Phong Vũ Thanh Triều [Quyển 2]

Chương 28: Dục hỏa thiêu thân

Nữ Thần Y chưa kịp đối đáp thì xiêm y bị động thủ. Phựt! Phựt! Phựt! Một chuỗi thanh âm đanh gọn vang lên.

Bằng cái vung tay thành thục, Dương Tiêu Phong giật đứt một hàng nút áo
của nàng, xong nhanh chớp nhoáng cởi lớp áo ngoài, tùy thế banh mảnh vải sang hai bên để lộ chiếc yếm đào nhỏ bé không đủ che giấu ngọc thể xinh đẹp đến dụ người.

Sau khi lột chiếc áo vứt lên bàn, Dương Tiêu Phong tháo chiếc yếm ném
xuống đất. Một bộ ngực sữa căng tròn như hai quả bưởi tức thì xổ ra.
Song nhũ trắng mịn hòa cùng hương thơm trinh nữ nhàn nhạt phảng phất
khiến thần thái chàng điên cuồng, niềm ham muốn nổi lên như nấm rạ sau
cơn mưa. Lại nữa, trên đỉnh núi xuất hiện hai tiểu hoa đỏ ửng giống hai nụ hồng thắm nở trên vùng tuyết trắng.

Và do động tình, chàng lẹ làng rút thắt lưng màu hồng. Chiếc váy đồng màu tuột xuống chân.

Nữ Thần Y cuống cuồng giơ tay che ngọc thể xích lõa.

Dương Tiêu Phong gỡ hai tay nàng ra, quét mắt khắp thân hình hoàn mỹ hệt pho tượng thần vệ nữ. Từng đường cong kích thích dục hỏa vô biên trong lòng chàng, vòng eo mảnh khảnh lồ lộ, chân ngọc cao ráo thon dài và còn vườn hoa mê người tại vùng trung khu.

Mái tóc đen nhánh của nàng được búi lên đơn giản và giữ chặt bằng cây
trâm cài thì bỗng vuột mất. Suối tóc mượt mà xõa xuống vai. Dương Tiêu Phong mê mẩn ngắm hai hàng lông mày cong đều như lá liễu buông nhành,
đôi mắt nai to tròn, trong veo như hành tinh đẹp nhất trong bầu trời
huyền nguyệt.

Thần hồn phiêu đãng, chàng kề môi lên tai nàng:

- Nửa canh giờ trước nàng bảo đám tam mệnh đại thần rằng nàng cùng ta
không phải là quan hệ bình thường, vậy hiện tại ta chỉ để cho mối quan
hệ này càng thêm xác định!

- Không… – Nữ Thần Y lắc đầu quầy quậy – Không muốn…

- Lúc nãy nàng thách ta cứ mặc tình hưởng thụ - Dương Tiêu Phong vờ trố mắt ngạc nhiên - Sao giờ lại không muốn?

Dương Tiêu Phong vừa hỏi trọn câu thì trong đôi con ngươi sâu hút lóe
ngọn lửa tình hừng hực. Nữ Thần Y trông thấy, chợt hiểu đêm nay nàng
không thể nào chống cự lại nam nhân này. Nhưng lòng không phục, mặc dầu nàng biết cho tới cùng nàng chỉ là một nữ nhân, không chống chỏi được
sức mạnh của nam nhân.

- Bởi vì tiểu nữ đã thành thân – Nữ Thần Y tức tưởi đáp bằng giọng ai oán - Không phải là người để cho ngài tiết dục!

Nói rồi mím môi mím lợi, nàng tiếp lời:


- Nếu như ngài dùng vũ lực khống chế tiểu nữ thì chẳng khác gì một tên
hạ lưu vô lại, vậy sao không đi tìm nữ nhân xứng đôi, thí dụ như đám kỹ
nữ?!

Lời thất lễ vừa thoát khỏi cửa miệng của dân nữ lập tức bị trừng phạt.

Dương Tiêu Phong cười gằn một tiếng trước khi hạ đầu xuống thấp, áp
miệng lên đôi môi anh đào. Nữ Thần Y đột nhiên nhận nụ hôn liền bị dọa sợ, cơ mà giãy giụa không thoát vì sức lực yếu dần.

Tuy nàng đã thành thân nhưng chưa hề viên phòng, thành thử đêm nay toàn
là những nụ hôn đầu đời nàng tiếp nhận. Mà kẻ tước đoạt danh tiết nàng
lại là một nam nhân hết sức ngang ngược.

Nữ Thần Y liên tục ngã người ra sau lưng, cố dứt khỏi chiếc lưỡi bá đạo
cũng không sao tránh được. Dương Tiêu Phong sành sỏi dùng lưỡi cưỡng ép môi nàng mở ra xong tiến vào, xâm chiếm từng ngóc ngách trong miệng
nàng.

Nữ Thần Y cảm thấy nhiệt khí từ nụ hôn nóng hổi chảy tràn xuống tim
nàng. Và nàng nhắm chặt đôi mắt, nghĩ trong tuyệt vọng “cứu muội với,
Thiên Nhân!”

Khổ nỗi tất cả không dừng lại ở đó. Mặc kệ trái tim nàng tê tái như ướp đá, Dương Tiêu Phong vụt rời môi nàng, lân la đến vùng nhạy cảm để ngậm lấy nhũ hoa nho nhỏ, dùng lực mút thật mạnh như muốn trừng phạt nàng.
Tiếp nối cuộc hành lạc là đầu lưỡi mơn trớn liếm láp lên ngực nàng tựa
một dã thú đói khát đang thưởng thức mỹ vị.

Bàn tay trái cũng sờ lên nhũ đào còn lại, khi thì nhẹ nhàng, thỉnh
thoảng cuồng bạo lôi kéo tiểu hồng mai nhỏ nhắn buộc vật thể đáng thương hại đó co dãn không ngừng.

Tình cảnh một tay vừa chà xát nhũ phong cao vút bên này, miệng vừa âu
yếm nhũ phong bên kia đã nhanh chóng kích thích dục vọng của nhi nữ.
Dương Tiêu Phong thành công khiến người khác phái hô hấp dồn dập, tâm
thần hoảng hốt như si như say. Nữ Thần Y trinh trắng chưa từng trải qua sự đời, đêm nay nếm phải động tác vuốt ve thành thạo.

Nàng cắn chặt vành môi dưới khi bàn tay phải mò mẫm tới địa phương giữa
hai đùi nàng với ý định xâm nhập khu vườn bí mật, nơi đã có dấu hiệu ẩm
ướt tựa sương mai bao phủ một lớp trên cành cây ngọn cỏ mùa xuân.

Chẳng bao lâu sau, Dương Tiêu Phong tìm được hạch tâm nữ tính giữa khu
rừng bạt ngàn bèn dùng đầu ngón tay khẽ vân vê đùa bỡn. Một cảm giác tê dại truyền đến não khiến Nữ Thần Y nói không nên lời, chỉ cảm thấy từng trận thống khoái trước nay chưa hề biết len lỏi toàn tứ chi.

Nhưng nàng ngoan cố cắn bờ môi dưới đến rướm máu, vì không muốn ở trước
mặt người không phải phu quân nàng phát ra bất kỳ thanh âm gì làm cho
người đó đắc ý, bởi chỉ cần một tiếng rên rỉ tuông qua cửa miệng thì sẽ
kéo theo hàng chuỗi thanh âm rên rỉ khác. Trong đầu nàng lý trí cũng
không ngừng báo rằng không được khuất phục dưới dâm uy của nam nhân này.

Mãi cho đến khi cặp nhũ hoa bị hôn đến sưng đỏ tấy, Dương Tiêu Phong
ngẩng đầu lên. Khẽ cười lộ vẻ hài lòng với phản ứng nhiệt tình của nhũ
hoa cương cứng và mâu quang tuyệt vời khép lim dim, chàng mãnh liệt hôn
môi nàng, dây dưa không dứt điểm.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Dương Tiêu Phong mới buông tay.

Chung cục được thả, Nữ Thần Y hé đôi mi dài thậm thượt, bắt gặp ánh mắt
cuồng nhiệt nhìn nàng say sưa. Tay dịu dàng vuốt mái tóc tơ, Dương Tiêu Phong tràn đầy tình tứ nói:

- Nàng rất là yêu mị xinh đẹp, rất có ma lực hấp dẫn ta.

Tâm hỗn loạn, Nữ Thần Y bất giác rùng mình, ý thức được Dương Tiêu Phong thả nàng ra không phải là giải phóng.

Quả đúng y dự liệu, Dương Tiêu Phong khen xong tức khắc bế thốc nàng
lên. Lúc cánh tay cường tráng bao quanh thân thể mềm mại, Nữ Thần Y cảm tưởng dường như nàng là một con vật nhỏ thó bị dồn ép vào đường cùng.

Dương Tiêu Phong đặt Nữ Thần Y nằm trên giường, đôi chân buông thõng xuống sàn.

Tứ chi vô lực, Nữ Thần Y ngoan ngoãn nằm yên đó, toàn thân xụi lơ, vùng
trung khu chỉ có cực kỳ hưng phấn cùng giác quan kích thích vẫn hoài tồn tại. Bất chợt, nàng thở thật khó nhọc khi cơ thể tráng kiện phủ lên
người, môi rơi lên môi nàng.

Cuồng bạo hôn hít hồi lâu, Dương Tiêu Phong lưu luyến lìa khỏi đôi môi
sưng mọng để tụt xuống bụng, quỳ trên sàn giữa cặp chân trường túc, vừa
ngắm nghía thỏa thích vừa đem hai chân nàng đặt lên vai mình.

- Đừng nhìn! – Nữ Thần Y khổ sở khẩn cầu đôi mắt si mê đang soi mói chằm chằm vùng trung khu thần bí nhất của thiếu nữ.

Nàng ngượng ngập đến đỏ mặt, toan khép đùi lại, không muốn ánh mắt nóng
rực không chút kiêng kỵ tuần tra vườn địa đàn nhưng bị chàng giữ chặt
hai chân.

Dương Tiêu Phong khéo léo vén khu rừng cỏ xanh mướt, tìm thấy đóa hoa ẩn kín. Một bông hoa bách hợp chớm nở chưa hề bị đời hái qua.

Hai tay đồng loạt nâng ngọc đồn nàng lên cao để đóa hoa hướng lên trời,
màu cánh hoa đỏ hồng hoàn toàn bày ra trước mắt làm chàng không nhịn
được muốn nếm vị ngọt chất chứa sâu trong nhụy hoa đó.

Nữ Thần Y vô lực run rẩy, hoa dung thất sắc khi một luồng chân khí nóng
hổi chạy từ gan bàn chân lên ngực, hóa ra chàng cúi đầu hôn bông hoa
thần kỳ.

- Xin đừng làm vậy… – Nữ Thần Y trong cơn sung sướng ngất ngư thốt tiếng van cầu.

Dương Tiêu Phong không chú tâm lời năn nỉ, ngược lại càng bạo dạn hơn,
đem đầu lưỡi đưa thẳng vào trong huyệt quấy nhiễu. Chàng cảm nhận động
tiên của nàng so với tơ lụa thượng hạng càng mềm mại gấp bội phần.

Mặt ngọc đỏ rần, Nữ Thần Y lắc lư đầu sang phải sang trái đến độ choáng
váng, mắt hoa cả lên. Nàng cố chối bỏ cảm xúc như lửa thiêu đốt vùng hạ bộ.

- Xin đừng… – Nữ Thần Y lương tâm cắn rứt, lại nghẹn ngào nói.

Ngặt nỗi van lơn vô ích, Dương Tiêu Phong vừa chậm rãi cho lưỡi ra vào
tiểu huyệt ướt át vừa dùng bàn tay phải vuốt ve nhũ phong hòng đánh lạc
cảm giác chống cự của nàng. Bị công kích hai yếu huyệt, Nữ Thần Y lập
tức tiết thân.

Dương Tiêu Phong bất thần phát hiện tiểu huyệt của nàng ngọt ngào đến
lạ, tựa mật hoa hòa tan trong miệng chàng. Chiếc lưỡi nóng hổi vì thế
liên hồi len lỏi sâu vào nơi yếu nhược, muốn mỗi lần công kích là mang
tới cho nàng khoái cảm sung sướng tận tim gan.

Và chàng bắt đầu dụng tay trái ma sát nhụy hoa đã sớm đỏ rực, khêu gợi
tiềm thức dục vọng chôn sâu nơi vực thẳm. Nữ Thần Y quả tình nhịn không được đành hé môi thở dốc, mười đầu ngón tay thon thả bấu chặt vào chăn
bông.

Chẳng biết từ lúc nào, tiếng van xin đã trở thành tiếng thở gấp gáp.
Dương Tiêu Phong biết nàng đã nếm mùi khoái cảm tuy rằng cả hai chưa
từng giang giao, liền quyết định dụng thủ đoạn công kích mạnh hơn nữa.

Nghĩ là làm, chàng nhấc đầu ra khỏi động tiên, đem ngón giữa đặt ở trước cửa hang thăm dò xong nhân lúc nàng điều hòa hô hấp vội sục vào trong,
động tác cứ thế mà tiến thoái.

Hai dãy hành lang lần đầu tiếp xúc vật thể rắn rỏi, ngay tức khắc khít
chặt ngón tay. Dương Tiêu Phong liên tưởng đến tiểu huyệt bó chặt mệnh
căn mà khiến chàng suýt soát tiêu hồn.


Qua vài phút, chứng kiến thân hình nõn nà mềm nhũn, các ngón chân co
quắp, Dương Tiêu Phong cũng không dừng lại động tác. Nữ Thần Y đành cam phận thừa nhận ngón tay tạm trú trong cơ thể nàng chẳng chút kiêng kỵ
kéo ra đưa vào trêu chọc. Ái dịch trong suốt càng lúc càng tiết nhiều
mà tốc độ của ngón tay ác liệt rút vào đưa ra cũng càng lúc càng nhanh.

Sau vài động tác tương tự, Nữ Thần Y không nhịn được loại khoái cảm mãnh liệt hệt thủy triều cuốn đi ý thức, mật dịch thong thả từ trong tiểu
huyệt nàng chảy ra.

Thêm một lúc nữa, toàn thân nữ nhân run lên bần bật, tâm trí chìm sâu
vào hạnh phúc, hương đồn mỹ diệu ưỡn thẳng dậy khi dòng xuân lộ thứ nhì
ấm áp tuôn ào. Trong phút chốc cao trào ấy, cho dù xung quanh có xảy ra biến cố hoặc thứ gì nàng ắt cũng không hay.

Dương Tiêu Phong thấy bụng nàng co thắt thì biết đã đưa nàng lên thiên
đàng song muốn đi thêm bước nữa. Chàng bèn đứng thẳng dậy hòng thương
yêu và biến nàng thành nữ nhân duy nhất của mình.

Đột ngột, chàng phát giác hai dòng nước mắt xối xả như mưa, biến mất nơi chân tóc đen bóng.

Nữ Thần Y lần đầu tiên trong đời đạt đến đỉnh điểm, cớ nhưng ngập tràn
tủi nhục không biết nói sao khi chính nàng cũng cảm nhận nỗi cực khoái
do chàng mang lại. Tự nhủ mãi cho tới hôm thành thân nàng chưa từng bị
nam nhân nào xúc phạm địa phương bí mật như vậy, hôm nay có kẻ ỷ vào vũ
lực mạo phạm nàng.

Đáy lòng tức hận không thôi, nhưng cảm giác nhục nhã ê chề mới chính là nguyên nhân khiến nàng rơi lệ.

Tuy vậy, Nữ Thần Y bất lực chỉ biết lặng lẽ khóc, thổn thức đến thương tâm.

Dương Tiêu Phong bắt gặp hai hàng lệ nóng, tâm can đột nhiên chấn động. Nước mắt của nàng như những hạt trân châu không ngừng lăn dài xuống
thái dương, hòa cùng mồ hôi trên mặt trên cổ, giây phút ý loạn tình mê
nàng đều đã bộc lộ rõ ràng.

Cảm giác bất nhẫn trỗi dậy, vả lại trừng phạt nàng bấy nhiêu cũng quá
đầy đủ, Dương Tiêu Phong rút tay ra, khom mình gí sát mặt chàng vào mặt
ngọc.

Nữ Thần Y khẽ nghiêng đầu không dám nghênh tiếp đôi mắt ngạo mạn băng
lãnh. Tuy nhiên Dương Tiêu Phong chỉ trao nàng nụ hôn thắm thiết xong
quay mình.

Người còn chưa bước khỏi ngạch cửa, Nữ Thần Y liền nghe giọng đe dọa:

- Lần sau có đụng vào ai thì đụng, chớ chọc đến bổn quan!

Hăm he một câu rồi, Dương Tiêu Phong cúi xuống nhặt áo yếm nhỏ nhắn đặt
lên mặt bàn trước khi rời khỏi thư phòng, vung tay đóng sập hai cánh cửa lại.