Phong Quá Vũ Lưu Vân

Quyển 1 - Chương 39: Trúng tiễn

Sự yên tĩnh vốn có của Kính Vương Phủ bị một kẻ “thích khách” nho nhỏ làm nhiễu loạn.

Mọi người cuống quýt truy lùng cao thủ vừa mới đào tẩu – “Vân Tiêu”. Thế nhưng hắn cùng Thiên Tuyệt thần sử dáng người giống nhau, lại bịt kín mặt, căn bản là nhận không ra. May mà hắn vẫn chưa đưa lệnh bài cho Thập Nhất mang đi, Tiêu Dao chỉ hạ lệnh nhìn lệnh bài không nhìn người. Lại không biết, Ngu Liên đưa cho Lưu Vân cái này.

Trong màn đêm, ánh trăng vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng như trước. Một đạo bạch ảnh lướt qua rất nhanh, tưởng như ảo giác. Y phục dạ hành giống nhau đều là màu đen, là vì sợ người phát hiện, rất ít người võ nghệ cao cường vào ban đêm vẫn một thân bạch y, người kia nếu không phải tuyệt đối tự tin vào công phu của bản thân, thì chính là thiếu não.

Tuy chỉ nhoáng lên, nhưng trùng hợp bị Lưu Vân đang nấp đằng sau giả sơn tìm thời cơ thám thính phát hiện được. Nhưng hắn không rảnh suy nghĩ, bởi vì lúc này hắn vừa phát hiện một bí mật, bên trong giả sơn này có một bí đạo!

Lưu Vân hơi nhếch mép, xác định bốn bề vắng lặng, nhẹ nhàng ấn lên phù điêu hình tròn bí ẩn. Quả nhiên, khối giả sơn lập tức mở ra một khoảng trống vừa một người đi vào, bên dưới có ánh sáng nhàn nhạt chiếu ra.

Lưu Vân nhảy xuống thạch động, bên trong động so với trước khi vào giống nhau như đúc. Hai bên vách khảm dạ minh châu sáng rực, kéo dài đến cuối thạch động. Duy nhất không giống, chính là vách tường chỗ cuối thạch động lộ ra một lối đi thật nhỏ, ánh sáng lam sắc u tịch xuyên qua đó, khe khẽ lay động.

Lưu Vân cẩn thận đến gần cuối chỗ ngoặt, vừa quan sát dưới chân có cái gì khác thường xảy ra không. Hắn cũng không muốn chưa đến nơi đã bị cơ quan ám khí giết chết.

Đột nhiên, đá phiến dưới chân hạ xuống, Lưu Vân vội vã đề khí nhảy về phía trước một bước, không ngờ lối ra lại đóng chặt lại.

Lưu Vân thầm kêu không xong rồi, thiên phòng vạn phòng, vẫn là khó lòng phòng bị. Hắn lần thứ hai vọt lên không, chợt nghe “vèo vèo”, có vật gì đó xuyên không khí bay tới, đúng là giữa lỗ nhỏ trên vách có gì đó rơi ra!

Trái lại, cái này hắn có thể “chơi” được.

Một chút không cẩn thận, trở thành bộ xương khô ở đây không nói, còn phải biến thành con nhím. Vạn nhất vận khí không tốt, bị đâm trúng chắc chắn đi đời nhà ma, ở cái nơi quỷ quái hoang tàn vắng vẻ này, nếu không phải chậm rãi chảy máu mà chết thì cũng đau chết, còn không bằng thống khoái một lần.

Trong lúc Lưu Vân miên man suy nghĩ, hắn cả người không hề nhàn rỗi, khom lưng thấp người tránh một loạt tên, nhưng lối đi lại tiếp tục hạ xuống.

Không kịp cân nhắc nên quay lại hay không, bỗng nhiên không khí chấn động – lại một trận mưa tên. Lưu Vân nhảy lên, một cước đá văng hai cái, hai tay cản được bốn cái nữa. Trong lúc đó, một mũi tên bắn lén bất ngờ vụt đến trước mặt.


Lưu Vân cắn răng, chỉ hận không có ba đầu sáu tay, hắn hơi nghiêng người, xoay qua…

Quay người lại, một mũi tên đen kịt bị cắn chặt giữa hai hàm răng trắng ***. Lưu Vân hừ lạnh một tiếng, phiêu nhiên nhi lạc địa, lần này rốt cục cũng không hạ xuống nữa.

Lưu Vân đảo mắt nhìn mặt đất, bảy tám khối đá vụn văng đầy, chỉ có một khối sừng sững bất động. Mắt phượng vừa lướt qua lập tức minh bạch. Xem ra đúng là giẫm lên khối đá, trên vách sẽ bắn tên. Hừm, xem tỉ lệ, đại khái….một trên mười.

Hiện tại, tâm tình của hắn vừa mừng vừa lo. Mừng vì càng nhiều bộ phận, càng cho thấy nơi đây là nơi trọng yếu. Xem ra hắn không có tới nhầm chỗ. Lo vì, còn phải nói sao?

Lưu Vân đứng yên một chỗ, đột nhiên nhìn chằm chằm hơn mười khối đá, hận không thể dùng ánh mắt khoét ra một lỗ trên đó. Chợt bật cười. Kỳ thực vô luận là khối nào, đều có hai loại khả năng. Một là giẫm lên, hai là không giẫm. “Ha ha, xác suất đều là 50%.” Thôi được rồi, hắn thừa nhận hắn không giỏi toán.

An ủi bản thân xong, Lưu Vân hít sâu một hơi, từ từ nhắm hai mắt giẫm xuống.

Mẹ nó! Sau này ai nói vận khí hắn tốt, hắn lấy người đó ngay! Nếu như còn có sau này…

Trước mắt là một mảnh đen ngòm – không phải tên thì là gì?!

Không kịp suy nghĩ, thân thể theo bản năng né tránh. Thắt lưng di chuyển nhanh chóng, cổ tay xoay lại, cùng lúc gạt ra vài mũi tên. Thối Tuyết ngân quang điểm điểm, che chở những chỗ yếu hại, mà những chỗ còn lại rốt cục cũng tránh không kịp.

“Phập phập ——” mấy tiếng, mũi tên sắc bén xuyên qua hắc y bó sát người, đâm vào da thịt.

Lưu Vân thấp người nghiêng qua một bên, dựa vào tường. Hắn cắn răng rút mũi tên trên cánh tay cùng cẳng chân, thoáng chốc, máu phun ra nhuộm đỏ mặt đất.

Lưu Vân hít một hơi lạnh, thấp giọng thốt ra: “Đệch! Toàn là máu… Bẩn chết”


Hừ, món nợ này hắn nhớ kỹ!

Lưu Vân tiện tay xả hạ vạt áo, buộc vết thương lại. ” Ôi —— Đau chết mất!” Hắn băng bó trong oán hận!

Lưu Vân không khỏi cười khổ, hắn cuối cùng cũng có thể hiểu được lúc trước Mộ Dung dưới đôi tay “khéo léo” của hắn, đau đến nghiến răng nghiến lợi. Quả thực thà để tên chọc thêm mấy lỗ thủng trên người còn thoải mái hơn!

Lại nói tiếp, việc trúng tên còn có phân nửa là vì hắn mà chịu! Bừng tỉnh lại, trước mắt tựa hồ vừa xuất hiện một khuôn mặt tuấn tú kiêu ngạo. Lưu Vân lắc lắc đầu, chỉ sợ là thần trí bắt đầu mơ màng.

Lưu Vân điều tức được rồi, đang muốn tiếp tục đi vào trong, nhưng thoáng nhìn lại chỗ hắn vừa bước qua —— chỗ đá sụp xuống hợp thành Bắc Đẩu thất ***.

Đi đến cuối thạch động, thấy một tảng đá cực lớn, trên vách tường mỗi bên là một viên dạ minh châu chói mắt.

“Ha ha, thực sự là nhờ phúc của ngươi, đại quạ đen.” Lưu Vân cười khẽ, theo cách lúc trước của Tiêu Dao, dễ dàng mở cửa ra.

Hả? Đó là ——

Cao quản gia dẫn Kính Vương đi tới thư phòng của gã, lui ra, đóng cửa lại.

Bên trong phòng, bạch y nam tử lạnh lùng nhìn gã.

Nhìn khuôn mặt cực kì giống người nọ, chợt hoảng hốt, tựa hồ người trước mắt chính là người bản thân đang nhớ tới. Bất quá, hắn lập tức tỉnh táo lại. Người nọ không biết dùng loại nhãn thần lạnh lùng này nhìn người. Người nọ, luôn luôn ôn hòa… Đáng tiếc…

Huyền Kính hạ mi, che khuất thất vọng nơi đáy mắt, rồi giương mắt, lại trở thành Kính vương gia bí hiểm.


Tiểu tử này… Dù có thông minh vẫn non nớt hơn ta.

“Đêm khuya đến thăm, chẳng hay công tử có chuyện gì chỉ giáo tiểu vương?”

Nam tử nhếch miệng, bỗng nhiên cười nói: “Vương gia hà tất giả ngây với ta?… Đối phó người của hắn chẳng phải là thủ hạ của vương gia?”

“Hắn?” Kính vương giả vờ kinh ngạc, “Hắn là người nào?”

“Không phải sao?” Nam tử hơi hơi nhíu mày, chớp mắt lại giãn ra, cười lạnh một tiếng, “Xem ra Vương gia đúng là không có thành ý hợp tác.”

Kính vương mỉm cười lắc đầu: “Đừng nóng vội, ngươi nói là tiểu tử Vân Tiêu kia?”

Thấy hắn cuối cùng cũng thừa nhận, nam tử mới mỉm cười nói: “Vương gia đã nhớ ra?”

Kính vương nhấp một ngụm trà, thản nhiên: “Không thể nói là “đối phó”, bản vương chỉ mời hắn ngồi mà thôi, huống hồ bản vương còn chưa phái thủ hạ mời người đến.”

“Thật không phải?” Nam tử ngạc nhiên, hiển nhiên không tin.

“Bản vương không lừa ngươi.” Người của Thiên Tuyệt không phải thủ hạ của ta…

“Thật không?” Nam tử khẽ thu lại nụ cười, nhíu mày, “Vương gia nếu muốn thứ gì đó trong tay hắn, sẽ không mượn tay kẻ khác?”

“Cái này, tự nhiên sẽ không.”

“Đừng quên những lời ngươi đã nói.” Nam tử nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, chậm rãi nói.

“Bản vương quyết không nuốt lời.”

Nam tử khẽ thở một hơi, xoay người phi thân rời đi.


Kính vương nhìn theo bóng lưng nam tử, cười. Nếu hắn là ngươi… Chẳng biết sẽ phản ứng thế nào?

Bất quá…

“Người đâu —— ”

“Vương gia cho gọi?” Cao tổng quản lập tức đẩy cửa vào.

“Tìm được Vân Tiêu chưa?”

“…Vẫn chưa…” Cao tổng quản toát mồ hôi lạnh, không dám ngẩng đầu.

Một lũ ăn hại! Cả một đám người tìm suốt mấy canh giờ! Vậy mà một cái bóng cũng không tìm được. Không phải là… Để hắn thoát rồi?

“… Hừ… Vậy sao…” Vân Tiêu kia… Rốt cục lai lịch ra sao…

Đêm. Bên trong 『 Túy Dật Lâu 』

Vài thiếu niên tay chân lanh lẹ thu dọn một đống bàn ghế bừa bãi, trên đôi tay không hề thô ráp là một vết chai cực kì không phù hợp, hiển nhiên là do nhiều năm tập võ luyện kiếm.

“Các ngươi nhanh một chút, bằng không Minh Nhi sẽ không được sinh ý…” Chưởng quỹ, một trung niên nam tử thúc giục.

Tiểu Trúc trợn mắt khinh bỉ: “Còn quan tâm đến việc buôn bán? Những người đó rốt cục là…”

“Đừng nhiều lời! Ngươi…! Là kẻ nào, Minh Nhi sẽ… Ách?” Chưởng quỹ nhận ra người trước mặt, lập tức cung kính, “Ngự trang… Không không, Ngự công tử, ngài, ngài sao lại đến vào lúc muộn thế này?” Hôm nay rốt cục là ngày gì? Thế nào mà một đống chuyện đều đến?”

“Có chuyện gì sao? Thệ đâu?” Nam tử áo lam bước vội vào, phong trần mệt mỏi không che lấp được khí chất ngạo nhã của y.