Phong Quá Vũ Lưu Vân

Quyển 2 - Chương 62: Dạ thám

Hai người chen vào một góc tầm thường, người ngoài chưa từng chú ý tới. Không khí ngột ngạt đột nhiên bị một trận tiếng chiêng đánh vỡ.

Thanh âm huyên náo dần yên tĩnh lại. Lát sau, từ sau đài, hai đôi nam nữ chậm rãi bước ra. Dáng người nổi bật ẩn hiện dưới làn áo lụa mỏng màu xanh. Đang giữa mùa đông, lại không cảm thấy lạnh chút nào.

Bốn người đi đến giữa sân khấu, không biết từ nơi nào, nhạc khúc du dương nổi dậy, trù sa khinh động, nhẹ nhàng nhảy múa, xem như là màn mở đầu. Chuông đeo trên chân trần thánh thót vang vọng. Dung nhan xinh đẹp quả thật có thể xem là thoát tục, bên dưới sân khấu đã có nam nhân đắm đuối thèm muốn, nhưng vẫn kiêng kỵ thế lực Vô Song bảo, không dám làm bừa. Tuy nhiên, bốn người này có lẽ chỉ là nha hoàn tiểu quan mà thôi.

Qua nửa khắc, bốn người dừng múa, liền lui xuống. Màn chính bắt đầu.

Chỉ lát sau, một vị diệu linh nữ tử khoan thai bước ra, vóc người thon thả, ngoại bào mở rộng lộ hơn một nửa vai, da dẻ cần trắng bao nhiêu thì có bấy nhiêu, thon thả thướt tha. Tuy rằng che mặt, không thấy được rõ ràng khuôn mặt, nhưng nhan sắc vẫn rất câu nhân. Nghe được gần đó có người bàn tán, nói nàng là cao cấp ‘diễm quan’, Tần Tình.

Có thể đã quen mắt với muôn hình muôn vẻ mỹ nhân, Lưu Vân đại khái thẩm mỹ đã mệt mỏi, không khơi lên được nửa điểm hứng thú.

“Diễm quan sao? Cũng chỉ đến thế…” Huyền Dục híp đôi mắt tự tiếu phi tiếu, sâu thẳm trong mắt lại là nhìn Lưu Vân.

Lưu Vân khẽ mỉm cười, nhìn Tần Tình trên sân khấu, khóe mắt đuôi mày mê người bên cạnh, làm thế nào cũng không tránh đi được.

Lầu hai, nơi dành cho các khách quý, một nô bộc vội vã đến gần Địch Mạc Kiệt lúc này vẫn đang ngồi ngắm mỹ nữ, bên tai thì thầm vài câu. Thần sắc gã hơi biến đối, lập tức đứng dậy tiến vào nhã gian.

Vẫn chú ý hướng đi của gã, hai người liếc mắt nhìn nhau, lặng lẽ đi theo.

Tòa Lạc Hoa uyển này, ngoại trừ tòa lầu chính bên ngoài, trong hậu viện còn có nhã lâu, chuyên dùng để khách mời bàn công việc.

Xa xa nhìn thấy Địch Mạc Kiệt tiến vào lầu hai nhã gian, Lưu Vân cùng Huyền Dục quyết định một lần làm “lương thượng quân tử”.

(Chú thích: Lương thượng quân tử: Quân tử leo xà nhà. Hán triều, trong nhà Trần Thực ban đêm có một tên ăn trộm nấp ở trên xà nhà, Trần Thực gọi hắn là ‘lương thượng quân tử’)


Thả người nhún một cái, thần không biết quỷ không hay nhảy lên mái nhà, nhẹ nhàng gỡ đi một viên ngói, đèn đuốc sáng trưng soi sáng mấy người bên dưới.

Phía dưới chính là Địch Mạc Kiệt, trong lòng ôm một ca cơ, đôi tay bên trong quần áo lụa mỏng của nữ tử nọ liên tục nhào nặn, tư thái *** loạn, đối diện còn có mấy nam nữ yêu mị, trong đó có một nam tử áo trắng, trông như đã chết rồi.

Cũng thực quá khéo, hai người bọn hắn đến vừa kịp nghe đoạn mấu chốt nhất.

“…Hừ, thiện quận xa như vậy, Huyền Kính quản thiên quản địa cũng không chạm tới đầu lão gia ta, hắn bảo vệ bách tính, tu sửa đê đập gì đó, chỉ tăng thêm bạc cho ta… Hắc hắc, tới đây nào, tiểu mỹ nhân…” Địch Mạc Kiệt ôm ca cơ, lại hôn lại sờ, không coi ai ra gì, có vẻ như sớm đã thành thói quen.

Huyền Kính muốn tu sửa đê đập? Bị lão già này không ngừng nuốt bạc?

Lưu Vân kinh ngạc quay đầu lại nhìn Huyền Dục, suýt chút nữa đụng trúng mặt y. Thế mới biết hai người bọn họ kề bên gần rất gần, gần đến mức hô hấp đều có thể cảm nhận được.

Lưu Vân thấy y ánh mắt bất định, không biết đang nghĩ gì. Muốn rời đi, lại sợ kinh động phía dưới.

Bên trong phòng bỗng dưng truyền đến từng trận cười ngày càng lớn tiếng hơn, phóng đãng cùng rên rỉ. Không ngờ lão già này ngày càng phóng đãng, ngay tại chỗ cởi quần, ca cơ an vị trên chỗ kia của gã, quần áo vốn lơi lỏng toàn bộ bị xé mở, bộ ngực mềm mại theo thân thể run một cái, tiếng cười khanh khách phóng đãng không ngừng.

Thính giác cùng thị giác cùng lúc chịu kích thích, là nam nhân, ai mà chịu được? Xuân cung này không xem nổi nữa, Lưu Vân nhấc chân chuẩn bị rời đi.

Vừa hơi di chuyển một chút, lại chạm vào Huyền Dục cơ hồ đang dán vào chính mình. Mái ngói bị giẫm nghe “bộp” một tiếng.

Lưu Vân thầm kêu không xong, đột nhiên kéo Huyền Dục vẫn chưa hồi thần về phía mình.

“Người nào?!”

Một loạt mũi tên từ dưới phòng vọt lên!

Huyền Dục cuối cùng cũng hiểu ra, giơ chân đá rơi vài mũi tên.

“Đi!” Lưu Vân kéo y bỏ chạy, không ngờ phía dưới càng nhanh hơn, trong nháy mắt, mái ngói lộp bộp rớt xuống một mảng lớn, tên theo đó chi chít bắn tới.

Mẹ nó! Lại là tên! Hắn chắc là có xung khắc với thứ này rồi!

Giữa điện quang hỏa thạch, Huyền Dục đột nhiên nhào tới ôm lấy Lưu Vân. Hắn còn chưa kịp biết rõ chuyện gì, lại nghe bên tai hình như có tiếng lợi khí cắt qua vải vóc, thanh âm của da thịt bị đâm thủng.

“Ngươi sao vậy…”


“Ưm… Đi trước đã!”

Điểm mũi chân, hai bóng người biến mất ở cuối tòa lầu.

Trong nhã lâu, một đội cung thủ bắt đầu ra sức truy lùng, nhất thời huyên náo, nhưng ít nhiều vẫn kiêng kỵ Vô Song bảo nên cũng không dám quá mức làm càn. Chỉ lục soát từng gian phòng.

“Phòng này! Vào!”

Một cung thủ đột nhiên xông vào, trong phòng, người đang “hành sự” cả kinh sững sờ, cả giận nói: “Các ngươi là ai?! Dám quấy rầy chuyện tốt của bản đại gia?! Cút!” Người nọ tóc dài rối tung, sống lưng trần trụi lộ ra ngoài, nửa mặt bị che khuất, nhưng có một luồng khí thế ép người thở không nổi. Trong lòng mơ hồ có thể thấy được một mỹ nhân tóc dài da thịt trắng nõn ôm lấy phần gáy của hắn mà hôn.

Vừa thấy đã hiểu ngay, trong phòng không có thêm người nào. Đội cung thủ lập tức cười trừ, nói: “Ách…Tiểu nhân phụng mệnh làm việc, hai vị xin cứ tiếp tục…”

“Không có! Tiếp theo!”

Tiếng bước chân xa dần, Huyền Dục cứ ôm lấy Lưu Vân, lưu luyến thù du đỏ sẫm trước ngực hắn, không chịu nhả ra.

“Này, diễn xong rồi, người đi hết rồi, còn không mặc quần áo?” Lưu Vân đẩy Huyền Dục ra, nóng lòng thoát khỏi hoàn cảnh ám muội kiều diễm đến mức khiến hắn lo lắng chính mình không kìm chế được.

“Ha ha, gấp cái gì…” Huyền Dục từ phía sau ôm lấy eo Lưu Vân, nhẹ nhàng bên tai hắn thổi một hơi, thanh âm trầm thấp lộ ra cực hạn mê hoặc, “Làm sao bây giờ? Thân thể đều thấy hết rồi… Bổn cung đành miễn cưỡng cưới ngươi thôi…” Rõ ràng là cầm chắc Lưu Vân không dám phát ra âm thanh quá lớn.

Ta… Kháo!

Lưu Vân nhíu mày, cương quyết đẩy y ra. Không ngờ phía sau kêu rên một trận, y lảo đảo ngã xuống mép giường.

Thiếu chút nữa quên mất, tên này hình như bị thương!

Lưu Vân đột nhiên cả kinh, xông về phía trước nâng Huyền Dục dậy, vén mái tóc rối tung phía sau, trên lưng là một mảng lớn máu tươi, nhuộm đỏ cả vỏ chăn.

Lúc nãy quả nhiên trúng tên rồi! Thậm chí cả đầu tiễn cũng chưa rút ra… Đau như vậy… Cái tên này, vậy mà không hề kêu lên một tiếng…

“Huyền Hữu! Ngươi sao rồi?” Lưu Vân ôm y vào lòng, lại không dám quá lớn tiếng. Chết tiệt! Ngay lúc này…

“Ha ha, không chết được…” Huyền Dục hé mở mắt, “Ngươi lo lắng cho ta sao…”


Lưu Vân thấy y còn có tâm trạng trêu chọc, nhẹ nhõm một chút, nhíu mày nói: “Hừ, ta sợ ngươi chết ở đây liên lụy ta bị bọn họ bắt được thôi.”

“Hừ, vậy ngươi có thể mặc kệ ta…”

Lưu Vân liên tục nói chuyện với y, tay cũng không nhàn rỗi, nhanh chóng mặc quần áo vào, “Nơi này không có thuốc trị thương, nhưng đầu mũi tên nhất định phải lấy ra. Ngươi trước hết cố gắng một chút. Bọn họ một lát nữa không tìm được chỉ sợ sẽ còn quay lại, trước tiên phải rời khỏi đây. Ngươi… Đi được không?”

“Không sao, vết thương nhỏ…” Huyền Dục chống đỡ thân thể, tựa vào Lưu Vân bước xuống giường, cột sống vừa động, đã đau đến mức đổ mồ hôi lạnh.

Lưu Vân thấy y cắn môi đến trắng bệch, nghĩ tới vết thương này nói thế nào cũng là vì hắn, trong lòng có thể nào không xúc động.

Lưu Vân hạ mi, than thầm, thôi… Thực sự là thiếu nợ y…

Ôm ngang y lên, cẩn thận né vết thương, đi ra ngoài.

Huyền Dục hơi sững sờ, nghiêng mặt sang bên chôn vào trong ngực Lưu Vân, ở nơi hắn không nhìn thấy, khóe miệng hơi cong lên.

Mặc cho hắn ôm nhảy qua tường, mặc cho lưng đau đến gần như mất cảm giác, Huyền Dục quay đầu lại, con ngươi sâu thẳm dừng lại trên gò má Lưu Vân.

Ánh trăng thanh lãnh soi sáng gương mặt tuấn mỹ, bản thân vẫn là lần đầu tiên ở khoảng cách gần như vậy nhìn ngắm khuôn mặt hắn. Vầng trán trơn bóng, nhìn kĩ còn thấy một tầng mồ hôi mỏng, tu mi phượng nhãn, còn có đôi mắt, giống như hắc diệu thạch sâu thẳm. Y phát hiện, lông mi Lưu Vân rất dài, rất cong, trông rất mê người sống mũi cao anh tuấn, bờ môi mỏng, nghe nói người môi mỏng thường bạc tình, người này…

Lần đầu nhìn thấy hắn, liền kinh diễm bởi đôi mắt này, dù hình dáng có thay đổi thế nào cũng đều không che giấu được.

Người này rất thú vị, rõ ràng sợ phiền phức nhất trên đời lại cứ thích quản chuyện không đâu, còn hở chút là lưu tình khắp nơi, mỗi câu nói ra đều nửa đùa nửa thật, không thể thấu được. Đối với cố ý mê hoặc của y, lại không chút phản ứng, lúc đó y liền thầm hạ quyết tâm, muốn thấy dáng vẻ hắn vì chính mình mà điên cuồng…

Đáng tiếc, trời không chìu lòng người. Cái tên này lúc nào cũng đều không mặn không nhạt, lúc đã cho rằng sắp tiếp cận được tâm của hắn, hắn lại không chút biến sắc kéo dài khoảng cách.

Con người luôn như vậy, thứ càng không có được lại càng muốn có, thứ dễ dàng có được sẽ không biết quý trọng.

Càng là như vậy, càng muốn tiếp cận hắn, nhưng vẫn cứ đề phòng, tính toán lẫn nhau.

Giống như nghiện rồi.

Chưa bao giờ gặp phải một nam nhân hoặc nữ nhân nào, có thể ở lại trong tâm y lâu như vậy.


Xưa nay chẳng muốn nhọc lòng suy nghĩ xem đây rốt cục là thứ tình cảm gì, chỉ sợ đáp án sẽ làm y sợ hãi.

Ai yêu trước liền thua, câu nói này một chút cũng không sai. Trong mắt Huyền Dục y, không cho phép tồn tại chữ “thua” này.

Giữa mùa đông, đêm hôm khuya khoắt, trên đường từ lâu đã đóng cửa tắt đèn. Lưu Vân ôm Huyền Dục, chạy qua mấy con phố, không tìm được một y quán nào. Chỉ thấy góc đường cuối hẻm nhỏ hình như có một y quán nhỏ của giang hồ lang trung mở ra.

Lưu Vân liền một cước đạp cửa, “Đại phu! Mau mở cửa, có bệnh nhân!”

Phòng đã tắt đèn từ lâu, nghe được tiếng gọi, bên trong truyền đến thanh âm thiếu kiên nhẫn, rõ ràng là vẫn còn ngái ngủ.

“Trong nhà không có ai! Tìm nhà khác đi!”



Lưu Vân đặt Huyền Dục xuống, không nói không rằng, vọt vào gian phòng, đem người kéo ra.

Ngọn đèn châm lên, thấy người kia là một lão đầu gầy gò, đang tức giận trừng mắt nhìn Lưu Vân. Đang ngon giấc trong chăn, cứ như vậy bị một gia hỏa lai lịch không rõ lôi dậy, tâm trạng ai mà tốt nổi?

Lưu Vân cười trừ nói: “Bằng hữu ta trúng tên, kính nhờ đại phu xem giúp.”

“Hừ! Không xem!” Hừ, quấy nhiễu lão ngủ còn dám cầu xin lão cứu người? Không có cửa đâu!

“Đã trễ thế này, bằng hữu tại hạ sợ là chịu không được.” Lão gia hỏa, lại dám ở trước mặt hắn tự cao tự đại!

Ông lão gầy gò ngoảnh đi chỗ khác, không để ý.

“Ông!” Lưu Vân khẽ nhíu mày, thực sự không còn kiên nhẫn, nhanh như chớp ra tay kéo lão ngược trở về, đem lão đặt bên cạnh bàn, hung ác nói, “Ông rốt cục có cứu hay không?!”

” Hừ, lão tử nói không cứu là không cứu! Ngươi không buông tay, lão tử liền gọi người đến!”

“Ông la rách cổ họng cũng không có người đến!”… Hừm… Lời này nghe sao quen tai như vậy…

“…Phi lễ! Phi lễ kìa!…”

Mẹ nó! Lão không ngớt..... ◎#◎¥※×.....


Lưu Vân khóe miệng giật giật, lập tức buông lão ra, nhíu mày: “Hừ, không trị được cứ việc nói thẳng! Lão đa, với sắc đẹp của ngài, không bằng ta đi phi lễ một con hà mã!”

Nhịn cười đưa tay ôm lấy Huyền Dục, ra vẻ muốn đi.

“Chậm đã! Ai nói lão tử không trị được! Thằng nhãi con! Dám xem thường lão phu?!” Lão đầu gầy gò đứng thẳng dậy, hàm râu cá trê tức giận giật giật.

Lưu Vân nhíu nhíu mày, lúc này mới xoay người lại.