quốc Hoa nói:

- Sai, là việc tốt nhưng không thể nói với cô em.

- Báu lắm.

Lãnh Hân chu miệng đi tới dọn chăn. Vương Quốc Hoa đi vào toilet thì Lãnh Hân nói:

- Sắp 12h rồi, bọn họ còn chưa dậy.

Vương Quốc Hoa vội vàng rửa mặt đi ra thấy Lãnh Hân ngồi trước bàn cắn cắn ngón tay nên hỏi:

- Đang viết gì thế?

Lãnh Hân nói:

- Không cho xem, không anh lại nói không đáng giá một đồng tiền.

Vương Quốc Hoa cười ha hả nói:

- Cô nên tìm nhân viên chuyên môn đến làm, thực ra quan trọng nhất là vấn đề chất lượng, kiếm tiền không sao nhưng không thể làm trái lương tâm.

Lãnh Hân hừ một tiếng nhìn Vương Quốc Hoa nói.

- Anh không phải học Trung văn sao? Sao gì cũng biết.

Vương Quốc Hoa ưỡn ngực nói:

- Đây gọi là uyên bác.

Lãnh Hân không nhịn được nở nụ cười lộ ra hai hàm răng trắng nõn.

- Tôi sao cảm thấy da của anh rất dày.

Lãnh Hân trêu, Vương Quốc Hoa nghiêm túc nói:

- Tôi đây là nói thật.

Lãnh Hân nhăn mũi ngửi ngửi trên người Vương Quốc Hoa:

- Có mùi gì đó.

Xong rồi, vừa nãy quên không tắm. Cô ả này mũi thính vậy? Mũi chó sao? Vương Quốc Hoa nghiêm túc nói:

- Đây là mùi của đàn ông.

Vốn tưởng Lãnh Hân phản bác không ngờ cô gật đầu nói:

- Ừ, mùi cũng khá thơm.

Vừa nói cô còn ngửi ngửi thêm.

- Xem ra tôi cũng phải mau tìm bạn trai. Anh nói tìm loại gì thì tốt.

- Tìm loại nào cũng được nhưng đừng tìm người như tôi, quá vĩ đại, cô sẽ tự ti.

Lãnh Hân tức túm tay Vương Quốc Hoa đưa lên miệng, Vương Quốc Hoa không phản đối chỉ cười hì hì nhìn cô. Lãnh Hân nghĩ ra nên vội vàng bỏ:

- Hạ lưu.

Cốc cốc tiếng gõ cửa cắt ngang cuộc nói chuyện của cả hai. Lãnh Hân đi ra mở, lúc vào còn dẫn theo Mẫn Nguyệt và Tang Viện Viện.

Hai người thấy Vương Quốc Hoa ở đây mặt liền hơi quỷ dị. Tang Viện Viện còn đỡ một chút, Mẫn Nguyệt trực tiếp cười nói:

- Thì ra còn có một tên trốn trong phòng, khó trách vừa nãy không cho chúng tôi tới đây chơi.

Lãnh Hân vội la lên:

- Linh tinh, vừa nãy hắn ngủ, tôi sợ ầm.

Tang Viện Viện cười ha hả nói:

- Mẫn Nguyệt, nghe thấy không? Ngủ đó.

Du Phi Dương cuối cùng đã xuất hiện, thấy Vương Quốc Hoa đi tới liền ném một chiếc hộp tới.

- Mang từ Mỹ về, quên đưa cho ông.

Vương Quốc Hoa mở ra thấy là đồng hồ nên không hề khách khí đeo vào.

- Vừa lúc thiếu một cái, suốt ngày nhìn máy nhắn tin xem giờ cũng không tiện.