Phong Quá Vũ Lưu Vân

Quyển 2 - Chương 81: Trận chiến cuối cùng

Linh đài chính là thần đài chí cao vô thượng của Huyền quốc, không phải người trong hoàng tộc thì không thể vào, Huyền Kính chỉ lệnh cho số ít người hầu cận ở dưới đài chờ lệnh.

Vừa lên đến linh đài, Huyền Dục không nói một lời, bắt tay vào làm việc tế tự. Thánh hỏa đốt lên, hai tay y nâng bình hoa hạc bằng thanh đồng, cẩn thận đem máu dê bò hiến tế rót vào, kéo vạt áo lên, quỳ gối trên đài, miệng lầm rầm cầu khẩn.

Huyền Kính đứng một bên lạnh lùng nhìn, nói: “Làm đúng là giống thật, được rồi, không cần kéo dài thời gian nữa, trực tiếp tuyên bố thôi.” Từ trong tay áo rút ra một cuộn minh hoàng chỉ văn ném cho y.

Huyền Dục dừng lại, mở mắt liếc chỉ văn một chút, bỗng nhiên khẽ mỉm cười, ánh mắt yếu đuối hèn mọn đột nhiên trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm Huyền Kính, mang theo ý cười châm chọc.

Huyền Kính trong lòng hơi kinh hãi. Người này… Chẳng lẽ là…

Huyền Dục chậm rãi đứng dậy, từ trên cao nhìn hắn, mỉm cười đem chỉ văn bỏ vào lò lửa, lửa chợt bùng lên, còn lại vài sợi than tro tan biến vào trong cuồng phong.

“Ngươi… Huyền Dục!”

“Không ngờ phải không, hoàng thúc.” Huyền Dục sửa lại ống tay áo một chút, chậm rãi bước tới, đôi mắt hơi híp lại, cười nói: “Đoán xem, trẫm là người hay quỷ đây?”

Huyền Kính bỗng nhiên lui hai bước, khó mà kìm được run rẩy, chuyện quỷ thần mặc dù khiến người ta cảm thấy khó tin, nhưng ngày đó chính mình tự tay đẩy y xuống, bây giờ bỗng nhiên xuất hiện trước mắt, sao có thể khiến người không hoảng sợ?!

Huyền Kính càng lùi về sau, Huyền Dục càng cười to áp sát tới, ánh mắt đen sâu thẳm mang theo một tia tàn nhẫn, đột nhiên hai chưởng phong ác liệt hướng về Huyền Kính vung thẳng tới!

Huyền Kính bừng tỉnh, đã ăn trúng một chưởng. Huyền Dục liên tiếp tấn công, chiếm hết tiên cơ, dốc toàn lực muốn đẩy hắn vào chỗ chết, sao lại có thể hạ thủ lưu tình.

Huyền Kính chật vật né tránh, liên tiếp lui mấy bước, lui mãi đến bên cạnh linh đài, phía sau đã là vực sâu vạn trượng, sinh tử chỉ cách nhau một khoảng cách nhỏ!

Huyền Kính cắn răng, động thân đón lấy một chưởng đánh tới, miễn cưỡng đỡ lấy một đòn này, lục phủ ngũ tạng chấn động như gom về một chỗ, đau đớn không chịu nổi. Hắn đột nhiên dốc sức đánh tới, Huyền Dục bất ngờ không kịp chuẩn bị, hai người lập tức hoán đổi vị trí.

Huyền Dục không kịp thu lực, trong chớp mắt, cả người văng khỏi linh đài! May mà tay trái kịp thời chụp được phiến đá, mới thoát được cảnh rơi xuống tan xương nát thịt, nhưng một tay bám lấy linh đài, cả người chao đảo giữa cuồng phong.

“Ha ha… Huyền Dục ơi Huyền Dục, ngươi trước sau không phải là đối thủ của ta!” Huyền Kính cuồng ngạo cười nói, nhìn xuống Huyền Dục, bỗng nhiên nhấc chân đạp xuống bàn tay gần như sắp co giật của y.

Huyền Dục cắn chặt răng, không để phát sinh một tiếng kêu đau hoặc xin tha nào, chỉ mạnh mẽ quát lớn: “Có bản lĩnh thì giết trẫm! Vĩnh viễn cũng đừng mơ trẫm truyền ngôi cho ngươi!”

Huyền Kính cười lạnh, gia tăng lực dưới chân, “Hừ, ngươi cho rằng ngươi còn hữu dụng sao? Yên tâm, sau khi ngươi chết, rất nhanh sẽ có thể cùng người trong lòng gặp mặt, ha ha ha…”

Đồng tử Huyền Dục co lại, trong lòng chợt dâng lên một nỗi sợ hãi, ngay cả lúc tính mạng ngàn cân treo sợi tóc cũng chưa từng hoảng sợ như vậy.

Tử vong, chính mình trải qua không chỉ một lần, nhưng trước giờ chưa hề sợ hãi như vậy, sợ rằng chết đi, cứ như vậy biến mất trên cõi đời này, cái gì cũng không mang đi, mà cũng không để lại bất cứ thứ gì…

Phù vân bao la như khói tỏa, thăm thẳm vực sâu khi rõ khi mờ, ngàn trượng thăm thẳm như bóng tối vô tận, liếc mắt một cái cũng đủ khiến người tim đập chân run.


Gió lạnh thấu xương lướt qua mặt, đau như dao cắt. Tay gần như tê dại, vách đá sắc bén dọc theo cổ tay cắt ra từng đường từng đường vết máu…

Sắp duy trì không nổi rồi… Lưu Vân sẽ như thế nào đây? Hắn có quên chính mình không…

Quá mức không cam lòng, muốn sống thật tốt, thật vui vẻ mà đi cùng hắn… Ngôi vị hoàng đế thì thế nào, giang sơn thì thế nào? Phồn hoa qua đi, chỉ còn lại một nắm đất, mây khói tiêu tan, ai còn nhớ đến y?

Đi tới tận cùng sinh mệnh, thứ rõ ràng nhất trong mắt chỉ là khuôn mặt tà tứ mỉm cười kia…

“Hừ! Chết đi ——” Huyền Kính cười lạnh, chậm rãi nhấc chân đá y ra khỏi vách đá!

Huyền Dục nhắm chặt hai mắt, thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng sinh mệnh đang từng giây từng giây trôi qua.

Trong tích tắc, bên hông từa hồ được một cánh tay vững vàng giữ lấy, cả người đang rơi xuống đột ngột dừng lại. Huyền Dục không thể tin được mở mắt ra, đã thấy một tấm lưới màu bạc to lớn được căng ra, gần trong gang tấc là khuôn mặt tuấn mỹ, không phải Lưu Vân thì là ai?

“... Lưu Vân!” Bọn họ đang bay? Là mơ phải không…

“May là ta tới đúng lúc! Ngươi suýt chút nữa hù chết ta...” Lưu Vân một tay cầm chặt lấy “diều lượn” tự chế, một tay vững vàng ôm y, nói: “Ôm chặt ta!”

Lướt gió vọt lên, vững vàng rơi xuống linh đài.

Huyền Kính còn chưa bước xuống linh đài, chợt thấy một “cánh chim” to lớn bất ngờ bay lên, không khỏi giật mình, kinh hãi nhìn chằm chằm Lưu Vân cùng Huyền Dục bình yên vô sự. Tự biết không địch lại, liền quay đầu chạy, vừa mới xoay người, đã thấy một bộ bạch ảnh, tay cầm chiết phiến, thản nhiên đứng ở lối vào, đôi mắt hoa đào cong lên một tia tiếu ý châm chọc, bán mị nhìn hắn.

“Vương gia, đi gấp như vậy sao? Chúng ta cũng nên tính sổ với nhau rồi.”

“Mộ Dung Linh… Ngươi cũng không chết… Ngươi làm sao có thể tới đây?” Huyền Kính lui về chính giữa, quát hỏi.

“Hừ,” Mộ Dung Linh khẽ cười một tiếng, hất hất cằm.

Bên dưới linh đài, chẳng biết từ lúc nào, Ngự lâm quân cùng sĩ tốt của Hạng Du đang cùng quân của Kính vương tranh đấu, bụi mù cuồn cuộn nổi lên bốn phía, cơ hồ che mất mặt trời ở tây thiên, trên linh đài tiếng gió gào thét dường như át hết tiếng hô giết bên dưới.

Phía chân trời xa xa, mây bay sương tản, bỗng nhiên phía tây, mặt trời lộ ra, ánh tà dương đỏ quạch như máu, đột nhiên chiếu xuống linh đài tối tăm tạo ra loang lổ huyết ảnh.

Huyền Kính hoảng hốt, lẩm bẩm: “Sao có thể… Hạng Du sao lại ở chỗ này?!”

Lưu Vân cười nói: “Nhờ có Hạng tướng quân bày mưu tính kế, từ lâu biết rõ âm mưu của ngươi, đã sớm bao vây Huyền Diệu, hơn một nghìn *** binh của Vương gia ở ngoại thành cũng đầu hàng rồi.”

Lời này nửa thật nửa giả, nhưng thực tế trước mắt không cho phép Huyền Kính không tin, dù hắn giỏi ngụy trang, giả bộ trấn định nhưng cũng không khỏi rối loạn *** thần.

Huyền Kính không thể lui được nữa, hướng Mộ Dung Linh nói: “Ngươi chẳng lẽ không cần phong ngọc lệnh cùng ban chỉ sao?”

“Ha ha,” Mộ Dung Linh cười giễu nói, “Không có ngươi, không cần đến hai thứ đó cũng chẳng sao. Huống chi thân tín ngươi an bày bên trong ám bộ đã bị ta từng người từng người một diệt trừ, cần gì phải dùng đến nó?”

“Ngươi… Được lắm, được lắm, Mộ Dung Linh ngươi,” Huyền Kính cười lớn hai tiếng nói, “Không hổ là nhi tử của Huyền, ha ha… Có điều, đừng cao hứng quá sớm, ai thắng ai thua còn chưa biết đâu!”

Huyền Kính đột nhiên sức mạnh bạo phát, toàn thân hướng Mộ Dung Linh đánh tới, nhưng không ngờ võ công của y đã tiến bộ rất nhiều, chỉ thấy bạch ảnh hơi nghiêng người, liền tránh được luồng công kích.

Huyền Kính cũng không truy kích, nhưng lối đi đã không còn ai cản trở, quay đầu hướng bậc thềm lao đi, còn chưa chạy được hai bước, chợt sau gáy mát lạnh, lại là chưởng phong của Lưu Vân theo sát phía sau!

Huyền Kính kinh hãi, trở tay đỡ một chưởng của Lưu Vân, nhưng sao có thể là đối thủ của hắn? Đột nhiên phun ra một ngụm máu lớn, liên tục lùi về sau mấy bước, mới miễn cưỡng đứng vững.

Ánh mắt Huyền Kính bỗng nhiên lóe lên, hừ lạnh nói: “Ngự Lưu Vân! Đạo lý qua cầu rút ván ngươi không hiểu sao?”


“Vậy thì sao nào?” Lưu Vân nhướng mày, cười đến phong khinh vân đạm, “Ta chỉ làm chuyện ta muốn làm thôi.” Lời còn chưa dứt, thân hình khẽ động, trong nháy mắt chỉ còn cách nửa trượng.

Mắt thấy kết cục đã định, đột nhiên cảm thấy có hàn ý áp sát bên người!

Lưu Vân hơi rùng mình, y phục hơi động, nhẹ nhàng tránh ra xa, vài sợi tóc đen bị đứt đoạn, rơi xuống!

Một thanh trường kiếm cổ xưa chắn ngang phía trước người Huyền Kính, thân kiếm khắc hoa văn huyền thanh *** tế, lộ ra cảm xúc viễn cổ thương tang. Hai chữ “Khung Uyên” phát ra khí thế trang trọng bất nộ tự uy, mũi kiếm sắc nhọn lờ mờ tỏa ra hàn ý thăm thẳm, kiếm tuệ từ thanh chuyển trắng chập chờn lay động trong gió.

Cánh tay cầm kiếm rất thẳng, động cũng không động, Thất Nguyệt Việt Nhiên giương mắt nhìn chằm chằm Lưu Vân, một luồng khí thế trước nay chưa có chợt bộc phát.

Bên trên thiên đài, chẳng biết lúc nào xuất hiện mười tên hắc y tử sĩ, một nửa đã bao vây Huyền Dục cùng Mộ Dung Linh, không ngớt quấy nhiễu.

Thất Nguyệt Việt Nhiên đột nhiên nói: “Hộ tống Vương gia rời đi.”

Tử sĩ bảo hộ xung quanh Huyền Kính hô lên đáp ứng, liền dẫn hắn đi xuống linh đài.

Lưu Vân hai mắt lóe lên, lại nghe Thất Nguyệt Việt Nhiên nói: “Ngự Các chủ, đối thủ của ngươi là tại hạ.”

Hắn khẽ cười, chậm rãi rút Thối Tuyết ra, ngân hoa như luyện, gió lốc nổi dậy khắp một góc trời.

“Ngươi tự tin có thể thắng được ta sao?” Có Hạng Du, Liễm Hàn, Lưu Tiêu ở đây, hắn cũng không lo Huyền Kính chạy thoát.

“Thành thật mà nói, không có, nhưng… Phàm là thế nào cũng phải thử một lần, có thể cùng Ngự các chủ dốc toàn lực đánh một trận, thì có chết cũng không tiếc.”

“Được.” Lưu Vân cổ tay phải chuyển động, một đường kiếm quang vung lên, trôi chảy như nước.

Khung Uyên, thân kiếm vốn không hề phản chiếu ánh sáng, chợt ở trong tay Thất Nguyệt Việt Nhiên ngưng tụ lưu quang nhàn nhạt, ngày càng sáng lên, sáng đến chói mắt.

“Xem ra, lần trước bảo chủ vẫn còn giữ lại sở trường?” Lưu Vân đuôi mắt nổi lên ý cười nhàn nhạt, ống tay áo mặc sắc ào ào vung lên, tung bay bất định, chậm rãi giơ tay, Thối Tuyết sắc bén nhắm thẳng vào đối phương!

Gần như cùng lúc đó nhảy lên, lại đồng thời hạ xuống, nhanh như chớp, giữa mây mù lượn quanh linh đài, một bạch một hắc, lúc rõ lúc mờ, hào quang lấp loáng, long ngâm kéo dài không dứt bên tai…

Mộ Dung Linh nhấc tay, giải quyết hai tên cuối cùng, xoay lại đã thấy Khung Uyên, Thối Tuyết cơ hồ hòa cùng nhau, hai bóng người ở mép linh đài lúc ẩn lúc hiện. Ngược chiều tà dương, không nhận ra ai là ai, nhưng dù là ai, chỉ cần một bước sai lệch, sẽ rơi vào nơi vạn kiếp bất phục…

“Lưu Vân!” Tay áo lam nhạt vọt đến, tình thế trước mắt thực sự không thể lạc quan.

Lúc này, trong mắt Thất Nguyệt Việt Nhiên chợt sáng lên, Lưu Vân lựa đúng thời cơ tung chiêu khí quán trường hồng, tâm liệu chiêu này mặc dù không thể một chiêu thủ thắng, nhưng cũng có thể khiến đối phương dần dần rơi vào thế hạ phong.

Không ngờ Thất Nguyệt Việt Nhiên không tránh không né, đón gió mà lên, trường kiếm xoay ngang trước ngực, phá gió trảm tới, lại là một chiêu thức đồng quy vu tận!

Lưu Vân không đoán được, chụm hai chân lại, lướt về sau mấy bước, Thất Nguyệt Việt Nhiên chợt dừng lại, khí lưu quanh thân tựa hồ bị Khung Uyên hút lại, mờ mịt cuốn lấy, y bào trắng như tuyết phất phơ trong gió, tay phải khẽ động, càng đem kình khí toàn thân phát ra, nhất quyết sinh tử!

Mạnh mẽ nhảy lên, Khung Uyên rời tay, đột nhiên sinh ra vô số huyễn ảnh, quấn lấy kiếm khí bén nhọn, gió lốc lượn vòng quanh thân Lưu Vân, gào thét không ngừng.

Chiêu này không có trong Lăng Kiếm Ngọc Quyết… Không thể lấy võ công trong kiếm phổ mà đánh thắng được…

Lưu Vân chớp mắt, trầm tĩnh nhìn Thất Nguyệt Việt Nhiên, gió lốc pha thêm sát khí mạnh mẽ, như lợi kiếm thổi trên mặt đau đớn, chỉ cần hơi động, trường san lập tức bị cắt ra từng đường vết máu.

Nhắm hai mắt lại, hư huyễn kiếm thế đều bỏ hết ngoài đầu. Hết thảy đều giống như ảo giác… Bất ngờ lại nảy ra một đường kiếm mới…

“Lưu Vân!” Lưu Tiêu nắm chặt Điểm Thanh, rốt cục không nhịn được nâng kiếm mà lên, nhưng không ngờ kiếm khí từng đợt như tường thành không gì phá nổi, đao thương bất nhập…


Mắt phượng đen sáng bỗng nhiên mở lớn, ác liệt nhìn thẳng vào đối phương.

Thất Nguyệt Việt Nhiên thần sắc đột nhiên lạnh đi, chỉ thấy ánh kiếm lóe lên, Thối Tuyết rời tay vọt ra, mang khí thế phá phủ trầm chu(), kinh hồng lược ảnh mà phóng tới!

()PHÁ PHỦ TRẦM CHÂU đập nồi dìm thuyền quyết đánh đến cùng (dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng̀)

Mũi kiếm màu bạc chuyển xanh, giữa sương trắng giăng khắp trông lại càng chói mắt, Thất Nguyệt Việt Nhiên giơ kiếm lên chặn, nhưng đã quá trễ…

“Leng keng” hai tiếng vang lên, Thối Tuyết rơi xuống đất, ánh xanh dần dần biến mất.

Xa hơn một chút, thanh huyền thanh cổ kiếm từ thạch bản bạch ngọc rơi xuống. Thất Nguyệt Việt Nhiên nửa quỳ trên mặt đất, cánh tay trắng bệch buông thõng, dòng máu đỏ sẫm uốn lượn nhỏ xuống, huyễn ảnh bốn phía biến mất từ lâu.

Mây bay sương tản, ánh tà dương nhuộm đỏ chân trời.

Lưu Vân chầm chậm đến gần, cúi người nhặt lấy Thối Tuyết, đạm đạm cười nói: “Ta thắng.”

“Lưu Vân, ngươi không sao chứ?” Những người khác vội chạy đến, trong lòng thở phào một hơi.

Lưu Vân lắc đầu, Thối Tuyết đi vào vỏ kiếm, hướng Thất Nguyệt Việt Nhiên nói: “Ta vẫn không hiểu, Huyền Kính cho huynh đệ các người ân huệ gì, khiến người như ngươi, cũng cam tâm bị cuốn vào vũng nước đục này?”

Thất Nguyệt Việt Nhiên đỡ cánh tay chậm rãi đứng dậy, nhặt Khung Uyên kiếm ôm vào trong ngực, bi thảm cười một tiếng nói: “Thất Nguyệt bộ tộc, trước đây rất lâu không hề suy yếu, di huấn đời đời kiếp kiếp chính là chấn hưng gia tộc. Hai huynh đệ chúng ta là huyết mạch còn sót lại, tổ huấn một ngày cũng không dám quên, bất đắc dĩ thế đơn sức bạc, cuối cùng việc lớn không thành, thậm chí ngay cả tổ truyền chi bảo cũng không có cách nào bảo toàn… Năm đó ta cùng nhị đệ lưu lạc đầu đường, cơ hồ phải chết đói, là Vương gia đã cứu chúng ta, không có Vương gia, sẽ không có Việt Nhiên ngày hôm nay, lại càng không có Vô Song bảo… Ta tài nghệ không bằng người, không còn gì để nói, Các chủ có thể hay không cho ta biết, nhị đệ… là đi như thế nào?

“Uống thuốc độc tự sát.”

Thất Nguyệt Việt Nhiên gật đầu, nhìn bên dưới linh đài trời xanh thăm thẳm, nói: “Lưu Tiêu trang chủ, Ngự các chủ, tại hạ có thể nhờ hai vị một chuyện?”

Lưu Tiêu cùng Lưu Vân liếc mắt nhìn nhau, “Bảo chủ cứ nói.”

Hắn đứng ở đỉnh linh đài “Tiểu nhi của tại hạ, Thiếu Uyên, từ nhỏ thể nhược nhiều bệnh, ta để nó sống nhờ ở chỗ của Quỷ y Địch Vương Diêm tại Thiện quận, thỉnh hai vị chiếu cố một chút.”

Lưu Vân gật đầu: “Vậy ngươi…”

“Hiện tại ta không thể, người Thất Nguyệt, không thể sống tạm bợ trên thế gian ——” hắn đứng ở đỉnh linh đài, ngửa mặt lên trời kêu một tiếng, ngọc bạch y duệ đón gió bay bay, phảng phất giống như u hồn phiêu miểu hư vô, Lưu Vân lời còn chưa dứt, trước mắt bạch ảnh lóe lên, Thất Nguyệt Việt Nhiên đã thả người nhảy xuống linh đài!

“Thất Nguyệt bảo chủ ——” Lưu Tiêu chạy vội đến, trong tay tựa như bắt được cái gì, lại là chuôi kiếm Khung Uyên.

Từ vực sâu u ám mơ hồ truyền đến tầng tầng hồi âm ——

“Tiêu tiêu lăng tuyết sương, nồng thúy dị tam tương, sơ ảnh nguyệt di bích, hàn thanh phong mãn đường...”

Lưu Tiêu sững sờ, cuối cùng lại thất vọng thở dài…

Không lâu sau, rối loạn bên dưới linh đài cũng dần dần lắng lại, Huyền Kính ngàn lần không ngờ được Liễm Hàn cũng ở đây, tử sĩ bên cạnh hắn toàn bộ bị giết hết, chính mình cũng không thể chạy trốn.

Huyền Dục trở lại Phù Dao điện chấp chưởng triều chính, chuyện đầu tiên là vạch trần âm mưu của Huyền Kính, nể tình chú cháu, hạ lệnh giam cầm hắn ở Kính Vương phủ, cả đời không được tự ý rời đi.

Triều đình trên dưới huyên náo một trận, những thân tín của Huyền Kính ngày ngày lo lắng đề phòng, Huyền Dục cố tình đối với chuyện này giữ kín như bưng. Trong triều bè đảng chằng chịt, muốn tiêu diệt cũng không phải chuyện một sớm một chiều.

Sau đó, y khôi phục tước vị Hàm vương của Liễm Hàn, cũng ban thưởng một tòa Hàm vương phủ, có điều, nghe nói Hàm vương một lần cũng chưa từng ở qua. Thuộc hạ Hàn Yên Phiêu Miễu Lâu đến tìm chủ thượng của bọn họ, chỉ quen cửa quen nẻo đến thẳng Vân Hi các.

(Sa: Thì lấy chồng phải theo chồng chứ =))))))))))


Mộ Dung thế gia bởi vì Mộ Dung đại công tử trở về chấn chỉnh cờ trống, khí thế càng hơn ngày trước. Thế lực ám bộ tập trung trong tay Mộ Dung Linh, khai sáng thời kỳ huy hoàng trước nay chưa từng có của Mộ Dung thế gia.

Đã lập nghiệp, đương nhiên phải thành gia, Mộ Dung lão phu nhân từ sớm đã bắt đầu tích cực tìm kiếm con dâu, nhưng không ngờ, Mộ Dung đại công tử không nói lời nào, trực tiếp gọi người đem lễ vật dời thẳng vào Vân Hi các, lão phu nhân tức giận không nhẹ, cuối cùng cũng không cản được nhi tử, chỉ có thể lão lệ tung hoành thở dài một câu: “Ngươi phải gả cũng đừng làm thiếp chứ…”

….

Vô Song bảo mất đương gia, khí thế dần không bằng Ngự Phong sơn trang, nhưng ở Giang Nam vẫn nổi danh một phương.

Không lâu sau đó, Ngự Phong sơn trang thu một nhóm đệ tử, Lưu Tiêu quyết định trong đó chọn ra vài người tận tụy kế thừa Sơn Trang.

Sau khi Mộ Dung tiểu thư lấy chồng, Lạc thành lại có thêm một chuyện lớn, chính là lễ cưới Kỳ Môn nhị môn chủ cùng thiếu tiểu thư Hải Nhạc phái. Có người nói đến Vân Hi các cũng đến chúc mừng. Chỉ có điều, lễ cưới chưa xong, người lại cùng Kỳ Môn gia chủ biến mất tăm…

Mấy tháng sau, hoàng hậu sinh ra một đôi long phượng thai, Dục đế lập tức lập trưởng tử thành thái tử, phong trưởng nữ làm Vân Nguyệt công chúa. Sau lần đó, Dục đế giống như tiên hoàng, không nạp thêm một phi tần nào. Mà Dục đế mỗi tháng luôn thích “vi phục xuất tuần” vài ngày, cũng trở thành bí mật mà ai cũng biết.

Hơn mười năm sau, Dục đế bất ngờ tuyên bố thoái vị, không biết ẩn cư nơi nào. Đương nhiên, đó là việc sau này.

Một trận chiến ở linh đài, trên giang hồ lưu truyền sôi sùng sục, Vân Hi các chủ tái xuất hiện lại càng gây nên sóng lớn, vô số tin đồn thần bí được mọi người đem ra bàn luận say sưa lúc trà dư tửu hậu, không biết là ai, đem danh hào “Kiếm Si” nâng lên một bậc, dần dần biến thành “Kiếm Thánh”.

Nhất thời, Vân Hi các đông như trẩy hội, người đến bái sư cầu nghệ càng nhiều vô số kể, thậm chí người đến xem phong thái một trong “tứ đại mỹ nhân” cũng không ít. Lưu Vân thực sự phiền phức vô cùng, đem người của Ma Yết biến thành “Khán gia hộ viện”, từ đây lập ra ba quy củ: Một, dáng dấp không tốt y quan không ngay ngắn không cho phép vào, hai, quá bốn người không cho phép vào, ba,… Các chủ không thích không cho phép vào.

Sau đó, Lưu Vân lục tục chọn lựa một nhóm đệ tử, dựng lên độc lực thế lực, không lâu sau, Vân Hi các dần dần trở thành kiếm gia thánh địa địa vị tôn quý trong võ lâm. Mà nhờ phúc của mấy vị “phu nhân” trong nhà, Vân Hi các địa vị đặc thù, có gọi là làm mưa làm gió, cũng không phải quá lời.

Vân Hi các.

Chạng vạng, ánh nắng chiều tắt dần. Vầng trăng khuyết lơ lửng treo trên nền trời.

Quân cờ màu đen kẹp giữa ngón tay thon dài, y tụ màu lam khẽ động, vững vàng đặt xuống bàn cờ xen kẽ trắng đen.

Mắt phượng đen sáng nửa khép nửa mở, cười nói: “Lưu Tiêu, lại là thế hòa.”

Tố sam nam tử đối diện khẽ mỉm cười, nói: “Cũng được, lại đánh tiếp cũng phân không ra thắng bại.”

Mắt phượng lưu chuyển, từ ánh hoàng hôn sắp tắt chuyển qua gương mặt tuấn tú của nam tử.

“Lưu Tiêu, ngươi có nhớ đã từng đáp ứng ta ra ngoài du ngoạn một chuyến?”

“Nhớ rồi, ngươi muốn khi nào thì xuất phát?”

Lưu Vân khẽ nở nụ cười, “Chọn ngày không bằng gặp ngày, ngay bây giờ đi.”

“Bây giờ?”

“Xuỵt —— nhỏ giọng một chút, để bọn họ biết, chỗ nào cũng đừng hòng đi.”

Lưu Tiêu đôi mắt cong cong, mỉm cười gật đầu.

Đêm xuống, hai bóng đen lặng yên không tiếng động từ cửa sau trốn ra.

Lưu Tiêu khẽ cười nói: “Ra khỏi nhà mình, còn phải lén lén lút lút như vậy, thực sự ——”

Lưu Vân nhẹ nhàng đóng cửa lại, thấp giọng cười nói: “Không cẩn thận, làm sao lẻn —— ách, Hàn... Ngươi sao lại...”


Cách đó không xa, có một bóng người cao lớn đứng dưới tàng cây, không phải Liễm Hàn thì là ai?

“Các ngươi đây là muốn đi chỗ nào?” Mộ Dung Linh một thân nguyệt sắc trường sam, từ phía sau cây bước ra, thiết cốt chiết phiến che nửa đuôi mắt hơi hơi nheo lại, theo sau là Thệ Thần cùng Huyền Dục.

“… Cũng được, mọi người cùng nhau đi đi…”

Lưu Vân bất đắc dĩ nhìn trời, chỉ thấy nền trời đen kịt, gió thổi mây bay, sao đầy trời, khóe miệng khẽ mỉm cười, có lẽ, điều hắn tìm kiếm nhiều năm, trong lúc tình cờ đã tìm thấy được.

Thế sự khó liệu như gió thoảng, mây bay trên trời biết khi nào ngừng. Chuyện đã qua như mây khói, hương mộng chưa dứt, chỉ cầu rượu ngon, tâm như xuân thủy, lăn tăn sóng gợn, hóa thành vô tận tương tư.

(Sa: Đoạn này mình đọc và chả hiểu gì cả nên lại chém, bạn nào hiểu beta lại giùm mình nha, mình cám ơn nhiều >