Phong Vũ Thanh Triều [Quyển 2]

Chương 47: Mộng bình thường

Tân Nguyên cách cách tuy nghiêm mặt hỏi thế nhưng nếu có người tinh ý sẽ
nhận thấy khóe miệng thậm chí còn hàm ẩn một nụ cười, cơ mà ánh mắt xinh đẹp tuyệt vời lạnh giá như băng.

Quỳ ở đằng sau lưng cách cách, mọi a hoàn trong sảnh đều thom thóp lo
sợ. Chừng như máu trong người họ cũng ngừng chạy, hô hấp gần như ngưng
đọng, mắt không chớp, vẻ mặt lại mất thần. Họ thầm than một người tâm
cao khí ngạo như vị công chúa nhất thời sẽ không chịu nổi câu hỏi đả
kích đó mà có ý muốn bỏ đi cũng là một khả năng.

Nhưng mọi người đã lầm. Tân Nguyên cách cách nghiêm giọng hỏi là để thử xem người mà dân chúng tôn thành Giang Nam thất hiệp của bang phái Đại
Minh Triều sẽ phản ứng ra sao? Bụng thầm nhủ “y được cân nhắc vào hàng
đương gia, hẳn nhiên đứng trước mặt một vị công nương của triều đại Mãn
Châu như ta không để lọt vô con mắt cũng là chuyện thường tình.”

Cho nên khi thấy nam nhân tuấn kiệt này cư nhiên ở trước mặt nàng chất
vấn, cách cách không trách cứ y, ngược lại còn cảm thấy y rất ư là bản
lĩnh.

Lại nữa, giọng nói của y có ma lực huyền dịu đến phi thường, vừa xuất
hiện là nắm chắc linh hồn nàng, khiến cho tất cả những người xung quanh
nàng cầm như hóa thành những công cụ vô tri vô giác.

Tân Nguyên cách cách vốn chỉ là con gái nuôi của thái hoàng thái hậu
Hiếu Trang, lai lịch không rõ ràng. Nghe đâu phong thanh nàng là một
hài nhi bị bỏ rơi được thái hoàng thái hậu mang về nuôi nấng. Nàng đẹp
nhất trong bộ tộc Mãn Mông, và không những nổi tiếng về nhan sắc, còn có tài trí hơn người với khả năng nói thành thạo được cả năm thứ tiếng
Mãn, Mông, Anh, Hồi và Hán.

Suốt bấy nhiêu năm du học ở Anh Cát Lợi, lần này nàng hồi hương với mục
đích là tuần du khắp nơi, và trở thành cặp mắt thứ hai của thái hoàng
thái hậu trong những lúc thị sát dân tình.

Tân Nguyên cách cách đã từng nghe giang hồ đồn đãi làm người mà không
quen biết Cửu Dương thì dù có gọi là anh hùng cũng uổng phí! Chỉ với
một câu nói đó cũng đủ làm người ta hình dung ra một trang nam tử đầu
đội trời chân đạp đất, rất giỏi võ công. Một vị thủ lĩnh của bang hội
phục Minh mà có thể dụng văn để trị quốc, an thiên hạ, dùng võ có thể
xoay chuyển càn khôn.

Giờ tận mắt “diện kiến” dung mạo của y, cách cách thấy y thoáng nhìn cứ
giống như một thư sinh ăn mặc theo lối văn sĩ, nhưng lại giàu lòng nghĩa khí, là người thấy việc bất bình chẳng tha. Quả thật không hổ là thần
tượng của không ít thiếu nữ trong võ lâm.

Lại nói về tình cảnh lúc bấy giờ…


Trước bao nhiêu cặp mắt hồi hộp chờ đợi hoàng gia giáng tội, cách cách
phớt tỉnh, đứng lên khỏi ghế và tiến lại gần Dương Tiêu Phong nói:

- Đây là chiếc chìa khóa mở cửa kho thuốc phiện, bổn cung lấy được từ trên mình Trương Khánh.

Dương Tiêu Phong cầm lấy trao cho Tô Khất, nói:

- Thật vất vả cho cách cách, lần sau xin đừng mạo hiểm nữa, nhỡ mà có chuyện rủi ro xảy ra, hạ thần không gánh vác nổi.

Nghe vị hôn phu của mình thốt lời quan tâm, Tân Nguyên cách cách thản nhiên nói:

- Tướng quân không cần lo lắng, bổn cung biết tự lượng sức mình.

Đoạn, nàng phẩy tay bảo đám a hoàn lui ra, đến khi chỉ còn lại những người trong cuộc mới tiết lộ:

- Bổn cung cũng có đến kho thuốc thử thăm dò, nhưng thấy Tô Khắc Táp Cáp hạ lệnh cho thị vệ của y tăng thêm giới bị, rất khó xâm nhập vào đó để
giở trò với số lượng nha phiến…

Ở cách đó một quãng ngắn, đứng nghe cặp phu thê tương lai đối đáp, Cửu
Dương chớp mắt lia lịa, lòng sửng sốt nhận ra hóa ra vào đêm hôm nọ,
cách cách chính là nữ nhân dùng dịch dung thuật mạo danh nàng ca kỹ Vạn
Xuân Liên để tiếp cận Trương Khánh. Nhưng kỳ lạ thay, Cửu Dương cũng có cảm giác hình như đã gặp nàng trước đó ở đâu rồi, hay chí ít cũng đã
nghe qua giọng nói êm ái như tiếng ru hò kia.

Cửu Dương đang bần thần suy tư, bỗng giật nảy mình quay trở về hiện thực khi nghe Dương Tiêu Phong bảo:

- Đội thị vệ của Tô Khắc Táp Cáp thanh danh hiển hách trên đại lục, toàn đội đều là những kiếm sĩ võ nghệ cao cường hợp thành, luôn luôn chú tâm cẩn thận.

Tân Nguyên cách cách gật đầu:

- Không chỉ có vậy, toán thủ hạ hiện giờ ngoài quân đoàn Tương Bạch Kỳ
của Tô Khắc Táp Cáp ra còn có quân đoàn Tương Hồng Kỳ của Át Tất Long
mới vừa chuyển tới, thành phần trong quân tương đối phức tạp.

Tô Khất hốt nhiên ngập ngừng:

- À!… Bọn chúng hè nhau kéo về kinh thành, tụ tập nhân lực binh mã, hèn chi…

Rồi không để cho ai phải đợi lâu, Tô Khất tiếp lời:

- Vài ngày trước, trong quân đội Tương Hồng Kỳ và Tương Bạch Kỳ có vài
chục tên ngang nhiên ở giữa thanh thiên bạch nhật cưỡng bức dân nữ tập
thể. Chúng lại còn to gan bằng trời, không ngần ngại bảo bọn chúng mới
chính là dương pháp.

Trước cặp mắt mở to chất chứa đầy sự phẫn hận của cách cách, Dương Tiêu Phong ngạc nhiên hỏi:

- Sự tình này, sao ngươi không bẩm cáo với ta?

- Bẩm, tại vì… – Tô Khất gãi đầu, ái ngại thưa - Mạc tướng thấy đại nhân lúc đó trọng thương, nên sai người bắt đám cầm thú đó, phạt chúng hai
trăm gậy...

Khuya hôm đó ở kinh thành, tại bờ sông Vô Định Hà…

Có một vầng nguyệt khuyết treo trên đỉnh núi phía xa xa. Từng cơn gió muộn thổi qua cố xua tan mùi sát khí dầy đặc.

Khí trời bấy giờ gió nổi lên rất mạnh. Tân Nguyên cách cách khoác áo
lụa màu thiên thanh thong thả cất bước. Trong lúc đang ngẫm nghĩ, ánh
mắt vô tình phóng đi thật xa, nàng thấy một nam nhân vận bạch y đang
đứng thổi tiêu, dáng dấp u buồn như tạc vào mảnh trời đêm ảm đạm.

Rồi chừng như bị khúc nhạc du dương kia thu hồn đoạt phách, cách cách
tiến lại gần y, phát hiện người nam tử đó chính là người đã cả gan ở
trước mặt bao nhiêu a hoàn trong phủ đệ ngang nhiên chất vấn nàng.

Tuy vậy mà thật lạ lùng, cách cách tự nhủ rằng y không phải là loại
người nặng tâm cơ như thế đâu. Và cũng chẳng hiểu là tại vì sao nữa, từ khi trông thấy y rồi, nàng tựa như có một loại cảm giác đã từng quen
biết y. Tuy y có điểm lạnh lùng kỳ quái nhưng chắc chắn sẽ không gây
tổn hại đến nàng.

Tân Nguyên cách cách trầm tư suy nghĩ tới đó đột nhiên mỉm cười. Làn
gió đêm nhẹ phấy mái tóc tơ bồng bềnh của nàng, luồn vào vạt áo khiến
cho mảnh vải màu xanh bay phất phơ. Nàng yên lặng đứng ở bên bờ sông,
thanh lệ thoát tục như một bông hoa tuyết.

Đoạn, cách cách lại nghĩ, nếu như nàng có thể thành công chinh phục được nam nhân dung mạo toàn mỹ pha lẫn chút cá tánh đó thì quả thực là một
việc thống khoái nhất trong suốt cuộc đời này.

Và vì thế cho nên nhân lúc Cửu Dương hạ ống tiêu xuống, Tân Nguyên cách
cách nắm bắt cơ hội để gợi chuyện. Nàng hướng mắt ra giữa dòng nước
đang chảy xiết, chép miệng bâng quơ:

- Tàu buôn Anh neo ở ngoài khơi, xa bờ một quãng khu hải phận. Ta nghe
nói bọn buôn lậu thường hay đợi lúc trời tối khuya, chèo thuyền nhỏ ra
chở hàng vào bờ.

Lời vừa dứt, cách cách không để cho Cửu Dương đối đáp, vội nói luôn:

- Lúc nãy ta và Phủ Viễn tướng quân đồng lòng, sáng sớm ngày mai sẽ cùng nhập cung họp triều thần bàn về vụ nha phiến. Hy vọng thái hoàng thái
hậu đồng ý lên án, quyết định cho những người nghiện thời hạn một năm để cai. Tuy nhiên đến khi hết thời hạn đó mà vẫn còn dụng thuốc thì sẽ bị xử tử. Lại nữa, ta sẽ nhờ lão phật bà ban hiệu lệnh, họp mười người
làm một “bảo,” phải khuyên răn nhau. Nếu có một người sa vào con đường
hút sách thì chín người kia đều chung tội. Những người bán thuốc phiện
đương nhiên đều bị trảm thủ. Ngay cả các vị quan lại ai biết mà không
báo cũng sẽ bị cách chức…

Cửu Dương đứng nghe cách cách lên kế hoạch tảo trừ tệ nạn nha phiến mà
không phản ứng gì nhiều, chỉ khẽ gật đầu rồi nâng ống tiêu lên tiếp tục
thổi khúc “bi đao ca.”

Khi đến nốt nhạc cuối cùng, Cửu Dương chậm rãi lấy ra hai hình nộm gỗ từ trong tay áo.

Tân Nguyên cách cách liếc nhìn đôi “kim đồng ngọc nữ,” thoáng ngạc nhiên khi phát hiện một trong hai hình nộm đó trông giống hệt dung mạo của
người bên cạnh nàng, vậy còn hình gỗ kia…?

Tay chỉ hình nộm “kim đồng,” nàng nhoẻn miệng cười hỏi:

- “Đứa bé” này chắc là hình dáng của huynh khi còn nhỏ?

Hỏi rồi không nghe câu phủ nhận, cách cách biết mình có lẽ đã đoán trúng, bèn cười hỏi tiếp:

- Còn bé gái kia?

Lần này, nam nhân đứng song song nàng ánh mắt trìu mến nhìn đôi tượng gỗ nhỏ nhắn nằm gọn trong lòng bàn tay y. Rồi bằng giọng trầm thống, y
đáp:

- Khi lần đầu tiên tôi biết sư muội, cô ấy chỉ có hai tháng tuổi thôi,
nháy mắt mà đã mười chín năm… Tường thành ở hoàng cung dù không chia
cách hai đứa chúng tôi, nàng không ra được, tôi lại không vào được,
nhưng cho dù không có bức tường đó thì trái tim nàng cũng không có tôi. Vậy gặp nhau có ích gì?

Tân Nguyên cách cách lắng nghe Cửu Dương nói vậy, lòng bỗng trỗi dậy một cảm giác chua xót. Nàng lập tức quay đi để đè nén mọi cảm xúc có thể
lộ ra trên nét mặt. Tuy là đang đứng sát cạnh nam nhân này, song nàng
thật sự cảm nhận hình như nàng đang đứng sau một bức tường vô hình, khó
lòng tới gần y được.

Thành thử thẫn thờ một hồi, nàng thở dài nói:

- Ta cứ tưởng huynh đây là một người võ công cực kỳ siêu phàm, tính cách khí khái, nghĩa hiệp, là một đấng anh hùng thời loạn chuẩn mực, lại ưa
thích kết nạp hào kiệt bốn phương. Không ngờ lại si tình như vầy…

Cửu Dương đưa mắt nhìn lên không trung, tự dưng nói:

- Có đôi lúc, tôi chỉ muốn làm một người dân bình thường, không phải là

một đương gia, suốt ngày bình bình yên yên cùng người con gái mình yêu
thương chung sống…

Rồi có đến vài khắc trôi qua, hai chiếc bóng lặng lẽ đứng bên nhau hướng mắt về phía mặt sông lấp lánh màu dát bạc.

Đoạn, Cửu Dương sực nhớ thời thần đã rất khuya:

- Trời đã canh hai, cách cách không trở về hoàng cung nghỉ ngơi?

Tân Nguyên cách cách tự dưng không nỡ lìa xa bờ sông này, bèn chớp đôi hàng mi cong, lảng chuyện:

- Kinh thành bình nguyên có tiếng là một thắng cảnh xinh đẹp, nhất là
mỗi khi chiều buông trên dòng sông này, ráng chiều đỏ rực, bầu trời tựa
như một vầng huyết sắc mờ mờ khiến cho người ta nhìn lên chỉ thấy được
sự thê lương. Và mỗi năm, tại nơi đây sẽ thu hút không ít du khách đến
thăm viếng. Họ tới đây để thưởng lãm, để được đắm chìm trong khung cảnh hoàng hôn mà lúc bình thường khó có thể tìm thấy được…

Cửu Dương chen lời:

- Nhưng hiện thời trời đang rất tối…

- Thì đã sao? – Tân Nguyên cách cách so vai - Buổi tối có vẻ đẹp của
buổi tối, khung cảnh mờ mờ ảo ảo như thế này lại có phong vị riêng.

Cửu Dương vẫn chau mày:

- Nhưng cách cách một mình ở bên ngoài, trời lại gió lớn, không lo có người bận lòng?

Tân Nguyên cách cách bình thản đáp, giọng cương quyết:

- Bấy lâu nay bổn cung du hành tứ phương, chính là vì không muốn sống
một cuộc sống ủy khuất ở trong cung để chịu cái cảnh chồng mình tam thê
tứ thiếp.

Nghe nàng nói vậy, Cửu Dương thốt nhiên lên tiếng nhận xét:

- Dương Tiêu Phong hắn rất có tài, có bản lĩnh tổ chức và lãnh đạo quân
đội, khả năng mưu lược và viễn kiến của một lãnh tụ thiên bẩm.

- Ta biết chứ - Tân Nguyên cách cách không ngần ngại gật đầu cảm khái -
Trên thực tế, ai ai cũng công nhận Phủ Viễn tướng quân là một thủ lĩnh
tài ba. Bởi vì võ công siêu phàm chỉ là điều kiện thứ yếu, viễn kiến,
quyết đoán, mưu lược mới là phẩm chất cần thiết. Tướng quân không chỉ
có võ công siêu phàm mà còn hội tụ đầy đủ tất cả những phẩm chất đó…

Tuy rằng ngoài miệng đang thao thao bất tuyệt, nhưng trong lòng cách
cách lại nhớ tới Nữ Thần Y, thầm nghĩ người bên cạnh nàng si tình như
vậy khiến nàng thật muốn triệu kiến trang giai nhân tuyệt thế đó, để coi nàng ta đẹp đến bực nào, mà có thể làm xiêu lòng chàng lãng tữ tuấn
kiệt này?