Phù Diêu

Chương 111: Có một số người

- Chủ nhiệm Tiểu Cát giác ngộ rất cao, tổ công tác rất chú trọng khu công nghệ cao, chủ nhiệm Tiểu Cát có ý đến ủy ban quận làm việc không?

Vu Lâm thấy Cát Tiếu Mi không tiếp chiêu nhưng vẫn cười nói. Chẳng qua trong lòng y lại nghĩ khác. Từ lời nói của y cũng lộ ra một cỗ uy hiếp, đừng tưởng rằng tôi không làm gì được chức chủ nhiệm của cô, điều cô tới ủy ban quận làm chức nào đó cũng chỉ là chuyện đơn giản.

Theo hiểu biết của Vu Lâm đối với Cát Tiếu Mi, chỉ cần cô ả thấy đủ phân lượng thì sẽ biết nên làm như thế nào.

- Cảm ơn chủ tịch quan tâm, tôi tạm thời không có ý rời khỏi khu công nghệ cao, về phần sau này tôi phục tùng phân công….

Cát Tiếu Mi trả lời rất quy củ.

Vu Lâm không khỏi tức giận thầm nghĩ cho rằng tao ngu sao? Ông dẫn người đến xem là nể mặt mày, đừng tưởng dựa vào thằng mặt trắng kia là có thể kiêu căng. Đối với Vương Quốc Hoa, Vu Lâm rất tức giận, một thằng mới ra trường ỷ vừa chút chỗ dựa là không coi ai ra gì. Thực ra đây là suy nghĩ cá nhân của Vu Lâm, Vương Quốc Hoa trên thực tế rất tôn trọng các phó chủ tịch khác trong quận. Do Vương Quốc Hoa còn trẻ ngồi ngang hàng với mình nên làm Vu Lâm rất bất mãn.

Lần trước chuyện nhằm vào Vương Quốc Hoa là do hắn đứng sau giật dây, người viết đơn nạc danh là Cảnh Chí Tân. Tên này ghen ghét Vương Quốc Hoa lại không làm gì được Vương Quốc Hoa, vì thế tìm được lão lãnh đạo cũng chính là Vu Lâm. Vu Lâm đã từng làm việc ở huyện Nam Sơn, lúc trước mâu thuẫn với Lam Hâm Phú nên không thể ở được mà phải tìm cửa điều đi. Cảnh Chí Tân tìm tới Vu Lâm nhắc đến mối thù này, Vu Lâm liền chỉ cửa cho Cảnh Chí Tân, nói Vương Quốc Hoa bây giờ rất chướng mắt, rất nhiều người khó chịu khi nhìn thấy hắn.

Vì thế Cảnh Chí Tân liền lấy ra thành tích theo dõi Vương Quốc Hoa một thời gian, cũng chính là bức ảnh chụp Vương Quốc Hoa và Lưu Linh, sau đó viết thêm vài thứ để tố cáo Vương Quốc Hoa. Trùng hợp việc trên thị ủy đang tranh đấu, Nghiêm Hữu Quang nghiêng về Ôn Xương Thịnh làm Lôi Minh lo lắng nên chuẩn bị tìm chuyện gây ảnh hưởng. Mặc dù kết quả cuối cùng không quá tốt nhưng coi như là nhắc nhở Ôn Xương Thịnh và Nghiêm Hữu Quang, không phải mỗi cán bộ mà các anh dùng mông đều sạch cả đâu.

Lôi Minh chọn Vương Quốc Hoa cũng là do địa vị của hắn không cao, dù thế nào cũng không khiến hai bên trở mặt. Y chỉ không ngờ mông Vương Quốc Hoa lại rất sạch, không dính chút bụi nào. Không vấn đề gì thì làm quan làm gì, về làm thánh đi. Đây là lúc Ủy ban kỷ luật đến huyện Nam Sơn điều tra, một nhân viên điều tra đã nói như vậy.

Vu Lâm vốn tưởng vài câu là khiến Cát Tiếu Mi đi vào khuôn khổ, không ngờ hôm nay ả lại thay tâm đổi tính. Vu Lâm dẫn người tới đây là muốn gì? Cát Tiếu Mi biết rõ. Cát Tiếu Mi chỉ cần tỏ ý hợp tác thì sẽ được lợi. Mấy năm nay bị lạnh nhạt tại khu công nghệ cao này làm Cát Tiếu Mi biết rõ nhiều chuyện. Đi theo Vương Quốc Hoa làm việc, Cát Tiếu Mi thấy mình được tôn trọng. Vì thế Cát Tiếu Mi không thèm để ý đến chút uy hiếp của Vu Lâm.

Không khí hơi cứng lại, Vu Lâm không tiện trở mặt khi có khách ở đây nên nói:

- Chủ nhiệm Tiểu Cát, hai vị khách này do tôi rất vất vả mời tới, trưa nhất định phải chiêu đãi cho tốt, phải mời bọn họ vài chén.

Cố nén cơn giận, Vu Lâm tìm bậc thang cho mình ai ngờ Cát Tiếu Mi không nể mặt.

- Xin lỗi chủ tịch, lát nữa tôi còn phải đi gặp trợ lý Vương báo cáo công việc. Ngài xem tiếp, tôi phải đi. Trưa không thể cùng ngài dùng cơm, xin thông cảm.

Cát Tiếu Mi nói xong xoay người rời đi. Vu Lâm thiếu chút nữa phun máu vì Cát Tiếu Mi lại đối với mình như vậy ngay trước mặt khách. Vu Lâm muốn phát tác nhưng lại nghĩ ả sao không sợ? Vu Lâm nghĩ sai rồi, thực ra Cát Tiếu Mi nghĩ rất đơn giản. Làm chuyện có lỗi với trợ lý Vương và giúp các người ư? Không có cửa đâu. Về phần sau này muốn điều chỉnh ư, không làm chủ nhiệm khu công nghệ cao nửa ư? Có sao đâu?

Trong mắt đám lãnh đạo như Vu Lâm, bọn họ toàn coi thường Cát Tiếu Mi. Nhưng trong mắt Vương Quốc Hoa, Cát Tiếu Mi cảm nhận được mình là con người, hắn cho mình đủ tin tưởng. Sự khác biệt rất lớn, Cát Tiếu Mi tuy là phụ nữ nhưng cũng có khí phách của mình.

Sau khi rời khỏi, Cát Tiếu Mi đầu tiên nghĩ đến chính là Vương Quốc Hoa. Ủy ban kỷ luật điều tra mặc dù không giải quyết được gì nhưng Cát Tiếu Mi biết rõ tính đám người kia nên cô thấy cần nhắc nhở Vương Quốc Hoa. Một khi chạm vào lợi ích của bọn họ, bọn họ có thể làm bất cứ việc gì.

….

- Lý Dật Phong cấu kết Tằng Trạch Quang một tay che trời ở ủy ban quận. Thị trưởng Lôi, ngài cần phải giúp mọi người, chuyện lớn như vậy không ngờ chúng tôi không thể dính vào, nói cái gì mà công khai công chính, lừa người à. 800 mẫu đất bây giờ mỗi mẫu bán thấp nhất cũng 50 ngàn, bọn họ không ngờ bán 35 ngàn một mẫu, điều này rất không bình thường.

Trong văn phòng Lôi Minh, phó chủ tịch quận Lưỡng Thủy - Tào Hiểu Minh gần như là khóc kể khổ. Chỉ trong một đêm 800 mẫu đất bỏ hoang của khu công nghệ cao đã thành mỏ vàng. Tào Hiểu Minh nhìn cũng thấy nóng người nhưng biểu hiện của Lý Dật Phong rất cứng. Mấy lần Tào Hiểu Minh tỏ vẻ muốn giới thiệu nhà đầu tư nhưng Lý Dật Phong đều từ chối. Vấn đề bây giờ Lý Dật Phong trong hội nghị đã nói rõ đất ở khu công nghệ cao bán mỗi mẫu 35 ngàn nhưng có một điều kiện hễ là nhà đầu tư mua đất phải chứng minh được tư chất, chứng minh mình kinh doanh như thế nào, đồng thời còn phải ký kết hiệp ước trong vòng ba tháng nếu không đầu tư tài chính xây dựng thì chính quyền có quyền thu hồi đất.

Vương Quốc Hoa và Lý Dật Phong đưa ra quy định cứng này không khác gì muốn lấy mạng một số người, trong đó có cả Tào Hiểu Minh. Vốn tưởng Lý Dật Phong sẽ chia chỗ tốt cho mọi người, y có thể kiếm được vài chục mẫu không ngờ lại thành thế. Nhìn một đống tiền không thể chui vào túi đúng là khó chịu hơn bị giết. Tào Hiểu Minh như vậy, Vu Lâm cũng thế. Chẳng qua thủ đoạn hai người khác nhau. Một người ra trận đến khu công nghệ cao, một người lên kiện cáo với lãnh đạo nhưng mục đích cuối cùng là như nhau.

Lôi Minh rất kiên nhẫn nghe Tào Hiểu Minh nói xong. Y cười lạnh nói:

- Anh nói nửa ngày toàn nói suông. Chứng cứ đâu? Không chứng cứ thì nói nữa cũng làm gì được bọn họ?

Tào Hiểu Minh nhăn nhó mặt mày, làm y đi tìm chứng cứ, hắn đâu có năng lực và lá gan này? Không đạt được mục đích nhưng Tào Hiểu Minh vẫn phải rời đi. Y thầm nghĩ xem ra thị trưởng kiêng kỵ bí thư Ôn và bí thư Nghiêm liên hợp rồi, sợ ném chuột vỡ đồ chứ không phải không muốn có động tác.

Tào Hiểu Minh không cam lòng, trên đường đi đột nhiên nghĩ ra một thứ.

- Có…

Mỗi lần nhìn thấy Vương Quốc Hoa, Cát Tiếu Mi rất thản nhiên, điều này khác hẳn so với việc gặp lãnh đạo trước đây. Ánh mắt Vương Quốc Hoa chưa bao giờ từ cao nhìn xuống, nói chuyện cũng không có giọng điệu khác. Đây là một lãnh đạo chỉ vì công việc.

Cát Tiếu Mi biết rõ trong mắt một số lãnh đạo mình là ai, thậm chí một số đồng nghiệp ngoài mặt khách khí nhưng trong lòng lại khinh thường mình. Nhưng ở chỗ Vương Quốc Hoa, Cát Tiếu Mi không cảm nhận thấy.

Thái độ coi cô như một đồng nghiệp bình thường của hắn làm Cát Tiếu Mi rất cảm kích.

Hy vọng được đối xử như người bình thường, đây có đôi khi là hy vọng xa vời.

Đứng trước cửa văn phòng Vương Quốc Hoa, nhìn hắn vẫn nở nụ cười bình thản.

- Cô đến rất đúng lúc, tôi đang chuẩn bị gọi điện cho cô bảo cô tới.

Cát Tiếu Mi càng cảm động, thực ra cô không yêu cầu cao. Ai cũng có quá khứ nhưng thứ cô có được không phải tự nhiên mà có, bây giờ cô rất muốn cố gắng làm người bình thường.

- Trợ lý Vương có chỉ thị gì vậy?

Cát Tiếu Mi cười hì hì đi lên cố gắng biểu hiện bình tĩnh chút nhưng lại thành cố sức. Vương Quốc Hoa kinh ngạc nói:

- Sao thế? Có chuyện gì à?

- Cũng không có gì, chỉ là phó chủ tịch Vu dẫn hai nhà kinh doanh đến khu công nghệ cao.

Trong mắt Cát Tiếu Mi lộ ra một tia khinh thường, Vương Quốc Hoa biết cô đã trải qua ít chuyện không thoải mái.

- Có chuyện thì cô cứ đẩy sang cho tôi, để bọn họ tìm tôi.

Vương Quốc Hoa nói, Cát Tiếu Mi nghe xong nở nụ cười:

- Đều nói trợ lý Vương ngang ngược, không coi ai vào mắt, sao trợ lý Vương còn dám nhận hết vậy, nếu là người khác dính chuyện của tôi có thể tránh không kịp.

Vương Quốc Hoa thu hồi nụ cười, trầm giọng nói:

- Cát Tiếu Mi, tôi chưa từng có ý xem thường cô. Quan điểm của tôi chỉ là xem công việc, quan điểm này không chỉ đối với cô mà với tất cả mọi người. Tần Đại Hà, Nhạc Đông Linh cũng tốt, chỉ cần bọn họ làm tốt công việc của mình, tôi sẽ không có bất cứ cái nhìn nào với bọn họ.