Phù Diêu

Chương 183: Giấu một bút

Mạnh Vũ Vi cho rằng Vương Quốc Hoa ngạo mạn, đây là do tâm lý tác quái. Thực ra Vương Quốc Hoa biểu hiện rất bình thường, không nịnh nọt, không kiêu căng. Dù đối mặt với Hứa Nam Hạ, Vương Quốc Hoa cũng là như vậy, về phần nói khẩn trương đó là cố ra vẻ. Mạnh Vũ Vi không đủ làm Vương Quốc Hoa thấy khẩn trương, dù là Lâm Tĩnh cũng chưa đến cấp độ đó. Đây là do tầm nhìn, giống như một quan chức ở Bắc Kinh, toàn đi theo lãnh đạo cấp Bộ trưởng sau khi xuống còn có thể coi một cán bộ cấp giám đốc sở vào mắt sao? Dù đó chỉ là một nhân viên phòng bình thường thì cũng không thấy giám đốc sở có gì oai phong.

Vì thế Lâm Tĩnh nói Mạnh Vũ Vi hẹp hòi là còn khách khí, nhưng cũng khen cô giữ uy tín của lãnh đạo. Chẳng qua Lâm Tĩnh muốn nhắc Mạnh Vũ Vi chú ý thái độ, kiêu căng với bên dưới thì được, nhưng với cán bộ từ trên phái xuống thì ai biết sau lưng hắn có lãnh đạo nào?

Vương Quốc Hoa mỉm cười đi vào, rất tự nhiên ngồi xuống, thuốc trong tay đã được dập. Mạnh Vũ Vi trở lại trạng thái công việc, Vương Quốc Hoa lặng lẽ ngồi đó, trên mặt không có gì lạ.

Hơn tiếng trôi qua, Mạnh Vũ Vi nhiều lần liếc nhìn Vương Quốc Hoa nhưng cô thấy thất vọng. Vương Quốc Hoa như không ý thức được đây là cố ý, hắn không biết đọc báo gì mà rất chăm chú. Mạnh Vũ Vi không cảm thấy Vương Quốc Hoa có gì bất mãn, tất cả rất tự nhiên, sự kiên nhẫn này không phải ai cũng có được.

Mạnh Vũ Vi chú ý thấy đầu ngón gay Vương Quốc Hoa hơi vàng lại, đây là dấu hiệu của kẻ nghiện thuốc nặng, vậy mà hơn tiếng hắn không hút thuốc cũng không có phản ứng gì. Mạnh Vũ Vi đứng lên lặng lẽ đi vào trong vì thấy không cần tiếp tục làm khó hắn.

Lâm Tĩnh thấy Mạnh Vũ Vi vào liền cười nói:

- Sao? Không chịu được nữa à?

Mạnh Vũ Vi có chút xấu hổ đỏ mặt nhỏ giọng nói:

- Rất bình tĩnh, đúng là ngồi được, vừa nhìn là thấy giống kẻ ngồi mãi ở cơ quan.

- Xong rồi, người ta đây là học sâu xa, không phải thứ mà em có thể hiểu đâu.

Lâm Tĩnh xuất thân trong gia tộc làm chính trị nên biết một người trẻ nếu muốn phát triển thì phải có tố chất đó là ngồi lâu được.

- Em bảo hắn vào nhé?

Mạnh Vũ Vi coi như phục, nhỏ giọng hỏi. Lâm Tĩnh gật đầu, Mạnh Vũ Vi đi ra thấy Vương Quốc Hoa đang cầm báo đọc nên nhỏ giọng nói:

- Chủ tịch Vương, bí thư Lâm mời anh vào.

Vương Quốc Hoa nghe thấy chữ “mời” không khỏi có chút bất ngờ nhìn Mạnh Vũ Vi.

- Hả, biết rồi.

Hắn bỏ tờ báo xuống chỉnh quần áo và đi vào trong

Lâm Tĩnh hiểu không nhiều về Vương Quốc Hoa, dù sao không phải người cùng cấp bậc. Đương nhiên nó không ảnh hưởng đến thái độ của cô đối với Vương Quốc Hoa, dù hắn có chỗ dựa là ai thì bây giờ vẫn là cấp dưới của cô.

Tận mắt thấy Vương Quốc Hoa, Lâm Tĩnh không kinh ngạc vì tuổi của hắn mà chỉ hơi ghen tị. Vương Quốc Hoa sao tới zx, Lâm Tĩnh không phải hoàn toàn không biết. Hiệu quả Vương Quốc Hoa đến gặp Nghiêm Hữu Quang, Lâm Tĩnh cũng biết, Vương Quốc Hoa làm ra thành tích ở thị xã Lưỡng Thủy, Lâm Tĩnh cũng biết.

- Bí thư.

Vương Quốc Hoa rất tôn trọng chào đối phương nhưng không có vẻ gì là nịnh nọt.

Lâm Tĩnh là một bí thư thị ủy cứng rắn, cô gần như vô thức có địch ý với Dương. Bí thư thị ủy và thị trưởng không bao giờ hoàn toàn hòa hợp được, hai người cùng xây dựng bộ máy, nói mỗi người quản một mảng nhưng thực tế quyền lực của bí thư vẫn hơn thị trưởng.

Nghiêm Hữu Quang không phải không có chỗ dựa, bây giờ Vương Quốc Hoa dựa vào Nghiêm Hữu Quang, Lâm Tĩnh đương nhiên hy vọng Vương Quốc Hoa không làm ra thành tích gì ở huyện Phương Lan. Nhưng tình hình thực tế của huyện Phương Lan, Lâm Tĩnh cảm thấy mình không cần làm bất cứ gì cũng đủ khó cho Vương Quốc Hoa rồi.

- Ngồi đi.

Nhìn thái độ của Vương Quốc Hoa, Lâm Tĩnh thầm suy nghĩ một chút rồi thản nhiên nói:

- Không ngờ đồng chí Vương Quốc Hoa còn trẻ như vậy, nếu là cán bộ trên tỉnh ủy phái xuống thì năng lực sẽ không có vấn đề gì. Tôi hy vọng cậu xuống địa phương có thể đoàn kết với các đồng chí, làm tốt công việc ở huyện Phương Lan. Công việc có gì khó khăn có thể tìm tôi.

Nói vài câu khách sáo, Lâm Tĩnh cúi đầu xem văn bản, Vương Quốc Hoa đứng lên:

- Vậy tôi không làm phiền bí thư.

Vương Quốc Hoa lui ra, Mạnh Vũ Vi không ngừng lại đưa ra cửa, lúc vào cô cười nói với Lâm Tĩnh:

- Hắn đi rồi.

Lâm Tĩnh vừa nãy là giấu một bút, phải xem Vương Quốc Hoa biết làm hay không? Nếu như có thể ké Vương Quốc Hoa về tay mình, Lâm Tĩnh sẽ không ngại đỡ hắn lên chức. Với lai lịch của Vương Quốc Hoa cùng với Lâm Tĩnh giúp thì muốn lên chức cũng không khó, chỉ hai năm là xong.

- Chú ý động tĩnh bên Tần Thời Nguyệt.

Lâm Tĩnh vừa xem văn bản vừa đọc.

Huyện Phương Lan cách thị xã khoảng hơn 50km, ngồi xe gần tiếng tới nơi. Hoa Lâm vừa nãy rời đi là có ý né tránh, lần này y rất nhiệt tình mời Vương Quốc Hoa lên xe, đến sát địa phận huyện Phương Lan thì thấy đám quan chức đứng đây nghênh đón.

Tôn Đạo Luy đứng ở vị trí cuối cùng nên ít người chú ý. Y nhìn chằm chằm vào chiếc Santana đang chạy tới, xe dừng lại, một đám quan chức đi lên đón. Tôn Đạo Luy biết rõ những người kia là hướng về Hoa Lâm. Tôn Trường Thanh có quan hệ rất bình thường với Ban tổ chức cán bộ, trong đó cũng có nguyên nhân sâu xa. Trưởng ban tổ chức cán bộ Đỗ Hoa có mâu thuẫn từ lâu với Tôn Trường Thanh, chính vì vậy Tôn Trường Thanh từ trường Đảng tỉnh học về từ chủ tịch lên làm bí thư huyện ủy mà mãi không tiến thêm. Mặc dù là đổi bí thư thị ủy sang thành Lâm Tĩnh thì cục diện này cũng không thay đổi. Tôn Đạo Luy biết rõ bố mình bị ấn dấu của nguyên bí thư thị ủy Lôi Quang quá sâu, sau hơn hai năm khó khăn hoạt động kết quả chỉ Tần Thời Nguyệt đạt chỗ tốt, Tôn Trường Thanh vẫn ngồi im ở huyện Phương Lan. Về phần nguyên bí thư thị ủy Lôi Quang bây giờ sang làm cố vấn bên Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân thị xã. Chỉ riêng chức cố vấn đã nói rõ không có quyền lực gì nên không thể trông đợi.

Hai năm trôi qua, theo bí thư thị ủy mới tới dần trở nên cứng rắn, trưởng ban Tổ chức cán bộ Đỗ Hoa còn kiêm chức phó bí thư, Tôn Đạo Luy biết bố mình chỉ có thể dừng ở chức bí thư huyện ủy, trừ khi cục diện thay đổi lớn. Cũng vì như vậy nên đám quan chức muốn tiến bộ của huyện Phương Lan mới nhiệt tình khi Hoa Lâm tới như vậy. Hoa Lâm làm Phó trưởng ban thường trực gần hai khóa, có quyền lên tiếng khá lớn trong làm việc nhân sự, y nói thì Đỗ Hoa có thể nghe vào. Không mong quan hệ tốt với Hoa Lâm, chỉ cần tương lai không làm khó mình là đủ. Mà rõ ràng nhất là chủ tịch huyện Chu Lập Quốc. Chu Lập Quốc có hoàn cảnh rất xấu hổ ở huyện Phương Lan, là chủ tịch huyện nhưng lại không ra lệnh được với các phòng ban. Vì thế Chu Lập Quốc tích cực nhất, mục đích là muốn được điều đi.

Ở lại chỉ có thể thành con rối cho Tôn Trường Thanh.

Làm chủ tịch, Chu Lập Quốc biết không ít chuyện ở huyện Phương Lan. Xa không nói, ví dụ như các phó chủ tịch huyện khác đều bị Tôn Đạo Luy dùng thủ đoạn trói buộc. Đúng, chỉ có nữ phó chủ tịch Thành Duyệt là không bị. Nhưng ả là phó chủ tịch huyện xếp cuối, một mình không làm được trò trống gì.

Vương Quốc Hoa còn trẻ làm phó bí thư kiêm phó chủ tịch huyện là người thứ hai xuống xe. Mắt Chu Lập Quốc co rút mạnh, quan trường không có gì là bí mật, y sớm nghe Vương Quốc Hoa còn trẻ không ngờ lại trẻ tới như vậy.

Người giật mình duy nhất không chỉ có Tôn Trường Thanh, mà còn cả Tôn Đạo Luy đứng phía xa xa. Tôn Đạo Luy không học mấy nhưng trời sinh biết rất nhiều thứ, nếu không Tôn Trường Thanh cũng không nghe lời con mình như vậy. Trong nháy mắt nhìn thấy Vương Quốc Hoa, Tôn Đạo Luy lập tức bác bỏ một ít kế hoạch ban đầu. Tin thằng béo Trương Quang Minh đưa về không thể tin nổi, nhìn thấy đều là bề ngoài.

Tôn Đạo Luy lặng lẽ lên xe nhân lúc đám người đằng trước che khuất mà lái xe rời đi. Vương Quốc Hoa đang lúc bắt tay Chu Lập Quốc thì vô tình nhìn thấy xe BMW đen chạy đi.

Mọi người nói vài câu khách khí rồi đến trụ sở huyện ủy tiến hành hội nghị cán bộ toàn huyện. Tôn Trường Thanh xin nghỉ ốm ở nhà, vì thế đứng ra chủ trì hội nghị là Chu Lập Quốc. Sau bài phát biểu chào mừng, y nói:

- Sau đây mời đồng chí Vương Quốc Hoa phát biểu.

Vương Quốc Hoa cầm mích trầm ngâm một chút rồi lớn tiếng nói:

- Nói thật tôi không biết nên nói gì.

Bên dưới xôn xao, có cả tiếng cười. Mở màn như vậy khiến nhiều người đánh giá thấp Vương Quốc Hoa, làm quan mà không nói được thì làm quan làm gì?

Sau đó Vương Quốc Hoa nói:

- Tôi tới để làm việc nên sẽ làm tốt công việc của mình, cảm ơn mọi người.

Câu này làm một vài người lộ vẻ trầm tư, Vương Quốc Hoa thấy đạt được mục đích liền bỏ míc xuống về chỗ.

- Đến để làm việc? Còn muốn làm tốt công việc của mình? Mười phút sau Tôn Trường Thanh biết nội dung ngắn gọn mà Vương Quốc Hoa phát biểu.