Phong Vũ Thanh Triều [Quyển 1]

Chương 47: Nghĩa đảm kiếm khách

Đồn Bạch Nhật.

Nữ Thần Y vừa dứt lời, Tần Thiên Nhân liền nắm tay người yêu dìu nàng băng ngang cánh rừng thông bạt ngàn để trở về khu căn cứ bí mật. Đi tới con
suối hiền hòa và nên thơ, đôi uyên ương thấy dáng người ngồi trên tảng
đá xanh cạnh đồng cỏ lau. Kẻ đó cầm trong tay vài hòn sỏi, chốc chốc lại ném xuống dòng suối.

Đợi cặp tình nhân tiến đến gần, người đó mới quay mặt lại.

- Thiếu đà chủ!

Trương Quốc Khải đứng dậy chào. Chàng nhìn Nữ Thần Y nhưng nàng cụp đôi mi và cúi đầu trông mặt đất.

- Tam ca – Nữ Thần Y lí nhí – Muội đã đổi ý, không muốn ngao du sơn thủy nữa.

Trương Quốc Khải không phản ứng gì, chỉ đưa mắt sang hình nộm mà tình địch
đang nắm giữ. Lòng thầm hiểu Tần Thiên Nhân nhặt khung hình gỗ tức là
khâu díu mối tình gãy gánh giữa đường với Nữ Thần Y. Thảo nào nàng bảo
nàng không muốn ngược xuôi bôn ba khắp sơn hà, không muốn làm cánh chim
phiêu bạt phương trời xa lạ.

Nữ Thần Y nói xong thì buông tay Tần Thiên Nhân, tiếp tục cuộc hành trình
trên con đường đá sỏi. Lối mòn lồi lõm dẫn tới đồn Bạch Nhật hay đưa
nàng quay trở vào trái tim của Nam hiệp thần quyền?

Còn lại hai đấng trượng phu, một kẻ vinh quang trong chiến trường tình yêu, một người ôm sầu cô liêu hối tiếc.


Thật tình thì trước lúc ngó thấy khung hình nộm, Trương Quốc Khải đã hiểu rõ nguyên do mà Tần Thiên Nhân đột nhiên thay lòng. Trương Quốc Khải cũng
hiểu bản thân chàng không hề thảm bại bởi từ xưa đến nay chàng chưa từng nắm bắt trái tim của Nữ Thần Y. Trái tim nàng không thuộc về chàng,
nghĩa là chàng chưa hề đánh mất hoặc là bị người khác tước đoạt. Nhưng
cho dù chàng có tự an ủi thì đã sao? Buồn vẫn cứ buồn. Sầu vẫn cứ sầu đó thôi. Mấy ngày vừa qua là chuỗi ngày êm ả nhất trong cuộc đời kiếm
khách. Ngặt nỗi phút vui ít khi tị nạn lâu dài, chỉ tạm trú chân rồi tàn theo mây gió cát bụi. Nếu có oán trách thì đành trách trời cao sao lại
ban cho chàng con số không may để yêu nàng mang lấy chua cay.

Phía đối diện, sau hồi đứng yên, Tần Thiên Nhân nói:

- Tam đệ…

Chàng chưa ngỏ lời cảm tạ sư đệ đã tận tình chiếu cố và bảo hộ Nữ Thần Y tại
nơi long xà hỗn tạp thì Trương Quốc Khải quỳ xuống nói:

- Thiếu đà chủ, xin nhận của đệ một lạy, xem như tạ lỗi.

Nói rồi, Trương Quốc Khải xá một cái.

- Tam đệ! - Tần Thiên Nhân hoảng hốt đến độ quýnh quíu tay chân – Có gì từ từ nói. Đệ hãy mau đứng lên!

Trương Quốc Khải lắc đầu:

- Hôm trước đệ thốt những lời không hay, chẳng những chửi bới mà còn nhục mạ huynh. Đệ đáng phải bị xử phạt theo bang quy.

Và chàng thở dài:

- Lúc nãy đệ có gặp Lâm Tố Đình. Cô ấy đã tiết lộ hết tất cả nên đệ cố tình ngồi đây chờ huynh.

Nghe sư đệ thành tâm hối lỗi về ngôn từ vô lễ, Tần Thiên Nhân xúc động nói:

- Tam đệ, chuyện đã qua rồi, đệ đừng câu nệ. Người không biết thì không có lỗi.

Dường như sợ Trương Quốc Khải vẫn còn ái ngại, Tần Thiên Nhân khom mình đỡ sư đệ đứng lên. Vừa vỗ vai người bằng hữu, Tần Thiên Nhân vừa cười:

- Hơn nữa đệ chỉ vì muốn đánh thức huynh. Cho nên điều đệ làm là hoàn toàn hợp lý.

Trương Quốc Khải nhếch môi cười gượng gạo. Lâu thật lâu, đôi bạn tâm giao
ngượng nghịu ngó nhau. Cuối cùng, kẻ thất thế phá tan khung cảnh tịch
liêu bằng cách giơ tay chỉ khung hình nộm:

- Thấy tình cảm của huynh và Nữ Thần Y hàn gắn, đệ mừng cho huynh.

Biết người trước mặt đau lòng nhưng Tần Thiên Nhân hiểu chuyện tình yêu
không thể nào nhường nhịn đẩy đưa hoặc dây dưa qua lại. Chàng bèn siết
chặt khung hình gỗ trong lòng bàn tay, gật đầu cảm khái.

Mưa bão trong lòng còn chưa qua, gió độc ngoài trời đã cuồn cuộn thổi. Cây
thông già chợt gãy làm hai khiến đôi bạn cố tri giật nẩy. Nhìn thây cây
khô héo, Trương Quốc Khải liên tưởng đến toán quân thiết giáp đốn cây
chặt rừng. Đêm trước, chàng và Nữ Thần Y chứng kiến cảnh tượng binh sĩ
hè nhau bửa củi đốt lửa trại.

Trương Quốc Khải lật đật hỏi Tần Thiên Nhân:

- Chắc Nữ Thần Y đã sớm báo cho huynh biết tình trạng nguy nan của bang phái Đại Minh Triều?

Tần Thiên Nhân gật đầu:

- Tây Hồ nói Dương Tiêu Phong điều động binh lính triều đình vây hãm Giang Nam!

- Huynh định đối phó tình hình như thế nào? – Trương Quốc Khải thăm dò dự kiến.

- Tạm thời huynh chưa nghĩ ra – Tần Thiên Nhân đáp, đầu óc tập trung trù tính số lượng nhân mã mà chàng đang nắm giữ.

Trương Quốc Khải tặc lưỡi:

- Theo như những gì đệ thấy thì binh sĩ triều đình đông đúc, nên thắng lợi sẽ
nằm ngoài tầm tay nếu chúng ta chọi thẳng với đoàn quân của Dương Tiêu
Phong.

Tần Thiên Nhân nhíu mày suy ngẫm lời phán quyết. Trương Quốc Khải nói không ngoa, bang hội phản Thanh đang ở trong tình huống ngặt nghèo. Sau khi
địa đạo Tây hồ thất thủ và học đường Hắc Viện bị tịch thu thì bang phái
Đại Minh Triều mất đi một phần ba số binh mã. Lại nữa, vị quân sư đa tài còn chưa tương phùng. Cửu Dương bận rộn giao du tận Cam Túc.

Thần quyền Nam hiệp nhủ bụng “cuộc chiến này thắng thua đã được phân chia
rạch ròi. Nếu chọi tay đôi với quân đội Bát Kỳ Mãn Châu thì sản lượng
thu hoạch là một vấn đề khả nguy, tổn thất sẽ rất thảm trọng. Có thể nói là giết địch một ngàn, ta tổn… hết ráo trọi!”

Tuy lo nghĩ trăm bề, Tần Thiên Nhân vẫn không quên ơn sứ giả. Chàng đặt tay lên vai Trương Quốc Khải:

- Đa tạ tam đệ đã lặn lội đường sá xa xôi đến đây báo tin.

Trương Quốc Khải nói:

- Lẽ ra đệ dự trù báo động xong rồi bỏ đi nhưng giờ thì không. Đệ quyết tâm ở lại sát cánh chung vai với huynh.

Lòng đầy cảm kích, Tần Thiên Nhân tức thời cung tay bái tạ.

- Thiếu đà chủ không cần khách sáo - Trương Quốc Khải tháo thứ xua tay - Chúng
ta tình như thủ túc, đệ đương nhiên giúp huynh chiến đấu tới cùng.

Phải chăng trời phật nể nang nghĩa cử kiếm khách mà bốn bề gió tạm lắng dịu? Cả hai huynh đệ song bước đều đặn. Tuyết rơi dày đặc lối về.

Gần tới đồn Bạch Nhật, Tần Thiên Nhân quay sang Trương Quốc Khải:

- Tam đệ, đệ hãy giúp huynh kêu gọi tất cả thành viên bang phái đến hội tụ
phía trước động Thạch. Chúng ta nhất định phải thỉnh Sư Thái xuất môn.