Phong Quá Vũ Lưu Vân

Quyển 2 - Chương 77: Tề tụ

Đêm đó, trăng mờ sao thưa, mưa phùn gió thổi. Hoa sen trong ao như ẩn như hiện dưới sấm chớp trên bầu trời. Màn trướng vấn vít, gió thổi cánh cửa khẽ động.

Lưu Vân trong giấc ngủ mơ màng tỉnh dậy, đối diện lại là một đôi mắt phượng hắc bạch phân minh nhìn mình không chớp.

“Sao còn chưa ngủ?” Lưu Vân sửa lại một chút mái tóc hơi rối của hắn, cười hỏi.

Lưu Tiêu khẽ mỉm cười, không nói gì.

Lưu Vân xoay người, vùi đầu vào cổ Lưu Tiêu, ôm eo y lười nhác nói: “Còn không mau ngủ đi, có *** lực như vậy, ta không ngại làm tiếp một lần…”

Lưu Tiêu ý cười càng đậm, nắm chặt chăn bông, đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy hắn, lúc này mới nghe lời mà ngủ.

Mới ấm lên đã chuyển lạnh, gió mưa lất phất.

Trong lương đình, thanh ảnh độc tọa, bên bàn đá, chén Thanh Từ vẫn còn lưu lại một chút rượu đắng, thanh y nhân đưa rượu đến bên môi, lại “sách” một tiếng, cười khổ lắc đầu, rốt cục vẫn là đặt rượu xuống.

“Thệ Môn chủ cớ gì ở đây tự châm tự ẩm?”

Thệ Thần hạ tay xuống, bất động thanh sắc quay đầu lại hướng người vừa đến khẽ mỉm cười: “Trác bảo chủ đây cớ gì lại một mình tới đây, chẳng lẽ cũng là đến uống một chén?”

Trác Việt Nhiên chậm rãi đi vào đình. Hắn không che dù, quần áo hơi ẩm ướt vì nước mưa.

“Uống cũng là khổ tửu, cần gì phải lãng phí.”

Thệ Thần thưởng thức chén sứ trong tay: “Khổ tửu sao?”

Trác Việt Nhiên từ trong ***g ngực lấy ra một dải lụa đỏ thắm, xé đi một nửa nhẹ đặt lên bàn, nói: “Làm phiền Thệ môn chủ đem vật này chuyển giao Ngự trang chủ.”

Thệ Thần liếc nhìn dải lụa đỏ, suy nghĩ chốc lát, hỏi: “Bảo chủ sao không tự tay giao cho hắn?”

Trác Việt Nhiên chậm rãi đứng dậy, lắc đầu nói: “Ta cũng nên về Vô Song bảo, nơi này... Đã không cần ta lưu lại nữa.”

Cuối cùng, vén vạt áo, liền cáo từ rời đi.

(Sa: Kẻ đắp chăn bông kẻ lạnh lùng. Haizzzz)

Hôm sau, mây tan mưa tạnh.

“Cái gì? Ngươi nói Trác huynh đối với ngươi hạ độc?”

Lưu Vân vừa chỉnh sửa mặt nạ da người, vừa nói: “Không sai, ta nghĩ... Ta đã biết thân phận của hắn...”

Lưu Tiêu nhíu mày nói: “Sao là hắn? Như ngươi nói, hắn khi đó nếu muốn giết ngươi, vì cái gì không ra tay lúc luận võ? Dù sao người có âm mưu, sẽ không để người ta hoài nghi, ngược lại cố ý cho ngươi uống rượu độc, mà lại không làm hại đến tính mạng ngươi?”

“Không sai.” Lưu Vân buộc tóc dài lên, lại lộ ra khuôn mặt “Liễu Vũ”, “Trận đánh hôm qua, hắn hẳn đã đoán ra thân phận của ta, nhưng mà, hắn bởi vì nguyên nhân nào đó, lại không vạch trần ta, vì lẽ đó... Ta đang đánh cược một ván, nếu như hắn không phải thật sự muốn giết ta, như vậy hẳn sẽ không tiết lộ thân phận của ta cho người kia.”


“Nhưng vạn nhất.....”

Lưu Vân trấn an vỗ vỗ vai Lưu Tiêu, “Đừng lo lắng, lần này ta sẽ không lại ngu ngốc đến mức bị đánh rớt xuống sườn núi nữa đâu, ha ha.”

“‘ Đừng lo lắng ’? Ngươi nói ta có thể nào không lo lắng?!” Lưu Tiêu chợt đứng phắt dậy, bỗng nhiên nắm lấy tay hắn, lực lớn đến mức thậm chí có thể nghe thấy thanh âm của khớp xương, như là oán khí tích trữ từ lâu trong nháy mắt bộc phát ra, “Ngu xuẩn không phải ngươi, là ta! Ta vậy mà lại cho là ngươi không có gì không làm được, nhưng thực tế là ta đã đánh giá cao ngươi. Lúc ấy nên liều lĩnh đưa ngươi xuống núi! Cũng không cần cả ngày lẫn đêm lo lắng đề phòng, chỉ lo ngươi... Là ta quá ngu ngốc, để ngươi một lần lại một lần xảy ra chuyện như vậy…”

“Lưu Tiêu.... Xin lỗi, ta...” Lưu Vân có chút lúng túng nhìn y, không hề nhận ra xương tay bị nắm đến đau đớn.

Một hồi lâu, Lưu Tiêu thoáng bình tĩnh, chậm rãi buông tay ra, đã thấy vài dấu tay đỏ sẫm nằm trên tay Lưu Vân. Chung quy trong lòng không đành lòng, hơn nữa cũng hết giận, nhẹ nhàng thở dài, đi tìm thuốc mỡ bôi cho hắn.

“Ngươi đó, vì sao không buông ra? Bằng không ta cũng sẽ không nặng tay như vậy...”

Lưu Vân nghiêng người dựa vào mép giường, híp mắt cười nói: “Để cho ngươi nguôi giận, cũng chỉ đành oan ức một hồi rồi.”

Lưu Tiêu vỗ trán than nhẹ: “Thôi, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời!”

Ăn sáng xong, trong thư phòng.

“Trác bảo chủ đi rồi?”

“Không sai, hắn còn nhờ ta đem vật ấy chuyển giao cho ngươi.”

“Cái này không phải...”

Lưu Vân “A” một tiếng, đem lụa đỏ quấn trên ngón tay, liếc mắt nhìn Lưu Tiêu một chút, người nọ khụ một tiếng, sắc mặt khẽ biến hồng, nhìn sang hướng khác. Lưu Vân khẽ mỉm cười, lại chậm rãi hạ mi mắt, không biết đang suy nghĩ gì.

Ngoài cửa bỗng có người đưa tin: “Thiệu tổng quản cùng thiếu tiểu thư trước tiên hướng trang chủ dâng trà.”

Lưu Vân thấp giọng nói: “Ta ra hậu diện.” Vươn mình, chớp mắt liền biến mất phía sau màn.

Lưu Tiêu cất cao giọng nói: “Mau mời.”

Thiệu Hồng cùng Mộ Dung Thanh song song đi vào. Hỉ phục đỏ thắm lộ ra một thân hỉ khí.

“Trang chủ, Thệ Môn chủ.”

“Lưu Tiêu đại ca, Thệ đại ca.”

Lưu Tiêu cười khẽ, thấy Mộ Dung Thanh hai mắt có ý cười, trong lòng thoáng yên tâm. Uống trà xong, hướng hai người nói: “Khi nào lên đường?”

Thiệu Hồng cười đáp: “Chắc là ngày mai thôi.”

Lưu Tiêu nói: “Vậy cũng tốt, ngược lại ta cũng phải về trang, tiện đường đưa các ngươi một đoạn đường, cùng đi đi.”

“Thật tốt quá, có điều...” Thiệu Hồng do dự một chút, vẫn là mở miệng nói, “Trang chủ sao không nhân cơ hội này tìm kiếm Nhị thiếu gia?”

Mọi người đều sững sờ.

Lưu Tiêu khẽ nhắm mắt, nói: “Việc này... Ta tự có chừng mực.”

Thệ Thần thấy Mộ Dung Thanh ánh mắt bỗng nhiên ảm đạm, liền cười nói: “Kiếm trì cảnh đẹp vang danh thiên hạ, Thiệu tổng quản sao không cùng tiểu thư đi ngắm một chút?”

“Nói cũng đúng, Thanh muội ngươi thấy sao?”

“Cũng được, ta đang muốn đi giải sầu.”

Một thị vệ vội vã bước vào, bẩm: “Trang chủ, có hai vị ‘ Liễu công tử ’ cầu kiến trang chủ.”


Lưu Vân ẩn ở sau màn, nghe được bọn y đến, tâm trạng hơi bình tĩnh, lại nghe Lưu Tiêu nói: “Để bọn họ vào.”

Thiệu Hồng cáo từ nói: “Trang chủ, chúng ta lui ra trước.” Mới rời đi, đã thấy hai nam tử tướng mạo phổ thông, thân mang áo vải tự nhiên đi vào. Trong đó, một nam tử áo trắng không nhịn được nhìn Mộ Dung Thanh vài lần, đây vốn là chuyện vô cùng bình thường, Mộ Dung Thanh lại chợt thấy quen mắt, rồi lại thực không nhận ra người này.

“Thanh muội?” Thiệu Hồng thấy nàng sững sờ, nhẹ giọng gọi.

Mộ Dung Thanh phát hiện mình thất thố, lúc này mới thu hồi ánh mắt, cùng hắn rời đi.

“Hai vị tìm đến tại hạ, không biết có chuyện gì quan trọng?”

Nam tử mặc áo trắng chắp tay nói: “Chúng ta đến đây chỉ vì tìm một người.”

“Ai?”

“Ta.” Màn nhẹ nhàng vén lên, Lưu Vân chậm rãi đi ra, đưa tay tháo mặt nạ xuống, khuôn mặt tuấn dật mang theo ý cười nhàn nhạt.

Hai người cũng gỡ mặt nạ Lưu Vân làm cho bọn họ, lộ ra diện mạo thật sự. Nếu không có Lưu Vân chính miệng nói ra sự thật, chỉ sợ là không thể tin nổi người trước mắt lại là Thiên tử đương triều.

“Hoàng...”

Huyền Dục khoát tay áo một cái, nói: “Hiện tại tại hạ chỉ là Huyền Hữu mà thôi.”

Cuộc chuyện trò chẳng đâu vào đâu, bốn người ngồi trên ghế nhàn nhã uống trà, còn lại người nào đó không có ghế ngồi, chỉ dựa vào cột một bên giương mắt nhìn. Nhất thời, bầu không khí trở nên tương đối.... Quỷ dị.

Một lúc lâu, Lưu Tiêu mở miệng nói: “Hai vị... Có tính toán gì không?”

Mộ Dung Linh cùng Huyền Dục giương mắt nhìn y một chút, lại đồng loạt nhìn về phía Lưu Vân.

“Nhìn ta làm gì? Lưu Tiêu đang hỏi các ngươi mà.”

Mộ Dung Linh đạm đạm nói: “Ta muốn về Mộ Dung Sơn Trang, lấy lại tất cả những gì thuộc về ta.”

Lưu Vân đang muốn nói gì đó, đã thấy y Chiết Phiến vung lên, cười nói: “Yên tâm, Bản công tử tự có biện pháp.” Nụ cười tự tin y hệt năm đó.

“Huyền công tử thì sao?”

Huyền Dục nhíu mày, khóe miệng cong lên, cười lạnh nói: “Đã đến lúc người kia phải trả giá cho những chuyện hắn đã làm!”

Chén trà bằng sứ xanh tầng tầng đặt ở trên bàn gỗ tử đàn, sao hôm vừa lặn mây mù lại ùn ùn kéo tới, lập tức che nửa mặt trời....

Trăng dần lên cao, Lưu Vân lặng lẽ tới trước cửa phòng Huyền Dục, chợt nghe bên trong truyền đến giọng của Mộ Dung Linh.

“... Ngươi suy nghĩ kỹ càng rồi hả? Thật muốn trở về làm Hoàng đế?”

“Đó là tất nhiên, lẽ nào để con rối kia làm mưa làm gió sao?”

“Nếu vậy... Ngươi chuẩn bị từ bỏ Lưu Vân sao?”

“.... Ngươi nói cái gì?”

“Hừ, cần ta nói lại lần nữa? Nếu hắn giúp ngươi đạt thành mục tiêu, ngươi cảm thấy theo tính tình của hắn, sẽ cùng ngươi ở lại hoàng cung hắn ghét nhất?”

Huyền dục sững sờ: “Ta...”

“Không nói đến việc này, ‘ bệ hạ ’ hậu cung phi tần vô số, lại còn có vị hoàng hậu kia, Lưu Vân sẽ chịu được sao?”

“Càn rỡ!” Huyền Dục hừ lạnh một tiếng nói,”Chính là, có cũng là hợp tình hợp lý, Lưu Vân... Hắn sẽ không để ý. Huống hồ chính hắn còn không phải... Ngươi dựa vào cái gì hỏi ta?”

Mộ Dung Linh mỉm cười nói: “Không dựa vào cái gì, nếu nói trước đây ta còn có điều kiêng kỵ, bây giờ Thanh nhi cũng đã thành hôn, đối với Lưu Vân, ta chắc chắn sẽ không lại buông tay.” “Hừ, đây chính là điều ta muốn nói.”


“Ha ha, vậy à.”

Mộ Dung Linh chắp tay cười nói: “Vậy tại hạ trước tiên chúc ‘ bệ hạ ’ mã đáo công thành.”

Huyền Dục ngoài cười trong không cười nói: “Đa tạ.”

Đợi y đi rồi, Huyền Dục ngồi trong phòng một lúc lâu, nhắm mắt trầm tư. Lời Mộ Dung Linh tựa như khiến cho người luôn kiên định vì mục tiêu như y bị xao động. Ngôi vị hoàng đế đối với hắn luôn luôn là lẽ tất nhiên, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ vì người nào đó mà từ bỏ, này cũng là chuyện không thể... Nhưng mà y, vì sao lại do dự?

Đang lo lắng trong lòng, bỗng nhiên một đôi cánh tay thon dài từ phía sau lưng lặng yên không một tiếng động đặt lên eo y.

Huyền Dục rùng mình, lại nghe tiếng nói trầm thấp quen thuộc ở bên tai nhẹ nhàng vang lên: “Đang nghĩ gì vậy?”

Huyền Dục ánh mắt sáng lên, cười nói: “Đương nhiên đang nghĩ tới ngươi... Nghĩ ngươi làm thế nào giúp ta đoạt lại ngôi vị hoàng đế.”

Lưu Vân trầm mặc chốc lát, đạm đạm nói: “Ngươi thật sự muốn như vậy?”

“Lưu Vân? Ta nói đùa...” Huyền Dục bỗng nhiên quay lại, con ngươi mang theo một tia kinh ngạc cùng hoảng loạn.

“Ta vừa nãy cũng nghe được rồi.”

“Ngươi nghe ta nói, ta chỉ là..”

“Ta biết ta biết, ta tin tưởng, không phải là ngôi vị hoàng đế thôi sao, ta có biện pháp.”

“Cái gì?” Huyền Dục ngẩn người.

“Chờ chúng ta trở lại Huyền Diệu...”

“Không phải cái này, ta là nói... Ngươi không ngại lời nói mới rồi sao?”

Lưu Vân khẽ mỉm cười, ngẩng đầu hôn lên mắt y, cười nói: “Nguyện vọng của ngươi ta đều sẽ giúp ngươi thực hiện.” Hơi rũ mi, giấu đi vẻ miễn cưỡng trong mắt, thời điểm đó cũng là lúc hắn nên công thành lui thân rồi.....

Bên trong tân phòng, chữ hỉ chưa tháo xuống, Mộ Dung Thanh nhìn gương trang điểm, bất tri giác sững sờ một lát, thất vọng thở dài.

“Làm sao vậy?” Thiệu Hồng săn sóc rót chén trà đến.

“Không có gì... Có nhớ người mặc bạch y, Liễu công tử nọ?”

“Nhớ tới, ngươi quen hắn?”

“Không... Có thể chỉ là ảo giác, có thể... Quá giống, quá giống...”

“Giống ai?”

“Đại ca, rất giống đại ca!”

“Mộ Dung công tử? Ngươi vừa nói vậy... Đích xác rất giống...”

Mộ Dung Thanh khẽ gật đầu, chợt trong con ngươi sáng lên: “Ngươi nói có thể là hắn không?” Nếu đúng, nói không chừng... Vân nhị ca cũng sẽ ở gần đó...

“Là ta.”

Hai người bỗng nhiên cả kinh, quay đầu lại chợt thấy một bạch y nam tử chẳng biết đã đứng sau bức bình phong từ lúc nào, hai người nửa điểm cũng không phát hiện.

“Thanh âm này... Đại ca!” Mộ Dung Thanh kìm chế không được tâm trạng mừng như điên, chạy vội đến, cả thanh âm cũng bất giác hơi run rẩy.

Lướt qua bức bình phong, khuôn mặt phong lưu tuấn nhã đập vào mắt. Nụ cười sủng nịch nàng đã quen thuộc từ nhỏ, nay ít đi mấy phần tùy tiện, lại nhiều hơn mấy phần thành thục.

“Thanh nhi...” Mộ Dung Linh vỗ nhẹ vai muội muội, ôn hòa cười nói, “Ngày vui mới hôm qua, khóc cái gì, trang điểm đều trôi hết.”


“Mộ Dung công tử!” Thiệu Hồng kinh hỉ nhìn y, “Ngài rốt cục trở về! Thanh muội ngày ngày đều nhớ ngài... Đúng rồi, Nhị thiếu gia nhà ta có hay không...”

Mộ Dung Thanh ngẩng đầu căng thẳng nhìn y.

Mộ Dung Linh cười nói: “Yên tâm đi, hắn tốt không thể tốt hơn.”

“Thật sự? Vậy hắn bây giờ có đi cùng ngươi không?”

Mộ Dung Linh nghĩ một chút, nói: “Hắn... Không đi cùng ta, có điều, chẳng mấy chốc sẽ trở về.”

“Đại ca, một năm qua ngươi ở đâu? Khắp nơi không tìm thấy ngươi, nương người rất nhớ ngươi, chúng ta cùng nhau về nhà đi?”

“Cái này đương nhiên, những việc khác ngày sau từ từ nói.” Mộ Dung Linh xán lạn cười một tiếng nói, “Mộ Dung gia chúng ta cũng đến thời điểm chấn chỉnh lại cờ trống rồi!”

Mọi người khởi hành về Ngự phong sơn trang. Bên người trang chủ có thêm ba người mặc trang phục thị vệ trang phục, ai cũng chưa từng lưu ý đến.

Đến Lạc Thành, phu phụ Thiệu Hồng trở lại Mộ Dung gia, Mộ Dung Linh cải trang thành tiểu tư đi theo bên cạnh hai người, một đường vào cửa.

Một bên khác, Lưu Tiêu cùng Huyền Dục ở khách *** Nghi Lai nghỉ chân, Lưu Vân thì lại theo Thệ Thần về Kỳ Môn, thuận tiện mang tiểu Ban về.

“Đại ca... Đại ca! Ngươi trở về rồi! Ta đều bị Nhạc Tô tiểu thư kia làm phiền chết rồi...” Còn chưa vào cửa, từ xa đã nghe thấy Thệ Ly mừng rỡ kêu to.

Cậu cao lên không ít, người cũng tuấn lãng hơn nhiều, khuôn mặt đã có mấy phần thành thục.

Thệ Thần mỉm cười nói: “Tiểu Ly, ngươi lớn rồi.”

“Hừ, đó là đương nhiên... Hắn là ai vậy?” Thệ Ly cảnh giác nhìn chằm chằm nam nhân cười đến gian trá trước mắt, luôn cảm thấy nụ cười như vậy tựa hồ đã gặp ở đâu đó, đặc biệt chói mắt...

Lưu Vân cố ý giảm thấp thanh âm nói: “Tại hạ Liễu Vũ, là đại ca ngươi...” Mắt phượng xoay một cái, lưu lại âm cuối ám muội, lại không nói tiếp.

Thệ Ly lông mày dựng đứng, cướp bước lên trước đem Thệ Thần kéo về một bên, căng thẳng hỏi: “Đại ca, hắn rốt cục là gì của ngươi? Hắn xấu như vậy, đại ca sẽ không coi trọng hắn chứ?!”

Xấu? Lưu Vân mi mắt giật một cái, khóe miệng tà tà cong lên, đưa tay giữ lấy cổ Thệ Thần, ở trên mặt nhẹ nhàng hôn xuống.

Thệ Thần sững sờ, nhẹ nhàng chạm lên chỗ vừa bị hôn, mỉm cười lắc đầu.

Lưu Vân khiêu khích nhìn sắc mặt sưng xỉa lên của người nào đó, cười nói: “‘ kẻ xấu xí ’ như ta lại cùng đại ca ngươi có loại quan hệ này đó, sao hả?”

“Ngươi!! %※¥※◎¥.....”

Mặc kệ cậu, lôi Thệ Thần đi vào nhà. Phía sau truyền đến thanh âm nghiến răng nghiến lợi của Thệ Ly:

“Đáng ghét! Quả thực so với cái tên Ngự Lưu Vân kia còn càn quấy hơn!!”

Dọc theo tầng tầng hành lang uốn khúc, mai rụng đào rơi.

Thệ Thần vừa đi vừa cười nói: “Tiểu Ly thực sự gặp khắc *** rồi.”

Lưu Vân nói: “Ta còn nghĩ nó lớn rồi, kết quả ba câu nói liền lộ ra bản tính, ngươi đó, quá cưng chìu nó, cứ để nó tôi luyện một phen cho tốt đi.”

Thệ Thần ánh mắt lóe lên: “Nói cũng đúng.”

“Ách xì!” Thệ Ly chùi chùi mũi. Đang là đầu xuân, sao mà vẫn lạnh như thế...

“Môn chủ! Môn chủ! Ngài rốt cục đã trở về!” Cuối hành lang uốn khúc, một lão nhân tóc bạc tráng kiện vội vã đi tới.

“Hà thúc.” Thệ Thần cong cong hai mắt, cười nói, “Tất cả mọi người trong môn phái vẫn tốt chứ?”

“Vẫn tốt, vẫn tốt, à không, không tốt, không tốt.”


“Sao vậy?”

“Còn không phải chuyện Nhạc tiểu thư sao... Có việc hay không đều chạy đến tìm tiểu thiếu gia, thực sự là...” Hà Thượng vuốt vuốt chòm râu dài trắng như tuyết.

“Hả? Như vậy...” Thệ Thần con ngươi đen khẽ chuyển, nói, “Hà thúc, lần này ta trở về cũng không phải vì cưới Nhạc tiểu thư.”

“Sao? Môn chủ, chuyện này...”

Thệ Thần kéo Lưu Vân đang đứng một bên qua, mỉm cười nói: “Bởi vì hắn.”

“Cái gì?!” Hà Thượng trừng lớn hai mắt, không cẩn thận giật đứt mấy sợi râu.

Hai người nín cười, không để ý đến Hà trưởng lão đã hóa si ngốc, tay trong tay đi mất rồi.