Phong Lưu

Chương 472: Giao dịch


Đường Tiểu Đông khẩn cầu mấy lần, Lan Tinh Lâu đều lấy khuôn mặt quả quyết cự tuyệt. Dường như muốn nói dù nữ nhi không ai thèm lấy cũng không gả cho ngươi.

Trong lòng Đường Tiểu Đông đã có chú ý, lập tức cáo lui, tạm thời ở tại phủ Thái Thú.

Hắn chào hỏi Thái Thú đại nhân, có lẽ nửa đêm Lan Đình sẽ vào phủ để gặp mặt, hắn phân phó vệ sĩ bên trong phủ rời đi.

Thái Thú đại nhân rất sảng khoái rút ba tầng trạm gác bên trong phủ cùng đội bảo vệ trong bóng tối, tiện cho việc Lan Đình xuất nhập.

Thật ra thì với th thủ của Lan Đình, những vệ sĩ kia há có thể phát hiện?

Đường Tiểu Đông mở rộng cửa sổ ra, lại bày một bàn tiệc rượu, hai cặp bát đũa, ngồi ở bên cạnh bàn chờ nàng.

Lan Đình theo cửa sổ chui vào, hai người thật lâu không ở cùng nhau, khó tránh khỏi ôm hôn thắm thiết. Mãi cho đến nghe được bụng Đường Tiểu Đông phát ra thanh âm kháng nghị mới thôi.

Lan Đình sâu kín thở dài một tiếng, mẫu thân có chút động tâm, nhưng phụ thân lại chết sống không đáp ứng hôn sự này. Tâm tình của nàng không tốt, ăn không ngon, đó cũng là phản ứng bình thường.

Nàng dừng đũa, ngồi ở bên cạnh bàn phụng bồi Đường Tiểu Đông ăn cơm. Sơn hào hải vị căn bản không làm cho nàng cảm thấy muốn ăn, chỉ là Đường Tiểu Đông gặm lấy gặm để, khiến cho Lan Đình mở to hai mắt nhìn.

Đường Tiểu Đông hì hì cười hỏi:

- Nhìn cái gì, còn chưa nhìn đủ sao?

Kiều nhan Lan Đình khẽ đỏ lên, "xí" một tiếng, nàng thở dài nói:

- Giờ mà chàng còn có tâm tư nói đùa?

Cơm nước no nê, Đường Tiểu Đông ôm nàng ngồi ở bên giường, ha hả cười nói:

- Ta có một phương pháp, có lẽ sẽ thuyết phục được phụ thân nàng, chỉ là phải hiểu rõ một số chuyện lúc trước mới được.

- Phương pháp gì?

Lan Đình kích động thúc giục hắn nói nhanh một chút.

Một hỏi một đáp, Đường Tiểu Đông mới biết nữ tử mờ ám của Lan Tinh Lâu dĩ nhiên là cô cô Lôi Di Trữ, cái này dễ làm hơn rồi.

Nhiệm vụ Lan Đình là ở trước mặt phụ thân tỏ vẻ không phải Đường Tiểu Đông thì không lấy chồng, nếu không tình nguyện xuất gia là làm quan (nữ đạo sĩ ý). Còn Đường Tiểu Đông thì đi thuyết phục Tứ cô cô, thay nàng truyền lời gọi Lan Tinh Lâu đến gặp mặt.

Theo suy đoán của Đường Tiểu Đông thì mấu chốt chuyện này là Ngô Mẫn Đình.

Giải quyết nàng thì mọi sự ok, Lan Tinh Lâu cùng Tứ cô cô yêu nhau mười mấy năm, yêu tới nỗi chết đi sống lại. Thúc đẩy chuyện tốt của họ, cũng có thể làm lão đáp ứng hôn sự của hắn và Lan Đình.

Lan Đình tâm hoa nộ phóng, chủ động dâng môi thơm, hai người cách biệt đã lâu, tự nhiên muốn tận tình phóng túng hết sức. Mãi cho đến trời sáng, Lan Đình mới lặng lẽ rời đi. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - https://docsach24.com

Lôi Di Trữ ẩn cư tại một thôn nhỏ phía nam Dĩnh Châu, làm như vậy là để có chỗ cùng người yêu hẹn hò, bị Lan Đình phát hiện.

Theo địa chỉ mà Lan Đình nói, rất nhanh Đường Tiểu Đông tìm được Tứ cô cô.

Lôi Di Trữ mặc áo vải bình thường, hoàn toàn là trang phục nữ tử nông thôn, nhưng cũng khó che giấu dung mạo xinh đẹp cùng khí chất thoát tục của nàng.

Chuyện Đường Tiểu Đông phô trương thanh thế đến Lan gia cầu hôn, cuối cùng bị cự tuyệt, Lôi Di Trữ làm sao không biết. Hai người coi như là người một nhà, lời khách sáo toàn bộ miễn, chỉ là Đường Tiểu Đông có thể tìm tới này làm cho nàng có chút giật mình.

Vẻ mặt Lôi Di Trữ đau khổ, thở dài nói:

- Tiểu Đông, cô cô thật sự không thể ra sức.

Ngay cả chuyện của bản thân cũng không xử lý được, sao có thể giúp Đường Tiểu Đông? Hai người có thể coi là là đồng bệnh tương liên.

Đường Tiểu Đông mỉm cười thần bí nói:

- Tiểu chất có một kế, không chỉ thúc đẩy chuyện tốt của Trữ cô cô mà chuyện tốt của tiểu điệt cũng được như nguyện.

Biết chuyện của mình và Lan Tinh Lâu, người khác đã sớm rõ ràng, nhưng kiều nhan của Lôi Di Trữ không khỏi ửng hồng lên. Chỉ là lời của Đường Tiểu Đông nói làm cho tim nàng đập thình thịch.

Đường Tiểu Đông thở dài hành lễ:

- Chỉ cần Trữ cô cô chịu phối hợp, chuyện tốt liền có thể thành công, chỉ là có thể phải ủy khuất Trữ cô cô.

Mười mấy năm đau khổ chờ chực như vậy là vì cái gì? Chỉ cần chuyện tốt thật thành, chịu chút ủy khuất có là gì đâu.

Nhưng mà kế sách của Đường Tiểu Đông thật sự có chút xấu xa hạ lưu, Lôi Di Trữ nghe được xấu hổ mãi không dứt.

Nhưng nghĩ kỹ thì thật đúng là có thể làm, cuối cùng cũng không nghĩ thêm nhiều, đỏ mặt cắn răng đáp ứng.

Ngày thứ ba, Đường Tiểu Đông cùng Lan Tinh Lâu gặp mặt ở một khu rừng rậm ngoài thành, bốn phía do Lãnh Huyết Địa Sát coi chừng, không ai nào có thể nghe được hai người nói chuyện với nhau.

Ngày trước bị Đường Tiểu Đông vạch trần vết sẹo cũ. Sau khi họ đi, bình dấm chua lão bà vừa khóc vừa náo khiến cho hắn bể đầu sứt trán, trong lòng tự nhiên khó chịu. Giờ thấy Đường Tiểu Đông, sắc mặt rất khó coi.

Đường Tiểu Đông lười so đo với hắn những thứ kia, không nói chuyện màa một cái bao bố cho Lan Tinh Lâu.

Lan Tinh Lâu nhất thời khó hiểu, mở ra nhìn thì lập tức ngây dại.

Trong bao vải bao chính là mấy vật phẩm trang sức của nữ nhân, những thứ này quá quen thuộc với lão. Là do chính tay hắn mua tặng cho Lôi Di Trữ, hôm nay trả lại toàn bộ.

Hắn biến sắc, gầm nhẹ một tiếng, nắm lấy Đường Tiểu Đông :

- Ngươi dám bắt nàng?

Sắc mặt Đường Tiểu Đông trầm tĩnh không ni chuyện, mà chỉ chỉ cái đôi tay to lớn đang nắm lấy hắn.

Lan Tinh Lâu hừ lạnh một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm hắn uy hiếp:

- Nếu Di Trữ xảy ra chuyện gì, ta nhất định không buông tha ngươi!

Lời nói rất tàn nhẫn, tay to cũng buông ra.

Đường Tiểu Đông sửa sang lại xiêm y, mỉm cười nói:

- Nàng là cô cô ta, ta sao dám bất kính với nàng?

Lan Tinh Lâu là nhất thời hồ đồ, thật không nghĩ tới tầng quan hệ này, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, lão gấp giọng hỏi:

- Di Trữ đi đâu?

Đường Tiểu Đông lắc đầu than thở, không biết là không biết hay là không muốn nói, tự nhủ:

- Đáng thương Trữ cô cô, sống uổng mười mấy năm thanh xuân. Ai, thật đáng thương!

Nét mặt già nua của Lan Tinh Lâu đỏ lên, giống gà trống bại trận ủ rũ cụp đầu, tinh thần suy sụp không muốn nói gì.

Quả thật, người ta sống uổng mười mấy năm thanh xuân, mà hắn lại không cách nào cho người ta một câu trả lời thỏa đáng. Thật sự quá xấu hổ.

Một nữ nhân, trong cuộc đời có thể có mấy lần mười mấy năm?

Nét mặt già nua của Lan Tinh Lâu hiện lên thần sắc xấu hổ.

- Bá phụ, tiểu chất có một kế có thể thúc dục chuyện tốt của ngài cùng Trữ cô cô!