Phong Vũ Thanh Triều [Quyển 2]

Chương 2: Thiên hạ tầm biến

Đôi lời giới thiệu về Giang Tô. Giang Tô là một tỉnh nằm ven biển đông
Trung Quốc giáp ranh tỉnh lị An Huy và Triết Giang, thành phố trực thuộc trung ương Thượng Hải cùng với tỉnh Tề Sơn Đông. Sông Dương Tử chảy
qua phía nam tỉnh này. Ngoài ra, Giang Tô còn có bờ đất liền tiếp giáp
biển khơi Hoàng Hải.

Đi đến Giang Tô, đoàn binh Chính Bạch Kỳ đối đầu phong ba gió tuyết. Tuấn mã rét cóng thành thử không thể tiếp tục lên đường.

Mặc dù tình hình khẩn cấp, bệnh
tình của Khang Hi ấu chúa chẳng thể trì hoãn cơ mà Phủ Doãn đại tướng
quân hết cách đành phất tay ra hiệu tất cả dừng chân ở một hắc điếm
thuộc địa cấp thị Diêm Thành, vốn là địa điểm dừng chân lý tưởng cho
những lữ khách. Đấy cũng là chốn yên hoa nổi tiếng thiên hạ từ xưa tới
nay. Bất luận phú gia vung tiền như rác hay văn nhân danh sĩ phong lưu
tài tử, hoặc kẻ lãng tử mang kiếm tự xưng hiệp khách, nếu như không đến
đây một lần thì không thể coi là hảo hán chốn phong nguyệt đường. Chính vì vậy mà khung cảnh nơi đây vô vàn thịnh vượng.

Trà lâu phồn hoa nhất xứ tổng cộng có đến năm tầng, ăn cơm uống rượu hay là dừng chân trú ngụ hẳn nhiên
thuận lợi. Kẻ ra vào gian lâu đều là quan to hiển quý cộng với gia tộc
khét tiếng và đám phú thương bởi vì nơi này là nơi tung tiền tung của,
người tầm thường căn bản không tiêu phí tới nổi xa hoa như vầy.

Thời bấy giờ, kỳ khu gập ghềnh khấp khểnh. Vó ký in lên tuyết.

- Chúng ta đành phải dừng chân ở hắc điếm đằng trước mặt – Dương Tiêu Phong so vai nói.

Phụng lệnh Dương Tiêu Phong, Tô Khất hất đầu ra hiệu cho toán quân Chính Bạch Kỳ tấn bước.

Xe ngựa oai phong tiến vào cổng
chính của kỹ viện. Lúc này, trăng vàng đã lộ ra khỏi tầng mây, chiếu
nhoang nhoáng hàng vạn đạo ánh sáng kim quang, thoáng chốc đã bao phủ cả dương gian trần thế.

Có vài chục ả kỹ nữ nhan sắc mặn
mà lẫn tầm thường hồ hởi nối đuôi mụ tú bà ra quỳ hành lễ. Dương Tiêu
Phong và Tô Khất xuống ngựa. Hơn năm mươi hảo thủ đang khoanh tay canh
gác tửu lầu, nhìn thấy tướng quân giá lâm vội buông thõng đôi tay cung
kính đứng nghiêm.

- Tối nay chúng ta sẽ dừng chân nghỉ ngơi trong khách điếm – Tô Khất hạ lệnh.

Binh lính liền bủa ra tứ phía, cẩn mật tuần tra bên trong và bên ngoài khuôn viên lữ quán. Dương Tiêu
Phong gật đầu hài lòng. Rồi quay sang trang nam tử vận y phục màu nho,
Dương Tiêu Phong sai hắn an bài cư trú cho nữ tù nhân tại hậu viên hắc
điếm. Gã thanh niên vâng dạ, một tay nắm dây cương, một tay vỗ vỗ lên
lưng tuấn mã và dắt cỗ xe ly khai, đi hướng kho chứa củi.

Sắp xếp đâu vào đó, hai vị thống
lĩnh và viên bút toán thay đổi chiến y thành dân phục. Rời hắc điếm, họ thả bộ tà tà hòng kiểm soát tình hình dân cư. Được một lát, họ lên lầu ba của một gian tửu lầu lớn, phát giác mộc đình xôm tụ. Người ra kẻ
vào nườm nượp.

Chọn một chiếc bàn cạnh lan can,
viên bút toán mời Dương Tiêu Phong và Tô Khất ngồi trước khi ngoắc tay
bảo trưởng quầy đến gần hầu gọi thức ăn.

Nhoáng mắt, tiệc rượu đình đám
được dọn lên bàn. Nào là đậu hũ hầm yến sào, vài khay bánh bao, liễn
thịt dê xào tỏi ớt, một đĩa mì gà hấp măng cộng bát thịt gà nấu cháo
trắng.

- Mời đại nhân - Viên bút toán rót rượu quỳnh tương ra ba ly rồi bưng ly của mình lên kính người thống soái.

Dương Tiêu Phong nâng ly sành,
uống một ngụm. Ngồi tiếp ranh, Tô Khất hứng khởi làm theo. Đúng lúc
Dương Tiêu Phong chuẩn bị cầm đũa thì qua khóe mắt, chàng bắt gặp bên
dưới lề đường một đứa bé trai khoảng năm tuổi đứng nép mình sau lưng gã
hành khất. Cả hai một lớn một bé thấp thỏm ngóng lên trên lầu. Dương
Tiêu Phong quay nhìn chung quanh quán ăn. Khách khứa tấp nập dưng không ai động lòng trắc ẩn, thậm chí cũng chẳng ai để ý bên dưới lữ quán có
hai kẻ đói rét đến độ mặt mày xanh xao.

Dương Tiêu Phong đành quay sang rù rì vô tai tên thuộc hạ thân mật. Tô Khất lập tức đứng bật dậy khỏi
ghế, đi đến nói gì đó với lão trưởng quầy. Chưa đầy năm phút, đứa trẻ
và gã hành khất theo chân trưởng quầy lên lầu ba.

Tửu quán đang xôn xao náo nhiệt
thì bỗng dưng tiếng ồn ào tắt ngấm. Hơn bốn mươi chiếc bàn đã kín khách quá nửa. Chỗ chiếc bàn đặt gần tấm bình phong, một trang Hán tử ăn vận y phục màu lam hoa lệ, xem chừng dáng vẻ là công tử thế gia có thân
phận địa vị tằng hắng phê bình:

- Nơi này hành khất rất ít khi lai vãng, nay tự dưng chường mặt làm mất nhã
hứng của quả nhân! Cứ coi như bữa cơm này quả nhân không dùng nữa, tiểu nhị, ngươi hãy bố thí cho bọn nó.

Lời lẽ gay gắt kéo theo mây đen vần vũ. Quát lác rồi, vị công tử nọ đứng dậy hất đầu ra lệnh cho tùy tùng lấy hàng chục quan tiền ném cộp lên mặt bàn.


- Chưởng quầy – Tên nô bọc cao giọng hóng hách không thua chủ nhân – Ông mau đến tính tiền. Công tử nhà ta muốn thoái lui.

Thấy khách quý bực dọc định bỏ đi, trưởng quầy đưa mắt nhìn lam y công tử, cười khổ.

Người nghèo nhưng chí không đoản. Đứng song song sát bên trưởng quầy, nghe hàm ý khinh miệt tỏ tường, gã hành khất tím mặt nhưng không phản hồi. Y biết thiên hạ thuộc về kẻ có danh vọng, thế nhân tuân mệnh những người tay nắm kim ngân nên chỉ quỳ
xuống ôm hài nhi vào lòng.

Vị lam y công tử xuất khẩu ngữ
ngông cuồng xong toan ly khai thì giật mình lia mắt tới chỗ Dương Tiêu
Phong an tọa, bắt gặp ánh mắt lộ hàn quang đang nghiêm khắc nhìn hắn một hồi lâu.

- Cặn bã giang hồ! - Dương Tiêu Phong nâng ly rượu lên uống cạn, chép miệng bâng quơ.

Tên nô bọc sững sờ nét mặt. Lam y công tử cũng hơi bất ngờ trước lời bình phẩm thẳng cánh. Cố nén hỏa
Diệm Sơn nhen nhúm xuống dạ dày và vờ lịch thiệp như người trí thức, hắn hỏi Dương Tiêu Phong:

- Vị huynh đài này cao danh quý tánh thế nào để sau này tại hạ tiện bề xưng hô?

Dương Tiêu Phong đặt ly rượu đánh kịch, nhịp mấy ngón tay lên mặt bàn, không trả lời mà hỏi lại:

- Lưu manh ở chốn võ lâm trung nguyên mà thôi, hà cớ gì phải làm ra vẻ văn nhã như mấy tên hủ nho?“Khốn kiếp!” Tên nô bọc rủa thầm. Và hắn chỉ mặt Dương Tiêu Phong, đanh giọng mắng:

- Con bà nhà ngươi! Mõm chó không mọc ngà voi lại cả gan mở miệng chê bai
công tử nhà ta. Ngươi chắc chán sống rồi phải không hả đồ đê hèn thối
tha?

“Láo toét!” Lửa lòng dâng cao chót vót, Tô Khất và viên bút toán phừng phừng nổi giận, tức khí nhủ bụng “ngữ như ngươi dám ăn nói hỗn xược với chủ soái của bọn ông!”

Càng nghĩ, Tô Khất lẫn viên bút toán càng căm phẫn. Họ định nhao nhao chửi bới hai kẻ mạt lưu. Âu cũng bởi hàng hà sa số thành phần dân tộc Mãn Châu trọng nhất
là danh dự võ sĩ, làm sao chấp nhận để ngoại nhân công khai sỉ nhục
người mà họ tôn kính nhất trên đời?

Đến phút cuối, chỉ có nhân vật trong cuộc không màng tức tối. Dương Tiêu Phong ngẩng đầu ngắm lồng đèn thiên đăng, cười gằng:

- Ha ha! Từ cổ chí kim ta chưa hề chê ai cả, mà dầu có thì họa chăng là chê những kẻ hèn mạt như bọn ngươi đó thôi.

Đáp một câu đầy ngụ ý sinh sự,
Dương Tiêu Phong cúi nhìn đứa trẻ. Tướng mạo của nó thập phần đáng yêu. Hai mắt dài linh lợi, mũi thẳng và cao, vầng trán rộng mở một cách
thông thái, mép miệng lúc nào cũng nở nụ cười ấm áp tựa ánh dương quang. So với đứa bé trai, do dinh dưỡng không đủ thành ra thân hình gã hành
khất trông bệnh hoạn gầy gò hơn hẳn.

Dương Tiêu Phong gật đầu chào tên
tiểu tử. Nó liền xóa bỏ điệu bộ chầu chực khúm núm mà mỉm cười tinh
ranh. Trái ngược hài nhi ngây thơ bé bỏng, nếu như nói gã hành khất không khẩn trương thì chính là đang dối mình dối người.

Khắp Giang Tô trấn, vị công tử
diện y phục màu lam hữu danh hữu phận. Gia binh hay là gia bản cả thảy
đều cao quý thất thường, võ công lại cao siêu ngất ngưởng, còn riêng
khinh công thì thâm hậu thuộc hàng tuyệt luân.

Quan khách đang ngự trong tửu lầu
hồi hộp bội phần. Họ cũng không hảo gì kẻ lam y nam nhân kia. Bấy lâu
họ cứ bị hắn hà hiếp, nay thình lình có quới nhân thân chinh chỉ trích,
khẩu ngữ khơi khơi chẳng chút e dè đến đỗi thẳng ruột ngựa thì đương
nhiên mát lòng mát dạ. Và họ âm thầm dò xét tứ chi Dương Tiêu Phong,
đoán non đoán già bản lĩnh, lòng cầu mong trang nam tử lạ mặt này có thể đánh bại công tử lam y, tới chừng ấy sẽ làm nức lòng bàn dân thiên hạ.

Và thế là có người hớn hở cười lớn, vẻ mặt vô cùng đắc ý. Lại có người
cho rằng kẻ ăn nói bạt mạng cô hồn với công tử lam y hết ham sinh tồn,
sống an lành chẳng chịu, khi không tự rước họa vào thân.

Tô Khất cùng viên bút toán đồng loạt dỏng tai nghe một vị trung niên vuốt râu cảm thán:

- Hy vọng lát nữa tên này – Vị trung niên nọ ám chỉ Dương Tiêu Phong - Sẽ cho chúng ta thấy đảm lượng thật sự.

Một gã thanh niên mặt choắt ngồi gần đấy tặc lưỡi xuýt xoa:

- Ta xem tướng tá chắc nịch của hắn chắc thừa khả năng trấn áp Quan Vân
Trường, bắt Trương Phi vào khuôn phép, cái nhiệm vụ mà xưa nay không bậc anh hùng tài lược nào có thể cáng đáng nổi.

Tên nô bọc bĩu môi:

- Còn ta thì e rằng hắn sở hữu cái miệng cứng cáp mà thôi, sợ rằng tới lúc
cao trào đấm đấu thì hắn mất sạch dũng khí nghênh chiến đó chứ!

Dương Tiêu Phong phớt lờ hàng chục đôi mắt không ngừng dán chặt vào người chàng, đặt biệc là của vị lam y
công tử và tên nô tài. Phủ Doãn đại nhân với tay lấy cái bánh bao trao
cho đứa trẻ, cố tình nói rõ và to:

- Phàm là nhân sinh, sao lại xuất ngôn trịch thượng, coi thường người khốn khó hơn mình? Ai biết trước được rằng tương lai, đối phương mà mình một
thời khinh khi sẽ có ngày quật khởi?

Lời lẽ chí lý làm nhiều vị quan khách sáng mắt. Họ trầm trồ kháo nhau:

- Hảo! Hảo! Chê nước chê non, đừng chê thiếu niên nghèo!

Đích mắt chứng kiến cả đám người
thay phiên ủng hộ vị quan khách từ tỉnh ngoài viếng thăm Giang Tô, lam y công tử đỏ gay mày mặt. Vừa giận dữ vừa xấu hổ, hắn láy mắt bảo tên nô bộc chuẩn bị tấn công. Rồi chia hai phía tả hữu, chủ tớ xông tới chỗ
Dương Tiêu Phong đang ngồi hòng quyết chiến.

Tửu lầu yên phăng phắc. Mọi người có mặt tại hiện trường cảm giác thế gian dường như bất động. Họ nín cả thở, mắt trợn tròn nhìn trừng trừng ba đấng trượng phu sắp sửa động thủ tay chân.

Cuộc giao tranh phân tài cao thấp
khởi đầu bằng trận thế gọng kìm. Lam y công tử và tên nô bọc tung hàng
loạt các cú đánh sấm sét không kịp bưng tai, đồng thời một lượt.

Chiêu thức xuất ra nhanh hơn cơn
gió lốc, tên nô bọc dùng cạnh bàn tay trái của hắn gạt cánh tay mà Dương Tiêu Phong cầm chiếc bánh bao. Song song cú đánh thô bạo, lam y công
tử co chân phải đá xoáy vào hạ bộ, vừa xuất hổ cước vừa dụng ngón trỏ và giữa của bàn tay phải để điểm vào mắt đối phương.

Dương Tiêu Phong lôi các món đòn
sát thủ ra ứng chiến. Những ngón đòn mà môn đồ võ sinh có duyên mới
luyện, còn không thì thôi. Chủ yếu là dùng để đánh tốc chiến tốc thắng
trong trường hợp địch thủ đông và mạnh.

Dương Tiêu Phong tung tuyệt chiêu
Tảo Địa Liên Hoàn, giơ cao cánh tay không cầm chiếc bánh bao mà lia
ngang cổ địch nhân bằng sống bàn tay.

Bốp! Tên nô bọc dính độc quyền,
té lăn cù ra đất. Lăn lộn trong đau đớn, hắn khiếp đảm hồn vía, vầng
trán cao cao tại thượng xuất hạn mồ hôi, từng giọt nhiễu xuống sàn như
đang tắm hơi.

Gã đầy tớ thảm bại nhanh chớp
nhoáng. Sau khi hạ gục tên nô tài, Dương Tiêu Phong biến chiêu thức
khác hầu truy cản cước pháp dũng mãnh phi thường. Thần ngưu chuyển
giác, Phủ Doãn đại tướng quân thu nắm đấm tạt vô mắt cá chân phải của
công tử lam y. Hất bàn chân đó sang một bên xong, Dương Tiêu Phong tức
khắc chụp vai kẻ địch kéo tới trước, đập trán vào mũi hòng hóa giải thế
tấn công. Không dừng ở đó, Bắc quan đại nhân phóng chưởng Hổ Trảo Sát
Hầu lên cằm rồi vuốt xuống bóp cổ đối thủ.

- Cao nhân tha mạng! Cao nhân tha mạng! – Tên nô bọc thấy chủ nhân của hắn
có nguy cơ tử trận bèn bò đến dưới chân Dương Tiêu Phong dập đầu xuống
sàn, hớt hải van lại.

Tương tự gã đầy tớ, thấu đáo bản
thân sắp sửa giáp mặt tử thần, lam y công tử lật đật quỳ gối khẩn cầu ân xá, chắp tay vái lia lịa:

- Tiểu nhân biết lỗi rồi ạ! Xin vị anh hùng hảo hán đừng giết tiểu nhân!

Dương Tiêu Phong chậm rãi buông tay cơ mà trước khi tuyên bố tha bổng còn trầm giọng giáo huấn:

- Trang Tử đã từng nói “nghèo chứ không khổ não.” Kẻ sĩ có đạo đức thì sẽ
chẳng bao giờ thấp hèn. Áo rách giày hư là nghèo, không phải hèn hạ.
Những người khốn khó chẳng qua là vì không gặp thời mà thôi. Phàm con
khỉ con vượn nhảy nhót thong thả là nhờ gặp được tàn cây to cành dài,
trơn tru dẻo dai. Dù cho bậc thiện xạ như Phùng Mông cũng không sao hạ
được nó. Nếu nó rủi gặp phải cành cây khô gai góc thì sự hoạt động ắt
khó khăn chậm chạp. Cũng thời một con thú nhưng sự cử động dễ khó khác
nhau chẳng qua là vì gặp phải hoàn cảnh không thuận làm cho nó không
được tự do mà dùng tận sở năng thật sự. Giống như ngày nay, thiên hạ có người sanh không nhằm thời, trên có cường hào ác bá hiếp đáp, dưới thì
loạn tặc cướp bóc thẳng tay, lại gặp phải mùa màng thất thủ mà thành cực nhọc vất vả. Họ đành phải sống trong chốn cùng lư ngõ hẹp, y phục xốc
xếch, hai bữa thiếu thốn, khốn đốn tới độ bần hàn bi ai.

Được đặc xá, tên nô bọc mừng rỡ
dìu chủ tử đứng dậy. Chẳng biết có thông giáo lý hay chăng mà cả hai
gật đầu lia, lùi ra khỏi đám người đang chen chúc để vọt xuống cầu
thang, vụt cái là thoát ly.

Chủ tớ đi khuất rồi, các chứng
nhân của cuộc long tranh hổ đấu mới vươn vai, không ngừng đưa tay dụi
mắt. Họ bàng hoàng phát hiện từ nãy đến giờ vị khách quan lạ mặt vẫn
tịch trên ghế, không hề buông chiếc bánh bao, chỉ cần một tay thì đã
thừa sức áp đảo địch thủ.

Lúc này, đứa bé sung sướng cười tít mắt. Nó thò tay đón chiếc bánh đút vào miệng vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói:

- Đa tạ ân công.

- Không cần khách sáo – Dương Tiêu Phong nhẹ giọng bảo - Có đói thì cứ tự nhiên ngồi xuống ăn.

Tô Khất lấy chén gắp thức ăn đầy ắp trao cho cặp đồ đệ của Hồng Thất Công. Tiểu tử đó ăn như hổ đói.

- Thân phụ của đệ không phải hành khất – Đứa trẻ tíu tít phân giải với Dương
Tiêu Phong – Chẳng qua là vì lụt lội triền miên, thân mẫu vừa mới lâm
bệnh thương hàn. Thân phụ đưa đệ và thân mẫu đến đây tị nạn, chờ nước
rút hẳn mới trở về cố hương. Đệ và thân phụ không phải hạng người biếng nhác thuộc dạng ăn không ngồi rồi. Trong suốt mấy ngày qua hai cha con đệ đều đi tìm công việc gánh vác để mời lang y chữa trị bệnh tình của
mẫu thân. Huynh có tin những lời đệ nói hay không?

- Ta tin - Dương Tiêu Phong anh tuấn ôn nhu gật đầu đáp trả.

Đứa trẻ đáng thương tiếp tục hỏi:

- Huynh tiếp xúc với đệ, không lo đệ vớ phải phong hàn cảm cúm, có thể truyền nhiễm cho huynh à?

Câu hỏi ngây ngô khiến viên bút toán cười xòa. Tô Khất gắng gượng mím môi. Xoa đầu đứa bé, phó tướng quân đáp bừa đại:

- Cả ba người chúng tôi có uống “cửu thiên trấn hàn đan” nên không cần sợ nhuốm phải thương hàn.

- Thế à! - Đứa bé chớp đôi mắt trong veo, bụng dạ an tâm đôi chút.

Rồi lay nhẹ vạt áo của ân công, nó tò mò thủ thỉ:

- Huynh võ nghệ siêu phàm, xin cho đệ mạng phép hỏi tánh danh?

Chẳng phút trù trừ, Dương Tiêu Phong tự bạch:

- Tế Nhĩ Ha Lãng Dương Cát Nỗ.

Đứa bé nhảy cẫng vui vẻ reo to:

- Hóa ra là Bắc quan đại nhân danh bất hư truyền!

Tưởng sét đánh ngang tai, gã hành khất cùng tất thảy những người trong tửu lầu giật nẩy mình, tay chân luống cuống quỳ hành lễ:

- Tham kiến đại nhân!

- Không cần đa lễ - Dương Tiêu Phong nói - Mọi người hãy đứng lên.

Một cảm giác quái dị tập kích toàn thể cơ quan thần kinh. Hết thảy những quan khách, trưởng quầy lẫn tiểu nhị không hẹn mà thẫn thờ lặng tiếng.

Trái lời đồn đãi, Phủ Doãn đại
tướng quân diện mạo tuấn mỹ vô trù, tiếu dung mê hoặc nhân thế, tính
tình lại lương thiện ôn nhu khiến người người gặp phải thì y như rằng ưa thích ngay tắp lự. Và họ âm thầm tán thưởng khí phách cùng lòng nhân
ái. Một trang nam tử như vậy, trên thế gian này ít ai đảm lượng khí
chất đó.

Hơn nữa, dung nhan của đệ nhất cao thủ võ lâm cũng chẳng giống những gì giang hồ vẽ vời và bôi bác. Quan
khách tụm năm tụm bảy, chụm đầu xì xồ nhận xét. Tuy rằng gương mặt
tướng quân lãnh mỹ nhưng không hẳn là ẩn hiện quỷ mị sát khí. Mày kiếm
mắt sáng, sóng mũi cao và thẳng tắp khiến cho ngũ quan càng thêm rõ nét, bạc môi tà mị, khi cười nhìn rất giống như đang câu dẫn người ta. Nói
tóm lại, nam nhân này hoàn toàn không phải là điển hình yêu nghiệt,
thông sát nam nữ.

Sau hồi khả quan đánh giá đối tượng, trưởng quầy tiến đến gần Dương Tiêu Phong, vòng tay cung kính thưa:

- Đại tướng quân giá lâm lữ quán, tiêu trừ thứ dân vô lại. Ơn đức này thảo dân làm sao gánh vác nổi?

Dương Tiêu Phong chưa kịp đáp từ thì gã hành khất kéo tay hài nhi, quỳ gối nói:

- Đa tạ đại nhân, bữa cơm này tiểu nhân và hài tử sẽ ghi tạc trong lòng.

Dương Tiêu Phong lấy ra hơn mười đĩnh bạc đặt lên bàn, hạ giọng bảo gã hành khất:

- Số tiền này ta tặng cho hai ngươi. Thiên hạ bốn bề loạn lạc, chiến hỏa
liên miên nhưng phương bắc vẫn thái bình hơn một chút. Nơi đây hãy còn
là hiểm địa, không thể ở lâu, các ngươi tự lo lấy thân đi!

Dứt lời, Dương Tiêu Phong đứng dậy cùng Tô Khất và viên bút toán bỏ ra khỏi tửu quán. Từ trên lầu ba,
quan khách ùa tới lan can dõi mắt trông vời dáng dấp của kẻ quyền khuynh hướng dã, có thể nói là dưới một mạng dưng trên vạn nhân sinh.

Hơn thế nữa, bá tánh công nhận đại tướng quân dung mạo tuấn mỹ bức người. Một nam nhân ưu tú có tài có
phú, sở hữu quyền hành và năng lực vượt trọi thiên hạ thì nói đúng ra
phải là đức lang quân vô cùng lý tưởng cho mọi thiếu nữ. Nhưng nguyên
cớ gì mà còn chưa thành thân? Thời bấy giờ, nam tử hai mươi tuổi ai nấy cũng đều làm phụ thân, duy chỉ có đại tướng quân hãy còn độc lai độc
vãng.

Dương Tiêu Phong dắt đám thuộc hạ đi xa tít tắp rồi mà đuổi theo
phía sau lưng vẫn là hàng chục cặp nhãn quan ngưỡng mộ và thán phục.

Dừng chân trước ngõ quẹo dẫn vào khách điếm, Dương Tiêu Phong cau mày.
Giang Tô đông kín dân tị nạn chiếm lĩnh hai bên đường lộ.

Tuồng như đọc thấu ý nghĩ của tướng quân, Tô Khất nói:


- Hạ quan nghe phong thanh rằng tên quan tri huyện lâm bệnh qua đời gần hai
tháng hơn. Trong phủ khâm sai hiện tại rất đỗi hoang vu thành thử thổ
phỉ trỗi dậy như đồng hạn gặp mưa lớn. Dân chúng hổm rày đói rét, đang
chờ triều đình điều một vị quan khác tới Giang Tô cơ mà chờ mãi không
thấy, cũng không nhận được thông tin mở kho phát gạo hay là cứu trợ
chúng sinh.

Viên bút toán bước tới đứng song song cạnh vị chủ soái, thở dài:

- Kỳ thực lúc ở Giang Nam, nghe tin Hoàng Hà vỡ đê, thuộc hạ đã làm theo ý
chỉ của đại nhân, biên thư gởi về Tử Cấm Thành thỉnh cầu xuất kho tiếp
tế thảo lương. Có lẽ lá thư đó chưa hề tới tay thái hoàng thái hậuvà
hoàng thượng đương kim.

Dương Tiêu Phong khoanh tay lắc đầu:

- Không chừng thư đã tới tay nhưng có người cố tình làm trái thánh ý.

Và quay sang viên bút toán, Dương Tiêu Phong hỏi:

- Chúng ta còn bao nhiêu ngân lượng?

Viên bút toán nhíu mày nhẩm tính, rồi tiết lộ:

- Chúng ta chỉ còn đủ ngân lượng cho đoàn quân Chính Bạch Kỳ trở về kinh đô vì số lớn đã quyên góp cho bá tánh tại Hoài An.

Tô Khất gật đầu đồng tình:

- Vấn đề chính thức là ở Ngạo Bái. Hắn cố ý ém nhẹm chuyện mở kho tiếp tế
lương thực và phái nhân công đến phương Nam đắp đê khoanh vùng. Cho dù đại nhân có chủ động xuất cả gia tài cũng không phải là biện pháp, bất quá chỉ có thể giúp đỡ đám nạn nhân trong tạm thời mà thôi.

Dương Tiêu
Phong buông thõng đôi tay, lòng thừa hiểu hai tên lâu la thân cận đang
nói điều gì. Đoàn binh Chính Bạch Kỳ vừa mới thắng trận khải hoàn, dẹp
tan phản loạn. Trên đường hồi cung không thể không lo cho họ một nơi
nghỉ ngơi và hai bữa ăn uống no nê. Ngân lượng lại vừa đủ, chẳng thể
đem hết ra mà biếu những đồng bào lâm cảnh màn trời chiếu đất.

“Nhưng ta
không thể thấy chết không cứu!” Nghĩ là làm, Dương Tiêu Phong tay rút
ngọc bội. Miếng đá trong veo khả quý này mà đem đi đổi chác ở hiệu cầm
đồ thì chí ít cũng được hai ngàn quan tiền.

Và Dương Tiêu Phong trao ngọc bội cho phó tướng quân Tô Khất:

- Hãy đem món vật này đến cửa hiệu Hồng Phát đằng kia hoán đổi ngân phiếu rồi đi mua lương thực phân phát cho dân chúng.

- Dưng đây là bảo ngọc tùy thân của đại nhân - Tô Khất há hốc mồm - Sao lại tự tiện trao cho thường dân?

- Ta biết – Dương Tiêu Phong nhún vai - Nhưng nhất thời ta không nghĩ ra cách gì ngoài cách này.

Viên bút toán xen lời:

- Phó tướng mai lặc chương kinh nói đúng đó, đại nhân hãy cho thuộc hạ thời hạn canh giờ để thuộc hạ suy tính phương thức khác?

- Không cần! – Dương Tiêu Phong phẩy tay áo, kiên định nói – Hai người cứ làm theo ý định của ta!

“Phụ mẫu chi dân,” Tô Khất và viên bút toán xúc động nhủ lòng“quan chức nên đối xử tốt lành với dân như đối với gia quyến. Đại nhân nhất định sẽ được vạn dân kính ngưỡng.”

Vắng bóng một lúc, Tô Khất và viên bút toán quay trở lại. Tay cầm ngân phiếu, viên bút toán cả mừng nói:

- Phải chi triều đình người nào cũng như đại nhân. Trong triều, ngoài phe ta
thì đám gian thần theo phe Ngạo Bái toàn là những kẻ du đãng bất lương
ưa bốc lột của dân. Trong
khi bá tánh đói khát lầm than thì nhóm Ngạo đại thần ăn ngon mặc đẹp,
rỗi rãi đi đây đi đó du ngoạn Thái hồ, ngủ trên trường kỷ ấm êm cho đến
khi tinh thần sảng khoái.

Dương Tiêu Phong tịnh, đứng chắp tay sau lưng mặc cho Tô Khất hừ mũi phán:

- Lẽ đương nhiên! Ngạo Bái là một trong những thủ lĩnh phiến quân muốn
tranh thiên hạ với Khang Hi hoàng đế, thanh thế cực lớn, phải phô trương gia sản và địa vị chứ.

Rồi Tô Khất thất vọng nói luôn:

- Kể từ ngày Ngạo Bái tự tiện đứng ra xem xét công việc triều chính, phụ
trách phê sớ tấu chương, hắn đã thay đổi ngân sách và đánh thuế nặng nề
khiến nhân dân bá tính khổ đau trăm bề. Hèn gì mà cướp bóc nổi lên khắp nơi. Hào kiệt các phương cũng lần lượt dựng cờ khởi nghĩa, tự lập
thành vương.

Viên bút toán gấp tấm ngân phiếu nhét vô tay áo, nheo mắt hỏi:

- Ý của phó tướng quân muốn nhắc tới Nam hiệp thần quyền Tần Thiên Nhân và bang phái Đại Minh Triều?

Phát ngôn xong, viên bút toán cúi chào hai vị thống lĩnh và quay mình bỏ đi thực hiện nhiệm vụ đã giao phó.

Nghe nói đến bang phái phản Thanh phục Minh, Dương Tiêu Phong ngước đầu lên không trung thưởng thức cảnh tượng hùng tráng. Từ trên bầu trời cao vời vợi, trăng vàng đứng bóng soi sáng trần gian. Hàng vạn ngôi sao chi chít kết thành từng vệt sáng. Đã hơn mấy năm
qua, hễ bao nhiêu lần nhìn ngắm sao trời là chàng tưởng nhớ ánh mắt giai nhân, là đắm say bấy lần.

Thốt nhiên, Dương Tiêu Phong cảm
thấy cõi lòng như rộng mở đến vô hạn. Nhân thế ai cũng người tranh kẻ
đoạt nhưng cuối cùng tất cả chiếm được điều chi? Có chăng là biến thành những hạt bụi nhỏ nhặt trong chốn vĩnh hằng vô tận.