Phù Diêu

Chương 227: Lộ ngộ

Chiến tranh giữa nam nữ chỉ có một người thắng. Đúng như một câu là không có ruộng hỏng mà chỉ có mệt chết trâu. Mạnh Vũ Vi thật ra hy vọng Vương Quốc Hoa giữ cô lại vài hôm nhưng lại sợ hắn có ý xấu gì đó. Tóm lại rất mâu thuẫn. Vương Quốc Hoa cười cười cung kính đưa Mạnh Vũ Vi xuống lầu, rất lễ độ mở cửa xe. Mạnh Vũ Vi lên xe, Vương Quốc Hoa nói rất nhanh:

- Hai hôm nữa sẽ lên thị xã.

Mạnh Vũ Vi bị lừa vui vẻ ra về. Vừa cất bước Mạnh Vũ Vi, Vương Quốc Hoa lại đón Diêu Bản Thụ tới chào. Nói chuyện vài câu, Vương Quốc Hoa đưa người xuống lầu lên xe. Diêu Bản Thụ thấy quanh không có ai nên nhỏ giọng nói:

- Vụ án của Chu Lập Quốc chỉ có thể ngầm điều tra, phải giữ bí mật. bí thư Lâm gọi điện ám chỉ một chút.

Vương Quốc Hoa thất thần, x cười cười lên xe. Lúc xoay người Vương Quốc Hoa thở dài trong lòng một tiếng. Vòng tròn này bởi vì bò lên thì không có việc gì không làm được.

Ba ngày sau, Tôn Trường Thanh rốt cục bất đắc dĩ lên Bắc Kinh học tập. Vương Quốc Hoa cũng là một trong những người đưa tiễn đối phương ra khỏi trụ sở huyện ủy. Lúc quay đầu lại hắn vừa vặn thấy Nghiêm Đông Lai đang mỉm cười gật đầu với mình.

Đối mặt với nụ cười của Nghiêm Đông Lai, mặt Vương Quốc Hoa thuận miệng nói lạnh như băng, xoay người rời đi. Nghiêm Đông Lai xoay người sang chỗ khác cũng thở mạnh một tiếng. Thường Thư Hân bị giao cho Ủy ban kỷ luật huyện ủy, Mã Minh theo Nghiêm Đông Lai có mâu thuẫn đã lâu, bây giờ bị đối phương hỏi được gì đó thì Nghiêm Đông Lai còn được yên ổn sao? Đây là nguyên nhân Nghiêm Đông Lai buổi tối ngủ không được ngon. Thằng kia khai gì? Nghiêm Đông Lai không biết, đúng là bởi vì không biết nên càng lo lắng. Thực tế Tôn Trường Thanh rất rõ ràng thái độ của Vương Quốc Hoa, nhưng y không nói cho Nghiêm Đông Lai, đơn giản chính là muốn cho người này phải lo lắng mãi.

Lúc lên tầng, Mã Minh đi ra gọi:

- Quốc Hoa, tối có rảnh không?

Vương Quốc Hoa có chút giật mình quay đầu lại. Hắn bình tĩnh nói:

- Tối ư? Có thể phải lên thị xã thăm lão lãnh đạo.

Mã Minh là người như thế nào thì Vương Quốc Hoa không quá rõ. Thân là Phó bí thư huyện ủy, hắn cơ bản mặc kệ chuyện bên Ủy ban kỷ luật. Hai hội nghị quan trọng trước đây Mã Minh đã hai lần ủng hộ Vương Quốc Hoa, tín hiệu đầy thiện ý này Vương Quốc Hoa không phải không nhận ra. Nhưng ở huyện Phương Lan này thì Vương Quốc Hoa cũng chưa quá tin được ai.

Mã Minh biết lão lãnh đạo mà Vương Quốc Hoa nói là Nghiêm Hữu Quang nên cười nói:

- Như vậy à, vậy để sau vậy, thời gian còn nhiều mà.

Ý trong câu nói của Mã Minh rất rõ ràng, Vương Quốc Hoa chỉ cười cười gật đầu rời đi. Thực ra hắn muốn lên thị xã gặp tình nhân, nói đi gặp Nghiêm Hữu Quang chẳng qua chỉ là lý do, thuận tiện còn có thể xem một chút phản ứng của Mã Minh. Đáng tiếc người kia không biến hoá gì. Y nếu là người của Lâm Tĩnh thì phải lộ ra gì đó mới đúng.

Vương Quốc Hoa không nghĩ rõ nên vứt tạm ra sau đầu. Vương Quốc Hoa về văn phòng làm tiếp không ngừ vừa ngồi xuống Ngô Ngôn đã đi lên nói:

- Uông Lai Thuận bảo tôi thông báo cho ngài sắp có cuộc họp.

Vừa nói Ngô Ngôn nhìn ra ngoài rồi mới nhỏ giọng nói:

- Tôn Trường Thanh mới vừa đi mà hắn đã bắt đầu nhảy loạn.

Phụ nữ thường là như vậy, thấy ai ngứa mắt là sẽ rất khó chịu. Ngô Ngôn đến bây giờ cứ nghĩ đến vẻ mặt của Uông Lai Thuận lần đầu gặp, hai mắt nhìn chằm chằm vào ngực cô đầy dâm đãng.

- Không nói mấy câu như vậy thì cô sẽ chết sao?

Vương Quốc Hoa mắng, Ngô Ngôn bây giờ cũng bắt đầu biết được tính của Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa này rất bao che cấp dưới, người nhà thì mới mắng còn người ngoài không thèm để ý.

- Vốn là như vậy mà. Đúng, ả phụ nữ ở nhà khách kia Uông Lai Thuận còn bảo Vu Chiêu bố trí làm chân hợp đồng ở văn phòng, còn nghĩ tôi không biết. Hừ hừ.

Uông Lai Thuận nói Vu Chiêu chính là phó chánh văn phòng, người này gần đây theo Uông Lai Thuận rất chặt. Ngô Ngôn cũng thấy nguy cơ nên nói chuyện hơi tức.

- Làm tốt công việc của cô, chánh văn phòng ủy ban không phải muốn đổi là đổi được ngay. Dù có đi thì cũng phải sang làm lãnh đạo phòng ban tốt tốt nào đó.

Ngô Ngôn nghe vậy mặt mày hớn hở ân cần rót trà.

- Không làm chánh văn phòng cũng không sao, tôi có thể đi kinh doanh, ngài cho tôi vay ít vốn là được.

- Cút.

Vương Quốc Hoa vừa tức vừa buồn cười. Ngô Ngôn thấy lãnh đạo không phải tức nên lắc lắc mông đi ra. Ngô Ngôn vừa đi, vẻ mặt Vương Quốc Hoa trở nên nghiêm túc. Uông Lai Thuận nếu muốn đổi chánh văn phòng, Vương Quốc Hoa không có lý do tốt để thay thế, dù sao đây là nguyên tắc ngầm. Vương Quốc Hoa nếu làm quá đáng thì hơi khó coi. Vấn đề là ở văn phòng ủy ban thì Ngô Ngôn có tác dụng rất rõ ràng. Vương Quốc Hoa không muốn buông tha vị trí quan trọng này.

Trưa hết giờ làm, Vương Quốc Hoa ngồi trên xe nhìn ra ngoài đột nhiên thấy một thân hình quen thuộc nên vội vàng bảo Cao Thăng:

- Dừng xe.

Cao Thăng phanh lại, Vương Quốc Hoa lập tức mở cửa xuống xe, xoay người đuổi theo.

Ngô Xuân Liên đang đi nghe phía sau có người gọi mình, cô dừng lại cẩn thận nhìn. Thấy rõ là Vương Quốc Hoa, mặt Ngô Xuân Liên hơi đỏ lên:

- Bí thư Vương.

- Chuyện của cô tôi biết rồi, vẫn muốn hỏi nhưng gần đây nhiều chuyện nên quên. Xin lỗi đã liên lụy tới cô.

Vương Quốc Hoa trực tiếp nói thẳng, mặt Ngô Xuân Liên càng đỏ hơn. Cô nhỏ giọng nói.

- Em nghe người ta nói nguyên chủ tịch Chu… ngài là người tốt, em không thể hại ngài. Mao Lợi là người rất xấu, ngài phải cẩn thận.

Vương Quốc Hoa nhìn Ngô Xuân Liên đang gánh gánh hàng đi bán, gánh hàng rất nặng. Hắn suy nghĩ một chút rồi nói:

- Có một người bạn muốn mở công ty ở thị xã, lát tôi giới thiệu cô sang đó làm việc, cô cho cách liên lạc.

Ngô Xuân Liên ngẩng đầu lên, mặt đầy vui mừng nhưng lại cúi đầu nói:

- Cảm ơn ngài, nhà em ở trong núi nên chỉ có thể viết thư.

Vương Quốc Hoa lúc này mới có phản ứng. Hắn vỗ gáy nói.

- Tôi hồ đồ rồi. Như vậy đi, cứ nói như vậy, một tuần sau cô tới Vương Vu Phân tìm tôi. Nhớ không được quên, tôi nếu không ở đó thì gọi điện cho tôi.

Vừa nói Vương Quốc Hoa vừa nắm tay Ngô Xuân Liên nhét cho cô tờ danh thiếp.

Vương Quốc Hoa xoay người lên xe, Ngô Xuân Liên đứng đó nhìn mãi đến khi xe biến mất. Cô nhìn tờ danh thiếp đầy cảm kích.

Nghiêm Hữu Quang nhận chức thị trưởng thị xã Bắc Câu được một thời gian, từ lúc đầu bị Lâm Tĩnh chèn ép đến bây giờ Nghiêm Hữu Quang vẫn ở vị trí hạ phong, nhưng cục diện gần đây có biến hoá vi diệu, biến hoá này đến từ thái độ của Lâm Tĩnh có thay đổi.

Mấy hội nghị gần đây Lâm Tĩnh không gây sự như trước, chuyện bên chính quyền cũng không chỉ trỏ. Nghiêm Hữu Quang có thái độ lạc quan nhưng cẩn thận vì mấy việc này không phải do mình tranh thủ được.

Làm thị trưởng nên trong trách của y là phát triển kinh tế. Nhưng đối với Bắc Câu mà nói phát triển kinh tế phải đối mặt một vấn đề lớn nhất đó là tập đoàn khoáng sản Bắc Câu. ủy ban thị xã và tập đoàn khoáng sản tồn tại rất nhiều vấn đề. Mà kinh tế, dân sinh của Bắc Câu cũng vì nguyên nhân lịch sử nên ở trình độ nhất định bị tập đoàn khoáng sản ảnh hưởng. Nói đơn giản, thị xã Bạch Câu có thể lên cấp thị xã cũng là nhờ vào tập đoàn khoáng sản. Thị xã Bắc Câu có rất nhiều công ty đều dựa vào tập đoàn khoáng sản mà sống. Ở thời kỳ bao cấp thì mấy công ty đó vì sự tồn tại của tập đoàn khoáng sản mà sống rất thoải mái. Chẳng qua hai năm nay khi tập đoàn khoáng sản kinh doanh không hiệu quả cũng ảnh hưởng nghiêm trọng đến nền kinh tế địa phương.

Đối mặt cục diện như vậy Nghiêm Hữu Quang gặp áp lực rất lớn. Trong thời gian này Nghiêm Hữu Quang vẫn đang làm quen tình hình. Gần hết giờ làm buổi chiều, Nghiêm Hữu Quang nghe thấy bên ngoài có giọng khá quen. Y đi ra thấy Vương Quốc Hoa đang nói chuyện với thư ký của mình nên mất hứng nói:

- Tạ Trường Hà, cậu làm gì vậy hả? Tôi dặn cậu mấy lần rồi? Quốc Hoa tới thì bất cứ lúc nào cũng không cần đợi mà.

Tạ Trường Hà có chút oan uổng, vừa nãy là Vương Quốc Hoa chủ động muốn nói chuyện với y, không phải y muốn ngăn cản Vương Quốc Hoa. Nhưng lãnh đạo nói như vậy y chỉ có thể cúi đầu nhận sai. Cũng may Vương Quốc Hoa kịp thời cười nói:

- Lão lãnh đạo, ngài đây là không cho tôi tới hay là tôi đi vậy.

Vương Quốc Hoa như vậy làm Nghiêm Hữu Quang khá thoải mái, đây là biểu hiện của người nhà. Y nhìn lướt qua Tạ Trường Hà rồi cười mắng.

- Cậu còn nói vậy hả? Lát xử lý.

Vừa nói Nghiêm Hữu Quang xoay người đi vào trong nhưng một lát không thấy động tĩnh nên nhìn ra thấy Vương Quốc Hoa đang nhỏ giọng nói chuyện với Tạ Trường Hà. Y cười cười thầm nghĩ cậu này càng lúc càng biết làm người.

- Cậu thoạt nhìn vui vẻ nhỉ? Chuyện mấy hôm trước là như thế nào?

Nghiêm Hữu Quang không phải người điếc người mù, chuyện cần biết cũng biết. Vương Quốc Hoa vào đặt bao thuốc lên bàn cười ha hả nói:

- Biếu ngài.

Nghiêm Hữu Quang đương nhiên sẽ không khách khí, cầm lấy mở túi bóng lấy điếu ra nói:

- Đừng vòng vo, trả lời câu hỏi của tôi.

- Thực ra không có gì, chỉ là.

Vương Quốc Hoa nói qua, Nghiêm Hữu Quang lát sau mới nói:

- Hừ hừ, có cách nói như vậy sao?

Vương Quốc Hoa đi lên một bước nhỏ giọng nói. mắt Nghiêm Hữu Quang sáng lên nhìn Vương Quốc Hoa:

- Xác định?

Vương Quốc Hoa gật đầu, Nghiêm Hữu Quang rơi vào dòng suy nghĩ.