Phong Quá Vũ Lưu Vân

Quyển 2 - Chương 75: Phong mang sơ hiển

Trăng đã lên cao, gió thổi mây bay, nguyệt quang xuyên thấu qua mây mờ, nhẹ nhàng rải xuống đường mòn trong rừng, tuyết tan sương đọng.

Hai người bước chầm chậm trên đường hẹp quanh co, ánh trăng chập chờn, bóng đổ thành đôi.

Thệ Thần thay Lưu Vân vén tóc dài lên, cột lại ở bên dưới mũ, xúc cảm như tơ lụa khiến tâm Thệ Thần khẽ động, chợt trầm thấp cười nói: “Còn nhớ khi đó ta chải tóc cho ngươi không?”

Lưu Vân hơi ngẩn người, gật đầu.

“Ngươi có biết điều này có ý nghĩa gì không?” Lưu Vân khẽ chớp mắt, một lúc lâu mới nói: “Sau này mới biết.”

Thệ Thần lông mi hơi rũ xuống, không biết là mừng rỡ hay thất vọng, chỉ nhẹ nhàng cười: “…Lúc đó, ta cho là ngươi tỏ tình với ta.”

“Hả?” Lưu Vân tròn mắt, sờ sờ mũi.

“Ha ha,” hiếm khi thấy Lưu Vân lúng túng, Thệ Thần khẽ mỉm cười, “Ta mặc dù biết rõ ngươi không biết, nhưng trong lòng vẫn vui vẻ biết bao nhiêu…”

Nói tới đây liền không nói gì thêm nữa, chỉ còn lại ý cười nhàn nhạt, ý tứ cũng đã tan dần.

Lưu Vân dừng bước, quay sang nhìn thẳng vào y.

Thệ Thần vẫn mỉm cười, nhìn lại đôi con ngươi long lanh như hai viên hắc diệu thạch của hắn, nhỏ giọng: “Sao vậy?”

“…Tại sao lại thích ta?”

Thệ Thần ngẩn ra, không ngờ hắn lại hỏi trực tiếp như vậy, không khỏi mỉm cười: “Nếu có thể nói ra được, đã không gọi là “thích” rồi.” Y hơi nghiêng đầu, đôi mắt sáng rạng ngời rực rỡ, nửa khuôn mặt đẹp như ẩn như hiện dưới ánh trăng ôn hòa.

Không biết có phải vì bóng đêm quá mức mê hoặc, khiến Lưu Vân bất ngờ có cảm giác bản thân sắp mọc cánh mà bay lên trời. Mãi đến tận lúc hai tay nắm lấy nhau, nhiệt độ ấm áp từ đầu ngón tay truyền tới, Lưu Vân mới tìm về được một chút cảm giác chân thực.

Mãi đến khi ra khỏi rừng cây, hai bàn tay vẫn nắm lấy nhau. Vì màn đêm che khuất, Lưu Vân chưa từng phát hiện, người bên cạnh khóe miệng hơi cong lên, mãi đến tận trấn nhỏ kế tiếp vẫn chưa hạ xuống.

“…Nguyên lai các ngươi vẫn ở trong thâm cốc, chẳng trách thế nào cũng tìm không thấy.”

“Ừ… Đúng rồi, một năm qua, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?”

Thệ Thần suy nghĩ chốc lát, nhỏ giọng nói: “Như ngươi đã biết, Kính vương khống chế con rối nắm giữ triều chính, tiêu diệt phe đối lập, chỉ e là hắn sẽ không chờ lâu nữa, bởi vì… Hoàng hậu đã mang thai.”

“…Thật không?”


“Ngoài ra, chuyện của Hàm vương, chắc hẳn ngươi cũng biết…”

“Chuyện này…”

Cảm thấy sức nắm trên bàn tay đột nhiên tăng dần, Thệ Thần nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay kia, mỉm cười: “Không cần lo lắng quá mức, bởi có quan hệ vương tộc, hành hình cũng không công khai, tuy rằng triều đình tuyên bố như vậy, cuối cùng vẫn không có người chứng thực, huống hồ… Giang hồ gần đây truyền rằng, “Ngân Tuyết lệnh” của Thiên Tuyệt cung tái xuất hiện trong võ lâm…”

“Có chuyện như thế sao?”

Thệ Thần thanh âm trầm thấp mà nhẹ nhàng chậm rãi, mang theo sức mạnh làm yên lòng người, Lưu Vân nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần Liễm Hàn vô sự, Thiên Tuyệt có phục xuất hay không, rốt cục cũng không phải chuyện của hắn, chỉ là.... Lưu Vân hơi nhíu mày, e rằng lại sắp có phiền toái...

“Hiện tại, để kết luận còn quá sớm, thám tử phía dưới báo lại rằng phần lớn người của “Hàn Yên Phiêu Miễu lâu” còn đang hoạt động ở vùng kiếm trì, nếu là bọn họ gây ra, bây giờ có nói cũng muộn rồi. Những người bị thương đều là một ít người trong các bang phái nhỏ, hơn nữa nghe những người kia nói, cũng chỉ thấy rõ “Ngân Tuyết lệnh” mà thôi.”

“Ôi… Thế này đâu phải là tác phong của Hàn…” Lưu Vân nhíu nhíu mày, “Chuyện này tạm thời không đề cập tới, việc kết thông gia kia…Lưu Tiêu… Là thế nào?”

“Việc này… Ta cũng không rõ, đợi đến kiếm trì, tự khắc rõ ràng.”

Lưu Vân ừ một tiếng, không nói gì thêm. Mắt phượng xa xăm, nhìn không ra tâm sự.

“... Lưu Vân.”

“Sao?”

Thệ Thần quay đầu nhìn về hướng khác, đạm đạm nói: “Nếu quả thực là Lưu Tiêu... Ngươi tính thế nào?”

Lưu Vân ngây người, vừa nãy trong lòng chính là vẫn không buông xuống được việc này, hắn nhìn y một chút, rồi lại quay sang hướng khác.

“... Lưu Tiêu sẽ không yêu Mộ Dung Thanh.” Ngữ khí thản nhiên, tràn ngập chắc chắn.

Thệ Thần lắc đầu nói: “Ta chỉ nói tới kết hôn, không phải quan hệ tình ái, ngươi có bao giờ nghĩ tới mấy chục năm sau, Ngự phong sơn trang, Vân Hi các, thậm chí Mộ Dung gia, ai sẽ kế thừa?”

Lưu Vân trầm mặc, lại ngước mắt nói: “Vậy thì sao? Cưới vợ chỉ để sinh con, vậy cưới một con heo cũng được!”

Lắc đầu, Thệ Thần khẽ cười thành tiếng, nói chuyện này với hắn, thật sự là thừa lời rồi.

“Vậy còn ngươi?”

“Hả?”

“Ngươi không phải nói sẽ trở lại sớm sao?” Chẳng lẽ không phải vì đón dâu?

“…” Thệ Thần chậm rãi vén tay áo, lộ ra hai bàn tay nắm lấy nhau, lắc đầu cười: “Ta cần gì phải trở lại cưới heo? Hơn nữa, còn có tiểu Ly mà.”

“Ha ha…” Lưu Vân không nhịn được giật giật khóe miệng, “Quá mức không tử tế.”

“Như nhau như nhau.”

“Ha ha...”

Lúc hai người chạy tới gần sơn đạo dẫn tới kiếm trì, bảy, tám ngày đã qua, mà lúc này, còn cách mùng năm không xa. Từ trấn nhỏ lạnh lẽo đến sườn núi phía đông, có thể cảm thấy mùa xuân ấm áp đang đến. Mầm non đầu cành, gió nhẹ nâng cành liễu, không còn vương lại chút khí lạnh nào.


Càng gần kiếm trì, người đi đường càng nhiều. Đại thể vẫn là thanh niên tuấn hiệp, cảnh vật náo nhiệt giống như năm ngoái, mặt trời ban trưa ấm áp, bên trong trà quán nhỏ ven đường, tất cả đều là người đi đường nghỉ chân, tám chín phần mười là người trong võ lâm, quen hay không quen đều chào hỏi nhau cả.

Không bao lâu sau, một bích y thiếu niên bước nhanh vào quán trà, phía sau là một thiếu niên áo đỏ đuổi theo thở hồng hộc.

“Lôi Thanh Ngạo! Chờ chút! Ngươi đi nhanh như vậy làm cái gì!”

Bích y thiếu niên nhìn cậu một chút, nói: “Đương nhiên phải nhanh một chút! Không được trễ giờ!” Lại quay đầu nhìn quanh quán trà một lần, đã thấy bàn đã ngồi kín từ lâu, duy nhất có một bàn trong góc là chỉ có hai người ngồi, còn lại hai chỗ bỏ không.

Lôi thanh ngạo đem trường kiếm đặt lên bàn, đánh giá vài lần hai nam tử bề ngoài xấu xí đối diện, một người khuôn mặt chữ điền, ngoại hình vừa gặp liền quên, khóe miệng hơi nhếch mang theo một tia ý cười bỡn cợt, nhìn thế nào cũng không đáng chú ý. Lôi Thanh Ngạo khinh bỉ liếc hắn một cái, lại quay đầu nhìn về phía người còn lại, người kia tố sam thanh y, là thư sinh trắng trẻo điển hình, thấy Lôi Thanh Ngạo nhìn mình, y khẽ mỉm cười với cậu.

“Tiểu nhị, cho bình trà!” Tư Không Tễ bệ vệ đặt mông ngồi xuống, hai ba ngụm uống hết một bình.

Một năm qua đi, hai người cao lên không ít, Tư Không Tễ thêm phần khí chất anh dũng, mà Lôi Thanh Ngạo vậy mà càng ngày càng thanh tú.

Bàn bên cạnh là hai hán tử cao lớn vạm vỡ, thấy hai thiếu niên dáng dấp thanh tú, cặp mắt mê mẩn nhìn chằm chằm khuôn mặt bọn họ.

Một người từ trong ***g ngực lấy ra hai tấm thiệp mời đỏ thắm, khoe khoang: “Kiếm trì luận võ việc lớn này, vẫn là không thiếu được hai anh em ta!”

“Đúng vậy! Đó cũng không phải là tiểu hài tử vắt mũi chưa sạch, chạy lung tung, ha ha!”

“Ngươi nói cái gì?!” Đã sớm không chịu được ánh mắt tục tĩu này, Lôi Thanh Ngạo đứng phắt dậy, trường kiếm một điểm nhắm thẳng vào mặt đại hán!

Chiêu thức phiêu dật có thừa nhưng sức mạnh không đủ, bị đại hán dễ dàng né được.

“Khà khà, tiểu hài tử vẫn nên về nhà chơi tốt hơn, xem náo nhiệt cái gì!”

Quán trà một hồi ầm ĩ, nam nhân ngày càng đắc ý, vỏ kiếm xoay ngang, một nguồn sức mạnh đẩy bích y thiếu niên đang chống đỡ lùi đến góc bàn, nước trà đổ ra đầy bàn.

Tố y thư sinh đạm đạm nhìn bọn họ một chút, đang định giơ tay, chợt bị nam tử bên cạnh nắm chặt lấy, chỉ thấy hắn mỉm cười lắc đầu, ống tay áo đen màu mực khẽ động, hai ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng chống đỡ ở dưới bàn.

Lại nghe “Keng” một tiếng, bích y thiếu niên rút kiếm vung lên chém, bỗng kiếm khí như cầu vồng, giống như thần thánh giúp, vỏ kiếm đặt trên thân kiếm chợt gãy thành hai đoạn, bắn ra thật xa, đại hán lảo đảo vài bước mới miễn cưỡng đứng vững, khuôn mặt kinh ngạc.

Bên trong quán trà lập tức cười ồ lên một trận, hai đại hán giận đến đỏ mặt, đột nhiên lao thẳng tới, lại bị thiếu niên nhẹ tách ra, “Oanh” một tiếng, va nát bàn gỗ, leng keng loảng xoảng té xuống đất, trông rất chật vật.

“Hừ! Loại các ngươi mà cũng xứng cầm anh hùng thiếp! Phi!” Lôi Thanh Ngạo vung tay phải lên, thu kiếm vào vỏ, đi thẳng ra ngoài quán trà.

“Này! Chờ chút!” Tư Không Tễ từ chỗ hai người kia bước qua, đuổi theo.

“Chiêu vừa nãy của ngươi sao lại lợi hại như vậy, sau này dạy cho ta nha!”

Liên côn đỏ thẫm xoay chuyển trong tay, hồng y thiếu niên khó nén tâm tình kích động, sắc mặt hơi ửng hồng.

Lôi Thanh Ngạo chợt nhớ tới gì đó, đột nhiên dừng lại, sờ sờ phía sau lưng chính mình, nói: “Vừa nãy... Tựa hồ có luồng kình lực mạnh mẽ bỗng nhiên trào ra...” Đột nhiên nhớ tới khi đó bàn bên kia còn có hai nam tử khí định thần nhàn uống trà, đột nhiên xoay người, nhanh chóng hướng quán trà quay trở lại, nhưng làm sao còn gặp bóng dáng hai người?

Sơn đạo đường hẹp, uốn lượn quanh co vòng vèo. Ánh nắng thưa thớt, loang lổ bóng cây, thời tiết ấm áp thỉnh thoảng lại có gió nhẹ khẽ lay khăn che mặt.

Hai bóng người cao lớn nhanh chân hướng lên núi mà đi, một tấm thiếp mời đỏ thắm bay bay trên đầu ngón tay mặc y nam tử.


Thư sinh trẻ tuổi bên cạnh hắn lắc đầu cười nói: “Rốt cuộc là ai không tử tế hả?”

Mặc y nam tử khiêu mi nở nụ cười: “Ta xem bọn họ cũng không mặt mũi nào mà lên núi, so với lãng phí hai tấm anh hùng thiếp này, chẳng bằng cho chúng ta mượn dùng một lát, ha ha.”

Kiếm trì bỏ không từ lâu một lần nữa sửa chữa đổi mới hoàn toàn, nghiễm nhiên là một toà kiếm trì sơn trang, khắp nơi giăng lụa đỏ thắm, treo đèn kết hoa, tâm ý vui mừng có thể thấy được rõ ràng.

“Sao lại có thêm nhiều người như vậy?” Lưu Vân nhíu mày, hắn biết đi đâu để tìm Lưu Tiêu?

“Đại thể chỉ sợ là đến tham gia náo nhiệt một chút.” Thệ Thần thấp giọng nói, “Nghe nói luận võ trước là hôn lễ, đồng thời còn liên quan đến chuyện Thiên Tuyệt tái xuất hiện gần đây, đại khái muốn mượn dịp tụ tập anh hùng thiên hạ đồng mưu việc này, hơn nữa chỉ có nhân tài vào vòng trong mới có thể vào trang xem lễ.”

“Phiền toái như vậy?”

“Hẳn là sợ nhiều người gây sự, có điều, nếu như ta để lộ thân phận, cũng có thể trực tiếp dẫn ngươi đi vào.”

Lưu Vân tức khắc khoát tay nói: “Thôi, so tài một chút cũng không sao.”

Thệ Thần khẽ mỉm cười: “Chính là ta bây giờ xuất hiện trước mặt người khác, cũng sẽ không ai buộc ta đi thành thân, ngươi không cần...”

Lưu Vân khiêu mi nói: “Ai lo lắng chuyện đó?! Ta là sợ ngươi liên lụy ta bị người khác nhận ra thôi!”

Tay áo chắp sau lưng, Thệ Thần hơi mỉm cười, đi vào hội trường.

Xung quanh kiếm đài rộng rãi đã vây đầy võ lâm nhân sĩ, môn phái có tiếng tăm một chút đều có mái che riêng, còn lại hạng người mới ra giang hồ chỉ vây quanh bốn phía, đứng quan sát.

Lưu Vân ngẩng đầu nhìn đài cao cách đó không xa, chỉ thấy Thiệu Hồng một thân hỉ khánh hồng y chủ trì, vậy mà lại không gặp Lưu Tiêu.

Không thể làm gì khác hơn là đi rút thăm, rút thăm chia ra bốn tổ, bốn người chiến thắng trong bốn tổ liền coi như vào vòng trong, lại tiến hành trận quyết đấu cuối cùng. Lưu Vân rút được tổ thứ tư.

Tiếng chiêng đột nhiên vang lên, một người hô lớn: “Trận đầu Diệu Nguyệt công tử cùng Mặc Phong phái, Lương Trừng.”

Hai người đứng dậy, kiếm thế đã lên. Lưu Vân thấy Diệu Nguyệt công tử này thân hình phiêu dật, một chiêu một thế đều trông rất đẹp mắt. Chỉ là tư thái đẹp đẽ cuối cùng không sánh được công phu vững vàng của Lương Trừng. Bỗng nhiên coong một tiếng, một đạo *** quang bay lên cao rồi hạ xuống đài!

Còn đứng ở trên đài chỉ có Lương Trừng, hạ xuống đài tất nhiên là Diệu Nguyệt công tử.

Người kia hô: “Mặc Phong phái Lương Trừng thắng!”

Tới tham gia đều là người trẻ tuổi, tự nhiên khí thịnh, Diệu Nguyệt công tử nắm tay hơi run, nhưng vẫn đứng dậy, nhặt kiếm, nhanh chóng đi vào trong đám người, rồi không thấy nữa.

Lại thêm mấy trận trôi qua, thắng thắng bại bại, Lưu Vân càng xem càng thấy vô vị.

Chợt nghe lại một tiếng chiêng vang lên, một người hô: “Thanh Long môn Lôi Thanh Ngạo cùng Hải Nhạc phái Nhạc Tô.”

Thiếu niên mặc bích y nhảy lên kiếm đài, bên kìa là một thiếu nữ thanh xuân tao nhã thoát tục chầm chậm bước tới, Lưu Vân đột nhiên cảm thấy rất quen mắt, nhớ tới đã từng gặp mặt nàng một lần.

Lưu Vân quay đầu lại hỏi: “Hải Nhạc phái?”

“Ừ, chính là thiếu tiểu thư của Hải Nhạc phái.”

“Hóa ra là nàng.”


Trong lúc nói chuyện, tỷ thí đã sớm bắt đầu. Lôi Thanh Ngạo vung ra một chiêu kiếm, mây trôi nước chảy.

Nữ tử vung dải lụa lên, di chuyển khắp đài như bay, vòng eo mềm mại, dải lụa trái quấn phải cuốn, tay trái hoàng trù bỗng nhiên vung thẳng đến mặt đối phương!

Lôi Thanh Ngạo khẽ lùi một bước, vươn mình tránh thoát, tay trái vừa nhấc, bỗng nhiên nắm lấy dải lụa, dùng sức kéo một cái, “Xoạt” một tiếng tơ lụa rách ra, nữ tử lui hai bước, miễn cưỡng đứng vững, vậy là thất bại.

Sau đó, Lôi Thanh Ngạo lại thắng liên tiếp mấy trận, vẻ đắc ý dĩ nhiên không cần phải nói.

Lúc này, tổ thứ tư đã gần đến kết thúc.

Bỗng nhiên trên đài cao rối loạn tưng bừng, hai bóng người một lam một trắng song song bước ra, chính là Ngự Lưu Tiêu cùng Trác Việt Nhiên.

Lưu Tiêu dáng vẻ vẫn kiên cường như lúc đầu, y bào tựa hồ đặc biệt rộng, gió thổi qua, lộ ra thân hình cực kỳ gầy gò. Trên mặt vẫn như cũ mang theo ý cười nhàn nhạt, vài sợi sợi tóc theo gió bay qua che mắt, càng giống như che đi ánh mắt thăm thẳm mờ mịt.

Ăn mặc không tao nhã như trước, ngược lại lộ vẻ cố ý thể hiện. Một bộ ngoại bào lam nhạt, bên trong là nguyệt bạch lăng khâm, áo bào thêu chỉ bạc. Tử quan buộc lên tóc, lại thay bằng một sợi dây lụa màu đỏ thắm!

Lưu Vân vững vàng nhìn y, trong lòng trong nháy mắt phun trào loại kích động muốn chạy vội tới. Hắn ở trong lòng điên cuồng hò hét, đáng tiếc Lưu Tiêu không nghe được hắn, cũng không nhìn thấy hắn.

Đúng lúc đó, lại có tiếng hô lớn: “Thanh Long môn Lôi Thanh Ngạo cùng Liễu Vũ.”

Lưu Vân chớp mắt, khẽ mỉm cười, từng bước từng bước chậm rãi bước lên kiếm đài.

Bỗng nhiên một cơn gió thổi qua, mũ đội trên đầu rơi xuống, một lọn tóc đen thoáng chốc bị gió thổi tung.

“Là ngươi!” Lôi Thanh Ngạo sắc mặt cả kinh, bất ngờ lại là người vừa nãy ra tay giúp cậu....

Lưu Vân nhận lấy trường kiếm Thệ Thần đưa, nghiêng kiếm chỉ xuống đất: “Ha ha, bắt đầu thôi, tiểu quỷ.”

Lôi Thanh Ngạo sắc mặt đen lại, cả giận nói: “Ngươi gọi ai là tiểu quỷ! Xem chiêu!”

Lưu Vân con ngươi chớp mở một luồng tà khí, tay phải giơ lên, lộ ra ngón tay thon dài, quay ngang kiếm, hướng về phía cậu chỉ một cái.

Có ý khiêu khích.

Lôi Thanh Ngạo nâng kiếm đâm đến, đến gần mặt chợt đổi chiêu, tấn công vào bên trái!

Đó là chiêu”Hồi phong Lạc Nhạn” cậu am hiểu nhất, mỗi khi nguy cấp chính là dựa vào chiêu này đánh bại đối thủ. Chẳng hiểu sao, người trước mắt luôn khiến người ta vô hình cảm thấy áp lực, khiến cậu chiêu thứ nhất liền tung ra tuyệt chiêu.

Mọi người kinh ngạc ồ lên, mặc y nam tử lại càng không tránh không né.

Kiếm khí nhanh như cắt tiến đến, lại tay áo mặc sắc khẽ động, ánh kiếm loáng lên một đường vòng cung, kiếm dừng lại cách cổ bích y thiếu niên chừng hai tấc!

Cơ hồ không ai nhìn thấy trường kiếm bằng cách xảo diệu nào mà chặn được, mà kiếm của thiếu niên cũng không thể động đậy.

Mới vừa rồi hội trường còn đầy tiếng người huyên náo, chợt im phăng phắc.

Lưu Vân cổ tay hơi động, thân kiếm dùng tốc độ thật chậm, chậm rãi vung lên, càng chậm, lực đạo lại càng mạnh mẽ.

Bích y thiếu niên cơ hồ không khống chế được cổ tay run rẩy, “Keng” một tiếng, toàn bộ thân kiếm cùng một lúc bị chém đứt, rào rào cắm vào khiên đặt trên đài!


Hội trường yên tĩnh tựa như nghe thấy tiếng hít vào, trong nháy mắt tuôn ra một trận reo hò, người người cũng bắt đầu xì xào bàn tán thần nam tử thần bí này rốt cục là từ đâu đến.

Lôi Thanh Ngạo nắm cán kiếm trống trơn, còn chưa hoàn hồn.

Lưu Vân thu kiếm vào vỏ từ lâu, đứng ở giữa hội trường. Từ đầu đến cuối, vạt áo cũng không động đậy!

Trên đài cao, mắt phượng sâu thẳm chăm chú nhìn bóng người đứng yên giữa kiếm đài, tay áo màu lam đột nhiên nhấc lên, bàn tay bên trong tay áo nắm chặt thành ghế, dường như sắp nắm đến vỡ tan!

Tiếng chiêng lại vang lên: “Liễu Vũ thắng! Nhóm thứ tư trận cuối cùng, Liễu Vũ cùng Vô Song bảo Trác Việt Nhiên!”

Lưu Vân khẽ nâng mi mắt, lại thấy bạch y bồng bềnh, chính là Trác Việt Nhiên khoan thai mà tới.