Phong Quá Vũ Lưu Vân

Quyển 1 - Chương 32: Hồi ức

Thời gian trôi đi, chớp mắt chân trời phương Đông đã dần sáng rõ.

Liễm Hàn nhẹ mở hai mắt, trước mắt là khuôn mặt nhìn nghiêng tuấn lãng của Lưu Vân, mày kiếm mắt phượng, mũi cao anh tuấn. Bạc thần không tô mà đỏ, tựa hồ vẫn còn dấu vết chính mình cắn mút đêm qua, đột nhiên khẽ nhếch lên rồi lại hạ xuống.

Nhưẩn như hiện dưới những sợi tóc đen, hàng mi cong buông rũ, đôi mắt đen như mực chăm chú nhìn vật trên tay hắn, một khối ngọc bội bằng bạc sáng lấp lánh giữa những ngón tay thon dài.

Ánh mắt vô thức dừng lại.

Có một chút đau xót khẽ lướt qua, ngọc bội này…

“Tỉnh rồi?” Lưu Vân hơi nghiêng đầu, thấy y nhìn chằm chằm ngọc bội trong tay mình, lập tức đưa ra, khẽ cười nói “Rơi ra từ y phục của ngươi”

Không ngờ Liễm Hàn không nói gì, chỉ ngơ ngẩn nhìn Lưu Vân, nhãn thần chợt trở nên buồn bã.

“Ngọc bội này… đúng là Ngự Khiếu Thiên đưa cho ta”. Y đáp lại ánh nhìn của Lưu Vân.

Thấy ngọc bội, lúc này bỗng nhiên lại nhớ tới thân phận của y, nghĩ đến chuyện ba năm trước, cùng với thân phận chính mình, trong lòng bỗng nhiên có một chút hoang mang. Nghĩ rằng Lưu Vân đã hoài nghi nên dứt khoát tự nói ra. Y cũng không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, trong lòng, trừ Lưu Vân cùng với bản thân, không có người nào khác, nên lúc này lại gọi thẳng họ tên Ngự Khiếu Thiên.


Đem cả tên họ ra gọi như vậy cũng không thấy có chỗ nào không thích hợp. May mà Lưu Vân cũng không phải là “Lưu Vân” thật sự, nên đối với chuyện này cũng không để ý.

“Cha ta?” Đáp án này Lưu Vân cũng từng nghĩ đến, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không ngờ sự tình trong đó. Dù vậy vẫn mơ hồ cảm thấy chuyện này và việc phu phụ Ngự Khiếu Thiên qua đời ba năm trước…

Thật sự là có liên quan.

Liễm Hàn yên lặng gật đầu, bỗng nhiên vội vàng ngồi bật dậy nắm chặt cánh tay Lưu Vân, không ngờ hạ thân đau nhức như bị xé rách làm y ngã trở lại giường.

Lưu Vân cả kinh, vội vàng kéo chăn bông lót dưới lưng Liễm Hàn, thấy y không phản ứng, bèn đưa tay nhẹ nhàng xoa lên eo y, chớp mắt cười nói: “Còn đau sao?”

Liễm Hàn cắn răng, không hề đáp lại, nhưng lại càng nắm chặt cánh tay Lưu Vân, giọng gấp gáp:

“Đáp ứng ta, dù có chuyện gì, cũng không được ly khai ta!”

Lưu Vân trong lòng hơi bất an, nhưng lập tức mỉm cười, gật đầu.

Có được lời hứa hẹn, con ngươi như sương của Liễm Hàn thoáng hiện ra một tia mừng rỡ, rồi lại hạ mi mắt, nhãn thần bỗng trở nên mờ mịt thăm thẳm, tựa như rơi vào vực sâu.

Đắm chìm vào hồi ức vô tận, lát sau mới cúi đầu mở miệng: “Ta… cũng không biết phụ mẫu ta là ai, sư phụ kể, cha mẹ ta vứt bỏ ta. Người từ trong tay một tên cường đạo cứu ta ra, từ đó đến nay, một mình sư phụ nuôi ta lớn, người giống như cha ta, xem ta như con ruột mà dốc lòng truyền thụ sở học suốt đời của người. Sư phụ đối với ta ân trọng như núi. Ta lúc đó cảm thấy chỉ cần có sư phụ là tốt rồi. Không có cha mẹ cũng không sao cả.

Ba năm trước, sư phụ lần đầu tiên đưa ta ra cung, không ngờ gặp gỡ Ngự Khiếu Thiên, sau đó, không hiểu sao đột nhiên lại lệnh cho ta theo người đi Ngự Phong Sơn Trang, sau đó người rời đi. Ta tuy không muốn ly khai sư phụ, nhưng mệnh lệnh của người ta sẽ không làm trái. Không nghĩ tới, lần đó tạm biệt, cũng là lần gặp mặt cuối cùng…”


Liễm Hàn tường tận kể lại, âm điệu không mảy may thay đổi, trong trẻo nhưng lạnh lùng tựa đầm nước sâu, như đang nói đến chuyện của một ai khác. Y khẽ rũ mi, con ngươi dường như tối lại, đôi tay bên mép giường nắm lại thành quyền, móng tay cắm thật sâu vào lòng bàn tay.

Lưu Vân nhíu mày, mở lòng bàn tay y ra, nhẹ nhàng lau đi vết máu đỏ thẫm, rồi đặt tay mình lên đó, nắm chặt. Mắt phượng chăm chú nhìn Liễm Hàn, lóe lên thần sắc phức tạp. Nghìn vạn mối hoài nghi lẩn quẩn trong lòng, nhưng cái gì hắn cũng không hỏi, chỉ lẳng lặng chờ y nói xong.

“Sau khi sư phụ đi, Ngự Khiếu Thiên mang ta trở về Ngự Phong Sơn Trang, lại đột nhiên tuyên bố nhận ta làm nghĩa tử, rồi cho ta ngọc bội này.”

Quả nhiên là vậy. Lưu Vân chớp mắt, đưa ngón út lên xoa xoa thái dương. Ngoại trừ khối ngọc bội màu tím là ký hiệu của sơn trang, chỉ có Tiêu và hắn sở hữu ngọc bội màu trắng bạc, hơn nữa, ngọc bội này tượng trưng cho quyền lực trong sơn trang, người ngoài ít ai biết được. Nếu loại trừ ba người bọn hắn, cũng chỉ có chính mình.

Nhưng ba năm về trước, không một ai biết tung tích của nghĩa tử Liễm Hàn.

Không hiểu vì sao Ngự lão trang chủ bỗng nhiên thu nhận một người cừu gia mang đến làm nghĩa tử, hơn nữa cũng đã tuyên bố rõ ràng, mà lại không cho y lộ diện? Cả hắn và Tiêu đều chưa gặp qua y. Thậm chí còn cho y ngọc bội. Đối xử như vậy với đứa con mà kẻ thù nhặt được… Căn bản không thể giải thích.

Lưu Vân nhíu mày, thầm nghĩ, thân thế của Hàn nhất định không đơn giản. Bên tai lại nghe y kể tiếp:

“Ta ở tại biệt viện trong sơn trang. Nghĩ là sư phụ không lâu sau sẽ tới đón ta, nhưng đợi liên tiếp ba tháng, không hề có tin tức gì. Khi đó, ta rất sợ hãi, trên đời này, ta chỉ có sư phụ là người thân, ta sợ người cũng giống như cha mẹ chưa từng gặp mặt của ta, cứ như vậy bỏ ta đi. Mà thực tế, chính là như vậy…”

Thanh âm Liễm Hàn vốn dĩ hết sức bình tĩnh, bị cắt ngang bởi một tia rung động bi thương, “Đêm đó, bên trong trang đột nhiên phát sinh rối loạn, ta nghĩ nhất định là sư phụ tới. Mà khi ta gặp được sư phụ, người…Sư phụ nói cho ta biết, suốt đời người có hai cừu nhân lớn nhất, một người là Ngự Khiếu Thiên, sư phụ vừa báo được thù, còn một người, nhất định ta phải thay sư phụ rửa hận.”

“Người đó là…” Lưu Vân tim đập loạn một cái, một nỗi bất an trong nháy mắt xuất hiện, không thể nào…

Trông thấy Lưu Vân mày kiếm nhíu chặt, thần sắc khác thường, nhưng tựa hồ cũng không vướng mắc việc sư phụ y là kẻ thù giết cha, Liễm Hàn tuy cảm thấy có chút kì quái, nhưng âm thầm giữ kín.


Y thở hắt ra, trầm giọng nói: “Không sai. Chính là người ở Kim Loan điện, cẩu hoàng đế!”

“Ba năm sau đó, ta trăm phương ngàn kế tìm cách hoàn thành di mệnh của sư phụ, báo đại cừu! Sau đó, ta mang theo sư phụ ly khai, trên đường lại đột nhiên nghe nói thê tử của Ngự Khiếu Thiên tự sát mà chết, sư phụ nhất định phát điên…” (không hiểu chỗ này @@)

“Ta đưa thi thể người trở lại Thiên Tuyệt Cung, mới biết sư phụ trước khi mang ta ly khai đã đem cung chủ vị truyền cho ta. Như là sớm đoán được người sẽ…”

Lưu Vân trong lòng nhất thời trầm xuống, sắc mặt bắt đầu ngưng trọng. Khó trách Thiên Tuyệt cung không ngừng đối địch với triều đình. Thế nhưng dựa vào cái gì để tiếp cận được hoàng đế? Xem ra giang hồ báo thù không đơn giản như vậy. Aiz, thật sự rắc rối rồi. Lưu Vân nhếch môi, thầm nghĩ bản thân hắn rõ ràng sợ nhất cái này mà vẫn tránh không thoát, cư nhiên trong đầu chấn động, này thực sự là… Đáng đời!

Hành thích vua, loại sự việc này… Dù cho Liễm Hàn võ công cao cường, may mắn thành sự cũng khó mà bỏ chạy, vạn nhất cho rằng y trốn thoát, cũng ắt phải bị triều đình truy nã cả đời, đừng nói Thiên Tuyệt Cung sẽ không còn mảnh đất cắm dùi, có khi Hàn cũng… Lẽ nào để y trốn trốn tránh tránh cả đời?

Lưu Vân bỗng nhiên có chút hối hận chính mình bốc đồng dẫn hắn vào cung, mà bản thân vào cũng vậy mà thôi, ai kêu Hàn đã là người của hắn, vạn nhất thân phận bại lộ, Tiêu…

Trong lúc đó, ánh sáng chợt lóe, nhiều vấn đề liên tiếp hiện lên, Lưu Vân lòng băn khoăn suy nghĩ, hắn biết rõ Liễm Hàn cố chấp, so với Tiêu tuyệt đối chỉ có hơn chứ không kém, không có khả năng khiến y buông bỏý niệm báo thù trong đầu, nhưng nếu nỗ lực trả giá, bản thân cũng vô pháp đoán được.

Trong khoảng thời gian ngắn, tiến thoái lưỡng nan, thật sự Lưu Vân cũng nhất thời cảm thấy chút chân tay luống cuống.

Như nhìn ra lo lắng của Lưu Vân, Liễm Hàn nói thêm vào: “Yên tâm đi, sự sẽ thành, tự có người giúp chúng ta.”

“Ai?” Lưu Vân nghe vậy, hơi kinh ngạc.

“Kính vương.”


“Cái gì? Hắn?” Lưu Vân trong lòng rùng mình, không khỏi nhớ tới người nọ, từ khi từ biệt ở “Mị Phượng Các, chẳng biết hắn thế nào…

“Ta với người nọ từng có ước định, khi sự thành, triều đình sẽ không thực sự truy cứu. Chúng ta cùng hắn hợp tác, cũng là bất đắc dĩ. Hắn trợ giúp chúng ta báo thù, và giải quyết tốt tất cả hậu quả, điều kiện là ngôi vị hoàng đế thuộc về hắn. Không có hỗ trợ của hắn, đại sự khó thành. Huống hồ ta cũng không muốn nhìn Thiên Tuyệt bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Kỳ thực ai làm hoàng đế, đối với ta không quan trọng.” Liễm Hàn lãnh đạm nói. Nếu không phải vì sư phụ, đối với y, tuyệt đối chẳng có việc gì đáng để cầu người.

“…Khác nào bảo hổ lột da.” Lưu Vân khẽ lắc đầu, trầm ngâm nói.

“Hắn sẽ lật lọng, không tuân thủ lời hứa?” Liễm Hàn nhíu mày, hiển nhiên người này đối với nhân tâm hiểm ác đáng sợ nhận thức còn thấp.

“Ngươi nghĩ người người đều giống ngươi, không nói hai lời sao?” Lưu Vân nhẹ nhàng cười, thầm nghĩ, trước mắt không phải là một ví dụ, vậy mà còn không học hỏi, thật không biết tốt xấu. “Hắn tự nhiên sẽ không mang binh quyền của mình ra đánh bạc, còn sợ ngươi tiết lộ bí mật ra ngoài, khi đó đến tính mạng hắn cũng khó giữ được. Cho nên, chắc chắn sẽ âm thầm phái người giết người diệt khẩu.”

“Bằng khả năng của hắn, không giết được ta.” Liễm Hàn khinh thường hừ lạnh một tiếng. Chuyện khác y không nói, đối với võ công, y tự phụ với khả năng của mình.

Lưu Vân mỉm cười, thở dài một hơi nói: “Chờ hắn leo lên ngôi vị hoàng đế, người thứ nhất cần diệt trừ chính là ngươi. Ngươi phòng được hắn một lúc, phòng được cả đời sao?” Suốt đời sống trong cảnh ám sát hoặc bị ám sát, hẳn là không dễ chịu.

Liễm Hàn im lặng, đột nhiên hỏi: “Ngươi sợ?”

“Ta đương nhiên sợ…” Thấy Liễm Hàn ánh mắt lạnh lùng tối sầm lại, Lưu Vân ngoắc ngoắc khóe miệng, buồn bã nói: “Sợ ngươi vì vậy mà phải cả đời gánh tội, vĩnh viễn vô pháp không có cuộc sống an bình, sợ ngươi… Từ nay về sau bị hủy cuộc đời…” Còn sợ liên lụy tới Tiêu. Đương nhiên, những lời này tất nhiên hắn không nói ra.

Chưa bao giờ nghe Lưu Vân giảng giải quá nhiều như vậy, Liễm Hàn sửng sốt hồi lâu, mâu quang ảm đạm mới nổi lên tiếu ý. Gắt gao chế trụ tay hắn trong vô thức, như sợ nếu buông lơi, hắn cũng sẽ tan biến.

“Cùng lắm thì chết chung với hắn. Di mệnh của sư phụ, giá nào cũng phải hoàn thành.” Liễm Hàn trầm giọng nói.


Quên đi, khuyên y đổi ý là không có khả năng. Thế nhưng làm sao toàn mạng trở ra? Lưu Vân thầm than, rồi chợt nhớ tới cái gì, liền nói: “Vậy là ngươi muốn cống phẩm, chứ không phải thay Kính vương đoạt ngôi?” Lẽ nào Kính vương đã sớm hoài nghi Mộ Dung Linh không muốn bị hắn quản chế nên mượn tay Hàn để chém giết, đúng là đa bộ nhất chiêu. Y võ công cao, tâm tư lại không giảo hoạt bằng Linh, nhất định có thể thành sự. Hừ, thật sự là một gã cáo già. Đáng tiếc thật đáng tiếc, cuối cùng thì người tính không bằng trời tính, Kính vương cũng không dự đoán được hắn sẽ đánh bậy đánh bạ phá hoại chuyện tốt của gã. Bọn hắn tiến cung thuận lợi như vậy, chỉ sợ gã cũng giúp đỡ không ít cửa ải. Chỉ là hắn một đường ẩn tàng thân phận, Kính vương làm sao biết được? Huống hồ, một viên dạ minh châu nho nhỏ, rốt cục có chỗ nào đáng giá để trăm phương nghìn kế tranh đoạt?

“Hắn đúng là có yêu cầu này, nhưng ta cũng không dự định thực sự cho hắn” Liễm Hàn lãnh đạm nói, thấy Lưu Vân vẻ mặt nghi hoặc, lại nói tiếp: “Thiên Tuyết châu này vốn là di vật của sư phụ, dĩ nhiên phải lấy về.”

“Thiên Tuyết châu?” Viên châu này rõ ràng có màu lam, thế nào lại gọi là “Thiên Tuyết?” Chi tiết này Lưu Vân cũng không suy nghĩ nhiều, hiện tại nghe nói đúng là vật của Thiên Tuyệt, giật mình không ít.