Phong Vũ Thanh Triều [Quyển 2]

Chương 81: Phật thông bảo

Một buổi chiều tháng ba nắng rọi sáng bừng phủ thân vương, nghìn tia mặt
trời long lanh xuyên qua khung cửa sổ, chạm nhẹ lên tấm bình phong năm
cánh.

Tân Nguyên cách cách sang phủ vương gia viếng thăm. Nàng ngồi nơi bàn
trà trong đại sảnh, cạnh bức bình phong phi mã xem mấy bài thơ viết về
trà của Tô Đông Pha như Cấp Giang Tiên Trà và Vọng Giang Nam Siêu Nhiên
Đài Tác, đến đoạn “tửu tỉnh khước tư ta hưu đối cố nhân tư cố quốc”
không cầm lòng được lại nghĩ tới Cửu Dương.

Tay cầm quyển sách bện bằng nhiều thanh trúc nhỏ, cách cách nhẩm đọc:

Xuân vị lão

Phong tế liễu tà tà

Thí thượng Siêu Nhiên Đài thượng khán

Bán hào xuân thủy nhất thành hoa,

Yên vũ ám thiên gia

Hàn thực hậu

Tửu tỉnh khước tư ta,

Hưu đối cố nhân tư cố quốc

Thả tương tân hỏa thí tân trà

Thi tửu sấn niên hoa

Trắc phúc tấn ngồi trên sập thêu hoa lên khăn. Hai người lặng lẽ ai làm việc nấy, không khí trong phủ êm ả thư nhàn. Được một lúc, trắc phúc
tấn đặt khung thêu sang bên, sai một a hoàn lại bàn thay trà mới cho
khách quý và tiện thể thay trà cho mình luôn.

Lúc a hoàn rót nước nóng vô chung đã sơ ý làm tràn ra đầy bàn rồi nhểu
cả lên đùi cách cách. Nàng mải xem sách trúc, hoa dung thẫn thờ, đầu
không ngẩng lên mà chỉ lơ đãng nói:

- Lần sao nên cẩn thận một chút nhé.

A hoàn kia nhận được ân xá, song cứ hoảng hốt lấy khăn tơ lau chùi cho chủ nhân, miệng vẫn không ngớt buông lời xin lỗi.

An tọa gần đấy, trắc phúc tấn thấy cách cách tuy bị bỏng mà vẫn thản nhiên như không thì ngạc nhiên lắm, giương mắt hỏi:

- Không biết bài thơ nào của Tô Thức khiến cách cách như ngây như si?

Tân Nguyên cách cách bấy giờ mới hoàn hồn, khẽ cười đọc lại đoạn thơ kia. Trắc phúc tấn nghe xong nhoẻn miệng cười bảo:


- Có ai mà ngờ được cách cách cũng hứng thú với nghệ thuật pha trà chứ!

Tân Nguyên cách cách cũng cười:

- Không hẳn đâu, chỉ vì bài Vọng Giang Nam này khiến bổn cung nhớ tới
một người, nghe Phủ Viễn tướng quân nói hắn rành thuật pha trà lắm, biết cách nung trà rất độc đáo.

Trắc phúc tấn rõ chuyện cách cách vừa mới viết thư ly hôn, lại mỉm miệng cười ý nhị:

- Vậy cách cách nên xuất cung một chuyến đến thăm hắn ta đi, vì chẳng
phải tiết Thanh Minh là thời điểm đánh dấu của mùa hái trà hay sao? Khi này mùa đông băng giá vừa qua, mùa xuân vừa tới, trà non vừa trổ rất là thích hợp cho việc nhâm nhi thưởng thức lẫn việc sao tẩm…

Ngay lúc đó Khang thân vương từ ngoài cửa bước vào. Tân Nguyên cách
cách bỏ sách xuống dìu phúc tấn đứng lên nhún chân thi lễ. Vương gia
cho cả hai người ngồi, rồi đi đến xem khăn tơ phúc tấn vừa mới thêu
xong, thấy bên dưới đóa hoa có hai câu đầu của bài “Điệp luyến hoa xuân
tình” bèn gật gù nhận xét:

- Hai người một thạo chữ nghĩa, một ham sách vở, nhìn thế nào cũng thấy rất giống hai mẹ con.

Trắc phúc tấn kéo ghế mời trượng phu an vị, vui vẻ hỏi:

- Giống thế nào?

Khang thân vương đáp lời hiền thê:

- Giống ở chỗ dung mạo thanh lệ, khéo léo đảm đang, lại có học thức cao siêu khó lường chẳng thua kém gì nhiều tên sĩ tử.

Trắc phúc tấn biết Khang thân vương vốn thương mến cách cách như con gái ruột liền nói:

- Thì cách cách từ lâu đã là người thân trong gia đình mình mà.

Nói đoạn với tay rót trà vô chung.

- Nhưng chắc chiều nay vương gia đến tìm không phải chỉ là để khen ngợi hai người nữ nhân chúng tôi thôi chứ?

Khang thân vương nhận chung trà nóng hổi, nghe thê tử nhắc vậy mới sực
nhớ nguyên do đến đây. Ngài thủng thỉnh ngồi xuống nâng chung trà giống hình ống trúc, kiểu làm bằng đất tử sa lên nhấp một ngụm.

- Hôm qua Lôi Kiến Minh gia cấp truyền báo, nói thiếu chủ của y thế nào
cũng về. Ta nghe mà rất lấy làm lo ngại, chỉ e trên đường hồi kinh…

Khang thân vương bỏ lửng câu nói. Tuy nhiên Tân Nguyên cách cách biết ý, tức khắc lên tiếng trấn an:

- Xin vương gia đừng quá lo âu, vì hai canh giờ trước bổn cung đích mắt
thấy tướng quân đại nhân và nữ tử thần y vào chánh môn, đến cung Càn
Thanh thỉnh an hoàng thượng, giờ có lẽ đang trên đường tới đây đấy.

Quả thật cách cách nói không ngoa, chưa quá một khắc sau Dương Tiêu
Phong xuất hiện cùng với phó tướng mai lặc chương kinh Tô Khất. Cả hai
cúi đầu vòng tay cung kính thưa:

- Mạc tướng tham kiến vương gia, Tân Nguyên cách cách, trắc phúc tấn!

- Bình thân!

Khang thân vương vẫy tay hô miễn lễ, rồi trỏ hai chiếc ghế bên cạnh, nói với Dương Tiêu Phong:

- Đại tướng quân vương, trên đường cực nhọc rồi!

Dương Tiêu Phong phủi tay áo cảm tạ ân điển, từ tốn an vị, song chưa kịp lên tiếng đối đáp thì trắc phúc tấn thở dài cho hay:

- Sau ngày tướng quân rời kinh kỳ, Ngao Bái sai mấy tên nô bộc của hắn
mang hai trăm vạn đồng xu đến cung Khôn Ninh tặng thái hoàng thái hậu.

Dương Tiêu Phong gương mặt ánh nét kinh ngạc, lia mắt sang Tô Khất.

Thấy Tô Khất gật đầu xác định, Dương Tiêu Phong đành nhìn phúc tấn, so vai nói:

- Thái hoàng thái hậu chỉ cần đến lòng trung thành của gã chứ không phải thiếu thốn hai trăm vạn đồng xu này.

Khang thân vương tặc lưỡi:

- Tại tướng quân chưa biết ẩn tình đó thôi, Ngao Bái kêu người đem quà
tới tặng chỉ là hình thức bề ngoài còn mục đích bên trong đích thực là…

Khang thân vương đương kể lưng chừng lại bỏ lửng nữa, bởi bàn tay ngài
bận lấy từ trong túi áo ra một đồng xu đưa cho Dương Tiêu Phong coi.

Dương Tiêu Phong giơ đồng xu cao qua khỏi đầu để ánh mặt trời rọi lên.
Đồng xu tức thời phản chiếu ánh dương quang, trông lấp lánh vô cùng đẹp
mắt.

- Không lẽ… - Vừa xem xét kỹ lưỡng, Dương Tiêu Phong vừa hỏi - Thông bảo này là đồng trộn chung với vàng à?

Tân Nguyên cách cách ngồi kề bên, lắc đầu nói nhanh:

- Không phải đâu, là đồng trộn với “Phật” đó!

Trong khi Dương Tiêu Phong cau mày thì Tô Khất lắc đầu nói:

- Tên Ngao tông đường này thật càng ngày càng quá quắt! Hai tên lâu la
thân cận của hắn cũng vậy. Điển hình là Át Tất Long, tuy rằng cặp mắt
của người này rất tinh tường, ưa nhìn thấu vận mệnh người khác nhưng khi tự xem vận mệnh của mình lại không được bao xa, đến bây giờ mà vẫn còn
chưa thông hiểu con đường nào mới là chánh lộ.

Dương Tiêu Phong nghe bảo vậy liền quay sang viên phó tướng ngồi cạnh,
phát hiện lửa giận trong đáy mắt Tô Khất giống như có thể bốc cháy ra
ngoài.

Tai nghe Tô Khất nói Ngao Bái có âm mưu liên quan đến thông bảo, Dương
Tiêu Phong không hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao. Đại tướng quân vương hết lật mặt đồng xu qua lật mặt đồng xu lại, rồi tiếp tục chau mày.

Khang thân vương thấy vậy tức thời lý giải:

- Hôm hỏa hoạn ở Ngũ Đài sơn, trong và ngoài thành ai ai cũng nghe qua,
còn ở chốn cung đình thì khỏi phải nói rồi. Nghe đồn phong phanh là Át
Tất Long bàn với Ngao Bái, bảo Ngao Bái sai người tới cung Khôn Ninh
dâng tặng loại đồng xu này lên lão phật gia, nói với bà là đồng trộn
chung với Phật ý muốn ngụ rằng chùa Trấn Hải đã bị thiêu hủy, ba pho
tượng Phật vàng ở trong bảo tự bị đốt chảy thành vàng nước trộn chung
với một đỉnh đồng lư hương. Hai trăm vạn đồng xu này là thông bảo dành
ban phát cho đám nô tài ở hậu cung, nhằm chúc mừng bệnh tình của ấu chúa nay hoàn toàn bình phục. Cơ mà gã ngoài miệng nam mô là vậy, nhưng
ngấm ngầm bên trong ý chừng bảo tướng quân lần này ra đi không có dịp
trở về đâu, và nhiệm vụ bí mật mà lão phật gia giao phó cho hẳn nhiên
không được thành toàn.

Dương Tiêu Phong lo lắng hỏi:

- Thái hoàng thái hậu phản ứng thế nào?

- Đương nhiên kinh hoảng tột đỉnh – Khang thân vương đáp, giọng rầu rầu - Lão phật gia còn làm rơi cả chung trà đang uống dang dở xuống sàn nhà,
bệnh tim cũng vì thế tái phát.

Dương Tiêu Phong lại hỏi:

- Vậy ngự y chẩn mạch nói sao?

Khang thân vương thở dài:

- Ngự y lần này trù trừ không dám phỏng đoán bệnh tình nữa, tuy nhiên
bổn vương nghĩ lão phật gia hưởng thọ đã cao, có lẽ… nghiêm trọng lắm,
ngự y sẽ không tìm ra phương thuốc gì chữa trị căn bệnh lão hóa đâu.

Dương Tiêu Phong nghe vương gia nhắc câu “sinh lão bệnh tử,” không cam
lòng quay sang Tân Nguyên cách cách, nhận được cái gật đầu xác định của
nàng thì bất giác thở dài theo.

Trong giây phút đó năm người họ không hẹn mà cùng cảm tưởng ở trên đỉnh
đầu tự dưng xuất hiện mây đen âm u. Năm nay thái hoàng thái hậu thật
tình niên thọ rất cao, sức khỏe không mấy khả quan cho lắm, giờ thêm tin tức xấu tiếp tục truyền đến, xem chừng căn bệnh tim ác nghiệt của bà
lần này có nguy cơ vô phương cứu chữa rồi.

Năm người ngồi rầu rĩ xung quanh bàn trà nghĩ tới vận mệnh của đại
Thanh, dẫu biết rằng quốc gia hưng vong thất phu hữu trách, nước nhà có
lúc hưng thịnh có lúc suy vong, thường dân do đó phải có trách nhiệm bảo hộ tổ quốc cơ mà đối với trận đánh này lại chẳng tìm được một tia hy
vọng nào. Không gian trong sảnh đường im lìm đến nổi vô cùng khó chịu.

Sau hồi trầm ngâm nhìn thông bảo, Dương Tiêu Phong nhớ tên gián điệp mà

Ngao Bái phái theo truy lùng hổ phù, rồi lại nghĩ tới chuyến đi Ngũ Đài
sơn tìm tông tích của tiên hoàng Thuận Trị. Lòng bối rối không biết có
nên mang đến thêm mối phiền muộn cho thái hoàng thái hậu nữa chăng?

Cuối cùng vì không muốn che giấu sự thật, đành quyết định cứ thuận theo ý trời mà làm, Dương Tiêu Phong lên tiếng phá tan bầu không khí tịch
mịch:

- Mời vương gia coi thử cái này – Nói đoạn cho tay vào áo choàng lấy ra
một xâu chuỗi tràng hạt - Mạc tướng mang về từ chùa Nam Sơn.

Khang thân vương bấy giờ dung mạo ủ dột, hiển nhiên là đã quá chán nản cái cảnh tranh ngôi đoạt vị lắm rồi, cất giọng uể oải:

- Khanh đem cái gì về đây?

Dương Tiêu Phong hạ giọng nói:

- Xâu chuỗi hổ phách mà lão phật gia thường hay nhắc tới, đã kiếm lại được ở chỗ để lư hương bên trong phật đường.

- Thiệt hả? – Khang thân vương giật nẩy mình - Mau mau đưa ta xem coi có phải xâu chuỗi đó thật không?

- Xin mời xem xét.

Khang thân vương cầm lấy xâu chuỗi tràng hạt Dương Tiêu Phong đưa lên sát mắt chăm chú quan sát, đoạn nói to:

- Phải rồi! Phải rồi! Chính là nó! Chính là món vật tiên hoàng năm
xưa luôn luôn đeo trên cổ tay đây mà. Trước ngày tiên hoàng mất biệt
tung tích, ta nhớ ta vẫn còn thấy ngài đeo nó trên tay. Không dè lời
của nhà sư mù lòa là thật, bằng chứng là xâu chuỗi xuất hiện ở chùa Nam
Sơn.

Khang thân vương vừa hớn hở tươi cười vừa chuyền xâu chuỗi đến tay thê
tử. Có lẽ vì thấy châu hoàn hợp phố, vương gia do vui mừng quá độ đã
không nghĩ tới chuyến này hồi kinh thì ngoài Nữ Thần Y ra, Dương Tiêu
Phong chỉ về có một mình. Tuy nhiên trắc phúc tấn nhớ ngay chi tiết oái oăm này. Đôi bàn tay áp lên ngực, thanh âm của bà hồi hộp:

- Thế Phủ Viễn tướng quân – Phúc tấn hỏi Dương Tiêu Phong- Ngài không định nói với chúng tôi là…

Trắc phúc tấn chưa hỏi xong tức khắc nhận được cái gật đầu khẽ. Tuy
Dương Tiêu Phong không nói rõ ràng sự tình, nhưng ai cũng ngầm hiểu nếu
món vật nằm đây, vậy thì người đã…

Có gần nửa khắc sau, Khang thân vương mới lấy lại bình tĩnh.

- Lúc trước – Vương gia nghẹn giọng cho biết - Tiên hoàng có lần phán
rằng mai này đến khi ngài cao tuổi về trời thì món vật này chính là di
chiếu, cứ hễ xâu chuỗi lọt vô tay ai, người đó sẽ là người kế thừa giang san đại Thanh, lên ngôi vua, hối thống thiên hạ, lập triều can.

Dương Tiêu Phong hiếm khi để cảm xúc thật bộc lộ ngoài mặt, lần này vô tình cười bảo:

- Không ngờ Nữ Thần Y vô phật đường niệm kinh đại bi chú đã vô tình phát hiện ở dưới lư hương có xâu chuỗi này. Chư vị nghĩ thử coi, nàng ta có phải là thần thông lắm không?

Tân Nguyên cách cách nãy giờ yên tịnh không thốt một lời nay tự dưng lên tiếng nói:

- Nhưng tướng quân à, tự cổ chí kim đại đa số ngai vàng toàn là do nam nhân có khí phách đảm đương!

Cách cách nói rồi nhủ thầm “vậy không chừng mai này hài nhi của cô ta có cơ hội trở thành thiên tử.”