Phong Vũ Thanh Triều [Quyển 2]

Chương 87: Võ lâm tái xuất thiết đầu công

Ở cách đó khoảng chừng mười thước, các chiêu thức của Khang thân vương
thoạt nhìn có vẻ nhẹ nhàng chậm rãi song khi cần lại vô cùng nhanh gọn
dứt khoát, chớp mắt đã qua lại hơn ba mươi mấy chiêu với hai tên sát
thủ. Bọn chúng quả thật không hổ là người do Ngao Bái đào tạo, võ công
không phải hạng tầm thường, nên mới có thể cầm cự lâu đến như vậy.

Cũng phải nói mấy năm gần đây, Khang thân vương có tâm muốn chiêu nạp
nhân tài. Vì vương gia hiểu rằng, bọn người ham công danh lợi lộc mà đi
theo nhóm tam mệnh đại thần trong giang hồ có cả đàn, đông đúc không sao giết hết cho xuể. Thế nên ngài bỗng nghĩ ra một ý, tại sao ta không làm ngược lại? Chỉ cần bỏ công chiêu mộ được những kẻ đó, giúp lực lượng ấu chúa lớn mạnh, lo gì không có cơ hội trở cờ. Thành thử trong lúc ra
tay, Khang thân vương nhẫn nhịn rất nhiều.

Cục diện cứ thế giằng co sang tới chiêu thứ bốn mươi, ngay khi Khang
thân vương bắt đầu nổi sát tâm, một trong hai tên sát thủ bỗng nhắm vào
ngực Vương gia, hữu quyền phóng vụt ra. Nhanh như chớp ngài đảo mình,
tránh né về phía bên trái, thì bị tên sát thủ kia chụp lấy vai.

Tên sát thủ đó mừng húm, nhưng hắn mới vừa hít vào một hơi, chưa kịp vận lực đạo để quật đối thủ xuống đất thì Khang thân vương đã xoay người
một vòng, tung cú đá sấm sét trúng vào cánh tay. Hắn kêu hự lên một
tiếng, không sao tránh kịp, thành thử lãnh trọn cước hiểm, loạng choạng
suýt ngã. Tay này ôm lấy tay kia, đau đớn đành bước thoái lui.

Khang thân vương quyết không cho đối phương thoát khỏi vòng chiến. Ngài
vừa mới đắc thủ, nào chịu bỏ qua để cho địch có thời gian nghỉ ngơi điều tức, bèn lập tức tung tuyệt kỹ cước pháp. Trong võ thuật, bất kể là
quyền hay cước, nếu muốn biến chiêu thì thường phải thu hồi chiêu trước
rồi mới phát ra chiêu sau được. Nhưng thủ thuật của vương gia kỳ diệu ở
chỗ bất luận đối phương ra sức chống đỡ hoặc né tránh chiêu trước như
thế nào, chiêu sau ngài vẫn có thể thuận thế xuất ra, giống như nước
chảy mây trôi, từng chiêu tiếp nối liên miên không bao giờ dứt.

Cú trước vừa chạm đích, Khang thân vương liền nhanh nhẹn thu chân lại,
song chẳng cần lấy thêm đà, tung tiếp một cú đá xoay bằng cạnh bàn chân
vào thẳng cổ đối thủ.

Rắc! Tên thích khách bị gãy cổ, té xuống đất chết tươi.

Tên sát thủ còn lại thấy đồng bọn của mình bỏ mạng, thay vì giận dữ liều chết xông lên, thì mặt cắt không còn một giọt máu. Trong thâm tâm, hắn
đương nhiên không muốn noi theo tấm gương xui xẻo đó, liền lật đật thối
lui.

Thoát khỏi tầm chân của địch nhân rồi, hắn định mở miệng nhờ một trong
ba tên sát thủ đang giao đấu với ba binh sĩ Chính Bạch Kỳ ở gần đó đến
tiếp cứu thì thấy Khang thân vương không nói không rằng, lừ lừ tiến tới.

Biết không thể nào “hoãn binh” với người trung niên trước mặt, tên sát
thủ không chờ tiếp viện nữa mà mím môi mím lợi vung tay đánh thẳng. Cú
đấm vừa tung ra, chưa đi hết đà thì hắn bỗng trợn mắt khi không thấy
bóng dáng đối phương đâu. Vội vã xoay người lại tìm, hắn mới thấy Khang
thân vương đã vòng ra sau lưng từ hồi nào, bèn vung tay định chụp lấy cổ tay ngài để đấu sức.

Vốn dĩ hắn tuổi tác còn trẻ, tự cho mình thân hình cao to, sức lực khỏe
mạnh hơn hẳn nên không sợ ngạnh công của đối phương. Nào ngờ Khang thân
vương né tả tránh hữu hai lần, không những khiến hắn không nắm được cổ
tay ngài mà cả y phục cũng không sao chạm được.

Gương mặt lộ nét lo lắng rõ rệt, hắn không biết phải làm sao để chế ngự
đối phương bèn đổi quyền thành cầm nã thủ, hai tay gấp rút chộp bắt
Khang thân vương.

Hai người đấu thêm mấy chiêu nữa, Khang thân vương lại vụt biến mất. Qua khóe mắt, tên sát thủ thầm than khổ khi phát hiện vương gia đã lòn
xuyên qua nách mình. Còn chưa kịp phản ứng thì bị ngài túm lấy cánh tay
quật mạnh xuống đất như trời giáng.

Bịch!

Lối ra đòn nhanh gọn của Khang thân vương khiến những tên sát thủ khác
hồn vía lên mây, mặt mày nhớn nha nhớn nhác như quạ vào chuồng lợn. Tuy
hè nhau kéo rần rần đến vây quanh nhưng chúng đã chết khiếp, chỉ dám
đứng lườm lườm nhìn ngài, bụng dạ hết ham tham chiến.

Lại nói tới Sách Ngạch Đồ và Sách Ni, trong tích tắc sau khi hạ được ba
tên sát thủ, lại có thêm mấy tên nữa như tên bắn phóng nhanh tới, lập

tức thi triển quyền cước, tay đấm chân đá.

Sách Ngạch Đồ hoàn toàn không tránh né, cũng chưa chống đỡ, mà chờ đòn
quyền của tên hắc y nhân đến thật gần mới đối kháng bằng cách mang đòn
chân ra ứng phó. Sách Ngạch Đồ dùng tay phải nắm tay áo của địch kéo ghị xuống, tay trái kéo bổng vai địch lên cao khiến cho địch nghiêng hẳn
người, đồng thời cũng kéo địch về phía trước và quét chân phải vào đầu
gối của địch, quăng mạnh về phía sau. Một loạt động tác ấy, nói ra thì
chậm, thực tế lại nhanh như chớp giật.

Cũng giao chiến ở gần đó, Sách Ni vừa là sư phụ vừa thân phụ của Sách
Ngạch Đồ thành thử võ công lợi hại gấp bội, lần nào xuất thủ cũng hiển
lộ thân pháp cực nhanh.

Tên hắc y nhân đối đầu Sách Ni cũng thừa biết ông có võ công cao cường,
hơn hẳn Sách Ngạch Đồ vài bậc nên càng không dám khinh xuất. Hắn thận
trọng thi triển đòn tay nhằm vào yết hầu của Sách Ni mà chặt ngang.

Sách Ni không màng lánh né, lập tức tung tay lên chụp lấy cổ tay của
địch trước khi phản đòn bằng một công phu thượng thừa trong quyền thuật
nội gia. Trước tiên, Sách Ni đẩy cho tên áo đen lùi lại một bước, chờ
hắn gượng người trụ lại mới nương theo thế mà kéo địch vào mình. Tên áo
đen bị mất thăng bằng, toan nhấc chân bước tới để bám trụ thì lại bị
Sách Ni dùng chân trái quét ngang mắt cá. Hắn liền rú lên đau đớn, té
lộn nhào ôm chân lăn lộn.

Cứ như thế, từng tên thích khách bị Sách Ngạch Đồ và Sách Ni lừa thế
quật ngã. Chúng thi nhau gục xuống, âm thanh bình bịch liên tiếp vang
lên, tựa muôn ngàn trái sung chín gặp cơn lốc dữ quét qua, lộp bộp rụng
xuống như trút trên nền đất cứng.

Chiến trường xác chết ngổn ngang. Quân binh và phản tặc rối làm một đám, cùng loạn đả. Di trường Mộc Lan thường ngày vốn yên tĩnh là vậy, nhất thời
hôm nay thành một bãi chiến trường thảm liệt. Từ tiền trận lan ra hậu
trận, phút chốc rồi cả khu rừng, núi đồi và trời đất cả thảy chìm trong
tiếng la hét thất thanh cùng tiếng hí của đám chiến mã hoảng sợ lồng
lên, đến nỗi lũ thú rừng phải thót tim lạnh gáy mà chạy cho xa.

Trong bầu không khí quỷ dị khó tả đó, Liên Hoa sát thủ mường tượng nhớ
lại thảm cảnh ngập màu máu của gia đình nàng năm xưa, nơi đáy lòng sát
khí nổi lên bừng bừng. Tức thì nàng vứt bỏ nguy cơ lạc bại thân vong
sang một bên, một chút sợ hãi cũng không có, liền phăm phăm quyết chí
tiến vào trận địch, khí thế hào hùng đánh thốc tới xa giá như chẻ tre.

Có điều đoàn thiết giáp quân có rất đông binh lính, lại vận áo giáp bất
khả xâm phạm thành thử tuy nàng hạ gục được nhiều binh sĩ nhưng đánh hồi lâu cũng thấm mệt. Ý nghĩ bỗng xoay chuyển, nàng hừ lạnh một tiếng, bèn vận toàn lực vào cánh tay cầm trường kiếm, ngõ hầu dùng chiêu số lấy
cứng chọi cứng tấn công chính diện. Kiếm là một thứ binh khí thuộc mười
tám món binh khí chuẩn, vốn không thiên về cứng rắn mạnh mẽ mà cực kỳ âm hiểm lợi hại nên rất khó luyện. Song thanh kiếm trong tay Liên Hoa sát
thủ lúc này dũng mãnh như sấm rung chớp giật, lại đẹp tựa rồng lượn gió
bay.

Đám binh lính triều đình tự lúc nhìn thấy nàng tuốt vũ khí ra thì đã tức khắc lưu tâm để ý.

Soạt! Soạt!

Liên Hoa sát thủ dốc toàn lực xuất chiêu, công liền hai kiếm. Hai tên
lính vận áo giáp bạc trước mặt nàng thất kinh hồn vía, cuống quýt nhảy
tránh. Thuận đà, nàng thi triển thêm hai chiêu nữa, kiếm phong rít veo
véo tấn công liên tiếp không cho đối phương kịp thở. Lưỡi gươm bén nhọn
lập tức chém trúng ngực một tên.

Tuy tên lính đó khoác áo giáp dày nhưng ẩn chứa bên trong lưỡi kiếm là
một nguồn nội lực vô cùng hùng hậu, thành thử kim loại dẫu có cứng tới
đâu vẫn không cản được nội lực xung kích qua lớp giáp.

Bịch!

Sau khi chiến y bị cắt đứt lìa, tên lính đó dù da thịt may mắn không bị
tổn thương nhưng cũng trào máu miệng, mất thăng bằng té nhào. Lăn lộn
một hồi, hắn vẫn lồm còm bò dậy, cố gắng đứng lên tiếp tục tác chiến.
Tên còn lại chật vật nghiêng mình ra phía sau tránh, rốt cuộc cũng né
được hết trong đường tơ kẽ tóc.

Ngay sau đó có thêm ba binh sĩ nữa cầm trường mâu xông vào cùng lúc giáp công.

Liên Hoa sát thủ bèn đổi cách ứng phó, dùng phương pháp tá lực đả lực,
mượn thế tấn công của năm tên lính mà đánh trả. Công phu của nàng hết
sức tuyệt diệu, thoạt trông thì nhẹ nhàng vô lực nhưng thực thực hư hư,
trong nhu có cương, hễ ai chạm vào người nàng đều bị bật ra ngoài ngay
tức khắc. Chẳng hạn như năm tên lính vừa rồi đụng vào vai nàng, chưa kịp vận kình lực để chế phục thì bị nàng xoay người một cái, mượn sức hất
văng đi.

Tận mắt chứng kiến toán quân thiết giáp từng người một té nhào thảm bại, tám tên lính trong đoàn binh Chính Bạch Kỳ cầm xà mâu xông ra cản.

Liên Hoa sát thủ liền vung kiếm mấy vòng. Trường kiếm sắc bén trong tay
nàng phát ra những chiêu vô cùng tuyệt diệu, kiếm quang lấp loáng bao
trùm khắp cả bốn phương tám hướng vừa hay giúp nàng che kín thân thể,
tiện đà chặt đứt luôn tám mũi mâu.

Binh lính triều đình ai nấy kinh hồn khiếp vía, chỉ còn biết vừa bước
thoái lùi vừa tìm chỗ hở để phản công nhưng vô dụng. Trong lòng họ bỗng
có cảm tưởng dường như bất luận là ai, có bản lĩnh thế nào cũng không
sao chạm vào nàng được, dẫu chỉ là chéo áo.

Ở cách đấy một quãng khá xa…

Dương Tiêu Phong thấy tinh binh của mình bị nữ tử áo trắng này ép đến
loạn cả tay chân thì lòng nóng như lửa đốt, muốn đến tiếp viện lắm song
còn phải ở cạnh xa giá để bảo vệ ấu chúa. Hơn nữa Phủ Viễn tướng quân
cũng không hề rãnh rỗi khi bị mười tên thích khách cầm chân. Vì ngay từ
ban đầu, Liên Hoa sát thủ đã đặc biệt hạ lệnh cho mười thích khách tinh
nhuệ nhất của nàng chuyên tâm đối phó y. Cho nên khi nàng ra hiệu tiến
công, mười tên thích khách bèn nhanh chóng tập kích sau lưng Dương Tiêu
Phong. Mỗi người một món vũ khí khác nhau, nào kiếm nào đao, rồi thương
côn đà bổng đủ cả… vây y vào giữa.

Tuy rằng Dương Tiêu Phong có võ thuật lợi hại nhưng hai tay khó phân,
vừa trấn áp được người này thì những kẻ khác lập tức xông tới, không thể không thu chiêu về chống đỡ. Đôi bên giằng co qua lại thêm một lúc nữa, Dương Tiêu Phong bị mười tên thích khách càng đánh càng buộc phải lùi
ra xa. Chung cụôc chỉ còn chừng ba mươi binh sĩ đứng vòng quanh cỗ xe
ngựa.

Khang thân vương đảo mắt một vòng, phát giác tình thế của hoàng đế lúc
bấy giờ rất là bất lợi, bọn thích khách đông đảo đang thừa cơ tiếp cận
xa giá. Thành ra ông phóng luôn hai quyền về phía hai tên sát thủ bắt
chúng phải vội vã lánh né để lộ ra một khoảng trống. Kế đó ông co chân,
tống ra một cước trúng ngực tên thứ ba, xong rùn gối xuống vọt đi một
cái, nhảy ra ngoài vòng đấu.

Đúng lúc vương gia bỏ trận đang đánh, chạy đến cứu giá thì Liên Hoa sát
thủ nhanh như chớp lấy từ trong ngực áo ra một mồi lửa ném xuống bánh xe ngựa. Sách Ni, Sách Ngạch Đồ và Dương Tiêu Phong thấy vậy sắc mặt không hẹn mà cùng biến đổi.

Khang thân vương thừa biết bên dưới lòng đất có chôn hỏa dược. Thay vì
nhảy tránh, ngài không hề do dự vận lực đánh một chưởng vô thành xe. Vù
một tiếng, hai bàn tay chưa đến chưởng phong đã đến trước, đẩy xa giá
dạt ra phía sau một quãng.

Vương gia cứu giá xong, tất nhiên tránh không khỏi cửa tử, chỉ đành nhắm mắt lại.

Ầm!

Đất cát nổ tung, lửa văng tung tóe.

Sách Ngạch Đồ thấy người phe mình chết thảm, đỏ mắt giận dữ quát:

- Tiện nhân đáng chết! – Xong háy mắt với Sách Ni thi triển khinh công đến giáp mặt Liên Hoa sát thủ quyết báo thâm thù.

Sách Ni hiểu ý, bất ngờ cùng Sách Ngạch Đồ lao lên phía trước. Hai cha
con đồng lượt xuất chiêu, phóng cả song quyền tới sát thủ liên hoàn.

Riêng Dương Tiêu Phong thì sững sờ khi thấy lão bằng hữu của mình mất
mạng, phải mất đến mươi giây mới bừng tỉnh. Sau đó cắn răng nén nỗi bi
thương, cũng quyết chí bắt sát thủ liên hoàn về quy án, chủ yếu là buộc ả đứng trước thẩm đường khai người chỉ đạo ở phía sau lưng.

Liên Hoa sát thủ lâm vào cảnh địch đông ta ít song không hoảng sợ một
mảy may. Dung mạo vẫn lạnh lùng như thép nguội. Nhưng khi nàng ngó thấy
xa giá của Khang Hi chẳng hề sứt mẻ dù chỉ một tí thì trong lòng thất
vọng lắm. Lại thêm đứa trẻ đương ngồi bên trong cỗ xe lúc này bất chợt
ló đầu ra ngoài khung cửa khóc than thân phụ của nó, Liên Hoa sát thủ
mới biết trận này đã bị lừa. Hoa dung diễm lệ tái hẳn đi, nàng tức giận
nhủ thầm “Té ra tiểu tử đó không phải Khang Hi”. Trong lúc đó vẫn không
ngừng suy tính tìm cách dụ rắn khỏi hang.

Nghĩ là làm, nàng liền triển khai khinh công chạy như bay thoát khỏi
trùng vây, lẩn vào rừng hoa anh đào với ý muốn đối phương đuổi theo truy sát.

Quả y như những gì ân sư của nàng dự liệu, địch nhân mắc lừa, Dương Tiêu Phong không chần chừ lập tức đuổi theo còn Sách Ni và Sách Ngạch Đồ thì ở lại giao đấu.

Liên Hoa sát thủ đoán rằng trên cõi đời này sẽ không có ai sở hữu khinh
công bằng nàng nên chắc mẩm đối phương không thể đuổi kịp được. Nào ngờ
địch nhân bám sát như hình với bóng. Nàng ta liền vung tay một cái, đề
khí hòng tăng tốc độ. Đang chạy Liên Hoa sát thủ chợt nghe tiếng gió
lộng lên sau gáy, ba phi tiêu nhỏ và mỏng bay vù vù tới sau lưng nàng từ khi nào. Tức thời nàng vẫy kiếm gạt được hai mũi phía trên, hai chân
đồng thời nhảy lên tránh mũi thứ ba nhắm vào hạ bàn, phất áo tiếp tục
chạy nữa. Thân ảnh chao đi như én liệng vô cùng thần kỳ.

Dương Tiêu Phong thấy nàng né được hết ám khí, trong lòng không khỏi khâm phục.

Rừng anh đào muôn cây đương khoe sắc thắm, bỗng có một cơn gió nổi lên
lồng lộng, cuốn theo hàng vạn cánh hoa tung bay tán loạn như những cánh
bướm.

Liên Hoa sát thủ bấy giờ đã xuyên qua rừng hoa, chân khua như chong
chóng toan phóng nhanh xuống núi thì bất chợt có chiếc bóng to lớn như
bóng đại bàng giương cánh đáp xuống ngay trước mặt buộc nàng phải dừng
lại. Dương Tiêu Phong và sát thủ liên hoàn mặt đối mặt nhìn nhau trân trối, trong
đầu mỗi người đều có tính toán riêng. Nàng thì một lòng muốn trả thù,
cho nên mười mấy năm qua đã khổ luyện công phu tuyệt đỉnh, bản lãnh khác trước rất nhiều. Hơn nữa trận chiến này còn có lý do khác, nàng muốn
đền đáp ân tình dưỡng dục suốt bấy nhiêu năm trường của Ngao Bái.

Nhớ năm xưa, Ngao Bái đã từng lãnh giáo tuyệt kỹ Cửu Ẩn Phi Hoàn Đao của võ vương Long Thiên Hổ Nói - sư phụ của Dương Tiêu Phong. Ông vốn là
truyền nhân tám đời của Trát Mộc Hợp - một vị võ thuật gia thiên hạ vô
địch dưới thời kỳ hùng hậu của bộ lạc Trát Đạt Lan ở vùng thảo nguyên,
từng làm thủ lĩnh của lực lượng phe đảng đối lập với Thành Cát Tư Hãn.
Cả hai cùng nổi tiếng với tham vọng thống nhất các bộ lạc Mông Cổ để trở thành bá chủ thế giới thời bấy giờ. Trát Mộc Hợp cũng là tổ sư sáng lập ra hệ phái Ưng Trảo Phiên Tử Môn. Chiêu thức Ưng Trảo Công của Trát Mộc Hợp sau này còn được lưu truyền rộng rãi đến tỉnh Hà Bắc.

Kế thừa tinh hoa truyền thống, Võ vương Long Thiên Hổ không những hấp
thu trọn vẹn chân truyền của bậc tiền nhân, mà còn phát huy thành bản
sắc của riêng mình với tuyệt kỹ Cửu Ẩn Phi Hoàn Đao trứ danh mạc Bắc.
Chính vì vậy Ngao Bái không dám khinh suất chút nào, bèn đưa ra một sách lược có tính chu toàn. Lão muốn hôm nay nàng đi tiêu hao sức lực của đồ đệ y trước, rồi mới ra tay để nắm chắc phần thắng. Về phần Dương Tiêu
Phong thì không nghĩ nhiều đến thế, chỉ một lòng muốn bắt khâm phạm quy
án để báo mối thù giết hại Khang thân vương.

---oo0oo---

Quay trở lại tình hình ở di trường Mộc Lan…

Mặt trời như bánh xe lửa đỏ rực ngả dần về phía Tây nhưng hỏa thế không
giảm chút nào, càng lúc càng cường mãnh. Lại thêm gió núi hun hút thỉnh
thoảng tạt lên, khiến sức lửa đã mạnh càng thêm mạnh. Giữa vùng hỏa ngục thiêu đốt đó, phụ tử Sách Ni và Sách Ngạch Đồ cùng đám binh lính triều
đình chật vật triển khai một cuộc đột vây thảm liệt.

Sách Ngạch Đồ đoạt được thanh kiếm từ tay một tên sát thủ, dùng chính
món binh khí đó chặt bay đầu địch nhân thì đột nhiên cảm thấy khác lạ.
Thính giác báo cho y biết, rằng sau lưng đang có mấy món lợi khí thần
tốc đâm tới từ một góc độ rất khó ứng phó.

Ở cách đó không xa, trên một ngọn đồi…

Có một nam tử vận y phục màu trắng, tay phe phẩy cây quạt cũng màu
trắng, trên đầu sùm sụp một chiếc nón rơm che nửa khuôn mặt. Y đứng trên cao quan sát chiến cuộc, thấy rừng núi nơi nơi khói lửa dày đặc. Khắp
bãi chiến trường đâu đâu cũng là khói đen cuồn cuộn quện lẫn cây rừng có phần hạn chế tầm nhìn của y. Quan sát cục trường hỗn loạn một thoáng, y tự nhủ với thế hợp vây biến thành hỗn chiến này, quân binh triều đình
sẽ khó mà phát huy được chiến thuật lấy đông đánh ít.

Đúng lúc đó ánh mắt y bắt gặp Sách Ngạch Đồ thân lâm hiểm cảnh, bị hai
tên sát thủ tấn công dồn dập gây rối thế hợp kích. Tuy tránh được nhát
kiếm thứ nhất, song còn chưa kịp mừng thì một luồng sáng trắng nữa chớp
lên, một nhát kiếm khác xé gió lao tới. Sách Ngạch Đồ kinh hãi, dùng hết sức bình sinh vặn người đưa kiếm ra gạt. Dẫu gạt trúng nhưng thủ pháp
của đối phương cứ như có sức nặng ngàn cân cứ đè trĩu xuống, mà Sách
Ngạch Đồ nãy giờ đấm đá cũng mệt lả, lâm vào cảnh sức cùng lực kiệt đâm

ra không thể nào đỡ nổi nữa.

Quả nhiên đối kháng chưa quá hai phút, Sách Ngạch Đồ thấy tay mình nặng
trĩu, trong lòng vừa buồn bực vừa phẫn nộ âm thầm cảm thán “không ngờ
Sách mổ ta một đời anh hùng, uy thế vang dội, hôm nay lại mất mạng dưới
tay lũ chuột này!”. Nghĩ rồi đuối sức, tay chân bủn rủn trụ hết nổi,
Sách Ngạch Đồ đột ngột quỵ xuống đất, hai mắt khép hờ buông xuôi chỉ
chực chờ tử thần rước đi...

Trong chớp nhoáng đó, người áo trắng đột nhiên nhún chân một cái, tựa
cánh đại bàng từ trên đồi cao nhẹ nhàng bổ nhào xuống trợ giúp.

Tên sát thủ kia còn đang hăm hở chưa kịp thu kiếm về để xuất chiêu đoạt
mạng Sách Ngạch Đồ bỗng cảm giác bả vai đau nhói, rồi hai mắt tối sầm.
Hoàn hồn mới hay thì ra y bị một món binh khí nào đó quét trúng vai. Cơn đau dội tới thấu xương khiến y rên lên một tiếng, đành buông trường
kiếm rơi xuống đất, đoạn quay phắt lại long mắt xem kẻ nào tập kích mình bất thình lình. Sau khi nhận rõ địch nhân, y tức khắc lấy ra một nhúm
kim châm phóng vào mặt người áo trắng. Khoảng cách đột kích gần trong
gang tấc mà kim châm lại rất nhiều, thành thử tên sát thủ đinh ninh rằng đối phương dĩ nhiên sẽ không sao né được, ắt trúng châm mù mắt ngay
phen này.

Ngờ đâu người áo trắng xuất thủ nhanh như chớp, tai nghe tiếng ám khí
rít lên rất gấp thì biết những mũi kim châm sắp sửa bắn tới đích. Y biết mình không sao nhảy tránh kịp nữa liền thi triển Toàn Phong Chưởng,
thuộc loại âm công tối độc đứng đầu trong các loại âm công. Hữu chưởng
xoay một vòng liền khuấy các mũi kim bay vuốt lên khỏi đầu ba thước,
khiến chúng theo vòng xoáy như gió lốc rồi đánh trả.

Vù !

Tên sát thủ trúng chưởng khiến mặt mày sây sẩm, khí huyết nhộn nhạo. Còn chưa hoàn hồn, những mũi kim của chính y đã đâm sâu vào tứ chi khiến y
cảm giác như có một luồng khí âm xâm nhập và lan tỏa khắp cơ thể. Tức
thì mặt y xám ngoét, tự biết mạng mình khó giữ...

Người áo trắng xuất chưởng xong mau chóng thu hồi công lực để không phí
sức, đôi mắt lãnh tĩnh nhìn đối thủ của mình loạn khí mà từ từ gục xuống chết, đoạn quét mắt ra khắp bốn phía.

Sách Ngạch Đồ lúc này đã được Sách Ni dìu đứng lên. Trong khi đó, bãi
chiến trường tình hình vẫn rất ác liệt. Hai cha con dìu nhau loạng
choạng đến trước mặt người bí ẩn. Sách Ngạch Đồ vòng tay nói:

- Nhờ ân công rút đao tương trợ, tại hạ xin ghi tạc ở trong lòng. Xin hỏi quý danh là...?

- Không cần khách sáo, năm xưa tôi ở Giang Nam đã từng nghe danh Sách
đại nhân là một hiền thần, nay có dịp trợ giúp âu cũng là vinh dự.

Sách Ngạch Đồ nghe người áo trắng bảo vậy, biết đây là một kẻ quân tử không đoái hoài tri ân, xúc động nói:

- Ơn nghĩa cứu mạng, sau này Sách mổ tôi nhất định báo đáp!

Sách Ngạch Đồ vừa dứt lời bỗng mắt hoa lên một cái, không thấy cứu nhân
đâu nữa. Quay một vòng tìm kiếm mới thấy một bóng áo trắng đang thấp
thoáng trong toán quân thiết giáp cùng tiễu trừ tinh binh của Ngao tông
đường.

Phe bên kia sớm đã bị một chưởng pháp trầm hùng của người áo trắng khiến cho hồn vía lên mây, giờ lại thấy y đan tay tác chiến với binh lính
triều đình thì cùng nháo nhác thối lui.

Người áo trắng tiến sâu vào giữa trận, chân đạp bước tới đâu, lập tức
đánh cho địch nhân thất điên bát đảo, máu đổ đương trường tới đó.

Về phía binh lính triều đình, thấy có bạch y nhân võ nghệ kinh nhân tham gia công kích thì tinh thần đại chấn hẳn lên. Oán khí chồng chất suốt
ngày trong lòng họ vụt bạo phát như nham thạch trong Hỏa Diệm Sơn phun
trào, trên dưới đồng lòng xả thân giết địch. Phụ tử Sách gia nhìn cảnh
huyết vũ đao quang này, hẳn nhiên tâm tình hả hê lắm, dưỡng sức chốc lát rồi cũng vội bám sát người áo trắng tấn công ào ạt theo.

Di trường Mộc Lan nhất thời trời sầu đất thảm, máu chảy thành sông.

Người áo trắng sử dụng một cây quạt làm binh khí. Trường kiếm của một
tên sát thủ vừa đâm ra, y thấy thế kiếm lợi hại bèn né sang bên trái,
nhưng gặp một cây kiếm nữa đã đánh tới nơi. Y biết nếu mình quay lại
chống đỡ thì sẽ bị tên sát thủ vừa rồi lại thừa thế chém tiếp, bèn quyết định không đỡ, chỉ ngã người ra sau bằng động tác vô cùng dẻo dai liền
tránh khỏi. Trong tích tắc hai thanh kiếm theo đà đâm thẳng tới, hai tên sát thủ không thu chiêu kịp, liền bị hai thanh sắt bén nhọn đâm thủng
bụng, ruột lòi ra ngoài lưng. Tuy nhiên bọn chúng chưa chết ngay, một
tên còn gắng gượng rút đoản đao cất giấu ở trong ngực áo ra đâm một
nhát. Người áo trắng nhanh như chớp dùng phần nan tre của cây quạt kẹp
chặt lấy lưỡi đao, đoạt đi binh khí. Nắm tay thu lại tung một quyền mạnh như trời giáng đánh vào chỗ nhược, đấm chết tên sát thủ ngay lập tức.

Binh lính triều đình tận mắt thấy võ công trác tuyệt của cứu nhân thì
cất tiếng reo hò như sấm động. Âm thanh hô hào đó càng làm tăng khí thế
uy dũng của vị cao thủ bí ẩn nọ lên gấp bội. Nhưng nếu họ biết rằng,
người vận áo trắng này đã từng đại phá miếu Quan Âm ở Tây Sơn, cùng sáu
huynh đệ của y hành thích Khang Hi hoàng đế, suýt gây nên một mối đại sỉ nhục cho toàn thể hoàng triều thì không hiểu nên cười hay nên khóc đây.