Phong Vũ Thanh Triều [Quyển 2]

Chương 66: Bức tâm thư

Sau sự kiện tại bờ sông Vô Định Hà, ngày nào Tân Nguyên cách cách cũng buộc bản thân nàng bận bịu túi bụi để quên hình bóng một người. Thấm thoắt
đã hơn hai tháng trôi qua.

Thu đến, trên đầu cây tơi tả lá vàng. Thu đi đông lại, ngoài song cửa tuyết trắng lững lờ bay.

Sáng nay, cách cách vận áo lụa màu xanh yểu điệu, bên ngoài khoác áo
choàng đại hồng viền lông thỏ. Nàng ngồi lặng người bên song, gương mặt nhợt nhạt, vành mắt đỏ ửng, nước mắt rào rào vấn quanh. Khóc xong rồi
lại tự cười bản thân nàng.

Cười khổ, cách cách nhớ tới đêm hôm nọ ở tửu lầu. Lúc đó quán vắng đìu
hiu, cả hai người thi nhau với tay chụp lấy từng vò rượu, cứ như vậy mà
uống…

Có ai mà ngờ được cơ chứ, Tân Nguyên cách cách khe khẽ lắc đầu, nàng
công nương cưng quý nhất của lão phật gia lại đi mê luyến một vị nam tử
xuất thân Hán thất, còn đã từng là một thành viên nòng cốt của bang hội
phản triều đình Mãn Châu. Ấy vậy mà, nàng mê luyến đến đỗi, vị hôn phu
của nàng, một kẻ dáng vẻ hào hoa tuyệt thế cũng không thể nào khiến nàng quên y được!

Nàng nhớ nụ cười đó của y thật quyến rũ, phong lưu. Tiếng sáo của y vi
vút, hệt như cầu vòng thoắt ẩn thoắt hiện chốn cao sơn bao la hùng vĩ,
đoạt mất cả tâm hồn nàng.

Và cũng vì thế, có lẽ cho đến hết kiếp này, nàng sẽ không bao giờ tiếp nhận thêm một ai được nữa.

Nàng cũng biết ở Giang Nam có vô số nữ nhân vì y mà mê muội. Hiện tại
nàng có vung tiền như rác, hay có là giai nhân đẹp tuyệt trần giang y
cũng không để mắt đến. Nàng có mải miết theo gót chân y đi khắp bốn
miền đại giang nam bắc ắt cũng chỉ khiến y thêm hững hờ lạnh nhạt mà
thôi. Lại nữa chắc y sẽ rất coi thường nàng.

“À mà không phải vậy đâu,” Tân Nguyên cách cách tự nhủ lòng, y sẽ không
xem thường nàng đâu. Vì trong mắt y từ trước đến giờ chưa hề có nàng!

Lần đầu tiên gặp y ở phủ đệ, nàng đã cố tình cật vấn y. Lần thứ nhì gặp gỡ bên bờ sông, bọn họ đề cập đến chuyện thiên hạ sinh linh đồ thán.
Ánh nhìn như chất chứa ngàn vạn cảm tình, y tâm sự với nàng mối tình
thầm kín dành cho muội muội mình. Lòng hiếu kỳ về dung mạo của nữ tử
kia trỗi lên, nàng đã cùng Mẫn Mẫn đích thân đến viện thái y để xem một
lần cho biết.

Kết cuộc, nàng phát hiện, cô gái đó không tinh nghịch, vui vẻ, thơ ngây
như những gì y thể hiện. Mà cô ta có tâm sự, luôn mang dáng vẻ đang chờ đợi một người. Sương đêm rơi đẫm ướt vạt áo vải thô của cô ta. Trong
tiếng khóc nghẹn ngào thê lương động lòng nhân thế, nữ tử đó đứng lặng
trầm bên thành giếng bất động, dáng dấp chìm vào bóng tối mông lung, cảm giác như có một nỗi bi ai tuyệt vọng đang bao trùm lấy thân hình gầy
guộc mong manh vậy...


---oo0oo---

Đương cơn thất vọng não nùng, Tân Nguyên cách cách mở cánh cửa sổ ngửa
mặt lên cao, ánh mắt đăm đăm dõi nhìn bông tuyết phiêu phất trên không
trung. Dưới ánh dương quang, nét mặt nàng nõn nà tinh anh như ngọc tạc, tuy nhiên khóe miệng đọng nét cười chua cay, ánh mắt phượng bâng
khuâng, thần sắc não nề, tay chậm chạp chìa ra hứng tuyết.

Hứng tuyết rơi một hồi, cách cách nhác thấy tấm thiệp hồng nằm im ỉm trên mặt bàn, chợt nhớ tới Mẫn Mẫn.

Tuy bản thân là cành vàng lá ngọc nhưng thân phận nàng khó mà tự quyết
việc đại sự chung thân. Thái hoàng thái hậu càng coi trọng nàng thì
nàng càng mất quyền kiểm soát đối với hôn sự của chính mình. Nàng đã có lần nghe lão phật gia bảo “bây giờ, tuy rằng chưa xác định được mục
đích tối hậu của Phủ Viễn tướng quân nhưng theo ai gia đoán, có thể chắc chắn một điều là khi y tiêu triệt nhóm tam mệnh đại thần rồi ắt sẽ nảy
sinh lòng ham muốn đối với ngai vàng của hoàng thượng, mà ngài tuổi lại
còn rất nhỏ…” Do vậy, lão phật gia nói đành chỉ hôn nàng cho y, khuyên
nàng sẽ phải cân đo đong đếm, ngó nghiêng cẩn thận khi ở cạnh bên y mai
này....

Càng nghĩ, Tân Nguyên cách cách càng cảm giác buồn bã. Vẻ như sau khi
làm mẫu nghi thiên hạ, tuy nắm trong tay quyền lực cao quý nhưng nàng
nhận ra, thái hoàng thái hậu dần dà đánh mất đi cái gọi là cảm tình nhân sinh. Bà sống như một chiếc bóng không hồn ngày ngày âu lo toan tính
mưu đồ bá nghiệp…

“Cơ mà tình hình thật phải như vậy hay sao? Đời này nàng phải trở thành con rối của bà hay sao?” Tân Nguyên cách cách chán chường tự nghĩ.
Nàng mệt mỏi lắm! Suốt mười mấy năm nay ở trong cung mỗi một bước đi
đều gò vào khuôn phép, mỗi nơi nơi đều tiềm ẩn âm mưu, bất kể việc gì
cũng phải cân nhắc đắn đo, rồi lại đắn đo cân nhắc, mà nàng vốn dĩ không phải loại người thích hợp với cuộc sống như thế này.

Nàng chỉ muốn rời đi, đi thật xa, để khi nàng muốn cười thì có thể tự
nhiên toét miệng mà cười hả hê, khi muốn khóc thì khóc, khóc đứng khóc
ngồi...

Giờ ngẫm lại ở chốn cung đình, phận má hồng lấy ai đó, chẳng qua chỉ là
chuyển từ cái lồng to sơn son thép vàng đang trú ngụ sang cái lồng nhỏ
bé hơn, và chưa chắc gì tương lai sẽ được rỡ ràng hơn thực tại. Thêm
vào đấy, chưa kể mấy năm nay nàng không ngừng chứng kiến không biết bao
nhiêu nghịch cảnh đấu đá nơi tam cung lục viện, nghe thấy không ít
chuyện ồn ào thị phi. Hậu cung do lão phật gia một tay nắm giữ, nhưng
đằng sau bức rèm lụa là xa hoa đó sự thật rất ư tăm tối tàn khốc đến nổi người ngoài không tài nào tường tận được rõ ràng. Lại nữa nam nhi nào
có tiền có quyền tất sẽ có nhiều thê tử, cứ nghĩ về nhà chồng rồi phải
đối phó với việc thê thiếp lục đục cào xé nhau, nàng cảm thấy thà gọt
tóc đi tu còn tốt hơn.

Nghĩ mãi nghĩ mãi, kết cuộc không kìm được mối thương tâm, cách cách úp
mặt ngọc vào lòng bàn tay thon trắng mịn màng khóc rưng rức.

Tân Nguyên cách cách càng ngẫm nghĩ, nước mắt lại đầm đìa tuôn xuống. Sực
nhớ tới ngày hôm trước, lúc nàng chứng kiến cảnh Dương Tiêu Phong vạn
bất đắc dĩ bắt buộc phải lấy Mẫn Mẫn, vẻ mặt của y dửng dưng, nàng vừa
buồn vừa giận. Bây giờ đặt bản thân vào cương vị đó nàng mới biết, khi
đó y không chỉ buồn giận không thôi mà còn tuyệt vọng đến thấu xương.

Nghĩ tới số mệnh của mình, cách cách tự vấn lòng sẽ ra sao nhỉ? Nếu bây giờ không thành thân thì vài năm nữa sẽ quá tuổi gả chồng. Lại nữa bản thân nàng chỉ là một nghĩa nữ của thái hoàng thái hậu. Với thân thế
thiếu chỗ dựa gia đình như vậy mà không có phu quân, nàng chỉ còn nước
sống cô quạnh cả đời, tới chừng ấy thật khổ sở biết nhường nào.

Mà suy cho cùng, trang nam tử mà thái hoàng thái hậu chỉ hôn cho nàng
xem chừng ra cũng có lẽ là người tử tế. Nếu nàng sinh sống ở Tây
phương, mọi sự liền khác hẳn. Nàng đã từng du học Châu Âu, biết được
rằng bên đó, miễn là cố sức gắng công làm việc thì sợ gì chẳng có tiền
đồ?

Nhưng bây giờ, Tân Nguyên cách cách chỉ nhìn thấy ở nàng một tương lai
tối tăm. Bởi trong xã hội hiện tại này ngoài tam tòng ra không còn con
đường nào dành cho những người phụ nữ nữa. Xã hội này vốn là một xã hội nam quyền. Nữ nhân sinh ra, lớn lên phải nhất quyết một lòng tòng phụ, tòng phu, tòng tử. Những ý tưởng như kiên cường cá nhân hoặc những ý
chí tự lực cánh sinh âu chỉ là hư vô, không thực. Chúng hệt như cầu
vòng, tuy đẹp đẽ lung linh trên trời cao nhưng không bao giờ nắm bắt
được.

Lòng trùng trùng tâm sự, cách cách lại nhớ tới Cửu Dương. Cuối cùng kết luận tốt nhất không nên gặp hắn ta thêm một lần nào nữa. Vì không gặp
mặt sẽ không nhớ, không nhớ sẽ không tương tư.

Tự bảo lòng đôi hồi, Tân Nguyên cách cách đứng dậy đi tới đằng bàn cầm
bút viết một lá thư. Không muốn mất nhiều thời gian cân nhắc câu chữ và cách hành văn thành thử nàng cứ nghĩ gì viết nấy, cốt sao cho người
nhận thư thông hiểu là được.

Trong thư có đoạn nàng viết:

“…Bổn cung tuy rằng sở hữu danh phận là một vị cách cách cao quý song
nếu suy cho kỹ thì chỉ là một nữ nhân bình thường. Tướng quân quen biết ta bấy lâu, chắc đã phát giác chẳng phải hạng văn tài xuất chúng gì,
khó mà coi là nổi bật... Dung mạo cũng tàm tạm, mà trong Tử Cấm Thành
này những người nhan sắc diễm lệ thiếu chi? Vả lại, bổn cung cũng rõ
ngài đang trao gởi trái tim ngài cho một người con gái khác. Thành thử
hai ta không tâm đầu ý hợp, lại có những đối tượng khác nhau, chi bằng
đồng tâm kết thúc mối lương duyên này vậy...”

Cuối thư, nàng thổ lộ:

“Bây giờ và mai sau, bổn cung sẽ một lòng cung phụng, hầu hạ thánh
thượng và thái hoàng thái hậu. Đợi ngài lớn lên tay nắm binh quyền, đợi lúc lão phật gia đến tuổi về trời ta sẽ đi ngay, rời Tử Cấm Thành đời
này không lấy ai cả. Ta đã quyết tâm sống độc thân, không gá nghĩa với
ai hết… Trước đây ta có hành xử bộp chộp, thiếu suy nghĩ khiến ngài và ý trung nhân của ngài hiểu lầm không ít, nay chỉ biết cầu xin lượng thứ…”

Viết xong, Tân Nguyên cách cách đọc kỹ một lượt, cân nhắc chốc lát lại xé tờ giấy đó đi, chấp bút viết lại từ đầu.

“Bổn cung tuy không xuất thân tướng môn nhưng từ thuở nhỏ đã theo Sách
Ngạch Đồ đại nhân và huynh trưởng của Mẫn Mẫn tập võ. Tuy bề ngoài có
phong thái của một vị tiểu thư khuê các nhưng bên trong tính tình sảng
khoái không chút nữ tính, tùy hứng lại ương ngạnh. Mà tướng quân, một
người thích quân sự và võ nghệ đến như vầy ắt sẽ không yêu những nữ nhân ưa chém chém giết giết. Trái lại, bổn cung biết ngài ưng nữ tử tri
thức, hiểu lễ nghĩa, tao nhã hòa hoãn, một nữ tử dịu dàng, cử chỉ mềm
mại ôn nhu động lòng người và biết cách chăm sóc bệnh nhân…”

---oo0oo---

Ngày hôm sau, hoàng hôn.

Tân Nguyên cách cách chủ động ngồi kiệu đến phủ đệ thăm viếng, tay mang
theo bức thư. Nàng thấy Dương Tiêu Phong đang ngồi chỗ bàn trà trong
phòng sách, bận rộn phê duyệt công văn, không lưu ý lắm đến quý nhân
xuất hiện.

Cách cách nhẹ nhàng tới gần ngồi chếch một bên. Hôn phu của nàng đầu óc bận tập trung, chẳng hề hay biết gì.

Một lát sau, Hà Tử Lăng bưng hai tách trà hạt sen vào đặt lên bàn, khẽ nhìn Dương Tiêu Phong mỉm cười.

Lúc Hà Tử Lăng bước vào, Tân Nguyên cách cách âm thầm quan sát, thấy đó
là một nữ tử mắt phượng mày liễu thanh tú, đặc biệt là ánh mắt rất ư sắc sảo, diện mạo xinh đẹp bức người.

Hà Tử Lăng mang một tách trà đặt lên bàn xong mang tách kia đến dâng lên khách quý, nhún chân điệu đàng thỉnh an. Khi đứng thẳng dậy, ánh mắt
hai người con gái giao nhau. Tân Nguyên cách cách phát hiện đáy mắt của người đối diện lóe ra tia lửa trông rất đáng hãi. Tuy nhiên ngay sau
đó Hà Tử Lăng chủ động cúi đầu lảng tránh khí thế bức người của đối
phương.

Tân Nguyên cách cách lấy làm lạ, tự hỏi vì sao? Cặp nhãn quan đó thoáng nhìn thì giống như mặt nước hồ thu bình lặng cơ mà hằng sâu dưới đáy
lại là hàng vạn hòn đá ngầm cuồn cuộn, không những khiến nàng không yên
tâm vì sự hiện diện của cô ta ở trong phủ đệ mà lại còn thêm mấy phần
thấp thỏm. Chỉ sợ bây giờ càng yên ả, bão bùng mai sau càng dữ dội đó
thôi. Nhưng chẳng thể làm thế nào để khẳng định cảm giác bất an này,
nàng đành giả vờ như mọi sự vẫn bình thường.

Suốt cả buổi chiều Dương Tiêu Phong tuyệt đối tịnh, không hề hé răng y
như thể một mình một cõi không hề hay biết có ai trong phòng ngoài bản
thân.

Một thời thần sau khi vị hôn thê của mình bỏ về rồi, Dương Tiêu Phong
mới đọc xong mớ tấu chương, với tay lấy phong bì, xé ra đọc thư, xong
ngồi lặng nhìn đám đồ vật trên bàn. Nghĩ đến số lễ vật mà thái hoàng
thái hậu ban tặng hai người để làm quà trong ngày thành thân, Dương Tiêu Phong gọi Lôi Kiến Minh vào bảo ông đem hoàn trả tất cả. Cách cách đã
nói thẳng thừng rằng muốn hủy bỏ cuộc hôn sự, khuyên Phủ Viễn tướng quân nên đi tìm cơ hội khác cho mình.


Rồi sực nhớ tới lệnh bài miễn tử, Dương Tiêu Phong bèn lấy ra từ ống tay áo, hết nhìn lá kim bài tới nhìn bức thư, đọc lại một lần nữa, tới đoạn cuối tức thì ngồi trầm ngâm.

“Đàn ông mạnh mẽ,” Tân Nguyên cách cách viết “nếu cưới phải một thê tử
cũng cứng rắn không kém thì chắc chắn hai người sẽ không có cách nào đối đầu nhau, nhìn mặt nhau để trò chuyện đàng hoàng tử tế chứ nói chi là
chung sống. Bởi tự cổ chí kim, con người ai ai cũng bo bo một bầu kiến
thức của riêng họ, và tự cho mình là trọng tâm của vũ trụ, nên hễ đối
phương nói động một chút sẽ tức khắc động tay động chân ngay... Bổn
cung dự định cả đời này của ta không định lấy ai, chỉ muốn bầu bạn với
tiếng kệ câu kinh, tụng niệm cầu phúc cho vạn dân... Trước đây ta đã
hành xử bừa bãi, kết cục hại đời Mẫn Mẫn, tiếp theo đó lại khiến kẻ nô
tì trong tân giả khố hiểu lầm ngài… Thật tình mong thứ lỗi...”

---oo0oo---

Cũng đêm hôm đó tại tân giả khố.

Không gian đang yên bình chợt có tiếng sáo vi vút trỗi lên. Thanh âm
tuôn trào, càng vuốt càng cao, càng xa càng mỏng, bay đến tận Quảng Hàn
cung rồi rơi đánh tõm xuống trần.

Nữ Thần Y đưa tay ra ngoài cửa sổ hứng tuyết rơi, lắng nghe tiếng sáo
thánh thót bên ngoài cố cung. Ngày nào cũng vậy, tiếng sáo ấy chỉ vang
lên mỗi khi nàng ra giếng nước giặt giũ cho đến khi nàng trở vào phòng,
tắt đèn, rồi mới từ từ lắng xuống, không nghe thấy đâu nữa khiến ai nấy
đều hụt hẫng. Tiếng sáo xuất hiện đều đặn đến nổi nàng cảm giác hình
như có người nào đó cố công chờ nàng. Âm giai réo rắt ấy vốn dĩ thổi
lên vì nàng, dành riêng tặng nàng.

Tiếng sáo tuy rằng du dương nhưng lại man mác đôi chút ai sầu, cơ mà sầu mà không luỵ, chí khí bát ngát hệt như bụi tre dầm sương dãi nắng, dẫu
có xơ xác đến đâu vẫn vươn thẳng thân cành.

Mải mê mường tượng dư âm còn sót lại đó, Nữ Thần Y không hề hay biết
trên hành lang có một người vận quan phục màu trùng dương đang lặng lẽ
quan sát nàng. Ánh mắt sáng như kiếm của người đó say sưa ngắm nhìn
nàng, âu yếm chiêm ngưỡng mỹ nhân trong làn sương mùa đông. Mỹ nhân
gương mặt trong sáng như nguyệt, da trắng hơn tuyết, tư thế quyến rũ
ngồi bên song cửa, cử chỉ đoan trang đang hứng tuyết rơi khiến cho y
không nhịn được cứ phải ngắm nhìn mãi.

Một tích tắc trôi qua, Nữ Thần Y với tay khép cánh cửa sổ lại.

Trong tiếng im đèn lịm, người đó tặc lưỡi tiếc nuối. Bóng dáng cao lớn
lúc bấy giờ chìm sâu vào màn đêm ngút ngàn, thần trí như bị thu hút cả
vào hình dáng diễm lệ.

Khuôn mặt nồng nàn tình cảm của nàng khiến trái tim y chấn động. Trong
đầu nháng hiện cảnh tượng tuyết rơi của nhiều năm về trước, ở trên đỉnh
Thiên Sơn, nàng mặc áo nhiễu lông vũ màu đại hồng. Cả hai đạp tuyết đi
bên nhau, tay trong tay lang thang sóng bước tìm đóa hoa Tuyết Liên.

Lòng quay cuồng muôn vàn suy tư, người đó quên cả thời gian, cứ đứng trên hành lang ngây ra như phỗng.