Lãnh Vũ ban đầu không quá để ý tới Vương Quốc Hoa. Việc chủ động nói chuyện với Vương Quốc Hoa ở quán ăn cũng là do tò mò. Nhưng hành vi của Du Vân Vân sau đó khiến Lãnh Vũ chú ý một chút. Từ đó về sau Lãnh Vũ vẫn lặng lẽ quan sát Vương Quốc Hoa.
Rất nhanh Lãnh Vũ từ trên người Vương Quốc Hoa thấy được tuổi trẻ của mình. Đầy nhiệt tình, chăm chỉ làm việc, chỉ cần thấy đúng là sẽ làm. Lãnh Vũ biết rõ nếu chỉ từng đó thì Vương Quốc Hoa sẽ rất bi thảm trong tương lai.
Có lẽ do có sự đồng cảm, có xuất thân tương tự nhau nên Lãnh Vũ có cảm giác muốn che chở Vương Quốc Hoa, vì thế mới có cảnh vừa rồi.
Lãnh Vũ biết đối với một thanh niên mới vào chính trị thì sẽ khó khăn như thế nào. Nghĩ đến mình năm đó cũng chìm nổi ở một huyện nhỏ. Nếu không phải Lão bí thư vào lúc quan trọng kéo mình, hôm nay mình đã sớm bị vô số người đá sang bên bờ, dù là già chết cũng không có mấy người chú ý tới. Cùng lắm đến lúc cuối đời, cơ quan tổ chức tang lễ cho, một vị chưa chắc là lãnh đạo đứng đầu đọc câu truy điệu mà thôi.
Quyền lực rất vô tình và tàn nhẫn, Lãnh Vũ hiểu. Vì thế Lãnh Vũ nhớ năm đó Lão bí thư kéo mình, y cũng muốn kéo Vương Quốc Hoa một chút. Cái khác không dám nói, ở trong phạm vi tỉnh nếu ai muốn nhắm đến Vương Quốc Hoa thì cũng phải suy nghĩ chuyện hôm nay.
Vừa giúp, Lãnh Vũ cũng hy vọng Vương Quốc Hoa có thể duy trì bản sắc nên mới nói câu vừa rồi, mà không phải câu: “Cậu làm tốt lắm.
Vương Quốc Hoa có thể hiểu hay không, Lãnh Vũ không quan tâm. Nếu ngày nào đó Vương Quốc Hoa đi nhầm đường, Lãnh Vũ sẽ không do dự bắt hắn, có thể giữ được mình trong dòng chảy quyền lực và lợi ích hay không là chuyện của riêng Vương Quốc Hoa.
Đội xe chạy vào nội thành, Vương Quốc Hoa lên một xe 7 chỗ, chen chúc với đám cán bộ bình thường, người trên xe đều nhìn hắn với vẻ kinh sợ. Trong quan trường là như vậy, chỉ cần anh có quan hệ với lãnh đạo thì anh sẽ được người kính sợ, nếu muốn không kính sợ người khác thì anh chỉ có thể không ngừng tăng cường thực lực của mình.
Về thị ủy, Vương Quốc Hoa lặng lẽ đến chào Nghiêm Hữu Quang xin về. Nghiêm Hữu Quang đã quen biểu hiện khiêm tốn của Vương Quốc Hoa, y cũng hài lòng với việc này. Nghiêm Hữu Quang không thích một kẻ chỉ nịnh bợ lãnh đạo mà không chú tâm tới công việc.
Lãnh Vũ ở thị xã Lưỡng Thủy một ngày, trưa hôm sau tiếp tục hành trình thị sát. Vương Quốc Hoa cũng về lại quỹ đạo công việc. Đấu thầu công trình khu du lịch của Phòng du lịch do thái độ cứng rắn của Vương Quốc Hoa nên một ít người có ý đồ đều phải tránh đi. Quá trình đấu thầu diễn ra công bằng, công khai, trong suốt, cuối cùng trúng thầu là một công ty tỉnh bên. Kết quả này làm nhiều kẻ muốn xem trò hay phải ghật mình. Theo bọn họ nghĩ không có kẻ nào sạch sẽ, chờ có kết quả không sợ tìm không được sơ hở của Vương Quốc Hoa. Kết quả làm không ít người rất thất vọng. Đám người của cục Thống kê thị xã vào phòng du lịch mấy hôm để điều tra nhưng không được gì, sổ sách rất rõ ràng làm người ta tức tối.
Tháng ba, ngày hoa đào nở, lại là ngày đẹp trời.
Trần Thúy Hoa có một thời gian không đến thăm con, tối qua bà nói với chồng muốn đi thăm con. Vương Lão Thật gọi con gái, con rể tới, cả nhà nói chuyện quyết định do Vương Tú Tú và mẹ đến thăm Vương Quốc Hoa. Tối dọn đồ, Vương Tú Tú thấy mẹ lấy cả đôi giầy vải tự may ra, cô khuyên bà đừng cầm, mấy thứ quê này chắc Vương Quốc Hoa không dùng. Trần Thúy Hoa lại nói Vương Quốc Hoa quen đi giầy này, không đi ra ngoài có thể đi ở nhà. Hai mẹ con cầm theo bảy tám túi nhỏ, đồ không quý nhưng đều là món mà Vương Quốc Hoa thích ăn.
Hai mẹ con dậy sớm đi bộ tới trấn bắt xe lên huyện, sau đó từ huyện bắt xe đến quận Lưỡng Thủy, đi đường hai người quên cả ăn chưa.
Đến ủy ban quận Lưỡng Thủy đã hết giờ làm buổi sáng. Bảo vệ canh cửa thấy hai người còn tưởng nông dân đến kiện nên không cho vào.
- Làm gì vậy hả? Không nhìn xem đây là đâu.
Nếu là người dân nội thành thì bảo vệ có lẽ không làm khó hai người. Bảo vệ từ nông thôn đi ra, đi làm một thời gian nên tìm được cảm giác mình là người thị xã, bắt đầu coi thường dân quê. Y muốn thể hiện sự tồn tại và địa vị của mình nên làm thế.
Trần Thúy Hoa và Vương Tú Tú đi gấp nên không uống một miếng nước nào, đây chính là vì sớm thấy được Vương Quốc Hoa, không ngờ bị người ngăn.
- Chúng tôi tới tìm Vương Quốc Hoa.
Trần Thúy Hoa cuối cùng vẫn là người phụ nữ nông thôn, nhát gan, nhân hậu. Thấy bảo vệ mặt mày hung dữ nên sợ lui ra sau một bước.
- Chủ tịch Vương đâu có thời gian gặp các người, chủ tịch rất bận, đi đi, đừng đứng đây cản đường.
Bảo vệ không nhịn được nói, trong lòng có chút đắc ý cuối cùng cũng có cơ hội thể hiện oai phong.
Vương Tú Tú thấy đối với tức thầm nói quan huyện tới nhà mình đều rất khách khí, vậy mà thằng coi cửa lại như vậy? Thị xã thì sao chứ? Vương Tú Tú nếu là trước đây không dám lên nhưng dạo này nhờ em trai nên ở huyện ai cũng coi trọng.
- Vương Quốc Hoa là em trai tôi, sao?
Vương Tú Tú nói không lớn nhưng không khác gì tiếng sét trong tai bảo vệ. Mẹ và chị gái lãnh đạo tới, bị mình cản ở cửa không cho vào. Bảo vệ sợ hãi vội vàng cúi người nói:
- Ôi, ngài sao không nói sớm? Xin lỗi, xin lỗi, chủ tịch Vương đã hết giờ làm, mời hai vị vào, tôi đi tìm chủ tịch Vương.
Trần Thúy Hoa không ngờ báo tên con mình lại có tác dụng như vậy, càng không nghĩ mới một thời gian không gặp mà con mình đã thành chủ tịch. Bà là người nhân hậu nên không làm khó bảo vệ cửa. Vương Tú Tú không cam lòng lẩm bẩm:
- Mắt chó không thấy người.
Bảo vệ nghe rõ nhưng chỉ có thể nhịn, ai bảo mình có mắt chó. Tên này cũng có tính tự giác, mời hai người vào phòng trực ban ngồi, sau đó cầm lấy máy tìm số điện thoại của Vương Quốc Hoa.
Lúc này Lý Dật Phong đã hết giờ làm, đi qua cửa không ngờ bảo vệ lại dám ngăn cản báo cáo nói mẹ và chị gái chủ tịch Vương đến. Lý Dật Phong gần đây rất thoải mái, quan hệ với Vương Quốc Hoa cũng tốt. Nghe nói vậy nên y lập tức xuống xe.
- Cô, em gái, Quốc Hoa về rồi, hai người lên xe tôi đưa đi tìm.
Trần Thúy Hoa nghe bảo vệ gọi đối phương là chủ tịch Lý nên cố lấy can đảm nói:
- Vị lãnh đạo này, Quốc Hoa nhà tôi thật sự là chủ tịch sao? Sao không nghe nó nói bao giờ?
Lý Dật Phong nhìn Trần Thúy Hoa xách túi lớn túi nhỏ, y nhớ đến mẹ mình, lúc mình còn đi học, mẹ đến trường cũng mang hết thứ có thể mang.
- Ha ha, Quốc Hoa là chủ tịch, lên xe, tôi đưa hai vị đi.
Trần Thúy Hoa suy nghĩ một chút nói:
- Không cần, chúng tôi chờ một lát cũng được.
Lý Dật Phong thở dài một tiếng, đây là không muốn làm phiền mình, Vương Quốc Hoa cũng có thói quen này, đây là sự giáo dục của gia đình.
- Vậy để cháu gọi điện cho Quốc Hoa bảo cậu ấy đến đón bác.
- Cảm ơn lãnh đạo.
Gọi điện xong, Lý Dật Phong không đi vội mà vào phòng bảo vệ nói vài câu với hai người rồi mới đi. Không lâu sau Vương Quốc Hoa tới thấy mẹ và chị, hắn vui vẻ nói:
- Sao trước khi đi không gọi điện cho con, con phái xe về đón.
Trần Thúy Hoa nói:
- Xe công sao có thể dùng loạn, lãnh đạo biết không phải phiền cho con ư?
Vương Quốc Hoa cũng không có biện pháp giải thích rõ việc này với mình, chỉ cười cười xách đồ lên xe. Biết hai người chưa ăn, hắn lái xe đến khách sạn Sơn thành.
Quản lý khách sạn nghe chủ tịch Vương tới nên tự mình ra đón. Trần Thúy Hoa và Vương Tú Tú đi theo sau thấy vậy cũng tin con mình có tiền đồ, đã thành lãnh đạo lớn.
Lúc gọi đồ ăn, Vương Quốc Hoa bảo nhân viên phục vụ mang thực đơn tới không ngờ quản lý nhà hàng vừa cười vừa nói:
- Chủ tịch Vương, hôm nay bác tới nên bữa ăn này tôi xin mời.
Vương Quốc Hoa nhận nhân tình như vậy, hắn nói:
- Không cần, mang thực đơn lại đây.
Vương Quốc Hoa biết việc này không thể nhận, mặc dù là hơi lạnh lùng nhưng đối với hắn ở vị trí cao mà nói thì chút lợi nhỏ này đã không đáng gì.
Ăn xong, bố trí cho hai người chỗ ở, Trần Thúy Hoa cầm tay con, bà có chút kích động nói:
- Hai, hôm nay con có tương lai thì mau tìm con dâu về cho mẹ, nhân lúc mẹ còn khỏe cũng trông được cháu cho con.